Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 15: Gặp lại nhau
Tô Mính Hoàn cũng không biết ngày đầu tiên mình đến công ty, liền thành nhân vật trọng tâm của toàn bộ trên dưới công ty. Hơn nữa một khoảng thời gian tiếp theo, bất kể là cô đến chỗ nào công ty, đều là đối tượng quan tâm nhất cử nhất động của người khác.

Chẳng qua cô vừa mới đến công ty, một lòng đặt vào công việc, cũng không có thời gian đi chú ý những cái này.

Hơn nữa trước kia khi còn đi học đại học, bởi vì mang danh hiệu hoa khôi trường mà tất cả mọi người đều bình chọn, vẫn luôn là nhân vật tiêu điểm trong mắt của mọi người.

Cho nên đối mặt với trường hợp bị chú ý này, cô sớm đã tập thành thói quen, cũng không có phản ứng gì lớn, trong lòng chỉ nghĩ nhanh chóng thích ứng với tiến độ công việc.

Thư kí Lưu nói Tô Anh Duệ đã sớm sắp xếp xong, chờ cô đến công ty, vẫn nên làm quen những tất cả những hạng mục trong công ty trước một chút.

Cho nên để cô đi theo anh ta làm trợ lí một tháng, vừa vặn tháng sau là lúc công ty điều động lại nhân sự, lại sắp xếp cho cô một chức vị thích hợp khác.

Vì thế một tuần tiếp theo, Tô Mính Hoàn đều bận rộn ở trong văn phòng xem tài liệu, đem những rắc rối làm rõ từng cái.

Có hơn hàng chục nhãn hiệu thuộc tập đoàn Trường Thuận, chỉ sửa sang lại các dòng sản phẩm của nhãn hiệu con thôi, mà cô đã loay hoay đến tối mịt, mỗi ngày đều tăng ca từ tối đến đêm khuya mới về nhà.

Tới chiều hôm thứ sáu, điện thoại bàn trên bàn làm việc vang lên, cô đang xem xét trên mạng hảo tổn trong những năm gần đây của bệnh viện Ích Khắc, cho nên khi tiếp nhận điện thoại giọng nói có chút không tốt: “Nói!”

“Mính Hoàn à.” Đầu kia điện thoại, Giang Tề Thịnh không so đo với thái độ vồ vập của cô, ngược lại còn hài hòa quan tâm cô: “Mới vừa tiến vào công ty, có phải cảm thấy công việc rất mệt hay không?”

Tô Mính Hoàn a một tiếng: “Chú Giang?”

Giang Tề Thịnh chính là người cậu trong truyền thuyết của Diệp Sâm Nam, cũng chính là người giới thiệu tác hợp liên hôn của cô và Diệp Sâm Nam.

Nghe nói anh mấy ngày hôm trước đi sang nước ngoài công tác, Tô Mính Hoàn đến công ty mấy ngày nay còn chưa từng gặp mặt cùng anh.

Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của ông, có chút ngoài ý muốn.

Giang Tề Thịnh cười nói: “Là chú. Cháu hiện tại có bận không?”

Giọng nói Tô Mính Hoàn dịu xuống: “Lúc này còn tốt.”

Giang Tề Thịnh nói: “Buổi sáng hôm nay chú mới đi công tác về, mấy ngày hôm trước nhận được thông báo nhân sự trong tập đoàn, biết cháu tới công ty làm. Thế nào? Có thích ứng không?”

Tô Mính Hoàn cười: “Thích ứng thích ứng.”

Hai người hàn huyên vài câu, Giang Tề Thịnh lại nói: “Nhiều năm như vậy không có gặp lại cháu, chú mới về bị ngược múi giờ, buổi tối cùng chú Giang ăn một bữa cơm, thế nào?”

Giang Tề Thịnh là một trong số những người bạn có quan hệ tốt nhất với ba lúc còn sống, cô nhỡ rõ lúc còn nhỏ, ba thường xuyên mới chú Giang đến nhà làm khách.

Chẳng qua sau khi ba qua đời, chú Giang và ba quan hệ luôn tốt, bị chú ba ghi hận, ở trước mặt ông nội châm ngòi thổi gió đem ông điều đi nước ngoài, bởi vậy cũng chặt đứt liên hệ với cô và mẹ.

Lại nói tiếp, chú Giang lúc trước cũng vô tội bị liên lụy nên mới bị điều ra nước ngoài.

Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, ông đại khái là coi trọng tình hữu nghị với ba, không chỉ không có bất kì câu oán hận nào về chuyện năm đó, bây giờ ngược lại còn lấy người giới thiệu, cật lực thúc đẩy cô và cháu ngoại của ông Diệp Sâm Nam kết hôn, cũng coi như là duyên phận không cạn.

Tô Mính Hoàn cũng không có lý do gì từ chối lời ông mời.

“Được ạ.” Tô Mính Hoàn sảng khoái đồng ý, nhưng lại không thể phủ nhận thêm một câu: “Nhưng mà buổi tối nhất định phải để cháu mời khách. Nhiều năm như vậy không gặp, chú là trưởng bối, theo lý nên là cháu mời chú ăn cơm mới đúng!”

Giang Tề Thịnh nghe vây cười ha ha, không cùng cô tranh chấp.

Tô Mính Hoàn hôm nay hiếm khi tan làm đúng giờ, sau khi rời khỏi công ty, cô trực tiếp lái xe đến nhà hàng hẹn cùng Giang Tề Thịnh trước.

Trên đường đi gặp phải lúc tan tầm bị kẹt xe, chú Giang tới trước, đợi cô một lát.

Sàn phòng kiểu Nhật trải thảm màu lạnh, cửa sổ kéo và tấm bình phong cũng trang trí cùng màu. Trên bàn cơm làm bằng gỗ tối màu đặt hai ngọn đèn lồng ấm, ánh sáng ấm áp mà trang nhã.

Tô Mính Hoàn bước vào phòng, đón nhận ánh mắt yêu thương của Giang Tề Thịnh, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy vị trưởng bối đã lâu không gặp này, thật sự lắp bắp kinh hãi.

Giang Tề Thịnh tuổi tác giống nhau với ba, năm nay gần 50 tuổi, nhưng mà nhìn qua, tuổi trẻ lại giống như đại thúc tuổi xuân phơi phới mới ngoài ba mươi.

Thân hình ông mảnh khảnh, cũng không như đại đa số đàn ông trung niên thân thể đều mập ra. Ngũ quan lập thể, mặt mày ôn hòa, ăn mặc cũng vô cùng có phẩm vị, hoàn toàn được xưng là nho nhã nhã nhặn.

Người ta đều nói cháu ngoại giống cậu, Tô Mính Hoàn thật sự cảm thấy như vậy, Diệp Sâm Nam và người cậu này của anh so diện mạo và khí chất, đều có vài phần tương tự.

“Chú Giang, ngài là uống lão tiên đan sao?” Tô Mính Hoàn cảm thán từ tận đáy lòng nói: “Cháu như thế nào lại cảm thấy chú vẫn giống như mười mấy năm trước, một chút cũng không hề biến hóa?”

Giang Tề Thịnh thong thả lại ung dung rót trà cho cô, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu nha đầu này vẫn nói ngọt giống hệt như hồi nhỏ. Chú mà không già đi, chẳng lẽ thành yêu quái sao?”

Tô Mính Hoàn nghiêm túc nói: “Là sự thật! Không tin chú tùy tiện kéo một người qua đường hỏi một chút xem, xem người ta có thể nhìn ra chú và ba cháu cùng tuổi nhau hay không.”

Giang Tề Thịnh cũng không khiêm tốn với cô, ông tự biết bản thân mấy năm nay thật sự bảo dưỡng cẩn thận, chính xác có vẻ so với bạn cùng lứa tuổi trẻ hơn không ít.

Nhưng lại nhìn tiểu cô nương ngồi đối diện, ông cũng không thể không cảm thán: “Cháu cũng là thiếu nữ mười tám tuổi. Lúc trước chỉ nhìn ảnh chụp từ chỗ bác dâu cả của cháu, thiếu chút nữa không nhận ra, xinh đẹp giống như minh tinh. Hôm nay gặp mặt trực tiếp, so với ảnh chụp cũng có khí chất hơn, thật sự giống mẹ cháu.”

Nhắc đến mẹ, Tô Mính Hoàn không trả lời, chỉ cười cho qua.

Bên ngoài không biết mưa từ lúc nào, hai người ngồi ở trong phòng ăn cơm nói chuyện phiếm trôi qua, thế nhưng không hề phát hiện.

Trong hồi ức khi còn nhỏ của Tô Mính Hoàn, mỗi lần Giang Tề Thịnh đến nhà làm khách đều sẽ mang quà cho cô.

Tuy rằng mấy năm nay cô cũng không đến nỗi cô độc, nhưng khi còn nhỏ, cô cũng từng có được một tuổi thơ vô cùng vui vẻ lại đáng giá.

Giang Tề Thịnh làm trưởng bối, lại chủ động quan tâm tình hình mấy năm nay của cô.

Đại khái là Giang Tề Thịnh có quan hệ vô cùng tốt với ba năm đó, cho nên Tô Mính Hoàn tìm được cảm giác thân thiết đã lâu không nói rõ được từ trên người ông.

Buổi tối hôm nay, cô giống như coi ông trở thành ba của mình, cùng ông nói về rất nhiều chuyện mình từng trải qua khi đi học.

Những thời điểm mà cô gian nan cô đơn nhất, thỉnh thoảng muốn cùng người thân nói ra, nhưng lại không biết đem điện thoại gọi cho ai tâm sự.

Giang Tề Thịnh cũng vô cùng kiên nhẫn ngồi yên nghe, nghe cô nói xong mấy năm nay một mình ở bên ngoài học gian khổ, cũng cô độc không ai làm bạn, cũng theo đó mà trầm mặt lại, mày cũng nhíu lại.

“Tất cả đều sẽ dần dần tốt hơn.” Ông giống như đang đau lòng cho đứa con của mình mà an ủi cô: “Về sau nếu như gặp phải khó khăn gì, có thể tới tìm chú Giang. Chú Giang không phải là người ngoài, về sau nếu như cháu thật sự kết hôn với Sâm Nam, chú còn chính thức làm cậu của cháu.”

Đột nhiên nhắc tới hôn sự cùng Diệp Sâm Nam, Tô Mính Hoàn theo bản năng gật đầu cười.

Nhưng cô lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Chú Giang, chú làm sao lại đột nhiên nghĩ đến giới thiệu cháu quen biết cùng cháu ngoại chú?”

Chuyện này nhắc đến cũng thật sự một lời khó nói hết.

Giang Tề Thịnh suy nghĩ một chút, tính toán tận lực tóm gọn lại cho cô: “Thật ra….”

Tô Mính Hoàn ngồi ngăn ngắn chuẩn bị chăm chú lắng nghe, kết quả vừa mới nghe câu mở đầu, lại bị tiếng chuông điện thoại Giang Tề Thịnh đánh gãy.

Thật là đúng lúc, Giang Tề Thịnh lấy điện thoại ra nhìn thông báo hiển thị, sung sướng cười nói: “Thật là nhắc đến tào tháo, tào tháo đến liền.”

Người gọi điện thoại đến chính là Diệp Sâm Nam.

Tô Mính Hoàn yên tĩnh ngồi gỡ con cua ăn, chờ Giang Tề Thịnh nhận điện thoại xong.

Diệp Sâm Nam từ nhỏ có tình cảm tốt với cậu, có thể nói cậu là người nuôi dưỡng anh lớn lên, là cháu ngoại, cũng là người bạn.

Lúc này đột nhiên gọi điện thoại đến đây, là muốn tìm cậu cùng anh đi ra ngoài một chuyến uống rượu, nhất định là bởi vì đã xảy ra chuyện gì.

Giang Tề Thịnh treo điện thoại trầm ngâm một lúc, dường như đang chuẩn đoán có thể là vì chuyện gì.

Nhưng hôm nay vốn là hẹn cùng Tô Mính Hoàn trước, mới ăn cơm được một nửa không thể bỏ cô đi được?

Ông cân nhắc, hai đứa nhỏ này đối với ông mà nói đều không phải là người ngoài, hơn nữa hiện tại ông đang cố ý tác hợp bọn chúng ở bên nhau, đơn giản thương lượng cùng Tô Mính Hoàn, chốc nữa cùng nhau qua tìm Diệp Sâm Nam, thuận tiện tạo cho hai người nhiều cơ hội ở chung hơn.

Tô Mính Hoàn ngược lại nói được, đồng thời cũng khá tò mò Diệp Sâm Nam bị làm sao.

Nghe vừa rồi Giang Tề Thịnh nói ở trong điện thoại với anh có một ít bất an và quan tâm, dường như bộ dạng còn rất nghiêm trọng.

Nhưng mà hai người mới ra khỏi nhà ăn, Diệp Sâm Nam lại chia sẻ cho Giang Tề Thịnh địa chỉ câu lạc bộ.

Bởi vì ngày mai có công tác, nhiệm vụ lái máy bay trước 12 tiếng không được phép uống rượu.

Lấy công việc làm trọng.

Cuối cùng anh lại đem uống rượu đổi thành vận động.

**

Lúc Tô Mính Hoàn đến, trên sân bóng rổ có không ít người sức lực dồi dào.

Mặc quần áo cầu thủ trẻ tuổi, khắp nơi đều có hormone hơi thở.

Giang Tề Thịnh ở đại sảnh gọi điện, một mình Tô Mính Hoàn tiến vào, dọc theo sân bóng duỗi đầu tìm kiếm bóng dáng Diệp Sâm Nam, rất dễ dàng tìm được thân ảnh kia.

Làn da anh khỏe mạnh trắng tự nhiên, mặc một thân đồng phục màu trắng, dẫn đầu chạy nhanh trên sân bóng, thế nhưng thế nhưng lại có vài phần cảm giác thiếu niên khi còn trong trường học.

Nhưng mà so với thời cấp 3, anh rõ ràng cao hơn rất nhiều, thân thể cũng rắn chắc hơn không ít.

Đại khái là vì thi phi công, thường xuyên rèn luyện, đường cong cơ bắp trên cánh tay cũng vừa chặt vừa cứng.

Ánh mắt Tô Mính Hoàn đuổi theo thân hình anh, chậm rãi đi về hướng bên đó.

Chỉ thấy anh từ đỗ đồng đội đối phương đoạt bóng, xoay người nhanh nhẹn một cái, đánh bóng chạy xa, sau đó thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, thế nhưng lại lưu loát bước ba bước ném bóng lên rổ.

Người vây xem đều vì tư thế oai phong ném bóng vào rổ này của anh mà vỗ tay không ngớt, còn có các em gái thét chói tai, hô to: “Thật đẹp!”

Tô Mính Hoàn liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, tiểu cô nương lười nhác quấn tóc búi lên đầu, trước mặt ôm một ly trà.

Không biết làm sao, Tô Mính Hoàn nhìn thấy cô bé, đột nhiên lại nhớ đến lúc trước mình học cấp 3 cũng từng như vậy, cũng từng là bộ dạng hoa si như vậy đi xem anh chơi bóng rổ, trong lòng ngực ôm hai chai nước khoáng, muốn nhân cơ hội đưa cho anh.

Kết quả cuối cùng, người ta căn bản là không cảm kích, nói mình không uống loại nước này.

Nghĩ đến nó, Tô Mính Hoàn lại nhịn không được mà trừng mắt nhìn anh.

Thật sự là làm ra vẻ, uống nước khoáng còn muốn chọn hãng.

Cũng thật kỳ quái, lúc ấy không hiểu cảm thấy như thế nào, mà lại bị cuốn hút bởi vẻ bắt bẻ lại trang nghiêm của anh ấy mà không thể giải thích được.

Cô âm thầm thở dài lắc đầu, chỉ có thể trách lúc mình còn trẻ không có mắt nhìn.

Trong lòng tự mình mắng một hồi, lúc này điện thoại lại vang lên tiếng chuông.

Lấy điện thoại ra, là Vân Nghệ gọi tới, nói cuối tuần muốn tham gia một buổi tiệc tối, muốn tìm cô mượn túi.

Mấy năm nay Vân Nghệ rất khổ sở, đừng nhìn cuộc sống mà cô ấy khoe với người hâm mộ trên mạng là đẹp vô cùng, nhưng trên thực tế thậm chí còn không thể có được một chiếc túi hàng hiệu đàng hoàng, mà tất cả chỗ này đều không phải do tra nam Dương Nhuận Hiên kia ban tặng sao.

Giữa nhiều anh em như vậy, Tô Mính Hoàn cũng chỉ có quan hệ tương đối thân thiết với Vân Nghệ.

Cô tính tháng sau là sinh nhật Vân Nghệ, quyết định dứt khoát tặng cho cô ấy một chiếc túi làm quà sinh nhật.

Hai người hẹn nhau, ngày mai thứ bảy, buổi chiều đi cửa hàng lựa chọn.

Ngắt điện thoại, cô lại lần nữa nhìn về phía sân bóng, lại đột nhiên không thấy bóng dáng Diệp Sâm Nam đâu nữa.

Cô quay đầu lại liếc mắt tìm kiếm, kết quả người còn chưa tìm được, bỗng nhiên nhìn thấy một quả bóng rổ đang bay nhanh đến chỗ cô.

Tô Mính Hoàn giật mình tại chỗ, mắt thấy hình dạng quả bóng đen nhánh từng chút một phóng đại xuất hiện trong tầm mắt kinh sợ của mình, cô theo bản năng ôm đầu thét chói tai, hoảng sợ trốn sang một bên.

Một tiếng vang lớn nổ tung bên cạnh cô, bóng rổ nện vào hàng rào sắt phía sau cô.

Cùng lúc đó, trong sự hoảng loạn cô cảm giác mình giống như nặng nề áp mặt vào một bức tường cực ấm, cả người theo bức tường kia cùng nhau ngã xuống đất.

Cô sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa nổ mạnh, lập tức ngẩng đầu, phát hiện hóa ra mình đụng vào người.

Chỉ là đợi đến khi cô nhìn thấy rõ người mình đâm phải là ai, lại đột nhiên sửng sốt.

Thân thể người đàn ông cực kỳ nóng bỏng, mang theo mùi mồ hôi nhàn nhạt, lại không khó ngửi, ngược lại còn có một tia mát lạnh.

Vẻ mặt Tô Mính Hoàn ngạc nhiên, dựa lên trên lồng ngực rắn chắc của anh.

Có lẽ anh cũng không kịp đề phòng, vừa rồi không kịp kéo cô, cũng không kịp né tránh, cho nên theo bản năng duỗi tay ôm lấy cô, cùng cô ngã xuống.

Tô Mính Hoàn trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm người nằm dưới mình ngã xuống sàn, Diệp Sâm Nam nằm trên mặt đất, bởi vì mới vận động kịch liệt mà mặt vẫn còn đỏ, ngực phập phồng, thở phì phò nhìn cô.

Một trên một dưới.

Hai người ở cự ly gần quan sát lẫn nhau.

Đôi mắt anh vừa đen vừa trầm tĩnh, ánh đèn chiếu xuống, trông giống như bóng của ánh sao.

Tô Mính Hoàn cảm giác được tim mình đập sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, hoàn toàn không có cách nào không chế, cũng không biết là do bị dọa hay là con nguyên nhân nào khác.

Cô nhanh chóng chống tay lên sàn nhà muốn đứng lên, ai ngờ cánh tay chạm lên gạch men, mới vừa kéo ra được một chút khoảng cách với anh, thân thể lại mất lực, lần nữa đổ xuống.

Diệp Sâm Nam chỉ cảm thấy ngực mình nặng hơn, theo bản năng buồn bực khụ một tiếng.

Tô Mính Hoàn không đề phòng bị ngã vào hõm cổ chạm vào vai anh, trán cọ phải bên tai anh tóc hơi ướt, môi vừa vặn dán lên địa phương đang kịch liệt kích động của anh.

Ý thức được tình huống bây giờ của hai người, thân thể cô hoàn toàn cứng đờ, đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào, thế nhưng lại đem mặt chôn trong cổ anh hai giây.

Trên người anh tràn ngập hơi thở sạch sẽ, còn từng vận động qua, nhiệt độ thân thể nóng rực.

Diệp Sâm Nam ôm chặt sau lưng cô, hai mắt phóng nhìn ra không trung sân bóng, cảm nhận được hô hấp của cô phả trên cổ mình, mẫn cảm lại nóng rực.

Anh nhẹ nhàng cắn răng, cổ họng khô nóng nuốt nước bọt, yết hầu không tiếng nào lăn lộn.
Chương kế tiếp