Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 16: Quan hệ mẹ con rạn nứt
Tô Mính Hoàn đầu óc rối loạn, mới chỉ qua một chút, không hiểu sao đột nhiên tình hình lại biến thành như vậy.

Cô nghe thấy có tiếng bước chân chạy về phía mình, có thể là đám người vừa rồi suýt chút nữa ném bóng rổ vào người cô đến xem xét tình hình.

Cô cố gắng chống đỡ bả vai Diệp Sâm Nam có ý muốn đứng lên.

Khuôn mặt đỏ bừng, cô ngẩng đầu lên khỏi cổ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.

Diệp Sâm Nam liếc nhìn cô, hiếm khi thấy cô có bộ dáng chột dạ như vậy, tâm tình trong lúc nhất thời có chút phức tạp.

Càng tệ hơn chính là, mỗi một tấc cô di chuyển lộn xộn đè ở trên người anh, đều làm cho anh có chút thở không nổi vì vậy anh dứt khoát ôm eo cô, đem cô trực tiếp đẩy qua một bên.

Một đám người tụ tập xung quanh, lo lắng xem bọn họ có bị thương hay không.

Tô Mính Hoàn ngồi dưới đất, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, một câu cũng đều không nói nên lời, chỉ máy móc mà lắc đầu.

Nhưng tình huống của Diệp Sâm Nam hình như không được lạc quan lắm, anh nằm bất động trên mặt đất, có người hỗ trợ kéo anh, anh mới miễn cưỡng từ trên mặt đất ngồi dậy.

Có người hỏi: “Có phải té bị thương chỗ nào hay không?”

Tô Mính Hoàn nghe nói vậy liền khẩn trương mà nhìn về phía anh.

Phi công là không thể bị thương được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác trong tương lai của anh.

Diệp Sâm Nam xoa xoa cổ, thử cố gắng vặn qua vặn lại.

Lúc này, Giang Tề Thịnh đi tới nhìn thấy tình huống trước mắt, nhanh chân chen vào đám người, vội la lên: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không có gì.” Thời điểm lúc nãy bị ngã xuống, phía sau lưng và cái mông nhất định đã chịu va chạm nên cảm thấy hơi đau.

Anh thường xuyên huấn luyện nên biết mức độ nghiêm trọng, chắc hẳn là không có vấn đề gì: “Cổ bị trẹo.”

Giang Tề Thịnh trong lòng lo lắng, sắc mặt ngưng trọng mà đề nghị: “Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra đi, tình trạng này không đùa được đâu.”

Tô Mính Hoàn trong lòng cũng vô cùng khẩn trương.

Nếu hôm nay Diệp Sâm Nam bởi vì cứu cô mà bị thương, cắt đứt sự nghiệp mơ ước và tương lai của anh, cả đời này cô thật sự không có cách nào bù đắp cho anh để chuộc lại lỗi lầm.

Cô nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, vươn tay đỡ anh, còn từ bên cạnh nghiêm túc khuyên nhủ anh: “Chú Giang nói đúng, tốt nhất anh nên đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”

Diệp Sâm Nam liếc nhìn cô một cái, hai tai Tô Mính Hoàn đỏ lên, trên mặt nghiêm túc, giống như thật sự rất lo lắng cho anh.

**

Diệp Sâm Nam là người yêu sạch sẽ, anh tắm rửa một lúc, thay quần áo xong mới từ câu lạc bộ bóng rổ đi ra ngoài.

Mưa lớn kéo dài, cả thành phố đều mông lung chìm trong một lớp sương mù dày đặc.

Cần gạt nước lắc lư thường xuyên, miễn cưỡng lắm mới nhìn rõ con đường phía trước.

Nhưng đi được nửa đường, bởi vì mưa to tầm tã càng ngày càng lớn, giao thông bị tê liệt khiến xe bị kẹt ở cửa một đường hầm.

Diệp Sâm Nam nhàn nhã nằm ở ghế phụ, quan sát cơn mưa bên ngoài, như thể chứng kiến một thảm họa không bao giờ kết thúc, trong ánh mắt giống như cũng bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Tô Mính Hoàn đang kể lại chuyện vừa rồi cô và Diệp Sâm Nam bị té ngã trên mặt đất như thế nào cho Giang Tề Thịnh nghe.

Diệp Sâm Nam hoàn toàn im lặng không hề ngắt lời cô, chỉ nghe Tô Mính Hoàn giải thích nói là cô ấy suýt nữa bị bóng rổ của người khác đánh trúng, anh là người cứu Cô.

Xong rồi, lại lo lắng, nếu lát nữa kiểm tra có vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?

Tô Mính Hoàn nghiêng người về phía trước, tay vịn vào ghế phụ, thận trọng hỏi Diệp Sâm Nam: “Nghe nói phi công không thể có thương tích trên người, cổ bị trẹo có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

Diệp Sâm Nam nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì cũng không thèm quan tâm trả lời cô.

“..........” Giang Tề Thịnh cười cười nhìn Tô Mính Hoàn, vội nhắc nhở giúp: “Sâm Nam?”

Ông hiểu con người Diệp Sâm Nam, thằng nhóc này mặc kệ gặp phải chuyện gì, cho dù lúc tâm trạng không tốt, cũng sẽ chú ý đến cách cư xử của mình, không làm người khác khó xử.

Huống chi hôm nay người này lại là Tô Mính Hoàn.

Ông nhìn kỹ Diệp Sâm Nam, đoán rằng có lẽ hôm nay gặp phải sự cố phát sinh ngoài ý muốn, cho nên mới nhất thời thất thần như vậy.

Vừa rồi trước khi đến câu lạc bộ, ông đặc biệt gọi điện thoại đến nhà chị gái, vì vậy ông liền biết Diệp Sâm Nam đột nhiên kêu ông cùng nhau ra ngoài uống rượu, nhất định là giữa hai mẹ con đã xảy ra chuyện không vui.

Có một số việc, người ngoài ít ai biết được.

Cũng chỉ có người làm cậu này, vì từ nhỏ đã quan tâm đến hoàn cảnh của anh ở nhà họ Diệp nên thường đem theo anh bên người để chăm sóc, vì vậy mới có chút hiểu biết về con người thật của anh.

Cái người cháu trai này, mặt ngoài ngang ngược, nổi loạn, nhìn giống như đối với chuyện gì cũng không để bụng.

Tính tình cũng tương đối lãnh đạm, tuy có nhiều bạn, nhưng cũng không dễ dàng tâm sự chuyện riêng tư.

Cho dù là mấy người anh em tốt của anh, phỏng chừng cũng không có người nào chân chính hiểu anh giấu gì dưới vẻ ngoài vân đạm phong khinh ấy, ai cũng không thể thấu hiểu cảm xúc chân thật bên trong của anh.

Mà điều làm cho anh đối với mọi việc đều đạm mạc chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là thiếu hụt tình cảm quan trọng trong cuộc đời.

Từ nhỏ đến lớn, quan hệ Diệp Sâm Nam cùng với mẹ của anh là Giang Dĩnh vẫn luôn không nóng không lạnh.

Từ sau khi anh trai ruột của ông bị bệnh qua đời, Giang Dĩnh càng thêm lãnh đạm với anh. Thậm chí bởi vì một ít sự kiện trùng hợp mà đem nguyên nhân cái chết của anh trai quy tội trên người anh, quan hệ mẹ con từ sớm đã rạn nứt.

Lúc Giang Tề Thịnh gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.

Bảo mẫu ở nhà chị gái nói cho ông biết, tối hôm qua dạ dày của Giang Dĩnh không thoải mái, được đưa đi bệnh viện cấp cứu lúc nửa đêm.

Cũng may không có gì nguy hiểm, thân thể cũng không sao, chẳng qua là thời tiết nóng lại ăn đồ lạnh quá nhiều, khiến cho dạ dày co rút, thượng thổ hạ tả, đau đớn đến cả người suy yếu gần như muốn chết đi, nhưng hôm nay đã có chuyển biến tốt đẹp nên được xuất viện.

Mấy năm nay, Diệp Sâm Nam vẫn luôn đều muốn nối lại mối quan hệ cùng mẹ của anh, đối với mọi việc của bà, anh từ trước đến giờ đều rất để ý quan tâm.

Cho nên chiều nay sau khi đáp máy bay từ Thượng Hải trở về thành phố Y, anh nghe được tin này, liền trực tiếp từ sân bay lái xe đến biệt thự Thủy Ngạn Lâm để vội vã thăm Giang Dĩnh.

Thật trớ trêu là người mẹ này lại không cảm kích lòng hiếu thảo này của anh.

Lúc Diệp Sâm Nam vào cửa, em gái anh là Diệp Di Thần đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với mẹ.

Hai mẹ con không biết nói tới chuyện gì mà trông rất vui vẻ, Diệp Di Thần cười nghiêng đầu dựa vào vai mẹ, Giang Dĩnh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, cũng cười đến không khép miệng được.

“Sâm Nam thiếu gia đã về.”

Bầu không khí bên trong đang ấm áp, hài hòa, khi nghe bảo mẫu lên tiếng chào hỏi, bỗng nhiên chớp mắt liền an tĩnh lại.

Giang Dĩnh nhàn nhạt liếc anh một cái, trên mặt tươi cười dần dần đọng lại, sau đó từ từ trở nên lạnh nhạt.

Diệp Di Thần ngồi ở bên cạnh, theo bản năng cô muốn đứng dậy chào hỏi anh trai, nhưng mẹ cô lại bắt lấy tay cô không cho động.

Diệp Di Thần dừng một chút, đành phải ngồi trở lại, lễ phép nhưng lại xa cách mở miệng: “Anh, anh đã về.”

Diệp Sâm Nam đi vào phòng khách.

Diệp Di Thần liếc mắt nhìn mẹ một cái, Giang Dĩnh thong thả ung dung mà ghim một miếng trái cây đưa cho cô, không có phản ứng gì khác, càng không hỏi thăm một câu nào.

Diệp Sâm Nam cũng không ngại, dù sao lúc nào bà cũng luôn như vậy, anh sớm đã tập thành thói quen với bầu không khí này rồi.

Anh đi đến sô pha đối diện bà ngồi xuống, đem hộp quà dinh dưỡng trong tay đặt lên bàn trà, bình tĩnh mở miệng nói: “Sau khi đáp máy bay mới nhìn thấy tin tức của em gái gởi, nghe nói dạ dày của mẹ không thoải mái phải nhập viện, sao chỉ mới có hai ngày lại về, không ở lại theo dõi xem có tốt chưa?”

Giang Dĩnh sửa sửa lại cổ áo cho con gái, nhàn nhạt mà mở miệng: “Anh không phải không biết tôi ghét nhất là bệnh viện, ở lại nơi đó cho xui xẻo sao?”

Diệp Sâm Nam im lặng một chút, tiếp tục lo lắng nói: “Con chỉ là thấy khí sắc mẹ còn chưa được tốt lắm, hãy nghĩ cho sức khỏe của mình, sau khi hết bệnh hẳn rồi xuất viện sẽ càng yên tâm hơn.”

Giang Dĩnh mặt không cảm xúc nói: “Còn chưa chết.”

Trên chân mày Diệp Sâm Nam thoáng hiện lên một tia bất lực cùng đau lòng.

Anh nhìn bà, trầm mặc mà nhấp nhấp khóe miệng, không nói tiếp nữa.

Diệp Di Thần đưa mắt nhìn mẹ và anh trai, cười cười xen vào nói: “Anh trai cũng là lo lắng cho mẹ thôi mà, anh ấy mới vừa kết thúc công việc, đã nhanh chóng từ sân bay chạy thẳng đến đây đó.”

Giang Dĩnh lạnh lùng cười khẽ một tiếng, trên mặt mang theo một tia khinh thường.

Không khí yên tĩnh, một loại yên tĩnh đến quỷ dị.

Qua vài giây.

Diệp Sâm Nam bình tĩnh thả lỏng đường môi mỏng mà sắc bén, nâng mắt lên nhìn về phía mẹ của mình, thần sắc trong mắt đã trở nên nhu hòa, tiếp tục chậm rãi mở miệng: “Sức khỏe của mẹ vẫn luôn không tốt lắm, cần phải điều dưỡng cho tốt mới được. Đây là đồ bổ, con đã tham khảo ý kiến của chuyên gia dinh dưỡng, chuyên môn bồi bổ cho dạ dày.”

Giang Dĩnh ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua hộp quà trên bàn trà, không mở miệng.

Diệp Di Thần cầm hộp lê nhìn nhìn, nói: “Mẹ ơi, mẹ nên nghe lời anh trai mà bồi bổ, sức khỏe tốt mới không dễ dàng bị bệnh được, tối hôm qua thật là làm cho con sợ muốn chết.”

Giang Dĩnh sủng nịch cười cười nhìn qua con gái, dừng một chút, lại nhìn về phía con trai đang ngồi đối diện, trên mặt đang tươi cười dần dần phai nhạt lại.

Diệp Sâm Nam cũng không trông cậy vào tình cảm lạnh nhạt của mẹ mình nhiều năm qua như vậy, lại có thể chuyển biến tốt trong một sớm một chiều.

Dù biết như vậy nhưng anh vẫn luôn luôn nỗ lực: “Nếu như mẹ đồng ý, con sẽ mời một chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc tại nhà cho mẹ.”

Giang Dĩnh không nói tiếp, ánh mắt rời khỏi mặt anh, cúi đầu sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Nghe nói ông nội anh đã tìm cho anh một cửa hôn sự?”

Diệp Sâm Nam dừng lại, trong lòng chợt dâng lên một tia chờ mong cùng ẩn ẩn vui sướng.

Hình như là từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên mẹ chủ động quan tâm hỏi thăm chuyện của anh.

Anh nhẹ mỉm cười, không nhịn được muốn chia sẻ cho bà biết: “Là thiên kim của nhà họ Tô, cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất thiện lương và hiểu chuyện. Con với cô ấy là bạn cùng trường những năm cấp ba cũng coi như hiểu rõ về nhau.”

“Ồ.” Giang Dĩnh ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch khóe miệng, giây tiếp theo liền tạt một gáo nước lạnh vào mặt anh: “Anh quả nhiên nghe lời ông nội anh nói nhất. Lúc trước nhiều thiên kim tiểu thư danh tiếng như vậy anh đều chướng mắt, ông ta tìm một cô gái tầm thường cho anh, nhìn dáng vẻ của anh xem ra hình như rất vừa lòng.”

Mẹ anh cùng ông nội anh bất hòa, không chỉ có nhà họ Diệp mà người bên ngoài cũng đều biết một ít nội tình.

Năm đó ông nội ngăn cản cha anh cưới mẹ, cảm thấy bà xuất thân bình thường, không môn đăng hộ đối, nháo đến ồn ào huyên náo toàn thành phố.

Nhưng cha anh nhất quyết không nghe, cùng ông nội đấu tranh nhiều năm, cuối cùng hai người lấy lý do có con trai rồi nên kết hôn, ông nội không có biện pháp mới đành phải thỏa hiệp.

Khi còn nhỏ anh vô tình nghe được bảo mẫu trong nhà tụ tập nói chuyện, nói mẹ anh tuy rằng cuối cùng được gả vào nhà họ Diệp, nhưng lúc mới vừa vào cửa lại không được yêu thích, phải ăn nói khép nép thật nhiều năm, lão gia tử rất không thích bà.

Sau đó bởi vì cái chết của anh trai anh, cha anh liền nhân cơ hội này cùng mẹ dọn ra ngoài, bà mới có thể xoay người thả lỏng một chút.

Diệp Sâm Nam giải thích nói: “Không phải ông nội an bài, cô gái này là cậu giới thiệu.”

Giang Dĩnh dựa vào sô pha, co người lại, trên người khoác khăn sa mỏng, cười lạnh nhìn về phía anh, đạm mạc nói: “Không cần biết ai giới thiệu, nếu lão gia tử không đồng ý, sao có thể cho người khác tiến vào cửa nhà họ Diệp các người?”

Ý cười trên khóe môi Diệp Sâm Nam sớm đã biến mất sạch sẽ, anh vuốt ve đồng hồ trên cổ tay, nhất thời không biết nói gì.

Giang Dĩnh lại nói: “Nếu anh cũng vừa lòng, xem ra chuyện tốt sắp tới rồi, không làm ông nội anh thất vọng.”

Diệp Sâm Nam nói: “Qua một thời gian nữa con sẽ đem cô ấy đến gặp mẹ.”

“Tôi có gặp hay không cũng không quan trọng.” Giang Dĩnh trào phúng nói: “Ông nội anh lựa chọn cháu dâu, khẳng định không có điểm chung với tôi, hẳn là cũng không có đề tài gì để nói chuyện với nhau, không cần làm điều thừa.”

Diệp Sâm Nam không hề nhiều lời.

Diệp Di Thần thấy không khí không đúng, lại cười hoà giải nói: “Chị dâu sớm hay muộn cũng phải tới gặp mẹ chồng mà mẹ.”

Giang Dĩnh nhìn về phía con gái của mình, miễn cưỡng cười rộ lên, nói thẳng: “Mẹ của con đời này chưa từng hy vọng xa vời ông nội của con tiếp nhận và tôn trọng mẹ, cũng không có phúc được thiên kim tiểu thư nhà họ Tô kêu mẹ một tiếng mẹ chồng. Chỉ cần có một đứa con gái tri kỷ là con, còn có ba của con hiểu cho mẹ, là mẹ cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Chương kế tiếp