Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 14
Mễ Mị không ngờ bản thân lại muốn trở thành một thám tử lừng danh trước lúc trở thành một bia đỡ đạn tiêu chuẩn lừng danh.
 
Bên trong phòng ngủ được thiết kế theo hướng mặt trời mọc có khung cửa sổ dài sát mép sàn, gió nhẹ thổi qua khẽ làm lay tấm rèm che cửa sổ. 
 
Trước mặt Mễ Mị là một cái bảng trắng to đùng rộng chừng ba bốn mét vuông, trên bảng chi chít hiện ra tất cả những thứ mà cô biết được viết bằng chữ mực đen. Đây là những thứ có liên quan tới nhân vật trong tiểu thuyết này, quy củ cứng nhắc viết ra những mối quan hệ của nhân vật để phân tích.
 
Vốn dĩ tính cách của nguyên chủ là thiên về nơi ở, mà đó cũng chính xác là ý muốn của Mễ Mị, cho nên mấy ngày nay cô cũng rất an nhàn làm một con sâu gạo quý giá mà thoải mái ở trong nhà.
 
Mễ Mị nhấc bút vẽ vài mũi tên ở giữa chỗ tên của Nghê Nhất Lâm, Kinh Hồng Phi và Tư Niên.
 
Mặc dù nhìn Đổng Hàng không đáng tin cậy cho lắm, nhưng năng lực làm việc lại rất cao. Cô gọi điện thoại cho anh ta vào lúc nửa đêm bảo đi điều tra Tư Niên, đến tôi đã nhận được kết quả rồi.
 
Đổng Hàng bởi móc một ngày rồi đưa lại cho Mễ Mị thông tin về bối cảnh không thể cặn kẽ hơn được nữa của Tư Niên. Mấy ngày sau nữa, anh ta lại lục lọi điều tra thông tin, tổng hợp xong xuôi tài liệu có liên quan tới ba người Tư Niên, Nghê Nhất Lâm và Kinh Hồng Phỉ rồi đưa một lượt cho cô.
 
Đổng Hàng không hổ là thám tử tư sáng giá, không chỉ giỏi về nghiệp vụ mà còn hiểu rất rõ nhu cầu của cô chủ. Cô bảo Đổng Hàng điều tra Tư Niên, Đổng Hàng lại học một biết mười mà điều tra một loạt mớ bồng bông giữa ba người Nghê Nhất Lâm, Kinh Hồng Phi và Tư Niên.
 
Mễ Mị nhìn ba xấp tài liệu trên tay cùng một cái USB mà thầm cảm thán đống tiền bỏ ra thật rất đáng giá. Mặc dù thêm hai xấp tài liệu này nữa sẽ nuốt của cô mười vạn, thế nhưng Mễ Mị cũng không quan tâm.
  
Giờ cô cái gì cũng không có, chỉ có mỗi tiền!
 
Chi cần là có ích cho chuyện hiểu thông được nội dung cốt truyện, có tốn bao nhiêu cũng không sao cả.
 
Bối cảnh của Tư Niên vô cùng sạch sẽ và đơn giản, là người sống ở thành phố gần thành phố H, bố là hiệu trưởng trường trung học cơ sở, mẹ là viên chức nhà nước, điều kiện của gia đình khá giả.
 
Từ nhỏ đã là học sinh giỏi toàn diện, năm cấp ba đã được trúng tuyển vào trường cấp ba chuyên ở thành phố H. Năm lớp 11 từ bỏ suất học bổng du học của một trường danh tiếng lớn, dựa vào thực lực của mình mà năm đó đã đạt được thành tích đứng đầu toàn thành phố môn tự nhiên, thành công thi đậu vào chuyên ngành mình yêu thích - khoa Tài chính kiêm khoa Pháp lý học của trường Đại học chính pháp Hoa Đông.
 
Là kiểu học giỏi chân thật như vàng 24k, điều quan trọng nhất là còn khác đẹp trai. Xem ra điểu yếu duy nhất trước mắt của anh ta có lẽ là quá chậm tiêu trong chuyện tình cảm, thiếu khả năng đưa ra quyết định.
 
Anh ta và Kinh Hồng Phi là bạn thời học cấp ba, có lẽ nhờ vào tâm hồn thuần khiết không nhiễm chút bụi trần nào của mình mà hấp dẫn được cô chủ Kinh giàu có, khiến đóa hoa ấy phải chủ động theo đuổi.
 
Trong lòng Tư Niên chỉ có học và học, không hề bị rung động. Kinh Hồng Phi làm loạn mấy lần thậm chí trước đó còn làm kinh động tới trường học. Dù sao Tư Niên là quả trứng vàng của trường mà, còn phải nhờ vào anh ta để lần lượt thu về giải thưởng nữa.
 
Kinh Hồng Phi tự công khai thân phận cô chiêu kiêm luôn thế hệ con của siêu sao ra ngoài, cho nên cũng không thể làm mọi chuyện ầm ĩ quá mức được, nói chung thì sau đó chuyện này cũng dần lắng xuống.
 
Sau khi Tư Niên thì đậu vào trường Đại học chính pháp Hoa Đông, Kinh Hồng Phi lại nối tiếp theo sau cũng tiến vào trường Đại học chính pháp Hoa Đông. Phần lớn những người trong tầng lớp như cô ta thì đều là ra nước ngoài du học, lựa chọn như kiểu cô ta thì cũng có chút thâm tình rồi.
 
Sau khi lên đại học thì mối quan hệ của Tư Niên và Kinh Hồng Phi vẫn không có tiến triển gì cả. Trong thời gian này, Kinh Hồng Phi có thay một vài người bạn trai, nhưng đều chỉ là những mối quan hệ hư ảo không chân thực, đại học năm thứ ba mới chính thức "trồng cây si" một mình Tư Niên.
 
Mặc kệ tình cảm ban đầu mà Kinh Hồng Phi dành cho Tư Niên là xuất phát từ đâu, có thể là thật sự có chút tình cảm, trải qua một quãng thời gian dài theo đuổi cũng có thể là đã giác ngộ hoàn toàn, lại cũng có khi đó là chấp niệm, nhưng nói chung là đến cuối cùng thì cô ta vẫn u mê bất chấp người đó.
 
Nghê Nhất Lâm và Tư Niên quen biết nhau trong một cuộc thi kiến thức vào năm hai đại học. Nam thì kiểu tài hoa xuất chúng, nữ thì kiểu tinh hoa của đất trời. Ngưu Lang Chức Nữ tìm nhau, tình... bạn này biết nơi đâu sánh bằng*. Khụ khụ.
 
(*Vốn là 2 câu thơ trong bài Thước Kiều Tiên, nguyên văn: 金风玉露一相逢, 便勝卻人間無數 - Ngưu Lang Chức Nữ tìm nhau, tình cảm này biết nơi đâu sánh bằng.)
 
Dần dần trong trường có tin đồn về hai người, Kinh Hồng Phi biết chuyện lại có người dám có chủ ý muốn "ngắt hoa cướp chậu" với mình, lập tức trong tư thế sẵn sàng chiến đấu đi tìm Nghê Nhất Lâm, nhưng điều bất ngờ chính là thùng rỗng thì thường kêu to. Mấy tháng sau, hai người trở thành bạn bè.
 
Sau đó nữa, mối quan hệ một nam hai nữ vi diệu này cũng an toàn vượt qua hết thảy những ánh mắt khó hiểu, nhìn không thấu của phần lớn sinh viên trong trường Đại học chính pháp Hoa Đông mà đi qua năm thứ ba của đại học. Cách ba tháng trước đây, cũng chính là vào lễ tình nhân năm nay, Kinh Hồng Phi và Tư Niên trở thành một cặp.
 
Màn theo đuổi tình cảm rườm rà chậm chạp này cuối cùng cũng kết thúc, Kinh Hồng Phi được toại nguyện, không chút kiêng dè mà ăn mừng một phen. Chính là vào năm tư đại học, Tư Niên vẫn duy trì nghiên cứu, Kinh Hồng Phi có tiền, Nghê Nhất Lâm thì thực tập, kể từ đó thì một cặp bận bịu với chuyện yêu đương, một người thì bận đi tìm việc.
 
Sinh viên đại học chính pháp Hoa Đông được một phen thổn thức trong lòng, vốn tưởng Nghê Nhất Lâm sẽ là Chu Chỉ Nhược, ai có ngờ đâu cô ta lại là Tiểu Chiêu. Trương Vô Kỵ đến cuối cùng vẫn là yêu Triệu Mẫn thôi.
 
Đọc nội dung cốt truyện hai ngày nay khiến Mễ Mị cười khẩy ba tiếng, mấy người quá là ngây thơ rồi!
 
Vốn dĩ mấy tháng ở bên cạnh Kinh Hồng Phi, Tư Niên là đang còn trong giai đoạn ù lì chưa rõ tình cảm của mình. Gần đây mới nắm được trọng điểm, nhận ra Nghê Nhất Lâm mới là chân lý của cuộc đời mình nên đã bắt đầu bộc lộ bản tính chàng trai si tình của mình trước hào quang của nữ chính.
 
Kinh Hồng Phi cũng không có ý kiến gì, cũng không biết là khờ thật hay khờ giả nữa. Không nhìn ra được tâm ý của bạn trai mình thì thôi đi, đã vậy còn gán ghép giúp Nghê Nhất Lâm tới gần Kinh Hoằng Hiên.
 
Mấy người đều bị Nghê Nhất Lâm chơi rồi đó!
 
Mễ Mị nhấc bút viết vào giữa khoảng trống tên của Tư Niên và Kinh Hồng Phi: Giờ là người yêu. Sau đó bổ sung thêm vào giữa tên của Tư Niên và Nghê Nhất Lâm: Dường như yêu thật. Nhưng lại đánh một dấu chấm hỏi từ phía của Nghê Nhất Lâm với Tư Niên: Dường như lợi dụng.
 
Ánh mắt của cô dừng lại ở tên của ba người này, câu chuyện này chính là vấn đề nan giải, tình bạn và tình yêu đều khiến cho người ta không yên.
 
Nữ chính không hổ là nữ chính, cuộc đời đều tràn ngập drama.
 
Mễ Mị rút ra được một vài điều quan trọng nhất khiến người khác cần chú ý trong câu chuyện này:
 
Đầu tiên: Nghê Nhất Lâm và Tư Niên quen biết nhau trong một cuộc thi kiến thức lịch sử toàn khóa. Trước đó thì Nghê Nhất Lâm chưa bao giờ tham gia cuộc thì nào vì cô ta không có thời gian, phần lớn sau khi học xong thì đều đi làm thêm.
 
Thứ hai: Thái độ của Kinh Hồng Phi với Nghê Nhất Lâm có thay đổi. Dựa theo tính cách kiêu căng bá đạo của Kinh Hồng Phi thì một cô gái có xuất thân nghèo hèn sẽ không dễ gì đánh động được tới cô ta. Trong tài liệu mà Đổng Hàng gửi cho cô có nhắc tới vài sự kiện cụ thể. Đọc trong đó sẽ có thể biết được, chuyện Tư Niên và Kinh Hồng Phi tới được với nhau không thể không kể đến công lao của Nghê Nhất Lâm được.
 
Cô ta hẳn đã đồng ý giúp đỡ Kinh Hồng Phi trở thành một cặp với Tư Niên.
 
Thứ ba: Chuyên ngành của Nghê Nhất Lâm vốn là kế toán. Sau đại học năm hai đã dồn dập bổ sung thư ký hành chính, cộng thêm cơ sở quản trị kinh doanh, trường học đã thành công giới thiệu cô ta vào thực tập ở tập đoàn Tung Thế. Dĩ nhiên, cũng có thể là dưới sự giúp đỡ của Kinh Hồng Phi.
 
Nghê Nhất Lâm, chính là đã có kế hoạch có mục đích tiếp cận Kinh Hoằng Hiên.
 
Mễ Mị khoanh tròn liên tục vào tên củ Nghê Nhất Lâm, có khi đợi tới lúc Đổng Hàng điều tra ra được quê quán của cô ta thì chân tướng cũng không còn xa nữa rồi.
 
"Ring..."
 
Điện thoại di động reo chuông tới phá tan bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Mễ Mị. Cô giơ tay lên liếc nhìn thời gian, trong lòng khẽ ai oán một tiếng. Lại tới giờ gửi tin nhắn cho Kinh Hoằng Hiên rồi...
 
Nhắc tới chuyện này thì phải quay lại một vài ngày trước đó, sau khi cô rời khỏi công ty Mễ Quan về nhà. Trải qua một màn suy xét kĩ càng, vốn dĩ cô đã đưa ra chủ trương địch không động ta thì ta không động địch rồi, hai ngày sau đó cũng vui vẻ vì Kinh Hoằng Thiên không liên lạc với mình nữa.
 
Nhưng mà, bạn cho rằng hệ thống sẽ buông tha cho cô dễ dàng vậy sao?
 
Dĩ nhiên là không rồi!
 
Mễ Mị nhớ lại lúc đó cô đang nằm trên giường, khoái chí coi phim, nội dung phim đang tới đoạn cao trào thì hệ thống lại bắt đầu nhảy ra ngắt mạch.
 
"Xin chú ý! Kí chủ OOC nhân vật! Khởi động cảnh cáo cấp một, cảm giác như bị điện giật."
 
"Nhắc nhở nhỏ nhẹ: Yêu thương sâu đậm, mời chủ động liên lạc với Kinh Hoằng Hiên."
 
Lần điện giật thứ tư đúng hẹn lại lên.
 
Chuông báo thức vẫn đang réo mãi không tha, Mễ Mị nhìn trời mà thở dài, khẽ nhướng mắt cầm điện thoại lên làm thủ tục thăm hỏi quấy rầy thường ngày.
 
"Anh Hoằng Hiên, hôm nay anh có rảnh không, nghe nói phố Túc Tinh mới mở một nhà hàng mới, cùng nhau đi ăn trưa nha!"
 
Tình cảm của nguyên chủ dành cho Kinh Hoằng Hiên vốn là u mê sâu sắc, hầu như ngày nào cũng đều muốn liên lạc với anh. Sau khi Mễ Mị trở lại mấy ngày rồi không có động tĩnh gì, hệ thống cũng trực tiếp xử phạt vì cô đã làm ảnh hương tới tính cách của nhân vật gốc.
 
Mễ Mị nghĩ, cô không thể vi phạm tới tuyến tình cảm của nguyên chủ thêm, lại không muốn tự chuộc họa vào thân, cho nên chọn ra một khung thời gian riêng dành để gửi tin nhắn cho Kinh Hoằng Hiên, hẹn ăn cơm, hẹn dạo phố, hẹn xem phim, hẹn ra ngoài chơi cái nào cũng gửi tin một lần, hồi đáp hay không thì tùy.
 
Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, Mễ Mị dẹp điện thoại di động sang một bên, tiếp tục làm công việc của mình. Kinh Hoằng Hiên đang bận, về cơ bản thì lúc này không rảnh để phản hồi tin nhắn của cô, mà có phản hồi thì cơ bản cũng đều là từ chối.
 
Rõ ràng Kinh Hoằng Thiên không muốn lãng phí thời gian của mình để đi chơi mấy thứ đó cùng với con gái, trong lòng anh chỉ có công việc mà thôi.
 
Một lúc sau, có điện thoại gọi tới. Mễ Mị đành phải cất bút lại lần nữa, cầm điện thoại lên nhìn thấy là điện thoại của Kinh Hoằng Thiên!
 
Anh ta gọi cho mình làm gì vậy?  Mễ Mị ôm nghi vấn mà bắt máy.
 
"Alo? Anh Hoằng Hiên."
 
"Ừ, ở nhà à?"
 
"Đúng..."
 
"Vậy chút nữa tôi tới đón cô."
 
"Đón em làm gì?"
 
"Không phải cô nói muốn đi ăn cơm trưa à?"
 
"... À, đúng vậy... Vậy em chuẩn bị một chút..."
 
Mễ Mị ngơ ngác, cúp máy xong mới nhìn thấy có một tin nhắn mới chưa đọc.
 
'Kinh Hoằng Hiên: Được.'
 
Cầm lộn kịch bản rồi!
 
Lúc Kinh Hoằng Hiên tới đón, Mễ Mị rời đi cùng với anh trước ánh mắt vui vẻ của bác quản gia và mẹ Trương.
 
Kinh Hoằng Hiên nhấn mở bảng chỉ đường, dắt cô tới nhà hàng mà cô đã nhắc tới.
 
Hôm nay anh bỏ đi lớp âu phục mà hằng ngày như là một phần cơ thể của mình ra, thay lên người một chiếc áo thun tay ngắn cùng quần dài nhã nhặn. Trong một thoáng nhìn cả người như trẻ ra vài tuổi, cũng không còn vẻ nghiêm túc cứng nhắc như hằng ngày nữa. Mễ Mị kìm không được ngó nhìn anh mấy lần. Kinh Hoằng Hiên của hôm nay, vô tình chính là kiểu dáng mà cô rất thích.
 
Anh chuyên chú nhìn phía trước lái xe, lúc Mễ Mị lại ngó nhìn qua anh thêm lần nữa, ngón trỏ trái không nhịn được mà gõ gõ lên vô lăng.
 
Lần thứ tám. Đây chính xác là lần thứ tám mà Mễ Mi quay đầu sang nhìn anh.
 
"Uống nước không?" Kinh Hoằng Hiên bỗng lên tiếng, anh luồng tay qua phía sau lung ghế ngồi của Mễ Mị lấy ra một chai nước suối, mắt vẫn như cũ nhìn thẳng phía trước.
 
"À, à, cảm ơn." Mễ Mị có hơi ngây ngốc, vội vàng cẩn thận nhận lấy chai nước suối, uống một ngụm nhỏ.
 
"Hôm nay sao anh lại có thời gian rảnh thế?"
 
"... Hôm nay là cuối tuần."
Chương kế tiếp