Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 14: Ngày đầu đến công ty
Bên trong xe một mảnh tối tăm, chỉ có điều hòa chuyển động nhẹ nhàng, cùng với tiếng hít thở nhàn nhạt của nhau.

Diệp Sâm Nam cũng bởi vì bản thân trong lúc vô tình hôn môi lên trán cô mà ngây ngẩn cả người, còn ma xui quỷ khiến không lập tức dời đi.

Cái này làm cho Tô Mính Hoàn sau khi tỉnh lại đột nhiên có chút không biết làm sao.

Hô hấp của anh phả lên trán của cô, có một chút hương rượu nhàn nhạt.

Tô Mính Hoàn trong lòng bất an nghĩ, lúc này mà mở to mắt ngẩng đầu lên, không phải chứng minh mình biết rằng bị anh hôn rồi sao, đến lúc đó thì nói cái gì? Có thể xấu hổ hay không?

Cô ngừng thở rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn quyết định không nhúc nhích mà nhắm chặt hai mắt lại.

Dứt khoát giả vờ hoàn toàn không biết, coi như không có gì phát sinh.

Chờ qua một lát, liền giả vở như tư thế không thoải mái tự nhiên kéo ra khoảng cách với anh ra.

Chỉ là không nghĩ tới, đêm nay cô quả thật là quá mệt mỏi.

Vốn dĩ chỉ tính dựa vào vai anh một lát chuẩn bị chờ thời cơ dịch chuyển đầu, nhưng sau đó lại mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Bả vai rắn chắc lại rộng lớn của người đàn ông, nằm thậm chí còn cảm thấy thoải mái và vô cùng an toàn.

Có lẽ cũng bởi vì vừa rồi đánh nhau thật sự khiến bản thân rất mệt mỏi, mà trước khi tới quán bar, trước khi ngủ cô còn uống mấy viên melatonin, cho nên mới buồn ngủ mạnh như vậy.

Ngày thường giấc ngủ của cô không được tốt, gần đây lại vì có trạng thái tốt đầy đủ tinh thần đến công ty làm, cho nên đặc biệt đi mua thuốc điều trị giấc ngủ, dường như có chút hiệu quả.

Trừ cái này ra, khả năng tiềm thức của cô cho rằng, Diệp Sâm Nam không có khả năng có hứng thú gì đối với cô, cho nên mới yên tâm như vậy.

Diệp Sâm Nam vốn dĩ cũng không định mạo phạm, còn tưởng rằng lúc ấy cô có khả năng sẽ tỉnh lại.

Nhưng mà chờ anh bình phục lại tình thần, quay đầu quan sát Tô Mính Hoàn, phát hiện cô vẫn luôn ngủ rất trầm ổn, giống như không có chịu ảnh hưởng gì.

Khuôn mặt nhỏ của cô gái yên lặng lại sạch sẽ, không có trang điểm, ngũ quan tinh xảo, huyệt thái dương có một nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt màu cà phê.

Anh nhìn chằm chằm cô một lát, không đành lòng đánh thức cô, dứt khoát tùy ý để cô dựa vào vai mình, không quấy rầy.

Vì thế một giấc này, ngủ luôn đến tận khi bầu trời bắt đầu sáng, ánh mắt trời hiện lên.

Buổi sáng ngày hôm sau chưa đến 6 giờ, trong lúc ánh sáng mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trong xe, Tô Mính Hoàn bị ánh sáng mặt trời bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc, nhíu mày mơ mơ màng màng mà mở mắt, còn có một chút mơ hồ.

Cô đầu tiên là lẳng lặng vài giây, ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Thẳng đến khi chớp mắt một cái, nhìn thấy đầu mình thoải mái gối lên một kiện áo sơ mi xa lạ, hình như hơi mỏng, vô cùng mềm mại.

Tô Mính Hoàn dán mặt lên vai anh, ngửi thấy được trên người anh còn có một ít hương thuốc lá và rượu, hẳn là tốt hôm qua dính lây ở quán bar.

Cô chậm rì rì chớp chớp đôi mắt, cuối cùng hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Cô vừa ảo não tối qua mình như thế nào lại ngủ thiếp đi, vừa lặng lẽ ngẩng đầu từ trên vai lên, cẩn thận mà quan sát người bên cạnh.

Đôi mắt anh tuấn dài, ánh nắng sáng sớm dường như khiến cho khuôn mặt cao ngạo và toàn thân được điểm thêm một tầng sáng vàng nhạt.

Một tay Diệp Sâm Nam gối lên sau đầu, đầu hơi nghiêng về phía ngoài cửa sổ.

Lưng ghế hơi nghiêng về phía sau, hai chân anh thả lỏng vắt chéo lên nhau, duỗi đến chỗ ngồi phía trước, tư thế ngủ vô cùng an tĩnh thảnh thơi.

Trên người anh vẫn mặc kiện áo sơ mi trắng ngày hôm qua, Tô Mính Hoàn lúc này nhìn gần thật kỹ, mới phát hiện chỗ ngực và cổ áo trên quần áo của anh, có đường vân đè lên màu vàng nhạt.

Tối hôm qua không chú ý, chợt nhớ lại kiện áo sơ mi bình thường, hóa ra có chỗ rất nhỏ không chú ý đến, giấu diếm nhẹ nhàng lại tinh xảo cao nhã.

Sáng sớm mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy cảnh đẹp ý vui như vậy, tầm mắt Tô Mính Hoàn không nhịn được dừng ở trên người anh lưu luyến trong chốc lát.

Thế nhưng trong lúc Diệp Sâm Nam ngủ, lại tỉnh lại vào giờ phút này.

“Nghiên cứu tôi xong chưa?” Anh mở miệng, thiếu chút nữa đem Tô Mính Hoàn dọa cho nhảy dựng lên.

Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, lập tức ngồi ngay ngắn, có loại cảm giác bản thân đi rình coi người khác lại bị người ta bắt được bao trùm.

Diệp Sâm Nam cũng rất mệt mỏi, vẫn còn duy trì tư thế nằm ngửa, nhắm mắt lại xoa xoa giữa chân mày.

Anh thật ra ngủ không sâu, cũng chỉ là nhắm mắt lại dưỡng thần, căn bản không ngủ, vừa rồi lúc Tô Mính Hoàn tỉnh lại, anh đều biết.

Anh nắn cần cổ đau nhức, hơi đứng dậy, đảo mắt nhìn cô: “Ngủ ngon?”

“…Ừm.” Tô Mính Hoàn rất cảnh giác mà dịch mông về gần phía bên cạnh, lúc mở miệng nói chuyện, mũi còn hơi yếu: “Anh tối hôm qua tại sao lại không đánh thức tôi dậy?”

Cánh tay Diệp Sâm Nam bị cô dựa có chút tê dần, lười biếng mà hoạt động hai cái, âm thanh nhàn nhạt nói: “Gọi rồi, không tỉnh.”

Gọi rồi sao?

Cô như thế nào lại nhớ rõ chuyện nhỏ phát sinh vào tối hôm qua kia, anh dường như cũng không có phản ứng gì?

Nói thật, lúc ấy cô còn lo lắng một chút, bản thân mình không cẩn thận dựa vào vai anh, có thể bị anh ghét bỏ trực tiếp đẩy ra hay không.

Cũng may chuyên mất mặt như vậy không có xảy ra, rồi sau đó, anh cũng có thái độ khác thường mà không có đánh thức cô, vẫn luôn ngồi ngay ngắn như vậy động cũng không động, còn nhẹ nhàng tay chân điều chỉnh hạ thấp ghế ngồi xuống, tạo cho cô một nơi tốt để ngủ.

Cô thầm nghĩ, người đàn ông này tuổi không lớn, so với khi còn nhỏ đúng là có phong độ hơn nhiều.

Đến nỗi anh nói anh gọi cô, Tô Mính Hoàn cũng không hoài nghi.

Đại khái là sau khi cô đã ngủ rồi, ý đồ đánh thức cô của anh, cô trong lúc ngủ say đúng thật là không nghe được.

Mặc kệ là như thế nào, ngày hôm qua dù sao cũng mang lại phiền toái cho anh, còn chậm trễ thời gian anh về nhà phải ở tạm trong xe cả đêm, trong lòng Tô Mính Hoàn cũng thật sự sinh ra một chút áy náy, ôn nhu xin lỗi: “Thật ngại quá, ngày hôm qua cũng không biết sao lại thế này, liền ngủ một mạch lâu như vậy, liên lụy đến anh cũng không nghỉ ngơi tốt.”

Diệp Sâm nam quét mắt nhìn tâm trạng nghiêm trang của cô, cùng nhau nhìn cô hai giây, không tiếp tục tra.

Anh nâng tay lên nhìn thời gian, quyết định không cùng cô thảo luận vấn đề này nữa: “Cùng ăn bữa sáng xong rồi trở về nghỉ ngơi?”

Nói đến ăn bữa sáng, Tô Mính Hoàn bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là thứ hai, cô chốc nữa còn phải đến công ty.

Ngày đầu tiên đi làm lại đến trễ, chẳng phải là để người khác bắt đầu bịa chuyện sao?

Cô nhanh chóng giải thích với Diệp Sâm Nam: “Cảm ơn ý tốt của đàn anh. Nhưng hôm nay tôi thật sự còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không kịp cùng đi ăn bữa sáng. Nếu không chờ lần tới lúc đàn anh nghỉ ngơi, tôi mời đàn anh, thuận tiện cảm ơn chuyện anh giúp tôi tối hôm qua một chút.”

“Cảm ơn thì không cần.” Diệp Sâm Nam cũng không để ý chầu cơm này, chỉ là nhắc đến chuyện tối hôm qua, anh thuận tiện có lòng tốt nhắc nhở cô một câu: “Đến chỗ bác sĩ khám lấy thuốc, chỗ bị thương hôm qua không ít, cũng nên cẩn thận một chút. Sau này xử lí vấn đề, tốt nhất vẫn đừng nên sử dụng những cái biện pháp lộn xộn đó.”

Anh cũng coi như là mở rộng tầm mắt, giữa phụ nữ đánh nhau, so với đàn ông còn khủng bố hơn.

Vì để trả thù chuyện lúc trước, loại phương pháp lệch lạc này cũng nghĩ ra được.

Tô Mính Hoàn hiểu ý của anh, tối hôm qua cô biết bản thân mình thật sự có một chút xúc động, nhưng cũng chính xác rằng khi nghe thấy Vân Nghệ gọi điện thoại khóc lóc, không nhịn được mà tức giận, chỉ nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng phải cho Dương Nhuận Hiên kia một chút giáo huấn.

Có lẽ sai sót duy nhất của cô chính là, Dương Nhuận Hiên thế nhưng lại bám vào được Tống tiểu thư có bối cảnh tiểu phú bà như vậy.

Những mà cô vẫn cảm thấy bản thân mình không có gì sai, muốn biện minh cho bản thân: “Đối phó với dạng người như vậy đáng dùng phương pháp này. Chỉ có thể nói vị Tống tiểu thư kia cùng Dương Nhuận Hiên đều không phải dạng gì tốt. Cô ta nếu như có một chút nhận biết, hiểu được lý lẽ. Cho dù là tối qua nháo đến gọi cảnh sát, cô ta cũng sẽ không chỉ nghe lời một phía của Dương Nhuận Hiên, mà phải ngay lập tức đi điều tra xem bạn trai của mình trước kia cuối cùng đã làm chuyện gì trái lương tâm với người con gái khác, người ta mới có thể dùng đến phương thức này tìm tới cửa trả thù.

Diệp Sâm Nam hỏi: “Nếu như cô ta chỉ tin tưởng Dương Nhuận Hiên, không muốn giải quyết bình thường thì phải làm sao?”

“Tôi đây cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. “Tô Mính Hoàn không thèm quan tâm mà nhún vai: “Dù sao làm cũng đều làm, huống hồ tôi lại không thật sự đánh bọn họ, chỉ là cố làm ra vẻ hù dọa một phen, chú cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ đem tôi về đồn phê bình thôi.”

Diệp Sâm Nam rất hứng thú nhìn cô, thấp giọng cười: “Em thật đúng là đủ nghĩa khí.”

Tô Mính Hoàn dừng lại một chút, cô nghe thấy lời này, bên trong lời nói khích lệ này, rõ ràng còn mang theo một chút châm chọc.

“Chỉ cần có thể hù dọa được hắn ta, về sau nhìn thấy em gái tôi có thể tôn trọng nó một chút là được.” Cô kiên trì phán đoán của mình: “Nếu như vị Tống tiểu thư thật sự là người không có đầu óc như vậy, còn muốn bất chấp tha thứ bao dung cho loại người như vậy, về sau cô ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Diệp Sâm Nam lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ảm đạm, không nói tiếp, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Tô Mính Hoàn biết anh có thể nhắc nhở mình như vậy, cũng là xuất phát từ lòng tốt.

Vì thế lập tức treo lên khuôn mặt tươi cười, chuyển lời nói, giọng nói nhẹ nhàng êm ái: “Nếu như người nào cũng đều thiện lương phong độ như đàn anh, cũng không đến nỗi làm cho con gái chúng tôi bị bức đến điên cuồng giống như ngày hôm qua.”

Tuy rằng nói khen ngợi, nhưng Diệp Sâm Nam lại không cảm nhận được bên trong lời này chứa bao nhiêu sự chân thành.

Anh trước đây không thích nhất là cùng người khác hư tình giả ý, giả vờ vẻ bề ngoài.

Nhưng mà hiện tại biết rõ Tô Mính Hoàn khẩu thị tâm phi, lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy cô như vậy có chút bướng bỉnh?

Chính anh cũng bị tiêu chuẩn kép của mình làm cho không nói nên lời, đơn giản không hề muốn nhiều lời với chuyện này, hỏi cô: “Không phải nói còn có chuyện quan trọng cần phải làm sao?”

Tô Mính Hoàn lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc gật đầu.

Cô đẩy cửa xe ra, xuống xe trước, lại quay đầu lại cong mắt cười vẫy vẫy tay về hướng anh: “Đàn anh lái xe trở về chú ý an toàn nha.”

Cửa xe đóng lại, Tô Mính Hoàn xoay người nhanh chóng rời đi.

Diệp Sâm Nam ngồi trong xe, không lập tức chuyển động người.

Anh nhìn theo bóng dáng cô rời đi, thấy cô mặc một thân quần áo màu xám nhàn nhã về nhà, dẫm lên đôi giày màu trắng, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, ổn trọng mà không mất đi vẻ ưu nhã, cũng rất có khí chất nữ vương.

Điều này làm cho ánh mắt của anh không nhịn được dừng lại ở trên người cô nhiều hơn một chút, mãi đến khi thân ảnh của cô biến mất trong tiểu khi.

**

Tô Mính Hoàn sau khi về nhà vội vàng tắm rửa một lượt, thay đổi tây trang đi làm, vì che giấu dáng vẻ mệt mỏi hôm qua nghỉ ngơi không tốt, trang điểm cẩn thận mới miễn cưỡng che khuất đi sắc mặt tiều tụy, nhưng cái trán bị thương vẫn vô cùng bắt mắt, may mắn rằng tóc mái dài còn có thể thoáng che chắn được.

Trung tâm tài chính ở tổng bộ của tập đoàn Trường Thuận nằm trên con đường phồn hoa nhất của Y thành, hơn 7 giờ buổi sáng, trên đường xe cộ đông nghịt.

Ánh mặt trời giữa hè chói lọi, công nhân sáng sớm vội vã đi làm, phần lớn đều cầm theo dù chống nắng, ngoài ra còn cầm theo bữa sáng mua ở gần bên cạnh, nhóm hai ba người vừa ăn sáng vừa đi bộ đến văn phòng làm việc, tinh thần trạng thái no đủ.

Tô Mính Hoàn chạy xe đến hầm để xe, trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất công ty.

Khi đến văn phòng làm việc, thư kí của bác cả Tô Anh Duệ đã chờ cô lâu ngày: “Tô tổng còn chưa đến công ty, tôi đưa cô đi thăm quan văn phòng mình trước một chút.”

Tô Mính Hoàn cười gật đầu: “Cảm ơn.”

Thư kí Lưu dẫn cô đi về hướng văn phòng, đẩy cửa một văn phòng nhỏ cuối dãy ra, bên trong sớm đã thu dọn sạch sẽ.

Các đồng nghiệp thư kí bên trong, thấy cô vào văn phòng, lập tức bàn luận sôi nổi bên trong.

“Thật kinh ngạc! Nhân viên mới đến vậy mà lại là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn qua dường như mới đầu hai mươi tuổi.”

“Nhìn dáng vẻ địa vị có chút lớn!”

“Nghe thư kí Lưu nói là Tô tổng tự mình sắp xếp, các cô nghĩ lại xem, tuổi trẻ lại xinh đẹp như vậy, có thể là quan hệ gì?”

“Không thể nào, Tô tổng vẫn luôn sống hòa thuận với vợ của mình, kể cả thật sự có cái gì, Tô tổng cũng không dám trắng trợn đem người đến sắp xếp bên cạnh mình được?”

“Chẳng lẽ là họ hàng nào của Tô gia?”

Vào lúc thư kí Lưu và Tô Mính Hoàn đang bàn giao công việc, các loại tin đồn bát quái về cô, đã bắt đầu nhanh chóng khuếch tán và được thảo luận kịch liệt bên trong tập đoàn.

Nhân viên mới tới là một người phụ nữ xinh đẹp bối cảnh không đơn giản, mọi người đều đoán xem đến cuối cùng cô là thân phận gì?

Mãi đến khi giữa trưa, truyền đến tai bộ phận hành chính, giám đốc bộ phận hành chính lúc này mới nhanh chóng phát ra một tin tức bác bỏ lời đồn bên trong hệ thống nội bộ: “Điều luật công ty không cho phép tùy ý nghị luận việc riêng của lãnh đạo, một khi phát hiện, phạt người bịa đặt 500 vạn. Khác: Hôm nay vừa đến công ty nhậm chức, là cháu gái chủ tịch Tô, năm nay mới vừa tốt nghiệp trở về, là một sinh viên quản lí hàng đầu có lợi cho công ty.”

Vì thế rất nhanh, các nhóm lớn nhỏ phòng đoán và ám chỉ khác nhau, đột nhiên liền thay đổi thành một phong cảnh khác.

“Tô tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, lại còn vô cùng có khí chất.”

“Mới vừa rồi lúc tiến vào văn phòng, còn tưởng rằng là minh tinh mới nào được công ty chúng ta mới về phát ngôn.”

“Chính là tam tiểu thư Tô gia chuẩn bị liên hôn với Diệp thị sao?”

“Thật hay giả vậy?”

“Ngàn lần là thật, nếu không tập đoàn Diệp thị vì cái gì lại đem mấy trăm triệu hợp tác giao cho công ty chúng ta?”

Nói như vậy, trong nháy mắt mọi người đều tỉnh ngộ.
Chương kế tiếp