Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 19
Trên chiếc ban công rộng rãi kiểu mở, ánh nắng mỏng như cánh ve rọi xuống tầng tầng lớp lớp.
 
Một tấm thảm cao su xốp và mềm hình chữ nhật màu xanh lá mạ được trải trên đất, một cơ thể uyển chuyển đang đứng giữa đệm, hai tay chắp trước ngực, một chân chống đất, một chân gập ngang, tạo thành tư thế cái cây. Dáng người yêu kiều, nhỏ nhắn mềm mại. 
 
“Phù…”
 
Kết thúc động tác.
 
Mễ Mị đang tập yoga. Cơ thể này của cô không khỏe mạnh lắm, nếu không quản lý cẩn thận, e là sau này sẽ nảy sinh nhiều vấn đề hơn. Cô từng hứa hẹn rằng, nhất định phải chăm sóc cơ thể này cẩn thận.
 
Cô lau lớp mồ hôi rịn ra trên trán, đi vào phòng ngủ, vừa uống nước vừa cầm tài liệu đã được in ra ở trên bàn lên đọc.
 
Từ sau bữa tiệc sinh nhật hôm ấy, Mễ Mị liền tìm hai tay săn ảnh theo dõi tình hình của ba người Nghê Nhất Lâm, Kinh Hồng Phi và Tư Niên trong khuôn viên trường Đại học chính pháp Hoa Đông. Kết quả qua mấy ngày, Nghê Nhất Lâm đi làm bình thường, Tư Niên bận chuyện bài vở, rảnh rỗi thì hẹn hò với Kinh Hồng Phi, Kinh Hồng Phi thì thường xuyên dính lấy Tư Niên một ngày ba bữa.
 
Trời yên biển lặng, không khác gì ngày thường.
 
Chuyện này khiến Mễ Mị nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi. Cô nhíu mày đặt tập tài liệu xuống. Nghĩ đoạn, cô gửi tin nhắn cho hai tên săn ảnh, bảo họ không cần theo dõi sát sao nữa, sau đó lập tức gửi khoản tiền thanh toán cuối cùng sang.
  
Chẳng lẽ chuyện cô đã làm không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì cho Kinh Hồng Phi? Hay là bị nữ chính biến nguy thành an rồi?
 
Nếu là vậy thì hào quang nhân vật chính mạnh quá đấy…
 
Bạn thân mập mờ lăng nhăng với bạn trai! Thế mà Kinh Hồng Phi vẫn nhịn được?
 
Nữ chính là dân tà giáo à, có thể khiến người ta biến thành kẻ ngu si.
 
Mễ Mị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Kinh Hồng Phi à, cậu khiến tôi thất vọng quá đấy.
 
Cô buồn bực bỏ điện thoại xuống, một lần nữa đi đến trước tấm bảng trắng đã cất giấu rất nhiều bí mật của cô. Ở chỗ dạ tiệc kinh doanh Nguyệt Thịnh, cô viết thêm chữ get.
 
Sau khi biết cốt truyện dạ tiệc, Mễ Mị bắt đầu chú ý tin tức của dân kinh doanh dạo gần đây. Bóng gió gần xa, cuối cùng cô cũng biết buổi dạ tiệc được tổ chức ở Nguyệt Thịnh sẽ diễn ra vào một tuần sau, cũng chính là hôm nay.
 
Ba ngày trước, Mễ Quan đến tìm cô, nói anh và anh cả phải tham gia một buổi dạ tiệc, hỏi Mễ Mị có muốn đi chơi cùng không. Mễ Mị đương nhiên đồng ý.
 
Vì vở kịch ngày hôm nay, cô đã tập luyện rất lâu đấy!
 
Mễ Mị khởi động công tắc, kéo bức tranh tường xuống.
 
Kinh Hồng Phi kém quá, tối nay cô chỉ có thể dựa vào chính mình để phát triển cốt truyện thôi.
 
 
Câu lạc bộ trang viên Nguyệt Thịnh, dạ tiệc kinh doanh.
 
Tối nay Mễ Mị mặc một chiếc váy cúp ngực màu lam in bầu trời sao, trang điểm không đậm không nhạt, mái tóc được tạo kiểu ở sau đầu, đan với một chiếc vòng cài tóc bằng thạch anh lóng lánh. Cô khoác tay Mễ Quan đi vào hội trường, vẻ đẹp trời sinh không nhiễm bụi trần, cô đi đến đâu là thu hút ánh nhìn của người bên cạnh đến đấy, hệt như một nàng công chúa cao quý.
 
Mễ Mị đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trong hội trường không thấy bóng dáng của Kinh Hoằng Hiên đâu nữa. Cô quay người nói với anh cả và anh hai đang bận xã giao một tiếng, sau đó liền đi loanh quanh.
 
Lúc vừa đến đây cô đã thấy Kinh Hoằng Hiên hệt như một con bướm hoa đi đến đâu là bị vây kín đến đấy. Sau khi hai người diễn một đoạn “cưng chiều ngọt ngào” trước mặt mọi người, Mễ Mị bèn rời khỏi anh, đi theo anh hai nhà mình.
 
Bên cạnh Kinh Hoằng Hiên toàn là người, bàn chuyện kinh doanh, phát triển các thứ. Cô không xen vào được, giống như cái bình hoa, ở đó rất xấu hổ.
 
Vả lại hai lần ở chung trước đó Kinh Hoằng Hiên đều nghiền cô nát bét, Mễ Mị cứ nhìn thấy anh là cảm thấy khó thở.
 
Bây giờ không thấy bóng dáng Kinh Hoằng Hiên đâu, Mễ Mị chợt nghĩ, cốt truyện sắp bắt đầu rồi.
 
Cô nhấc chân chạy đến gần vườn hoa – nơi sẽ xảy ra chuyện.
 
Khi biết được cốt truyện ở câu lạc bộ Nguyệt Thịnh, Mễ Mị đã nắm rõ bản đồ nơi đây trong tay. Lúc này, cô đi dọc theo mấy chỗ đã xác định sẵn từ trước, tìm kiếm bóng dáng của Kinh Hoằng Hiên và Nghê Nhất Lâm. Mấy chỗ này đều là nơi vừa kín đáo vừa có thể nhìn thấy ao nước, bồn hoa.
 
Mễ Mị mới lắc lư đến địa điểm thứ hai đã nhác thấy hai người đứng ở chỗ bồn hoa đằng xa, một người trong đó mặc đồng phục phục vụ màu sáng. 
 
Mễ Mị kiềm chế tâm trạng hưng phấn, lặng lẽ chốn trong góc tối, điều chỉnh vị trí rồi bắt đầu âm thầm quan sát.
 
Vì ngày hôm nay, cô đã chuẩn bị rất lâu, cứ đợi diễn xuất bùng nổ đi nhé.
 
Nhất định phải biểu diễn ra dáng vẻ một cô nàng xinh đẹp giàu có kiêu ngạo độc ác chèn ép sỉ nhục một cô gái miệt mài chăm chỉ nghèo khó.
 
Cảnh sắp diễn ra cứ lặp đi lặp lại trong đầu, Mễ Mị nghĩ mà vừa thấp thỏm vừa hưng phấn.
 
Vị trí này không tốt lắm, cách nam chính và nữ chính hơi xa. Mễ Mị ngó nghiêng xung quanh, định tìm một vị trí có thể âm thầm đến gần hơn một chút.
 
Kết quả, cô phát hiện ở hướng Tây Bắc, có một người cũng đang đứng trong góc tối, quan sát những gì đang xảy ra trước mắt với ánh mắt sáng quắc.
 
Mễ Mị kinh hãi. Lúc nãy cô không hề phát hiện ra có người khác cũng đang ở đây! Cô nhón mũi chân nhìn kỹ sườn mặt của người nọ, cảm thấy hơi quen mắt.
 
Đột nhiên, người nọ dường như cảm nhận được điều gì, nhìn về phía cô.
 
Kinh Hồng Phi!
 
Mễ Mị kinh ngạc há to miệng thành hình chữ O, trợn tròn mắt nhìn Kinh Hồng Phi.
 
Sao cô ta lại ở đây! Thoạt nhìn thì hình như còn đến sớm hơn cả cô, ngay từ đầu mọi thứ đã lọt hết vào mắt cô ta rồi.
 
Hai người nhìn nhau, Mễ Mị không nhìn rõ vẻ mặt của cô ta. Một lát sau, chỉ thấy Kinh Hồng Phi giơ tay với cô, thế rồi Mễ Mị cảm thấy điện thoại trong túi khẽ vang lên một tiếng.
 
Cô vội vàng mở túi lấy điện thoại ra. Vì hôm nay phải ra ngoài, thế nên cô đã đổi rung thành chuông. Lúc này, trong vườn hoa yên tĩnh, tiếng chuông tin nhắn vô cùng rõ ràng, cô sợ sẽ kinh động đến hai người đứng cạnh bồn hoa.
 
[Cậu ở yên đấy, nhìn đây.]
 
Mễ Mị ngẩng đầu nhìn Kinh Hồng Phi, thấy cô ta vẫn đang nhìn về phía mình. Mễ Mị giơ tay, khẽ dùng tay ra dấu OK với người đối diện.
 
Kinh Hồng Phi quay người, tiếp tục khoanh tay quan sát.
 
Có thêm niềm vui bất ngờ, cả người Mễ Mị đều hưng phấn không thôi. Kinh Hồng Phi quả không khiến cô thất vọng! Thì ra khoảng thời gian này cô ta đang nằm gai nếm mật, đợi đâm một nhát chí mạng!
 
Cô đã bảo mà, một đứa con gái hơi nóng tính còn không chịu nổi việc người yêu và bạn thân dây dưa mập mờ sau lưng mình, huống chi Kinh Hồng Phi đâu chỉ là hơi nóng tính, cô ta cực kỳ nóng tính luôn, điên lên rồi thì ngay cả anh ruột mình cũng không tha.
 
Phải chăng Kinh Hồng Phi đã có kế hoạch rồi? Định làm gì đây? Mễ Mị tò mò chết mất.
 
Kích động ghê! Chuyện sắp xảy ra sẽ hoàn toàn nằm ngoài cốt truyện của tiểu thuyết.
 
Nếu như tối nay, sau khi Kinh Hồng Phi nhúng tay, hệ thống không giật điện cô, thế thì cô có thể chắc chắn trăm phần trăm là mình đã đoán chính xác!
 
Hệ thống này chỉ phán xét hình tượng của nhân vật ký chủ có bị OOC không. Trong trường hợp hình tượng nhân vật ký chủ vẫn bình thường mà có chuyện xảy ra, cho dù ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện, thì hệ thống cũng sẽ không phát xét.
 
Bởi vì cốt truyện đã thay đổi một cách hợp lý dưới ảnh hưởng đa tầng của tính cách nhân vật, quan hệ xã giao và sự kiện phát sinh.
 
Như vậy, cô có thể kích động hiệu ứng cánh bướm nằm ngoài sự phán xét của hệ thống.
 
Đây sẽ là ánh bình minh trong cuộc sống của cô ở thế giới này! Tìm ra cách có thể thay đổi cốt truyện, cô sẽ có thể tránh được những nguy hiểm chưa biết trước.
 
Mặc dù vẫn không biết kết cục của tiểu thuyết là gì, nhưng thân là nữ chính, Nghê Nhất Lâm tuyệt đối sẽ là người thắng đậm nhất cuốn sách. Tính cách Mễ Mị kiêu ngạo, xấc xược, đối đầu với nữ chính khắp nơi, lại còn là vợ sắp cưới của nam chính Kinh Hoằng Hiên.
 
Các đồng chí, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết kết cục sẽ không ra gì rồi. Tốt một chút thì sẽ là chán nản ngã lòng lưu lạc quê người, tuổi trẻ mất sớm. Tệ hơn e là sẽ bị bệnh tim mà chết lúc nào chẳng hay, lại còn liên lụy đến người nhà!
 
Không được, không được, cô không muốn hy sinh cuộc đời mình vì hào quang của nữ chính đâu. Cho dù là bản thân nguyên chủ thì cũng không muốn trở thành đá kê chân của nữ chính.
 
Mễ Mị chậm rãi thở ra cơn nghẹn trong lồng ngực. Liệu có giống như cô nghĩ không, tối nay là có thể thấy rõ. Cơ thể cô vì không kìm được sự hưng phấn trong lòng mà hơi run rẩy.
 
Sau khi âm thầm ra ám hiệu với Kinh Hồng Phi, Mễ Mị liền đứng ngoài quan sát. Kết quả đã gần mười mấy phút trôi qua rồi mà Kinh Hồng Phi vẫn đứng yên không nhúc nhích.
 
Từ động tác của hai người ở chỗ bồn hoa, Mễ Mị đã đoán ra được phần nào, cuộc trò chuyện đã đến phần cao trào. Dựa theo cốt truyện, sắp đến đoạn cô phải ra sân rồi.
 
Kinh Hồng Phi, rốt cuộc cô muốn đợi đến bao giờ? Nếu không ra mặt, tôi sẽ bị điện giật đấy!
 
Vào lúc Mễ Mị sắp không nhịn nổi gọi điện cho Kinh Hồng Phi, một người cũng mặc đồng phục phục vụ bỗng chạy từ đại sảnh dạ tiệc tới. Cô ta vừa chạy vừa gọi.
 
“Nghê Nhất Lâm?”
 
“Đây!”
 
Sau đó nhân viên phục vụ kia nhanh chân xông về phía họ, dừng lại ở chỗ cách mấy bước chân, khom lưng chào Kinh Hoằng Hiên, đoạn nói gì đó với Nghê Nhất Lâm.
 
Nghê Nhất Lâm gật đầu mấy cái, quay người cũng hơi khom lưng tạm biệt Kinh Hoằng Hiên. Sau đó hai người cùng nhau rời đi, để lại Kinh Hoằng Hiên ở chỗ cũ.
 
???
 
Cuối cùng Mễ Mị vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kinh Hồng Phi.
 
[Thế là thế nào?]
 
[Không liên quan đến cậu, quay về đi.]
 
(╯‵□′)╯︵┻━┻!
 
Mễ Mị quả thực muốn hộc ra máu. Tôi không chỉ đến hóng chuyện thôi đâu, chuyện này rất quan trọng với tôi cô có biết không hả Kinh Hồng Phi! Rốt cuộc cô định làm gì? Tôi không thể mặc kệ đâu!
 
 
“Bắt được một con chim cổ đỏ đang rình trộm nè.” Một giọng nói hoa lệ và ngả ngớn bỗng vang lên bên cạnh Mễ Mị.
 
Mễ Mị giật thót người. Cô cất điện thoại đi, quay đầu lại, phát hiện có một người đi ra từ phía sau gốc cây cảnh cách chỗ cô không xa.
 
Không ngờ lại có người ở sau lưng cô, thoạt nhìn thì cũng ở đây một lúc rồi. Rốt cuộc có bao nhiêu người đang bí mật quan sát vậy!
 
Chủ nhân của giọng nói ra khỏi góc tối, cỏ xanh phát ra tiếng va chạm nhẹ nhàng dưới bước chân của anh ta. Người đến có vóc dáng thon dài, âu phục giày da, sơ mi bỏ ngỏ hai cúc, để lộ xương quai xanh góc cạnh, mái tóc hất ngược về phía sau với tạo hình lộn xộn.
 
Cảm giác mang đến cho người khác là – một cậu ấm bất cần đời.
 
Mễ Mị nhìn gương mặt người đàn ông, điên cuồng tìm kiếm hình ảnh tương xứng trong não.
 
Kết luận là, nguyên chủ không biết người này.
 
“Anh là ai?” Mễ Mị cất tiếng hỏi, vẻ mặt lại biến thành cô công chúa kiêu ngạo.
 
“Tôi cũng là khán giả thôi.” Giọng người đàn ông hàm chứa vẻ trêu ghẹo.
 
“Kia là Kinh Hoằng Hiên của tập đoàn Tung Thế phải không.” Người đến chỉ vào bóng dáng Kinh Hoằng Hiên rời đi, đoạn cúi đầu nhìn cô ra chiều suy nghĩ, song ánh mắt lại sáng quắc, không thấy chút nghi hoặc nào: “Cô là…”
 
“Mễ Tam của tập đoàn Lạc Dịch?”
 
Mễ Tam… lần đầu tiên nghe thấy kiểu gọi này, khóe môi Mễ Mị co rúm lại.
 
“Đang ngắm chồng sắp cưới của mình à?” Người đến không nhịn được nữa, khẽ cười thành tiếng.
 
Mễ Mị nhíu mày, cô rất khó chịu với thái độ của người này.
 
“Xuất phát từ sự lễ phép, có phải anh nên nói cho tôi biết tên của anh không?”
 
“Ồ ~ Xin chào cô Mễ, tôi là Ninh Tuấn Thần, nhà làm kinh doanh nhỏ không đáng nhắc đến. Ánh trăng đêm nay đẹp như vậy, rất vinh hạnh được gặp gỡ cô.” Người đàn ông tên Ninh Tuấn Thần giới thiệu bản thân bằng phong cách hoàng gia châu Âu đầy khoa trương, cuối cùng còn khom lưng chìa tay phải ra trước mặt Mễ Mị, như là đợi cô đặt bàn tay lên, cho anh ta được hôn tay.
 
“Anh cứ từ từ ngắm trăng, tôi đi trước đây.” Mễ Mị thò hờ ngón tay ra trước mặt anh ta, sau đó lập tức thu về. Cô ưỡn ngực ngẩng đầu, đi thẳng không thèm quay đầu lại.
 
Ninh Tuấn Thần nhìn bóng lưng Mễ Mị chậm rãi đi xa, lộ ra nụ cười mỉm không rõ ý tứ.
 
Quay người, anh ta đi về hướng mà Nghê Nhất Lâm và đồng nghiệp của cô ta đã rời đi.
Chương kế tiếp