Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 20
Mễ Mị không thèm để ý đến người sau lưng, cô ra khỏi góc tối trong vườn hoa, men theo con đường đá nhỏ hai bên sáng đèn, quay lại đại sảnh dạ tiệc đèn đóm rực rỡ.
 
Sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ mang tên Ninh Tuấn Thần kia không để lại cho cô ấn tượng quá sâu. Trong ký ức của nguyên chủ không hề có người này, khoảng thời gian cô xuyên đến đây cũng không có dấu vết cốt truyện của người đàn ông nào họ Ninh, thế nên Mễ Mị đơn thuần cho rằng, anh ta chỉ là một vị khách rảnh rỗi tình cờ ngang qua hóng chuyện mà thôi. 
 
Hiện toại, toàn bộ tinh của cô đều đặt trên người Nghê Nhất Lâm.
 
Nếu Kinh Hồng Phi đã xuất hiện ở đó, đồng thời cảnh cáo cô không được hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì tuyệt đối đã sắp xếp đâu ra đấy. Thế nhưng cô ta lại nhất định không chịu nói cho cô, rốt cuộc cô ta định làm gì Nghê Nhất Lâm.
 
Hình tượng của Kinh Hồng Phi lúc này là một má mì xấu xa cầm chổi lông gà, không ngừng chọc ngứa gan bàn chân cô, lại còn bắt cô không được cười.
 
Mễ Mị không nhịn được chửi thầm Kinh Hồng Phi trong bụng. Ra vẻ thần bí, không biết có qua có lại. Tôi đây hào phóng nhắc nhở cô đề phòng bạn thân và trai đểu, cô tiết lộ cho tôi một chút thì có làm sao!
 
Điều duy nhất cô có thể xác định lúc này là, trong cảnh cô vốn cần ra mặt, cô đã bị Kinh Hồng Phi ngăn lại, hệ thống không hề trừng phạt cô.
 
Nghĩ đến đây, Mễ Mị không nhịn được ngửa mặt lên trời rớt nước mắt. Hệ thống! Mi trừng phạt tao nhiều lần như thế, tao chỉ có một thỉnh cầu thôi:
 
Đừng chơi trò trì hoãn nữa.
  
Nhân viên phục vụ ở cửa sảnh tiệc mỉm cười khom lưng chào cô. Mễ Mị đáp lại bằng một nụ cười, gật nhẹ đầu, quay trở về buổi tiệc ăn uống linh đình.
 
Cô giống như vừa ra ngoài đi dạo, sau khi quay lại sảnh tiệc, đầu tiên là đến báo cáo với anh trai nhà mình, Mễ Quan thấy cô quay lại thì cũng yên tâm.
 
“Đừng có chạy bừa đến chỗ vắng người.” Trong lòng mình, anh vẫn coi em gái là trẻ nhỏ, sợ cô đi linh tinh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
“Em chỉ đi quanh vườn hoa hít thở không khí thôi mà.” Mễ Mị cũng ngoan ngoãn vỗ về anh trai.
 
Mễ Mị lấy một ly nước ép hoa quả từ chỗ nhân viên phục vụ uống cho nhuận họng, thảnh thơi tìm kiếm khắp bữa tiệc. Kết quả cô đi hết một vòng vẫn không thấy Kinh Hồng Phi đâu, cũng không thấy Nghê Nhất Lâm đâu.
 
Hai người này đều mất tích rồi.
 
Lòng Mễ Mị lập tức chùng xuống. Cảm giác mọi thứ hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của mình vô cùng tệ hại. Con người cô có trí tưởng tượng rất phong phú. Hiện giờ, hai con người đang không thấy bóng dáng kia đã ở trong não cô diễn n màn cấu xé nhau rồi.
 
 
“Á!”
 
Cô đang cân nhắc tới việc đến chỗ khác xem sao, đột nhiên có một cánh tay thò ra bên hông cô, ôm cô dịch sang bên trái, làm cô nhất thời kinh ngạc đến nỗi phải hét lên.
 
Mễ Mị bất thình lình bị ôm lấy, sợ đến nỗi trái tim đập thình thịch, lông tơ trên trán dựng đứng hết cả lên.
 
Cánh tay trần dán trên chất vải trơn mềm, mùi thông xanh quen thuộc bay vào mũi. Cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt của Kinh Hoằng Hiên.
 
“Đi đường cẩn thận.”
 
Mễ Mị thuận theo ánh mắt ra hiệu của anh, quay đầu nhìn đằng sau, bấy giờ mới thấy một cô gái trẻ mặc lễ phục màu trắng bạc đang đứng sau lưng cô. Nếu không nhờ Kinh Hoằng Hiên kéo lại, cô đi thêm nửa bước nữa là hai người đã đâm sầm vào nhau rồi.
 
Lúc này cô gái váy trắng cũng hoàn hồn, dường như hiểu ra lúc nãy có thể xảy ra chuyện gì, quay người cười nói xin lỗi hai người họ: “Có phải suýt nữa đã va vào cô Mễ rồi không?”
 
Mễ Mị phản ứng lại, cũng mỉm cười, lắc đầu: “Không sao, tại tôi vừa thất thần thôi.” Cô gái váy trắng nhìn Kinh Hoằng Hiên bên cạnh cô, dường như có ý muốn tiếp tục bắt chuyện, song Kinh Hoằng Hiên một tay ôm eo cô, chỉ gật nhẹ đầu rồi đưa cô rời khỏi chỗ đó.
 
Kinh Hoằng Hiên cúi đầu hỏi cô: “Tìm gì đấy? Cứ nhìn Đông nhìn Tây mãi.” Bàn tay ôm eo cô vẫn không chịu buông ra.
 
“Không có gì. Trông thấy một người rất quen mắt, nhưng chắc là em nhìn nhầm rồi.” Sống lưng Mễ Mị thẳng như bút, xúc cảm ấm nóng thấm nhẹ vào da qua một lớp vải khiến lông tơ cả người cô dựng đứng, nhất là mảng da thịt kia, nó khiến cô hoài nghi có khi nào điện giật đã chuyển đến chỗ đó rồi không.
 
Lúc này, ánh đèn trong sảnh tiệc thay đổi, âm nhạc vang lên, vũ hội dạ tiệc bắt đầu rồi.
 
Không ít người đã dắt bạn nam, bạn nữ đi cùng mình ra, nhẹ nhàng khiêu vũ.
 
Kinh Hoằng Hiên hơi cúi đầu, chất giọng hoa lệ và du dương rót vào tai cô: “Chúng ta cũng ra nhảy một điệu nhé.” Sau đó không đợi Mễ Mị từ chối, anh đã ôm cô đi vào sàn nhảy trong sảnh.
 
Ai đồng ý làm bạn nhảy của anh chứ!
 
Mễ Mị khoác hai tay lên cánh tay Kinh Hoằng Hiên, dưới sự dẫn dắt của anh, hai người nhẹ nhàng khiêu vũ.
 
Lồng ngực rộng lớn của Kinh Hoằng Hiên đang ở ngay trước mắt cô, ngước mắt là chiếc cằm góc cạnh, cụp mắt là đôi chân mạnh mẽ. Cuối cùng Mễ Mị đưa mắt nhìn khuy áo trên Âu phục của Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt chuyên chú đến độ có thể đục ra một cái lỗ.
 
Trước mắt cô không phải người mà là một cây củ cải khổng lồ.
 
Trong lúc Mễ Mị tự thôi miên bản thân, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay trên eo dọc theo sống lưng chuyển động lên trên.
 
Mễ Mị trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Kinh Hoằng Hiên ngập tràn vẻ không thể tin nổi.
 
Thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, Kinh Hoằng Hiên khẽ nhướng mày, động tác dưới tay không hề ngừng lại. Ở ranh giới giữa tấm lưng trần và bộ lễ phục… anh sờ một cái…
 
Má nó!
 
Bàn tay Mễ Mị đang đặt trên cánh tay Kinh Hoằng Hiên lập tức nắm chặt lại, véo mạnh da thịt cứng rắn của anh theo phản xạ có điều kiện.
 
Lưu manh!
 
Sau đó, cô thấy Kinh Hoằng Hiên nhếch mép, bàn tay rời khỏi lưng giơ ra trước mặt cô, đầu ngón tay kẹp một chiếc lá nhỏ.
 
Là lá cây.
 
Nhìn thấy chiếc lá, Mễ Mị sợ hãi há hốc miệng. Trong mắt Kinh Hoằng Hiên, chỉ thấy biểu cảm của cô từ kinh ngạc, không dám tin, tức giận rồi đến ngây ngẩn, có thể nhìn thấy đầu lưỡi khe khẽ động đậy trong khuôn miệng mở to, dường như muốn nói mà không biết nên nói gì.
 
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên nổi máu xấu xa.
 
Anh bất thình lình rút ngắn khoảng cách giữa hai người, lồng ngực gần như dán vào nhau, mái đầu cần cổ đan cài. Kinh Hoằng Hiên cúi đầu xuống vành tai gần trong gang tấc, lộ ra hàm răng trắng tinh.
 
“Vừa ra ngoài à?”
 
“Ừm… em đi hít thở không khí.”
 
Kinh Hoằng Hiên đỡ eo cô, dẫn dắt Mễ Mị đổi một tư thế khác. Khoảng cách đột nhiên kéo gần khiến Mễ Mị không thể không dịch hai tay lên, cả cánh tay nhỏ nhắn đều dán vào lồng ngực của Kinh Hoằng Hiên.
 
Nghe thấy hơi thở của nhau, khoảng cách gần đến mức cô không kìm được nín thở.
 
“Vừa nãy ở gần bồn hoa với Kinh Hồng Phi xem có vui không?”
 
Cánh tay bám vào lồng ngực Kinh Hoằng Hiên không kìm được run rẩy, ngón tay bấm vào áo vest, tạo thành vệt lõm. Trái tim cũng run rẩy theo giọng nói của anh.
 
“Em quay lại muộn thêm chút nữa là có thể mang cả hoa theo rồi.”
 
Kinh Hoằng Hiên vẫn đang cầm chiếc lá, cúi đầu chỉ thấy đỉnh đầu cùng chiếc mũi nhỏ và hàng lông mi dài cong vút của Mễ Mị. Cô núp trong lòng anh cực kỳ ngoan ngoãn, Kinh Hoằng Hiên khẽ cười, không nhịn được giơ tay cài chiếc lá vào trong tóc của cô.
 
Trong lòng Mễ Mị không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của cô, bị bắt tận tay day tận mặt, vậy mà Kinh Hoằng Hiên vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh ung dung, khiến cô vô cùng tức thở.
 
Dù sao thì tôi cũng là em gái của bạn anh, là thanh mai từ nhỏ đến lớn, là vợ sắp cưới hiện tại của anh mà!
 
“Anh không thể dịu dàng với em một chút sao?”
 
“Tôi tưởng em thích tôi thẳng thắn với em.”
 
Mễ Mị không nhịn được trợn mắt, anh tưởng anh tưởng cái gì thì là cái đấy à?
 
Nghĩ lại từ khi cô xuyên đến đây rồi lần đầu tiên nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên, ngay lúc đó đã bị điện giật, sau này thêm mấy lần trừng phạt nữa, ba phần tư số đó đều là vì anh.
 
Chỉ vì cô là vợ sắp cưới của anh, có thể làm nổi bật tương lai tăm tối và ánh hào quang của nữ chính. Tám phần mười anh còn có thể là đồng lõa. Nhất thời, Mễ Mị cảm thấy kẻ thù lớn nhất kiếp này của cô chính là anh.
 
“Anh không tốt với em chút nào hết. Em phải trả thù anh.”
 
“Em định trả thù thế nào?”
 
Tay phải Mễ Mị đột nhiên véo phần thịt mềm bên trong cánh tay Kinh Hoằng Hiên, dùng sức thật mạnh. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hung dữ như một con cừu non nổi giận, cắn răng nghiến lợi.
 
“Gả! Cho! Anh!”
 
Kinh Hoằng Hiên bật cười to.
 
Mễ Mị à, trong đầu em rốt cuộc chứa những gì thế, cũng chỉ có em mới nghĩ ra cách báo thù kiểu này thôi.
 
Trong mắt người ngoài, chỉ thấy tổng giám đốc Kinh của Tung Thế và vợ sắp cưới của anh đang thân mật ôm nhau khiêu vũ, Kinh Hoằng Hiên cưng chiều cúi đầu thủ thỉ bên tai vợ sắp cưới, khiến người đẹp trong lòng ngại ngùng vùi đầu trong ngực anh.
 
Ngọt ngào khăng khít.
 
Không biết hai người nói gì khiến Kinh Hoằng Hiên cười to, tuấn tú đến độ chói mắt.
 
Kết thúc khúc nhạc, hai người giả vờ bày ra dáng vẻ như được trời đất tạo nên. Sau đó Kinh Hoằng Hiên bèn trói cô bên mình, liên tục xã giao với mấy nhóm người.
 
Mễ Mị vất vả lắm mới được Kinh Hoằng Hiên thả đi, lúc này dạ tiệc đã gần đi đến hồi kết. Cô nhìn khắp xung quanh hiện trường dạ tiệc, trong lòng sốt hết cả ruột.
 
Không thấy Nghê Nhất Lâm đâu!
 
Cô còn một tình tiết làm màu không gì sánh được là hắt rượu trong sảnh tiệc mà. Nữ chính phải phối hợp diễn xuất với tôi, cô chạy đi đâu rồi!
 
Mễ Mị đi tìm quản lý phụ trách.
 
“Chỗ anh có một nhân viên phục vụ tên là Nghê Nhất Lâm phải không? Không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu nhỉ?”
 
“Xin lỗi cô Mễ, quả thật có một nhân viên phục vụ như vậy, nhưng cô ấy có việc nên đã xin về trước rồi.”
 
Mễ Mị gật đầu với quản lý, bình tĩnh quay người rời đi. Cô không chú ý đến người quản lý sau lưng, sau khi cô quay lưng đi thì lộ vẻ nôn nóng, rồi cũng quay người cấp tốc rời đi.
 
Đi rồi?
 
Mễ Mị kinh ngạc vô cùng. Cô về nhà cùng với anh hai. Lúc sắp rời đi, cô liếc nhìn sảnh tiệc lần cuối.
 
Vẫn không thấy bóng dáng Nghê Nhất Lâm đâu.
 
Mễ Mị bồn chồn không yên suốt dọc đường. Sau khi về đến nhà, cô không nhịn nổi nữa, gọi điện thoại cho Kinh Hồng Phi.
 
“Cậu đưa Nghê Nhất Lâm đi đâu rồi?”
 
“Chậc, đã bảo không cần cậu lo rồi mà. Không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây.”
 
Giọng Kinh Hồng Phi ngập tràn sự mất kiên nhẫn, vô cùng sốt ruột cúp máy. Mễ Mị có trực giác chẳng lành.
 
“Kinh Hồng Phi, giết người là phạm pháp…”
 
“Hừ, tôi có chơi chết cô ta thì cũng là do cô ta tự làm tự chịu.”
 
Bộp. Kinh Hồng Phi cúp máy.
 
Khoan… khoan đã! Kinh Hồng Phi, cô không thể ngu ngốc như thế! Sau đó cô gọi điện cho Kinh Hồng Phi thì vẫn luôn là đường dây bận, gọi lại lần nữa thì thuê bao luôn.
 
Mễ Mị bó tay, lòng nghĩ thế nào cũng không yên, bèn gửi nhiệm vụ mới cho tay săn ảnh trước kia đã thuê.
 
[Đến trường Nghê Nhất Lâm theo dõi, tôi muốn biết đầu tiên là khi nào thì cô ta về trường.]
 
 
“Vô dụng! Ăn hại!”
 
Sau khi cúp máy, Kinh Hồng Phi tức đến nỗi hai mắt bốc lửa. Hai gã đàn ông to tướng mà lại không thể trông coi một đứa con gái đã hôn mê.
 
Không phải ăn hại thì là gì?
 
Chiếc ghế đẩu đã chịu biết bao tàn phá lại bị cô ta đá văng đi lần nữa.
 
Vụ chiếc vòng tay ngọc trai lộ ra, không phải Kinh Hồng Phi không tức giận. Lúc cô ta biết Tư Niên thích Nghê Nhất Lâm, còn Nghê Nhất Lâm vẫn luôn giả ngu, hai người đều coi ta như kẻ ngốc, cô ta đã tức gần chết.
 
Nhưng con người ta càng tức giận thì càng có khả năng bình tĩnh.
 
Nổi giận có tác dụng gì? Tôi phải khiến các người bị trừng phạt, thế mới hài lòng thỏa dạ.
 
Cô ta mua chuộc nhân viên phục vụ trong buổi tiệc, đưa Nghê Nhất Lâm đến một nơi hẻo lánh rồi đánh ngất, để hai gã đàn ông đưa Nghê Nhất Lâm đã hôn mê đến một khách sạn đã chuẩn bị trước. Ở đó có ba tên trai bao đang đợi Nghê Nhất Lâm, xong việc sẽ gửi ảnh chụp và video cho cô ta.
 
Đống ảnh chụp và video này sẽ được lan truyền cho sinh viên của trường Đại học chính pháp Hoa Đông.
 
Không phải Nghê Nhất Lâm là ánh trăng sáng trong lòng Tư Niên sao? Cô ta sẽ khiến hai người đó sống không bằng chết.
 
Kết quả Nghê Nhất Lâm lại biến mất!
 
Biến mất! Không thấy bóng dáng!
 
Kinh Hồng Phi tức đến nỗi hận không thể ói ra máu ngay tại chỗ.
 
 
Trong phòng khách sạn.
 
Ba tên trai bao hoặc cường tráng, hoặc ẻo lả, hoặc bóng bẩy đang chơi đấu địa chủ. Bọn họ thực sự đợi đến mức mất hết kiên nhẫn, song lại không thể ngủ, bèn chơi bài.
 
Bọn họ vừa chơi vừa tán dóc.
 
“Trước kia tôi chưa nghĩ kỹ, bây giờ rảnh rỗi ngẫm lại, chúng ta làm thế này sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Tên trai bao cường tráng hỏi.
 
“Vấn đề gì? Chỉ là chịch một đứa con gái rồi chụp ít ảnh thôi mà. Kỹ thuật anh em mình tốt như thế, cô ta lời to còn gì.” Tên bóng bẩy hoàn toàn không thèm để ý, trả lời.
 
“Rốt cuộc có đến hay không đây? Tôi sắp buồn ngủ chết rồi.” Tên ẻo lả ngáp.
 
Điện thoại của tên bóng bẩy vang lên, là quản lý của bọn chúng.
 
“Anh Vương à ~”
 
“Hả? Không đến nữa? Thế còn tiền…”
 
“Vâng, vâng, anh Vương nghỉ sớm đi ạ, em nói với tụi nó một tiếng.”
 
Sau khi cúp máy, tên bóng bẩy hớn ha hớn hở nói với hai người còn lại.
 
“Các anh em, nuốt trắng một khoản! Chủ thuê nói không cần làm nữa, tiền thì vẫn đưa.”
 
“Ái chà! Thế thì ngon rồi. Tôi về nhà ngủ đây, buồn ngủ chết mất.”
 
“Tôi không về nữa, dù sao phòng này cũng được thanh toán rồi, tôi ngủ ở đây một đêm vậy.”
 
Ba tên trai bao vừa có tiền lại vừa không cần làm ném lá bài xuống, lòng sướng như điên, ai đi thì đi, ai ở thì ở.
 
 
Thật ra, trong căn phòng sát vách, bọn họ không biết, Nghê Nhất Lâm mà không ai tìm được đang nằm trong đó.
Chương kế tiếp