Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 15
"Hôm nay là cuối tuần."
 
Giọng điệu của Kinh Hoằng Hiên bình thản mà lười nhác, nhưng mà Mễ Mị vẫn nghe ra được dường như có đôi chút bất lực bên trong. 
 
"Phải ha, suýt nữa quên mất rồi. Ha... Ha ha."
 
Mễ Mị dốc sức bày ra vẻ tự nhiên nhất, lấp liếm đi cơn ngơ ngác lúc phát hiện hôm nay là cuối tuần đó của mình, một bên lại âm thầm giậm chân tức tối, sơ suất quá, ở nhà suốt nên quên mất để ý ngày thứ.
 
Cô đáp xong, Kinh Hoằng Hiên cũng không nói thêm nữa, Mễ Mị nhất thời cũng không tìm được đề tài nên cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi im lấy điện thoại ra xem.
 
Bầu không khí có chút gượng gạo.
 
Kinh Hoằng Hiên đi theo sự hướng dẫn quẹo phải, lúc nhìn qua gương chiếu hậu bên phải lại thấy địa chỉ trang web trong điện thoại trên tay của Mễ Mị, địa chỉ web mà cô xem chính xác là nhà hàng mà họ muốn tới.
 
Nhà hàng này là lúc Mễ Mị nghe loáng thoáng người nhà bàn tới lúc trò chuyện phiếm, bảo là đồ ăn cũng ngon lắm, buột miệng rồi nói ra cái tên, chứ bản thân của cô cũng không nhớ được rốt cuộc là nhà hàng gì.
 
Sau khi tới nhà hàng kia, bọn họ chọn ra một chỗ ngồi rộng rãi có tầm nhìn ở cạnh cửa sổ, Người phục vụ tới mang thực đơn điện tử cho bọn họ, rồi lùi lại vài bước đứng ở bên cạnh.
  
Mễ Mị nhìn cái bánh pizza ngọt trên thực đơn, sau đó ngước mắt thăm dò về phía Kinh Hoằng Hiên. Người kia không có ý kiến gì, bày ra biểu hiện tùy ý cô lựa chọn.
 
Đã như vậy thì Mễ Mị cũng không cả nể nữa, trực tiếp chọn ra một phần ăn hai người, mặc khác lại chọn ra một phần bánh ngọt hai người.
 
Không sai, đây là một nhà hàng bán thức ăn nhanh.
 
Xung quanh có một nhóm học sinh và thanh niên, ở bàn giữa còn có một nhóm thiếu nam thiếu nữ mặc đồ cosplay líu ra líu ríu, không biết là đi tham gia hoạt động hay là đã tham gia xong rồi.
 
Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên ngồi đối diện đang bày ra vẻ hơi sững sờ hiếm thấy bên này, trong lòng thầm ai oán một tiếng, cũng may là anh không có mặc quần áo nghiêm chỉnh, nếu không mấy cô nàng ở đây đã đứng ngồi không yên rồi.
 
Hai người đã quen việc không trò chuyện cùng nhau, cùng nhau giải quyết món ăn trong bầu không khí khá im lặng.
 
Mễ Mị múc một muỗng kem tươi, Kinh Hoằng Hiên cũng nhàn hạ ngồi phía đối diện cô. Trạng thái có chút không quen lúc đi vào trong nhà hàng vừa rồi của anh cũng biến mất không lâu sau đó, nhanh chóng thích ứng được với hoàn cảnh.
 
Thỉnh thoảng anh lại phóng tầm mắt nhìn ra cửa sổ, đôi khi lại ngó nhìn qua cô một cái. Ngồi ở một gian hàng bán đồ ăn nhanh cũng giống như đang ngồi trong nhà hàng của khách sạn cao cấp vậy.
 
Anh im như hến, ngược lại thật sự khiến Mễ Mị cảm thấy có chút không được tự nhiên.
 
Chỉ với vài cái cử động trên khuôn mặt của người kia, cô đã nhận ra được anh không mấy hứng thú với mấy món đồ ăn này.
 
"Không hợp khẩu vị lắm sao?"
 
Kinh Hoằng Hiên ngó nhìn về phía cô, đôi đồng tử sâu thẳm như màu lưu ly được rọi dưới ánh mắt trời: "Cũng được. Tôi không quen ăn mấy thứ này."
 
Mễ Mị men theo đề tài nói tiếp: "Vậy bình thường anh thích ăn gì?"
 
"Thịt."
 
Hả? Thật khó mà hình dung cái dáng vẻ quý phái thoát tục này của anh lại sẽ không vui khi không được ăn thịt đó nha.
 
"Ba phần là chuẩn nhất." Kinh Hoằng Hiên lập tức bổ sung thêm, trong thoáng chốc, Mễ Mị trưng bộ mặt rối rắm mà nghĩ tới mấy khối thịt trâu tươi non được thái thành hình hạt lựu.
 
Không phải là không ngon, nhưng đối với một người có bao tử không hấp thụ được mấy món tươi sống như Mễ Mị mà nói thì khẩu vị của Kinh Hoằng Hiên thật sự rất khác biệt với cô.
 
Có đôi lúc, chủ đề câu chuyện chỉ có phần mở đầu chứ không có phần sau đó nữa, lần này đến lượt Kinh Hoằng Hiên hỏi cô: "Hai ngày nay làm gì?"
 
"Ở trong nhà, xem phim, vẽ vời." Mễ Mị dừng một chút lại bổ sung thêm: "Vốn dĩ em cũng không thích ra ngoài lắm."
 
Kinh Hoằng Hiên gật đầu: "Sau này định làm gì?"
 
Câu hỏi này khiến Mễ Mị bắt đầu nghiền ngẫm, bây giờ nguyên chủ đang tốt nghiệp về nước, dựa theo ý của Kinh Hoằng Hiên thì hẳn là đang hỏi cô định đi làm hay muốn làm mấy chuyện khác.
 
Cô nghĩ, dựa theo tính cách của nguyên chủ thì lúc này hẳn là nên nói:
 
"Em muốn gả cho anh á. Khi nào thì chúng ta kết hôn?"
 
"..."
 
Muốn hỏi như nào là kẻ giết chết cuộc trò chuyện? Mễ Mị có thể đắc ý nói cho mọi người biết, chính là như vậy đó!
 
Ánh mắt Kinh Hoằng Hiên sắc xuống, cứ như dựng lên một tấm màn chắn thẳng đứng, ánh mặt trời có chiếu mãnh liệt như nào cũng không xuyên qua được.
 
Anh không đáp lời, cũng không nhìn cô nữa, đôi mắt đẹp tựa điêu khắc vẫn nhìn chăm chú ra phía bên ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau đó mới thu hồi ánh mắt, nhìn thấy tốc độ ăn của Mễ Mị chậm lại mới mở miệng hỏi cô với giọng điệu không nghe ra được biểu cảm.
 
"Muốn đi đâu tiếp nữa?"
 
"Em muốn đi siêu thị mua ít đồ."
 
Mễ Mị kéo một chiếc xe đẩy trong siêu thị ra, nhìn phía bảng hướng dẫn khu vực trên đầu.
 
Kể từ lúc nghe cô hỏi chừng nào thì kết hôn, Kinh Hoằng Hiên cũng biến trở lại thành một ngọn núi lạnh như băng, dáng vẻ đi bên cạnh cô cũng như là đang giải quyết việc chung vậy. Mễ Mị bĩu môi, anh là kiểu vậy đó, càng chèn ép anh thì anh sẽ càng tạo khoảng cách giữa cả hai.
 
Vừa nghĩ tới chuyện mình khiến Kinh Hoằng Hiên tức tới á khẩu không thể nói chuyện được khiến Mễ Mị rất chi thích thú. Cũng không có để ý tới "cái thứ" đang tỏa khí lạnh đi bên cạnh mình kia, tự mình đẩy xe càn quét cả khu thực phẩm.
 
Ở trong nhà nhiều ngày như thế khiến lương thực dự trữ trong nhà đã không còn được bao nhiêu, mặc dù có thể mua qua mạng nhưng mà lại khác hẳn với cảm giác mua đồ ở bên ngoài.
 
Đang lúc đi vào khu quả hạt, Mễ Mị nhìn thấy một cô em gái đang cố sức với lấy một lọ quả hạt, đã dùng hết sức nhưng nhón chân lên rồi mà còn thiếu chừng nửa gang tay nữa mới với tới. Mễ Mị ngắm nghía một lúc, cảm thấy mình có thể với tới được.
 
"Chị giúp em nhé." Nói xong, cô tự mình nhón chân lên duỗi tay với lấy, sau đó cô phát hiện... Mình cũng với không tới!
 
Đầu ngón tay sượt sượt qua thân cái lọ, còn thiếu một chút nữa. Nhìn thấy vẻ mặt cô bé gái bên cạnh dường như rất quái gở, Mễ Mĩ cũng đỏ mặt lên, nóng hổi đến mức hận không thể hấp một viên hoành thánh.
 
Lúc này, một bàn tay lớn với từng khớp xương tinh tế thon dài duỗi ra chắn người cô lại, lấy cái lọ quả hạt đó xuống.
 
Mễ Mị xoay người lại phát hiện là Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt cả hai giao nhau, Kinh Hoằng Hiên đặt cái lọ vào trong tay cô. 
 
Mễ Mị tranh thủ dời tầm mắt, xoay người đưa cái lọ hạt kia cho cô em gái đứng bên cạnh: "Nè, cho em." 
 
“Cảm ơn, cảm ơn!"
 
Em gái kia nhận cái lọ bằng hai tay, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Mễ Mị cảm thấy vô cùng ngượng nghịu, vội vàng đẩy xe mua sắm đi ra, Kinh Hoằng Hiên cũng lặng lẽ đi sau lưng cô. 
 
Mễ Mị xoay người lại phát hiện là Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt cả hai giao nhau, Kinh Hoằng Hiên đặt cái lọ vào trong tay cô. 
 
Mễ Mị coi như lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, mua một đống đồ ăn vặt, lúc tính tiền cho vào túi thì mới phát hiện đã xếp đầy hai túi lớn. 
 
Kinh Hoằng Hiên xách hai cái túi đồ ra xe, sau đó đưa cô về nhà. 
 
Có thể qua đi một lúc lâu như vậy rồi nên cũng làm dịu lại cơn khó chịu ở nhà hàng, Kinh Hoằng Hiên nhịn không được mới mở miệng nói: "Đừng ăn nhiều đồ không tốt như vậy." 
 
Mễ Mị hùa theo đó mà gật đầu, không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì. 
 
Tới trước cửa nhà họ Mễ, Mễ Mị nhận lấy hai túi đồ, từ chối chuyện Kinh Hoằng Hiên đưa mình vào trong nhà. 
 
Mễ Mị cầm theo túi đồ xoay người, bước được hai bước thì bỗng bỏ hai túi đồ xuống, xoay người đi tới trước mặt Kinh Hoằng Hiên, nhìn anh bằng ánh mắt chăm chú mà trước nay chưa từng có. 
 
"Nếu như em phải chết đi, vậy anh cũng không kết hôn à?" 
 
Kinh Hoằng Hiên nheo mắt lại, vào lúc bầu không khí đang sắp chuyển thành căng thẳng thì anh lại bỗng nở một nụ cười với Mễ Mị. Hàm răng trắng muốt tựa như kim cương được soi dưới ánh mặt trời, chiếu đến Mễ Mị cũng theo đó mà khẽ nheo mắt lại. 
 
"Vậy tôi sẽ cưới thi thể của cô về nhà." 
 
"..." 
 
Má... Má nó chứ...
 
Kinh Hoằng Hiên nhìn Mễ Mị xoay người cầm hai túi đồ chạy vào trong nhà, môi cũng thu lại nụ cười, trầm ngâm một lúc. 
 
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn kĩ lại một dọc lần nữa những tin nhắn mà Mễ Mị gửi cho mình. 
 
Một tổng giám đốc Kinh luôn dùng số liệu để nói chuyện, cuối cùng cũng nhận ra cảm giác không đúng nằm ở chỗ nào rồi. 
 
Cách cô nhắn tin đều có cùng một hình thức. 
 
'Anh Hoằng Hiên, hôm nay rảnh không...'
 
'Anh Hoằng Hiên, anh đang làm gì vậy...'
 
'Anh Hoằng Hiên, nghe nói dạo này có bộ phim chiếu rạp hay lắm...' 
 
Hơn nữa, thời gian ngắt quãng vô cùng chuẩn xác. 
 
Nhớ lại câu hỏi vừa rồi của cô, không biết Kinh Hoằng Hiên đang nghĩ tới điều gì bèn xoay người rời đi. 
 
Mễ Mị như thể đang chạy thoát thân mà mở cánh cửa lớn ra, không hề quay đầu lại mà lách người đi vào. Cái tên biến thái Kinh Hoằng Hiên đó, động một tý là hù chết người ta, rốt cuộc nguyên chủ dựa vào đâu mà si mê không thoát được vậy chứ!
 
"Em đi mua đồ ở siêu thị của chúng ta hả? Sao không gọi tài xế?" 
 
Mễ Mị men theo âm thanh đó ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Mễ Quan lại đang ở nhà. Người kia nhìn thấy cô xách theo hai túi đồ lớn bèn bày ra vẻ kinh ngạc. 
 
"Siêu thị này là của nhà mình?" 
 
"Đúng rồi." Nói tới đây, Mễ Quan lại chỉ vào trong ký hiệu in trên túi đồ. Đây chính là chuỗi siêu thị của nhà họ Mễ. 
 
Mễ Mị nhớ lại chuyện xảy ra lúc ở trong siêu thị bèn phẫn nộ tố cáo với Mễ Quan. 
 
"Anh, em muốn khiếu nại. Siêu thị của nhà mình không có tính người gì hết, có rất nhiều thứ không với tới được!"
Chương kế tiếp