Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 7: Người quen thuộc trong giấc mơ
Làn gió mát ngoài cửa sổ gửi đi một nửa, loáng thoáng truyền đến tiếng ve gọi hè.
 
Đôi tay Mễ Mị nắm lấy điện thoại đặt trước ngực, bên tai đều là tiếng khẽ thở dài lười biếng của Kinh Hoằng Hiên. 
 
“Vậy cô có ngoan ngoãn nghe lời không đây?”
 
Có phải cô bị thả thính rồi không? Phải hay không phải hả!
 
Nam chính, sự quyến rũ của anh, khí phách của anh, trinh tiết của anh, hết thảy mọi thứ của anh! Đều là của nữ chính, mong anh nhặt trinh tiết của anh lên đi, được chứ!
 
Nét mặt Mễ Mị cứ rối bời mãi, không ngừng đọc thầm Thanh Tâm chú, xiên cái tên nam chính Kinh Hoằng Hiên tùy tiện lén lút thổ lộ này một trăm lần.
 
Đè sự khác thường trong lòng xuống, cô dần dần hồi tưởng lại cảnh tượng mà cô mơ thấy trong lúc ngủ.
 
Đầu mối chính trong giấc mơ là một cô gái nhỏ xinh đẹp, quá trình từ một nắm tròn quay nhỏ xíu cho đến khi dần dần lớn lên một chút, giống như cuộn phim đèn chiếu* đang phát hình trong giấc mơ của cô. Mễ Mị giống như một người xem đang ngồi trước màn hình 3D.
 
*Phim đèn chiếu (thường) là một đoạn phim không dài được chiếu bằng máy đèn chiếu. Máy đèn chiếu (còn gọi là máy chiếu phim tĩnh) là loại máy để chiếu phim dương bản, hình ảnh không chuyển động. Có loại đơn giản điều khiển bằng tay, có loại điều khiển tự động hoặc điều khiển từ xa.
  
Không biết có phải là vì ký ức quá mức xa xôi hay không mà giấc mơ mang sắc thái cổ xưa ảm đạm, tựa như được bao phủ giữa một lớp bụi tro. Chỉ có trong mấy cảnh tượng riêng biệt thì hình ảnh sẽ thoáng đãng rõ nét, tiện thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
 
Chẳng hạn như con tàu cướp biển lắc lư;
 
Chẳng hạn như bãi cỏ xanh nhạt bên dưới cầu trượt;
 
Chẳng hạn như bím tóc rực rỡ mềm mượt của búp bê phương Tây;
 
Chẳng hạn như… anh trai nhỏ lầm lì ít nói nhưng lại ấm áp cẩn thận…
 
Ký ức dừng lại tại một hình ảnh cuối cùng, Kinh Hoằng Hiên khi còn nhỏ đang nhíu mày nghiến răng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thanh tú bởi vì tức giận mà cau có, đoạt lấy khung ảnh rồi ném vào tận cùng bên trong của ngăn kéo vang lên tiếng loảng xoảng. Đồng tử đang nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ dường như bị khóa chặt, sâu thẳm đen bóng.
 
Mễ Mị lắc đầu để rũ bỏ một ít cảm giác khó chịu mà ánh mắt cuối cùng này đem đến cho cô.
 
Cô biết chứ, toàn bộ trong cơn mơ đều là ký ức khi còn nhỏ của nguyên chủ. Bởi vì từ nhỏ sức khỏe của nguyên chủ đã không tốt nên mọi người xung quanh đều dỗ dành cô, nhường nhịn cô, cũng như quản chế cô. Trong thời thơ ấu nặng nề không có gì thú vị, anh trai nhỏ thanh mai trúc mã chính là một ngôi sao. Mà anh trai nhỏ này, chính là người đàn ông nguyên chủ vấn vương đến tận bây giờ - Kinh Hoằng Hiên.
 
Ký ức xuất phát từ góc nhìn của nguyên chủ, hết thảy cảm xúc vui buồn yêu ghét cũng đều diễn giải theo nội tâm của nguyên chủ.
 
Thế nhưng, Mễ Mị không phải nguyên chủ, trong lúc cô bị cảm động lây, điều ấn tượng sâu sắc nhất trong đầu cô là cảnh khung ảnh bị Kinh Hoằng Hiên ném vào sâu bên trong ngăn kéo ở hình ảnh cuối cùng.
 
Cũng chính trong khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, cô trong cơn mơ cảm thấy lòng mình chấn động, giống như có một chậu nước lạnh đổ xuống làm hình ảnh ký ức vỡ tan tành. Mễ Mị trong hiện thực bừng tỉnh.
 
Quen mắt lắm, từng gặp ở đâu rồi?
 
“Tạch.” Mễ Mị bật đèn phòng ngủ lên, đứng dậy xuống giường đi rót cho mình ly nước. Nước ấm vào miệng, mạch suy nghĩ Mễ Mị rõ ràng hơn không ít.
 
Dưới chân bước lên tấm thảm mềm mại, cô vừa đi vừa trầm tư.
 
Rốt cuộc đã từng gặp ở đâu nhỉ?
 
Bỗng nhiên, Mễ Mị cấp tốc đi đến mép giường, tóm lấy di động nhấn mở ứng dụng mạng xã hội. Tìm thấy vòng bạn bè của Kinh Hồng Phi.
 
Nhanh chóng lướt xuống, từng bức ảnh chụp trong vòng bạn bè xẹt qua trước mắt cô. Lướt đến khoảng tháng Tám năm trước thì Mễ Mị dừng lại.
 
Bức ảnh là ảnh chụp chung của Kinh Hồng Phi cùng một em gái, bối cảnh trông như là một quán cà phê.
 
Kinh Hồng Phi đến gần ống kính, cơ thể ngả ra sau để lộ nửa người, chống cằm mỉm cười. Có một em gái đang ngồi đối diện ở chiếc bàn đằng sau cô ta, hướng về phía chính diện, hơi nghiêng đầu, mỉm cười xinh đẹp với ống kính.
 
Mễ Mị phóng to bức ảnh, cắt Kinh Hồng Phi ra khỏi màn hình. Di động ở trong tay điều chỉnh vị trí chốc trái chốc phải.
 
Em gái đang mỉm cười và cô nhìn nhau, không rõ cớ gì mà em gái này trùng khớp với cô gái trong khung ảnh trong giấc mơ từ khóe mắt đến đuôi mày!
 
Dòng chữ đính kèm bên dưới ảnh chụp: Hôm nay ra ngoài dạo phố cùng với bé cưng Nhất Lâm nè.
 
Hóa ra người này là nữ chính!
 
Cô nhớ ra rồi! Người phụ nữ trong bức ảnh được đóng khung đó và Nghê Nhất Lâm trong bức ảnh này cực kỳ giống nhau!
 
Mễ Mị đột nhiên đổ mồ hôi lạnh khắp người.
 
Ban ngày cô vừa mới nghiên cứu vòng bạn bè của Kinh Hồng Phi, du lịch, ngôi sao nổi tiếng, selfie này nọ, gần như đều là hình ảnh ăn nhậu chơi bời, thỉnh thoảng sẽ có vài lần cảm thán bi thương khi thấy cảnh vật thay đổi, không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Những trạng thái phía sau cơ bản là cô đọc lướt nhanh như gió, khi nhìn lướt qua bức ảnh này cũng nhìn ra được đại khái.
 
Nếu không phải vì tư thế và vẻ ngoài của cô gái trong khung ảnh trong giấc mơ không hiểu sao lại giống với nữ chính trong bức ảnh này thì cô còn không thể nhớ ra.
 
Như thể có một bí ẩn thật lớn thấp thoáng ẩn hiện trước mắt cô, Mễ Mị không kìm chế được tay của chính mình mở danh bạ ra.
 
“Tạch!”
 
Không được!
 
Mễ Mị tắt di động ném lên giường. Không được, cô không thể gọi điện cho Kinh Hoằng Hiên được.
 
Trước hết không nói đến sự nghi ngờ của cô. Chỉ căn cứ vào biểu hiện Kinh Hoằng Hiên khi còn nhỏ trong ký ức coi người phụ nữ trong khung ảnh như một điều cấm kỵ, nếu cô hấp tấp nhắc đến hai người rất giống nhau, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng, hoàn toàn thay đổi hướng đi của cốt truyện. Cô không biết cốt truyện kế tiếp, làm như vậy sợ là sẽ trực tiếp bị điện giật cấp chín rồi đi gặp thượng đế mất.
 
Cô còn có thể nhìn ra hai người có phần giống nhau, Kinh Hoằng Hiên sẽ không chậm phát triển đến mức không nhận ra đâu nhỉ. Chẳng lẽ anh đang chơi trò gì cấm kỵ à?
 
Còn có một khả năng, có lẽ hai người thật sự chỉ là có vẻ ngoài giống nhau, trên thực tế lại không có quan hệ gì. Bởi vì nguyên nhân vẻ mặt mà Kinh Hoằng Hiên có mục đích không trong sáng với Nghê Nhất Lâm, sau đó trong quá trình chung sống cùng nhau mà chầm chậm yêu cô ta, Kinh Hoằng Hiên vừa khó xử vừa quá chìm đắm mà yêu hận đan xen? Soạn ra một kịch bản ngược luyến tình thâm*…
 
*Ngược luyến tình thâm: tạm gọi hai nhân vật chính là A và B. A yêu B nhưng B không yêu A, B ghét A nên đày đọa tinh thần của A nhưng cuối cùng B vẫn phải đến với A; hoặc A và B đều yêu nhau nhưng có hiểu lầm xảy ra giữa hai người nên một người giận, gây tổn hại đến tình cảm cả hai.
 
Lúc này giống như có người đang cầm búa sắt không ngừng nện vào hộp sọ của cô. Sức tưởng tượng của Mễ Mị đã bay cao bay xa bay đụng nóc trời, muốn dừng cũng không dừng nổi.
 
Mẹ bà nó, cái này rốt cục là cốt truyện gì đây? Tình tiết bá đạo cưng chiều ngốc bạch ngọt* trong văn án đâu rồi?
 
*Ngốc bạch ngọt chỉ một nhân vật ngây thơ hiền lành, vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo và rất thích cười.
 
Nghĩ đến đây cô thử nhắm mắt lại để đọc quyển sách trong tâm trí, các trang sách lại có thể lật lại được.
 
[Nghê Nhất Lâm vẫn luôn cảm thấy hôm nay mọi người có điều gì đó không bình thường, luôn có người thường xuyên quan sát dò xét cô ta, muốn nói lại thôi.
 
Buổi trưa, Nghê Nhất Lâm đi ăn cơm cùng với nhóm ba em gái ở phòng hành chính. Trong đó có một em gái rốt cục kìm lòng không đặng mà hỏi cô ta.
 
“Nhất Lâm à, cái người mà tin tức nói đến, là cô đấy à?”
 
“Hả? tin tức gì cơ?”
 
 
Nghê Nhất Lâm ngước mắt nhìn cô gái ngồi đối diện với cô ta, chợt lắc đầu cười xán lạn: “Sao có thể là tôi được, hôm qua tôi ở cùng với bạn mà.”
 
 
Nghê Nhất Lâm che giấu toàn bộ dấu vết, mỉm cười yên lặng nghe các đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
 
 
“Thật sự xin lỗi Tổng giám đốc Kinh! Em, em đã đọc tin đồn đó rồi. Đều do em, gây thêm phiền phức cho anh! Mong anh tha lỗi cho em ạ!”
 
 
“Thật ra em không cần phải quá quan tâm. Từ xưa đến nay tin đồn tai tiếng thế này không bao giờ được xem là thật, để qua đợt bùng nổ là ổn rồi.” Kinh Hoằng Hiên dịu dàng lên tiếng, tạm dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Huống hồ, anh và em kết bạn với nhau, không liên quan gì đến người khác cả.”
 
Kết, kết bạn… (Còn tiếp)]
 
A a a! Có vấn đề có vấn đề, cốt truyện này không giống như trong tưởng tượng của cô!
 
Nữ chính! Thật sự! Có vấn đề!
 
Mễ Mị xoắn xuýt túm lấy một mớ tóc. Hai chữ còn tiếp này vững chãi như bàn thạch chống lại cơn điên của cô.
 
Cô đã sắp tuyệt vọng với hệ thống rồi, hiện thực đã lái con xe đua vượt xa cả tám con phố, còn cô thì giống như một ông bác chạy con xe đạp 28 Đại Giang* cổ lỗ sĩ lại còn có lốp căng đầy dạo chơi thong thả.
 
*Một thương hiệu xe đạp của Trung Quốc.
 
Mặc kệ đấy! Cô nhất định phải gặp bản thể Nghê Nhất Lâm một lần.
 
“Alo?” Điện thoại mới vừa tít một tiếng đã được kết nối, giọng nói tỉnh táo của Kinh Hoằng Hiên truyền đến từ microphone.
 
“Anh vẫn chưa ngủ à?”
 
“Ừm, làm sao vậy?”
 
“Ngày mai, em muốn mời anh ăn cơm trưa.”
 
“Được thôi.”
 
 
Mễ Mị thấp thỏm chờ đợi, không có nhắc nhở cũng không bị điện giật. Xem ra trong lúc trời xui đất khiến, cô đã tuân theo sự phát triển của cốt truyện gốc.
 
Cuối cùng Mễ Mị thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhắm mắt định đọc lại quyển sách trong tâm trí. Bỗng nhiên cô mới phát hiện ra phía trên quyển sách có thứ gì nhấp nháy. Cô cố gắng đặt sự chú ý lên thứ nhấp nha nhấp nháy đó.
 
Sau đó, cô nhìn thấy hàng chữ phụ đề nọ.
 
[Linh hồn của ký chủ hoàn tất đồng bộ, bắt đầu chuyển nhập ký ức… Vì hoạt động tự do của ký chủ tạm thời gián đoạn, xin hỏi có tiếp tục hay không?]
 
Má nó! Lúc này mày nhân tính hóa* như vậy mà làm gì? Tiếp tục tiếp tục!
 
*Nhân tính hóa là một khái niệm thể hiện rõ rệt ở tính thẩm mỹ, đồng thời có thể căn cứ theo thói quen sinh hoạt và lao động của người tiêu dùng để thuận tiện cho họ, không chỉ đáp ứng nhu cầu chức năng mà còn đáp ứng nhu cầu tâm lý của người tiêu dùng.
 
Hình ảnh nối tiếp nhau ùn ùn kéo đến.
Chương kế tiếp