Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 3: Giật điện lần thứ hai
“Brum brum brum…” Điện thoại rung lên theo tiếng chuông, trở nên vô cùng vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
 
Trên chiếc giường lớn bằng tơ tằm lông ngỗng thật rải đầy ánh nắng mặt trời, một cánh tay thò ra ngoài chăn, làn da trắng nõn như ngọc nổi bật trên ga giường tơ tằm màu đen tuyền, đang sờ soạng tìm nơi phát ra âm thanh. 
 
“Alo…” Giọng nói còn chưa tỉnh ngủ xuyên qua chăn không rõ ràng lắm, đầy sự mơ màng.
 
“Mễ Mị, chú là bác sĩ La, con vẫn chưa ngủ dậy sao?” Trong điện thoại truyền đến giọng hỏi han ấm áp và yêu thương.
 
Bác sĩ… La…? Là ai vậy…
 
“Chú quên mất có lẽ con vẫn đang bị chênh lệch múi giờ. Như vậy đi, chúng ta đổi thời gian gặp nhau thành hai giờ chiều, được chứ?”
 
“Ờ…”
 
“Vậy con nghỉ ngơi tiếp đi, buổi chiều chúng ta gặp.”
 
“Tạm biệt…”
  
Bụp. Bàn tay đang cầm điện thoại để bên tai của Mễ Mị, cùng với điện thoại đều đổ xuống giường.
 
Khoảng nửa tiếng sau, một cái đầu nhỏ thò ra khỏi chăn, ánh nắng chiếu rọi khiến cô không mở nổi mắt, Mễ Mị đưa tay che lại xương lông mày, hé nửa con mắt.
 
Tơ tằm màu đen, cánh hoa hồng xinh đẹp, rèm cửa sổ bằng voan mỏng đung đưa, đung đưa theo gió…
 
Mễ Mị ngồi dậy soạt một cái, nhìn xung quanh bốn phía. Cô cúi đầu nhìn, mẹ nó trên người cô vẫn mặc bộ nội y tình thú!
 
“Aiz…”
 
Những gì xảy ra hôm qua bỗng chốc ùa về, cô nhớ ra rồi. Cô xuyên không rồi.
 
Không phải mơ.
 
Oán thán một lúc lâu, Mễ Mị không thể không chấp nhận sự thật này.
 
Cô sờ lấy điện thoại trên giường, vuốt mở màn hình. Cuộc gọi gần đây nhất hiển thị rằng cô đã nhận cuộc gọi của một người: bác sĩ La Minh, thời gian là mười một giờ năm mươi tám phút. Cô nhìn lại thời gian hiện tại, đã là chuyện của nửa tiếng trước rồi.
 
Có một tin nhắn chưa đọc sau cuộc gọi, cô mở ra, là bác sĩ La gửi cho cô thời gian gặp mặt. Nhớ đến lúc mà bác sĩ La gọi cho cô, có lẽ sợ cô thức dậy sẽ không nhớ nội dung cuộc gọi, nên đã gửi cho cô một tin nhắn. Mễ Mị thuận theo tin nhắn mà vuốt lên trên, nhìn thấy trước đó hai người đã hẹn sáng nay gặp nhau, lên chút nữa là những lời hỏi đáp ngày thường của bác sĩ và bệnh nhân, còn có những lời chúc dịp lễ Tết. Xem ra hai người đã quen nhau rất lâu rồi, hơn nữa quan hệ còn rất hoà thuận.
 
Hôm qua liên tục sợ hãi, dùng não quá nhiều, cộng thêm việc nguyên chủ hơi bị chênh lệch múi giờ, khi ngủ xong giấc ngủ này cũng đã sắp qua buổi trưa rồi. Gió lùa qua cửa sổ thổi bay mái tóc trước ngực Mễ Mị, Một mảng ánh nắng lớn rọi vào khiến cả căn phòng ngập nắng như kẹo bông gòn, nếu vứt bỏ nhiệm vụ hiện tại của cô, buổi sáng này cũng rất tuyệt vời đấy chứ.
 
Thấy bây giờ đã hơn mười hai giờ, Mễ Mị bò dậy chuẩn bị, nên ra khỏi nhà rồi.
 
Vỗ nước bộp bộp lên mặt, Mễ Mị cảm thấy mình đã tỉnh táo không ít. Cô tẩy đi lớp trang điểm đã để cả đêm, sau đó ngạc nhiên nhìn trong cô gái trong gương. Cô và nguyên chủ không chỉ tên giống nhau, mà đến ngoại hình cũng giống nhau bảy tám mươi phần trăm!
 
Nguyên chủ vốn dĩ là có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng ánh mắt trong suốt, lông mày hơi cong, khí chất xinh đẹp lạnh nhạt, trang điểm theo kiểu cao quý lạnh lùng.
 
Mễ Mị ngạc nhiên nghĩ, chẳng lẽ nguyên chủ là cô của một thế giới song song khác sao? Mễ Mị là tôi, tôi là Mễ Mị? Sau khi suy nghĩ, cô không kìm được mà rùng mình một cái.
 
Phì phì phì! Đừng có nghĩ lung tung nữa.
 
Cô không nhịn được mà thò đến gần kính nhìn kỹ từng chỗ một. Phía sau xương gò má trái của cô có một cái lỗ nhỏ, đó là vết sẹo để lại do lúc nhỏ nghịch ngợm phá phách. Mặt của nguyên chủ thì trơn láng từ trên xuống dưới, sờ lên giống y như vỏ trứng vậy.
 
Khi mặt nguyên chủ hờ hững, khóe môi hơi trễ xuống, trông hơi lạnh nhạt.
 
Còn dáng người nữa, có lẽ vì nguyên nhân sức khoẻ nên cô gái nguyên chủ này trông ốm yếu hơn cô.
 
Đúng là giống, nhưng nếu nhìn kỹ thì khí chất và dáng người vẫn có sự khác biệt.
 
Trong lòng Mễ Mị tự an ủi bản thân, mình là mình, là một bông hoa khác.
 
Mễ Mị tìm thấy vali hành lý, vali không to, ngoại trừ áo khoác ra, thì chỉ còn đúng một bộ đồ. Nhìn có vẻ là đồ nguyên chủ mang theo bên người để thay khi về nước. Mễ Mị ôm lấy quần áo vào trong nhà vệ sinh để thay, lúc bước ra ngoài đã thành váy chữ A ôm sát, sơ mi in hoa, áo khoác màu nhạt. Cần cổ thon dài, da trắng chân dài, ngoại trừ chiều cao hơi thiếu một chút, thì đúng là đẹp đến không chút tì vết.
 
Mễ Mị nhìn mình trong gương, có cảm giác mình đã biến hình… Xin hãy cho phép người nào đó tự luyến ba giây.
 
Kinh Hoằng Hiên hôm qua đã đẹp trai đến long trời lở đất rồi, một nữ phụ như cô mà cũng đẹp vậy sao? Vậy nữ chính của cuốn truyện này không phải là tiên nữ hạ phàm à. Chắc chắn tác giả của cuốn truyện này là người rất mê nhan sắc!
 
Sau khi thưởng thức bản thân xong, Mễ Mị nhét bộ nội y tình thú đáng ghét kia xuống đáy vali. Những đồ lặt vặt khác thì nhét hết vào trong vali rồi kéo dây kéo khoá lại, sau đó đứng dậy chạy đến trước đầu giường thu dọn túi xách mang theo bên người.
 
Mễ Mị ăn một chút bữa trưa ở khách sạn trước, sau đó ra ngoài gọi xe, tìm đến văn phòng tư nhân của bác sĩ La. Lúc nãy cô đã tìm kiếm tài liệu về giáo sư La Minh ở trên mạng.
 
Bác sĩ La là giáo sư chủ nhiệm nổi tiếng của bệnh viện thành phố H, là giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh Đại học y khoa, năm nay năm mươi tám tuổi, bình thường lúc không đi dạy và không ở phòng khám thì sẽ đến viện nghiên cứu.
 
Bệnh của nguyên chủ là bẩm sinh, cô đoán bác sĩ La chắc đã chữa cho cô rất lâu rồi. Như vậy thì chắc ông ấy sẽ rất hiểu nguyên chủ, hơn nữa làm bác sĩ thì suy nghĩ sẽ rất cẩn thận. Mễ Mị lo lắng…
 
Đây là buổi gặp mặt để khiêu chiến kỹ năng diễn xuất của cô hả!
 
Con người bác sĩ La so với trong ảnh còn có khí chất hơn, trên người tràn đầy hơi thở học thuật, ôn tồn lễ độ, mặt mũi hiền hậu.
 
“Tiểu Mễ Mị đến rồi à.”
 
Mễ Mị ừ khẽ một tiếng, chào hỏi bác sĩ La, nở nụ cười nhạt, vô cùng kiềm chế.
 
Bác sĩ La ngẩn ra, sau đó lập tức cảm thấy hứng thú mà hỏi cô: “Hôm nay tâm trạng rất tốt à?”
 
Trong lòng Mễ Mị lộp bộp một tiếng. Cô chỉ mới cười khẽ một cái thôi mà! Vậy là tâm trạng rất tốt sao? Trước kia nguyên chủ phải không vui đến mức nào chứ.
 
“Trở về nhà vui hơn ở ngoài một chút.” Mễ Mị cảm thán.
 
“Phải, vẫn là ở trong nhà tốt.” Bác sĩ La vô cùng đồng ý.
 
Phù, xem như đã vượt qua ải này.
 
“Đến đây, chúng ta làm một số kiểm tra đơn giản thường lệ đã.”
 
Mễ Mị ngồi trước bàn làm việc của bác sĩ La, mắt, mũi, miệng, tai, móng tay đều bị nhìn qua một lượt, bác sĩ La vừa kiểm tra vừa nói: “Ừm, nhãn cầu ứ máu, gần đây phải chú ý sức khoẻ nhé.”
 
Lúc bắt mạch có hơi lâu, sau đó lại đo nhịp tim. Sắc mặt của bác sĩ La dần trở nên nghiêm trọng, tim của Mễ Mị cũng thấp thỏm theo sắc mặt của ông ấy.
 
Bác sĩ La bỏ ống nghe xuống, nghiêm túc hỏi.
 
“Gần đây tim con có khó chịu không? Con có uống thuốc gì khác không?”
 
Sắc mặt Mễ Mị không rõ, trong lòng lại đang chần chừ, cô không biết có nên nói hay không.
 
Bác sĩ La tưởng Mễ Mị lại muốn chống đối trị liệu như trước đây, nên mềm giọng nói.
 
“Tiểu Mễ Mị, lúc con ra đời, phẫu thuật là do chú làm, nhiều năm vậy rồi, sức khoẻ của con cũng là do chú khám. Con phải hiểu rằng, mọi người chúng ta đều vì muốn tốt cho con, nên có chỗ nào không thoải mái con nhất định phải nói với chú, được không?”
 
Trong lòng Mễ Mị trào lên một luồng khí nóng, hơi gật đầu, mở miệng: “Gần đây thỉnh thoảng tim đập nhanh… vẫn luôn uống loại thuốc đang uống.” Mễ Mị lấy một cái bình nhỏ ra khỏi túi, nhưng lại không phải là cái bình mà hôm qua cô uống.
 
Cô có trực giác mạnh mẽ rằng, không nên nói với bác sĩ La cô đang uống loại thuốc kia.
 
Bác sĩ La cầm lấy bình thuốc, kiểm tra số lượng còn lại, tiếp tục nói với cô: “Tiểu Mễ Mị, chú đề nghị con vẫn nên trao đổi với người nhà, chúng ta làm một cuộc kiểm tra toàn diện.”
 
Mễ Mị cụp mắt, đề nghị của bác sĩ không có vấn đề gì, nhưng hình như nguyên chủ không muốn làm vậy.
 
Chính vào lúc cô đang do dự, dòng chữ xuất hiện rồi, nhưng mà…
 
‘Xin chú ý! Xét thấy ký chủ OOC nhân vật lần này có thể sẽ ảnh hưởng đến kịch bản phía sau! Khởi động cảnh cáo cấp độ hai, một dòng điện nhỏ sẽ đâm vào tim ký chủ.’
 
Mẹ nó! Chế độ dạy cho tân thủ đã nói đâu? Lời nhắc kịch bản đã nói đâu? Tôi đâu có nói gì! Tại sao lại không nói gì mà đã muốn giật điện tôi!
 
Gương mặt căng thẳng của Mễ Mị bỗng chốc trắng toát, trong đầu đều là xong rồi xong rồi, nếu mình co giật tim trước mặt bác sĩ, chắc chắn sẽ không thoát khỏi việc kiểm tra, xong rồi sẽ thông báo với người nhà họ Mễ. Theo chiều hướng này thì cô sắp bị điện giật cấp độ hai rồi, đây chẳng phải là nhân đôi sao!
 
Rốt cuộc là có tình tiết quan trọng gì thế, nguyên chủ bệnh mà lại không thể nói cho người trong nhà biết! Tác giả, bạn ra đây tôi đảm bảo sẽ không đánh chết bạn đâu.
 
Bác sĩ La nhìn thấy sắc mặt của Mễ Mị, hiển nhiên là đã hiểu lầm rồi: “Đừng sợ đừng sợ, được được được, chúng ta không nói nữa, con đừng có kích động.”
 
Mễ Mị lo lắng dẫn dắt bác sĩ La đi theo mạch suy nghĩ của cô.
 
“Hôm qua con mới về tới thành phố H, vẫn chưa kịp về nhà.”
 
“Bây giờ con còn chút việc, đợi xong việc rồi con sẽ nói với người trong nhà, bác sĩ La không cần lo lắng. Sức khoẻ của con, chắc chắn con sẽ quý trọng.”
 
Bác sĩ La nghe xong mấy lời này, hơi nở nụ cười. Chỉ cần người bệnh từ từ không chống cự, đây chính là chuyện tốt.
 
“Chú bảo Tiểu Trương kê chút thuốc cho con.”
 
Trước khi rời đi, Mễ Mị nghĩ nghĩ rồi xoay người dặn dò bác sĩ La: “Chuyện của con chú khoan hãy nói với người nhà con, để tránh cho bọn họ suy nghĩ nhiều, con sẽ tiếp nhận trị liệu đúng hẹn.”
 
Sau khi ra khỏi cửa, Mễ Mị thở phào một hơi. Cô vừa nhảy xuống khỏi bậc cuối cùng, tim đột nhiên đập vô cùng nhanh. Mễ Mị bỗng chốc đưa tay chống lên vách tường bên cạnh, mở cửa cầu thang bên cạnh, dán lên cửa rồi ngồi xổm xuống.
 
Giống như có mấy cây kim đang khẽ đâm cô. Nếu đổi lại là trên da, sức mạnh này chỉ giống như gãi ngứa, nhưng bây giờ là đang ở bên trong da thịt, sự mẫn cảm được phóng to lên không biết bao nhiêu lần. Trong lòng Mễ Mị đếm nhịp điều chỉnh lại hơi thở, chống đỡ qua một cuộc trừng phạt.
 
Ông trời ơi! Ông mẹ nó còn chơi trò trì hoãn!
 
Mười phút sau, một cô gái xinh đẹp với sắc mặt hơi trắng bệch đi ra khỏi viện nghiên cứu.
 
Mễ Mị hít thở hơi khó khăn, nên tìm một quán cafe gần đó vào nghỉ ngơi. Phục vụ bưng ly latte lên, Mễ Mị lại gọi thêm một ly nước trắng.
 
Nước ấm nhuận họng, Mễ Mị lấy ngón tay ấn lên trán.
 
Cái hệ thống này không biết giở trò quỷ gì, hôm qua lúc đối mặt với Kinh Hoằng Hiên thì là tay cầm tay chỉ dạy. Hôm nay khi đối mặt với bác sĩ La thì đến rắm cũng chẳng thả, trực tiếp trừng phạt cô. Đùa giỡn một người có bệnh tim như vậy, lương tâm không thấy đau à?
 
Chẳng lẽ chỉ khi đối mặt với nam nữ chính, lời hướng dẫn mới có tác dụng sao?
 
Nghĩ đến đây, Mễ Mị đột nhiên hiểu ra. Bệnh tình của nguyên chủ tái phát cũng không nói với người trong nhà, theo như kiểu này, chắc chắn là chuẩn bị cho một sự việc gì lớn, ví dụ như sau này bệnh tình bị lộ rồi thì ép nam chính kết hôn? Tạo nên tình yêu ngang trái giữa nam và nữ chính? Cho nên vì cao trào này, trước đó bệnh tình của nguyên chủ sẽ không được nhắc đến, vì vậy tình tiết cũng không nhắc cô đến gặp bác sĩ, cũng không đưa ra lời chỉ dẫn…
 
Nghĩ như vậy thì cũng rất có lý, hệ thống này thật chẳng không minh chút nào!
 
Không thể không nói, Mễ Mị hiểu ra rồi… Hướng dẫn chỉ dạy tân thủ của hệ thống này chính là trình tự được trang bị trong xuyên sách, dựa vào tình tiết của tiểu thuyết và tính cách của kí chủ mà suy ra cấp độ OOC, đề phòng kịch bản bị phá hỏng. Nhưng nó chỉ nhắc nhở những nội dung được viết trong tiểu thuyết, trong kịch bản không có thì sẽ không nằm trong phạm vi ước lượng của nó. Thực ra, cũng thật vô dụng…
 
Brum… Màn hình điện thoại đang để trên bàn sáng lên, Mễ Mị dời mắt qua, là Kinh Hoằng Hiên.
 
“Alo.”
 
“Tiểu Mị? Tôi gọi điện thoại cho khách sạn, bọn họ nói em đã rời khỏi đó rồi, nghỉ ngơi có tốt không?” Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh đến giống như sự quyến rũ tối hôm qua của nguyên chủ không hề tồn tại vậy.
 
“Vẫn ổn.” Lúc này, cô đột nhiên lại nhìn thấy dòng chữ ‘Anh Hoằng Hiên, em muốn biết tối qua anh đã đi đâu?’
 
Mễ Mị quả thực muốn hộc máu! Hệ thống đưa tin thật là kịp lúc đấy!
 
“Anh Hoằng Hiên, em muốn biết tối qua anh đã đi đâu?” Ha ha, đi với gái chứ gì nữa.
 
“Tối hôm qua Phi Phi gặp phải chút phiền phức, gọi tôi đến giúp, tôi giúp nó đưa một người bạn về.” Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên không nghe ra chút xao động nào.
 
“Chắc là bạn rất tốt nhỉ, để anh phải bỏ em lại như vậy…” Mễ Mị tiếp tục đọc thoại theo dòng chữ. Cô đoán người đối diện đã bắt đầu không kiên nhẫn rồi.
 
Quả nhiên, dừng vài giây, bên kia mới đáp lại: “Tiểu Mị, đừng có tin mấy lời đồn nhảm trên mạng. Anh đã nói là lấy em thì nhất định sẽ không nuốt lời. Anh tôn trọng em, em vẫn còn nhỏ, đừng tùy hứng.”
 
“Em biết rồi.” Cái rắm! Đồ lừa đảo! Tên cặn bã! Cuối cùng không phải anh vẫn bỏ trốn cùng nữ chính sao! Hừ!
 
Mễ Mị cúp điện thoại, không ngừng trợn mắt mấy cái.
 
Nghĩ đến mấy lời đồn mà anh vừa nói, lời đồn gì nhỉ? Cô nghĩ rồi mở công cụ tìm kiếm ra, tìm kiếm ba chữ Kinh Hoằng Hiên. Ngoại trừ lời giới thiệu của Baidu ở vị trí đầu tiên, vị trí thứ hai lại là một tin lá cải.
 
‘Tin hot! Phó Chủ tịch CEO của Tập đoàn Tung Thế Kinh Hoằng Hiên hẹn hò với cô gái bí ẩn ở quán bar!’
 
Thế giới gốc (quán bar):
 
Nghê Nhất Lâm luôn cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh lượn vòng quanh người cô ta như kiến, giống như cô ta là một miếng thịt thơm vậy. Cô ta hơi không được tự nhiên, bởi vì căng thẳng nên cô ta không ngừng đổ ly chất lỏng trong tay vào miệng, chỉ mong Kinh Hồng Phi mau chóng trở lại.
 
Ở trước cửa phòng vệ sinh của quán bar, Kinh Hồng Phi và một người đàn ông ăn mặc thời trang đang đứng với nhau, hai người đang phì phèo thuốc lá.
 
Kinh Hồng Phi thổi ra một làn khói, hỏi người bên cạnh: “Anh chắc chắn hôm nay cô ta đã về nước, còn đặt phòng ở Hi Phạm?”
 
“Tôi chắc chắn! Chuyện cô bảo tôi làm, tôi có thể không làm cho tốt sao, cô ta vừa tới tôi đã lập tức thông báo cho cô rồi.” Tần Vũ le lưỡi một cái, nói một cách tràn đầy tự tin.
 
Kinh Hồng Phi gật gật đầu. Lúc này, người đàn ông lại nói với cô ta: “Sao, cám ơn anh đây thế nào đây? Tôi không ngại để cô hôn một cái đâu.” Nói xong, anh ta chỉ lên má mình, cười một cách càn rỡ.
 
“To gan quá nhỉ, anh chắc chắn muốn tôi hôn?” Đôi mắt xinh đẹp của Kinh Hồng Phi nhìn người trước mặt, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi: “Tôi có thể cắn một miếng thịt của anh xuống luôn đấy, anh có tin không?”
 
“Được rồi được rồi, bà cô ơi, đùa với cô chút thôi, hãy tha cho gương mặt đẹp này của tôi đi.”
 
Hai người cười nói đùa giỡn.
 
Kinh Hồng Phi đạp anh ta một cái: “Đi, giúp tôi trông bạn tôi một chút, đừng để mấy người không có mắt dọa đến cậu ấy.”
 
Sau khi người đàn ông đi rồi, Kinh Hồng Phi thổi ra ngụm khói cuối cùng, sau đó ném đầu thuốc lá vào trong thùng rác bên cạnh. Nghĩ đến người nào đó hôm nay về nước, vẻ mặt cô ta vừa thù hằn vừa cười trên nỗi đau của người khác, thay đổi liên tục. Cô ta lấy điện thoại ra gọi vào số của Kinh Hoằng Hiên.
 
Bị cúp máy!
 
Vẻ mặt của Kinh Hồng Phi bỗng chốc méo mó, nhất định là bị Mễ Mị quấn lấy rồi, cái con đê tiện đó!
 
Cô ta bước nhanh rời khỏi nhà vệ sinh, sức lực dưới chân như có thể đạp thủng sàn nhà. Trên quầy bar, Nghê Nhất Lâm đã hơi choáng. Kinh Hồng Phi ta cầm lấy điện thoại của Nghê Nhất Lâm ấn số.
 
Gọi được rồi.
 
“Alo?”
 
“Anh! Là em, Phi Phi đây! Em và Nghê Nhất Lâm đang ở quán bar ăn mừng, cậu ấy uống say rồi! Em vẫn chưa đi được, anh qua đón cậu ấy nhé?” Nói xong, Kinh Hồng Phi đưa điện thoại đến gần Nghê Nhất Lâm, Nghê Nhất Lâm nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, mở miệng lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Kinh…”
 
“Một lát nữa anh đến.”
Chương kế tiếp