Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 6: Ký ức muộn màng
Giờ cao điểm tan làm, cả thành phố ngập trong đèn xe neon, những chiếc xe nhích lên từng chút một cách đứt quãng.
 
Mễ Quan, danh xứng với thực, là một người rất hay nói, trên đường về, anh ta vô cùng hứng thú mà nói những chuyện đã xảy ra trong nhà cho Mễ Mị nghe, kể gần đây anh ta đã gặp phải những chuyện vui gì. Mễ Mị im lặng nghe, thỉnh thoảng đáp vài tiếng, cộng thêm nụ cười mỉm. 
 
Từ trong những câu nói này, Mễ Mị tổng hợp được một vài thông tin: Bố mẹ của nguyên chủ vẫn khoẻ mạnh, hiện tại đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài nhân dịp kỷ niệm ngày cưới. Trên cô có hai người anh, anh cả Mễ Đình, ba mươi hai tuổi, đã là một nửa người nắm quyền ở doanh nghiệp Mễ Thị. Anh hai Mễ Quan, tự mình thành lập một công ty mới, nhàn nhã làm con trai nhà giàu. Nguyên chủ Mễ Mị là con út, được chiều chuộng nhất, là con gái duy nhất trong nhà. Cả hai anh đều yêu em gái nhất, cả nhà đều yêu Mễ Mị nhất.
 
Gia cảnh tốt, trưởng thành tốt, sức khoẻ yếu, bố mẹ thương, hai anh chiều, chắc chắn là sẽ kiêu căng và tuỳ hứng.
 
Được lắm, trang bị cho vai nữ phụ độc ác đã gần như đủ rồi. Mễ Mị cảm thấy thật không biết phải làm gì tiếp theo.
 
Mễ Quan nói mãi nói mãi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, chuyển đề tài, trong giọng điệu mang theo chút dè dặt: “Đúng lúc em cũng về nhà rồi, có cần bớt chút thời gian, cả nhà chúng ta đi làm kiểm tra sức khoẻ nhé?”
 
Đến rồi!
 
Bây giờ Mễ Mị nghe thấy kiểm tra sức khoẻ thì sẽ theo thói quen mà đau ngực. Với sự hiểu biết trước mắt của cô, việc nguyên chủ không muốn để người nhà biết nhất, đó là tình trạng sức khoẻ của cô.
 
Cô giữ vững sắc mặt, giả vờ mở miệng một cách thờ ơ: “Gần đây em vẫn luôn liên lạc với bác sĩ La, chú ấy nói tình trạng của em rất tốt. Kiểm tra sức khoẻ thì qua một thời gian nữa hãy nói đi. Bây giờ em chỉ mới về nước mà.”
  
Mễ Quan không hề để bụng sự thờ ơ của cô, vui vẻ gật đầu.
 
Từ nhỏ em gái đã không thích đến bệnh viện, đặc biệt là càng lớn càng bài xích. Bây giờ mặc dù cô không nói là sẽ lập tức đi kiểm tra, nhưng cũng không còn phản đối nữa. Xem ra em gái quả nhiên đã trưởng thành rồi, sẽ không tuỳ hứng với sức khỏe của bản thân nữa.
 
Chiếc xe chạy vào cánh lớn của một tòa biệt thự. Mễ Quan xách vali hành lý của em gái, hai người đi vào trong cổng và sân của biệt thự cách đó không xa.
 
“Cậu chủ, cô chủ, hai người về rồi à.”
 
Ở ngay trước cửa có một ông lão tuổi ngũ tuần mặc đồng phục, lúc hai người đến gần thì ông ấy hơi cúi người, sau đó ngẩng mặt nhìn thấy cô thì nở nụ cười yêu thương. Mễ Mị nhìn thấy ông lão trước mặt có cảm giác rất quen thuộc, nhẹ giọng mở miệng: “Bác quản gia.”
 
“Ai, Mị Mị về nhà rồi.”
 
Ba người đi vào trong nhà, một người khác đi từ trong nhà bếp ra, cũng tầm tuổi ngũ tuần, nhìn thấy ba người đi vào, cả người không thể che giấu được sự yêu thương: “Cô Mị về nhà rồi! Tôi đang chưng tổ yến trong nồi, có muốn ăn một chén không?”
 
Mẹ Trương, Mễ Mị tự nhiên nghĩ đến, cô cười lắc lắc đầu.
 
“Hôm nay con hơi mệt, lên lầu nghỉ ngơi trước đây.” Mễ Mị để lộ sắc mặt hơi mệt mỏi, nhẹ giọng mở miệng. Trước khi cô rời đi, Mễ Quan còn không quên dặn dò: “Em khoan hãy ngủ, một lát xuống đây ăn tối đã!”
 
Trong mắt cô, kết cấu khắp ngôi biệt thự này đều có cảm giác rất quen thuộc, Mễ Mị thuận theo cảm giác đó mà tìm thấy phòng của nguyên chủ. Nhưng cách bài trí trong phòng của nguyên chủ lại khiến cô vô cùng bất ngờ.
 
Tổng thể căn phòng là tông màu sáng, vách tường màu trắng, rèm cửa dày nặng màu nhựa cây, thảm trải sàn màu xám nhạt, bàn trang điểm, sofa, bàn trà, cửa sổ đều là tông màu sáng. Chỉ có chiếc giường lớn ở chính giữa căn phòng là có màu xanh, tựa như màu của biển xanh và bầu trời xanh.
 
Không phải chứ, khách sạn mà nguyên chủ chọn trước đó vừa có màu đen tuyền vừa có hoa hồng, trong tưởng tượng của cô, cách bài trí của phòng cô ít nhất cũng theo phong cách công chúa chứ? Hoặc là phong cách đồng quê? Hay là phong cách xa hoa? Tóm lại là cô không nghĩ căn phòng lại có phong cách đơn giản như vậy, nói thẳng ra là không có phong cách.
 
Lòng người đúng thật là khó mò.
 
Bữa tối do mẹ Trương dày công chuẩn bị, tất cả đều là món mà nguyên chủ thích ăn. Bởi vì bố mẹ vẫn đang ở nước ngoài, anh cả một mình lo liệu chuyện công ty nên phải tăng ca, nên bữa tối chỉ có hai người Mễ Mị và Mễ Quan.
 
Sau khi ăn xong bữa cơm tối thơm ngon ấm áp, cả người Mễ Mị đều trở nên lười nhác, không có tinh thần để làm chuyện gì cả. Cô trở về phòng tắm rửa, mơ màng thiếp đi.
 
Mễ Mị đã ngủ không để ý trong đầu hiện ra một hàng chữ:
 
‘Cơ thể và linh hồn của kí chủ đã khớp vào nhau, bắt đầu truyền ký ức vào…’
 
Trong khu vui chơi, một cô bé xinh đẹp mềm mại, thấy anh trai đang vui vẻ chạy về phía thuyền cướp biển, cô bé gấp gáp đưa cánh tay như ngó sen ra.
 
“A… Ang… I a!”
 
Một người phụ nữ xinh đẹp bế cô bé lên, giọng điệu dịu dàng yêu thương: “Mị Mị, mẹ đưa con đi ngồi vòng xoay ngựa gỗ có được không?”
 
Trong nhà trẻ, cô bé đã lớn hơn một chút, nhưng vẫn xinh xắn như búp bê sứ. Lúc này sắc mặt của cô bé trắng bệch, được người phụ nữ xinh đẹp ôm trong ngực, móng tay màu xanh tím, người phụ nữ nén nước mắt, bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang nghiêm trọng khiển trách.
 
“Đây là lời hứa của các cô sao? Con gái tôi không thể vận động mạnh, thế mà các cô lại để nó ngã từ trên cầu trượt xuống!”
 
“Ông Mễ, bà Mễ, xin lỗi xin lỗi, đều tại tôi…”
 
Từ khi có ký ức, cô bé luôn phải uống những viên thuốc khó uống, làm các loại kiểm tra. Tất cả mọi người đều nói với cô bé rằng, chúng ta là một thục nữ, đi đường phải đi từ từ, không được chạy nhảy lung tung.
 
Sau khi lớn hơn một chút, cô bé hiểu ra công chúa hay thục nữ gì đó đều là gạt cô. Đó là vì cô có bệnh.
 
Dưới sự dặn dò của giáo viên, các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều xem cô là người thuỷ tinh, không dám kéo cô cùng chơi đùa.
 
Thỉnh thoảng có bạn nhỏ nghịch ngợm chạy đến kéo bím tóc của cô, sau đó cũng không chạy đi, bởi vì cả nhà trẻ này đều biết Mễ Mị sẽ không đuổi kịp đâu!
 
“Mễ Mị, mình có thể chạm vào cậu một cái không? Có khi nào mình chạm một cái thì cậu sẽ vỡ ra không!” Bạn nhỏ tò mò mở to mắt nhìn búp bê trước mặt, đưa ngón tay nhỏ ra muốn thử chạm vào.
 
Chọc vào một cái, không có vỡ!
 
Mễ Mị bình thản thu hồi ánh mắt, giơ con búp bê trong tay lên, bứt đầu búp bê ra ngay trước mặt bạn nhỏ.
 
“Vỡ rồi.”
 
Đầu của búp bê lăn trên đất hai vòng, đôi mắt to nhìn vào bạn nhỏ đang há mồm trợn mắt.
 
Sau đó, trước mặt cô, đến anh trai nghịch ngợm cũng không dám chạy loạn khắp nơi, hoặc nói với cô mấy chuyện vui đùa kích thích nữa. Thậm chí anh trai còn ngồi bên cạnh cô, chơi trò thay quần áo cho búp bê với cô.
 
Nhưng cô bé biết rằng, anh trai rất thích ra ngoài chơi.
 
Cho đến một ngày, anh trai của cô đưa một anh trai khác về.
 
“Anh, em cột bím tóc bên trái cho Jennie, anh cột bên phải, được không?”
 
“Được.”
 
Bím tóc mà anh trai lớn cột vừa ngay ngắn, lại không bị rụng tóc, trông còn đẹp hơn cô cột nhiều.
 
“Anh ơi, em cũng muốn chơi bịt mắt bắt dê.”
 
“Được.”
 
Anh trai nhỏ bế cô bé lên để vào trong xe đẩy của siêu thị, rồi lại lấy một đống đồ ăn vặt che cô bé lại, đẩy cô trượt nhanh.
 
Cô bé phấn khích trừng to mắt, này giống như chạy bộ vậy!
 
“Hoằng Hiên! Cậu có thấy em gái của mình không? Mình tìm nó một vòng rồi mà cũng không thấy đâu!” Giọng nói của thiếu niên tràn đầy sự sốt ruột, chạy nhanh về phía bọn họ: “Trời ơi! Mình lén mẹ đưa em gái đến dạo siêu thị đó, mình chỉ nhìn máy chơi game một lúc, quay lại thì không thấy em gái đâu nữa!”
 
Lộp bộp, cô bé đứng lên từ xe đẩy hàng.
 
“Em ở đây nè anh ơi! Ha ha!”
 
Anh trai lớn sẽ chơi với cô. Anh trai lớn là tốt nhất!
 
“Anh Hoằng Hiên, sau này em gả cho anh có được không?”
 
“Vậy Mị Mị phải lớn lên một cách khỏe mạnh, ngoan ngoãn nghe lời có biết không?”
 
“Ừm!”
 
“Anh ơi, dì này là ai vậy?” Cô bé đã sắp lên tiểu học rồi, đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh lớn chơi.
 
“Ai cho em đụng lung tung!” Anh lớn giật lấy khung ảnh trong tay cô bé, trước mặt là sự nghiêm nghị cô bé chưa từng thấy qua.
 
“Xin, xin lỗi…”
 
Cô bé mau chóng xin lỗi, gấp đến sắp khóc đến nơi, cô không muốn anh trai lớn ghét bỏ cô đâu!
 
“A!”
 
Mễ Mị mở to mắt, trước mặt là tràn nhà trên đầu đang hơi phản chiếu dưới ánh trăng.
 
Cô vừa nằm mơ, mơ thấy thời thơ ấu của nguyên chủ, trong khung ảnh là ảnh của một người phụ nữ, gương mặt đó hình như trùng khớp với mặt của một ai đó…
 
Người phụ nữ trong bức ảnh đó… hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi!
 
Mễ Mị cũng không biết tại sao, phản ứng đầu tiên là cầm lấy điện thoại bên tay.
 
“Alo?” Trong bóng đêm, giọng nam trong điện thoại có sự gợi cảm trầm khàn. Mễ Mị nổi một lớp da gà bên tai.
 
“Kinh Hoằng Hiên! Em mơ thấy…” Giọng nói đột nhiên im bặt.
 
Cô muốn nói với Kinh Hoằng Hiên rằng cô mơ thấy lúc nhỏ, mơ thấy tấm ảnh kia sao? Ký ức còn sót lại nói với cô rằng, Kinh Hoằng Hiên vô cùng ghét người khác nhắc đến bức ảnh đó…
 
“Mơ thấy gì?”
 
“Em mơ thấy, lúc nhỏ, anh, anh nói muốn lấy em.”
 
Nhà họ Kinh, bữa tiệc trong gia đình.
 
Trong sảnh tiệc kiểu cung đình xa hoa, cột đá cẩm thạch, đá quý màu đỏ. Bàn ăn chạm trổ hình chữ nhật, giá cắm nến có móc bằng bạc, bày đầy món ngon.
 
Chỗ đầu tiên là một người đàn ông trung niên có thân hình vạm vỡ, mắt chim ưng, trán rộng, trên người có khí chất của những người có địa vị cao lâu năm, chính là chủ nhân của nhà họ Kinh – Kinh Lôi Đình.
 
Sống lưng của Kinh Lôi Đình cao và thẳng, tóc dày cứng như dây thép, không hề có chỗ nào giống đàn ông hơn sáu mươi tuổi.
 
Ngồi bên cạnh ông ta là Ôn Nhiễm. Hôm nay Ôn Nhiễm trang điểm nhẹ nhàng hơn ngày thường rất nhiều, chỉ thoa chút phấn nền, vừa đoan trang lại không mất đi sự dịu dàng.
 
Lúc này, bà ta cầm một ấm trà bằng hai tay, rót chất lỏng màu đen đậm vào cái chén nhỏ trước mặt, mùi thuốc lan toả trong không khí.
 
“Lôi Đình, có thể uống rồi.” Ôn Nhiễm nhẹ nhàng dâng chén thuốc đến trước mặt Lôi Đình, ánh mắt dịu dàng như nước.
 
Kinh Lôi Đình bưng chén thuốc lên, một ngụm uống hết, sắc mặt bình thản như đang uống một chén nước trắng.
 
Kinh Lôi Đình bưng ly nước lên nhấp một ngụm, nâng mắt nhìn qua Kinh Hoằng Hiên ở bên trái.
 
“Chuyện công ty thế nào rồi?”
 
“Khi đất ở Uyển Nam sắp thi công rồi.”
 
Hai bố con cứ như đang bàn chuyện công việc, trong bữa cơm, ngoại trừ thỉnh thoảng mở miệng hỏi vài câu về chuyện của công ty ra thì luôn ăn cơm trong yên lặng, không hề nhắc đến tin đồn mà cả thành phố đều đã biết.
 
Kinh Hồng Phi cúi đầu, càng ngày càng căng thẳng. Cô ta biết hôm nay mẹ mình kêu gọi cả gia đình cùng ăn cơm là vì chuyện tin đồn.
 
Kinh Hoằng Hiên đã dọn ra ngoài ở từ lâu rồi, hôm nay là một trong số lần hiếm hoi Kinh Hồng Phi ngồi chung bàn cơm với anh. Cô ta nhịn không được mà ngẩng đầu lén lút xem xét. Ngón tay Kinh Hoằng Hiên thon dài, dùng đũa gắp một miếng thịt cá ở trước mặt, bỏ vào miệng nhai nuốt.
 
Kinh Hồng Phi không kìm được mà rùng mình một cái, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
 
Thời gian chờ đợi trước khi phán xét là giày vò người ta nhất.
 
Giọng nói hùng hồn nghiêm túc của Kinh Lôi Đình vang lên lần nữa: “Chuyện ngày hôm nay, mọi người có suy nghĩ thế nào?”
 
Trong lòng Kinh Hồng Phi lộp bộp một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Ôn Nhiễm đầu tiên, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
 
Ôn Nhiễm nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của con gái, trong lòng thở dài một hơi, chuyển qua giọng điệu quở trách mà nói với cô ta: “Phi Phi! Còn không mau nhận sai với bố và anh con!”
 
“Xin lỗi bố, xin lỗi anh hai.” Kinh Hồng Phi mau chóng nhỏ giọng nhận sai.
 
Kinh Lôi Đình nhìn cô ta một cái, Kinh Hồng Phi bắt gặp ánh mắt của ông ta, bỗng chốc chột dạ đến không dám nhìn nữa. Trong lòng cô ta rất sợ bố mình, cô ta luôn cảm thấy Kinh Lôi Đình quá nghiêm túc, quá khí thế, nhìn vào mắt ông ta thật sự rất áp lực.
 
Kinh Lôi Đình chuyển chủ đề về phía Kinh Hoằng Hiên.
 
“Con thì sao?”
 
“Kẻ xấu đang tấu hề thôi mà.” Một câu trả lời qua loa hời hợt.
 
Kinh Hoằng Hiên chú tâm vào thịt cá trước mặt, nói lấp lửng, vừa châm chọc Kinh Hồng Phỉ, vừa phủ định sự thúc đẩy của kẻ đứng sau màn.
 
Kinh Lôi Đình nhận lấy khăn tay mà Ôn Nhiễm đưa qua, một lúc sau trầm giọng nói với con trai và con gái: “Con cái nhà họ Kinh chúng ta có thể làm bất kỳ chuyện gì, bao gồm cả làm sai. Nhưng mà, không được làm chuyện ngu ngốc.”
 
Ba giờ sáng, mọi vật yên tĩnh, chỉ có ánh trăng là treo trên cao.
 
Kinh Hoằng Hiên ngồi trên ghế mây ngoài ban công của căn phòng hút thuốc. Trong gạt tàn thuốc đã đầy đầu lọc thuốc lá.
 
Đã rất lâu anh không ở căn phòng này rồi. Cách bài trí quen thuộc nhưng đâu đâu cũng là hơi thở xa lạ.
 
Ting toong ting toong, trên màn hình điện thoại phát sáng xuất hiện tên của Mễ Mị.
 
“Alo?”
 
“Kinh Hoằng Hiên! Em mơ thấy…”
 
“Mơ thấy cái gì?”
 
“Em mơ thấy, lúc nhỏ, anh, anh nói muốn lấy em.”
 
Trong giọng nói của Mễ Mị có tiếng hít thở run rẩy, vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. Nghe thấy lời nói dối trẻ con của cô, Kinh Hoằng Hiên bật cười, trái tim cứng như trăng lạnh của anh lúc này đột nhiên xuất hiện một luồng hơi nóng.
 
“Vậy em có ngoan ngoãn nghe lời không?”
 
“Anh đều nhớ à?”
 
“Nhớ chứ.”
 
Đó là lần đầu tiên có một người mà trong mắt và trong tim người đó đều là anh, vì vậy anh bằng lòng cho cô một vị trí ở bên cạnh mình.
 
Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời.
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Kinh Hoằng Hiên: Có phải mơ thấy tôi không cần em nữa không? ‘cười yêu chiều’
 
Mễ Mị: Đầu năm nay nói thật cũng không ai tin… haiz.
Chương kế tiếp