Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 18: Ngại ngùng
Tô Mính Hoàn ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của bác sĩ, dùng khăn giấy xoa xoa mặt.

Máu mũi chảy cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã ngừng lại.

Bác sĩ vừa gõ bàn phím vừa giải thích với cô: “Cô bị viêm mũi dị ứng do ăn hải sản, còn bị chảy máu khoang mũi là do ăn quá nhiều hải sản. Bây giờ về uống chút thuốc dị ứng và ăn nhiều thức ăn thanh đạm như rau và trái cây, sau đó sẽ ổn thôi.”

Tô Mính Hoàn cầm đơn thuốc ra khỏi phòng khám, Diệp Sâm Nam dựa lưng vào bức tường gần đó, cười như không cười nhìn cô, ánh mắt đầy thâm ý.

Hừ, ai đã khiến mọi thứ xảy ra quá tình cờ như vậy.

Nếu sớm biết như vậy cô sẽ không mời chú Giang đi ăn hải sản Nhật Bản gì đó rồi, nếu không cũng không trùng hợp mà phát sinh tình huống xấu hổ, mất mặt như vậy, để cho cái người này có cơ hội trắng trợn mà cười nhạo mình.

Tô Mính Hoàn xụ mặt đi qua, lạnh giọng hỏi: “Buồn cười lắm hả?”

Không ngờ Diệp Sâm Nam lại trơ trẽn mà “Ừ” một tiếng.

Tô Mính Hoàn đột nhiên cảm thấy giống như bị tóm lấy bím tóc, nghiến răng, liếc mắt trừng anh: “Có gì buồn cười hả?!”

Diệp Sâm Nam ngang nhiên nhìn thẳng cô, qua nửa giây, mới chậm rãi nói: “Cười vì em thật ngốc.”

Tuy rằng sự việc vô tình trùng hợp phát sinh như vậy, rất dễ bị hiểu lầm.

Nhưng Tô Mính Hoàn cảm thấy nên vì mặt mũi của mình mà giải thích một chút cho rõ ràng.

Cô cầm đơn thuốc trong tay, giơ giơ trước mặt anh, làm bộ giũ ra một cái cho anh nhìn thấy, nghiêm túc nhấn mạnh nói: “Bởi vì lúc nãy tôi ăn hải sản với cậu của anh nên mới bị chảy máu mũi.”

Diệp Sâm Nam nhìn nhìn, không biết có nhìn rõ hay không, cuối cùng mặt không cảm xúc nói “Ồ” một tiếng.

Tô Mính Hoàn nhìn bộ dạng có chết cũng không tin của anh, tức giận cắn môi nói: “Tin hay không tùy anh !”

Diệp Sâm Nam bỗng nhiên cười khẽ, thản nhiên nói: “Tôi không nói là không tin nha, em gấp cái gì?”

Cô gấp?

Tô Mính Hoàn biết ý định anh chính là như vầy.

Ngoài miệng nói tin, nhưng lại cố ý có thâm ý khác mà hỏi lại cô, như vậy không phải hoài nghi cô đang chột dạ thì là gì?

Cô tức đến khó thở nói không ra lời, lấy đơn thuốc lại, quyết định lười giải thích với anh.

Dù sao anh không biết xấu hổ cho rằng cô vì nhìn thân thể anh nên bị chảy máu mũi, cô có nói nhiều cũng vô dụng.

Thật ra, Diệp Sâm Nam thật sự tin lời cô nói.

Anh chỉ cảm thấy việc này đột nhiên phát sinh, quả thật có chút bất ngờ và cảm thấy buồn cười.

Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, anh có cố ý trêu chọc cô.

Vừa rồi trong phòng thay đồ, ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, giống như muốn thiêu đốt cơ thể anh.

Nếu nói cô không suy nghĩ lung tung, anh cũng không tin. Nhưng mà cô gái nhỏ này da mặt mỏng, dù sao cũng nên cho người ta mặt mũi.

Thấy cô lúc này thẹn quá hóa giận, môi đỏ mím chặt, hơi thở phập phồng lên xuống càng lúc càng khó chịu, anh đành phải chuyển chủ đề, hỏi cô: “Em có còn muốn bôi thuốc dùm tôi nữa không?”

Anh nghĩ nhất định cô sẽ không muốn nữa.

Nhưng Tô Mính Hoàn dừng vài giây, ánh mắt dừng lại quan sát nét mặt anh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng quyết định thoải mái nói: “Sao lại không?”

Đừng tưởng rằng cô không biết người đàn ông xấu xa này đang suy nghĩ cái gì.

Nếu cô không chịu, anh nhất định sẽ lại cảm thấy là cô đang chột dạ.

Có gì đặc biệt chứ, chỉ là vài đường cong cơ thể thôi mà, cũng không phải cô chưa từng thấy qua.

Quả thật lúc đó cô có thất thần mà nhìn chằm chằm anh, nhưng đó là vì cô rất bất ngờ thôi, sao anh lại dám trực tiếp cởi áo ở trước mặt một cô gái như vậy, cô thật sự nghi ngờ anh cố ý muốn khoe khoang cơ thể đẹp của mình, dù biết vậy nhưng cô cũng lười mà nói toạc ra với anh.

Cho nên vì muốn chứng minh mình trong sạch, cũng làm cho anh tỉnh táo lại, đừng tự mình đa tình cho rằng thân hình của mình rất quyến rũ, mê người, khiến cô kinh diễm đến nỗi không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh, cô nghĩ mình cần phải thể hiện sự không thèm quan tâm đến chuyện này mới được.

Vì thế cô hơi nâng cằm lên, ánh mắt lớn mật mà nhìn thẳng anh, khẳng định chắc chắn: “Chỉ cần chuyện gì tôi đã đồng ý rồi thì sẽ làm được.”

Cô kiên quyết không để bị hạ thấp giá trị trước mặt anh, không cho anh có bất kỳ cơ hội hiểu lầm nào, đây là sự quật cường cuối cùng của cô.

Diệp Sâm Nam thấy cô kiên định như vậy, đương nhiên sẽ không phụ lòng hảo tâm của cô, anh gật đầu, vui vẻ mà phối hợp.

Nhưng lần này, anh không cởi áo, chủ yếu là bởi vì anh nghĩ sợ lát nữa trong lúc đang bôi thuốc, lại có cái gì đó phát sinh ngoài ý muốn.

Anh cởi bỏ hai nút trên cổ áo, ngồi dựa vào ghế trong phòng thay đồ, cúi đầu gửi tin nhắn cho cậu của mình, dù bận rộn vẫn ung dung mà chờ được hưởng thụ sự phục vụ của tiểu thư Tô.

Tô Mính Hoàn đứng ở phía sau anh, nhìn chằm chằm cái ót của anh do dự trong chớp mắt.

Hết cách rồi, bởi vì mình đã khoe khoang như vậy, cho nên bây giờ mình phải cắn răng mà chịu đựng.

Chỉ là bôi chút thuốc thôi mà, chuyện nhỏ không hề tốn sức gì mà thôi, coi như làm chuyện tốt giúp người vậy.

Hơn nữa hôm nay anh cũng vì cứu cô mà bị thương, về tình về lý thì cũng nên giúp anh một chút mới đúng.

Vì thế đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đặt tay lên, kéo cổ áo sơmi của anh rộng ra một chút, để lộ ra vị trí bị thương.

Phía sau cổ anh thon dài, phát họa hình dáng đường cong tinh tế chân thật, lờ mờ có thể thấy được gân xanh và những mạch máu hơi nhô ra dưới da.

Cô duỗi tay, nhẹ nhàng ấn lên chỗ bị thương của anh, làn da anh rất nóng, dường như làm cho đầu ngón tay cô cũng bỏng rát theo, cô sợ tới mức phản xạ có điều kiện mà rụt trở về.

Cùng lúc đó, phía sau lưng Diệp Sâm Nam cũng cảm thấy căng thẳng.

Tay của cô gái nhỏ thật là mềm mại, đầu ngón tay nho nhỏ lành lạnh.

Dây thần kinh ở cổ vốn dĩ tương đối mẫn cảm, nên khi cô ôn nhu nhẹ nhàng mà ấn vào nơi đó một chút, phảng phất giống như bị một dòng điện rất nhỏ xẹt qua, trong nháy mắt chỗ đau đớn đó như là bị điện giật tê dại.

Tô Mính Hoàn âm thầm nuốt nước bọt, khi mở miệng nói chuyện, cảm thấy giọng nói có chút khô khốc: “Ở đây phải không?”

Diệp Sâm Nam bình tĩnh tự nhiên rũ mắt nhìn chằm chằm di động, thản nhiên nói: “Xuống dưới một chút.”

Tô Mính Hoàn ánh mắt run rẩy, ngón tay cứng lại, hơi do dự.

Khi cô đưa tay chạm vào làn da của anh lần nữa, trong lòng cô tự trấn an bản thân, không có gì, cứ coi như cô đang bôi thuốc cho con Husky nhà bác cả là được.

Tưởng tượng như vậy, tâm lý của cô liền trở nên nhẹ nhàng không ít.

Cô kéo cổ áo anh xuống sâu hơn, làm phía sau cổ càng lộ ra nhiều hơn.

Một tay khác dính thuốc xoa xoa vào nơi bị thương trên cổ anh.

Theo hướng dẫn sử dụng thuốc, nên dùng tay xoa nhẹ nhàng lên vết thương, để cho thuốc thẩm thấu vào da thịt, làm giãn mạch máu tại chỗ, đẩy nhanh quá trình tuần hoàn máu và làm ấm lên, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.

Lòng bàn tay cô mềm mại, nhẹ nhàng từ tốn mà vuốt ve da thịt ấm áp ở trên cổ anh, tuy rằng vừa rồi đã làm công tác tư tưởng, nhưng cô ngượng ngùng mà phát hiện trái tim mình đập rất nhanh, thật có chút không bình thường.

Cô lần lượt xoa từng vòng từ trong ra ngoài chỗ bôi thuốc, dần dần lại bị mất tập trung.

Khó trách cổ nhân có câu, nam nữ thụ thụ bất thân.

Trước kia Tô Mính Hoàn cảm thấy những lời này thật sự là quá mức khoa trương, đó chỉ là quan niệm của xã hội phong kiến lạc hậu.

Cho đến giờ phút này, cô đột nhiên hiểu ra được, những lời này chính là ẩn chứa một tầng thâm ý tinh tế khác.

Chuyện này không liên quan đến chế độ phong kiến, nó hoàn toàn là cảm giác trực quan khi có sự tiếp xúc da thịt cùng với người khác phái, đúng thật là sẽ cho người khác một loại cảm giác lưu luyến sao?

Cô đang nghĩ đến xuất thần, đột nhiên Diệp Sâm Nam quay đầu lại, cố gắng kiềm chế mà nhắc nhở cô một câu: “Em có thể nhẹ chút được không?”

“.........” Tô Mính Hoàn lập tức nhẹ tay lại, xin lỗi anh: “Thật ngại quá.”

Cô cố gắng tập trung tinh thần, tiếp tục chuyên tâm bôi thuốc mỡ cho anh, hai người nhất thời không nói chuyện nữa.

Diệp Sâm Nam ngồi ở ghế xoay điện thoại, ngẩng đầu nhìn về bồn rửa tay phía đối diện, trong tấm gương trên tường, Tô Mính Hoàn đang cúi đầu yên lặng giúp anh bôi thuốc, bộ dạng rất nghiêm túc.

Thái độ của cô đối với anh bây giờ, có thể nói khác một trời một vực lúc mới gặp.

Anh nhớ tới lần trước khi đến nhà hàng ăn cơm với Phó Thiếu Diễn, ngẫu nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của cô với người đàn ông kia.

Cô nói ngay cả khi đoạn hôn nhân này chỉ là giao dịch, cô cũng cảm thấy rất có lời rồi.

Cho nên bây giờ cô thay đổi thái độ với anh, chẳng lẽ thật sự chỉ là bởi vì cùng ông của cô giao dịch sao?

Hơn nữa nếu không phải là anh, mà đổi thành một người khác, cô cũng sẽ chấp nhận cùng những người khác liên hôn sao?

Bóng đèn dây tóc chiếu sáng trong phòng, làm cho gương mặt cô trở nên trong suốt như tờ giấy trắng, hàng lông mi thật dài, thỉnh thoảng khẽ chớp động một chút.

Vết thương lần trước trên trán của cô vẫn chưa khỏi, những vết bầm mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện, được giấu dưới lớp tóc mái thưa.

Diệp Sâm Nam nhìn cô, trong lòng biết rõ, đối với nguyên nhân này, nếu anh trực tiếp mở miệng hỏi, chắc chắn cũng sẽ không biết được đáp án nguyên nhân thật sự từ cô.

Chỉ sợ bây giờ cô không những không tin anh, mà còn có khả năng thật sự chỉ đem anh trở thành đối tượng có quan hệ hợp tác mà thôi.

Rõ ràng không vừa mắt với anh, đối với anh tránh còn không kịp. Thế mà lại vẫn luôn miễn cưỡng chính mình tiếp xúc với anh, tiếp nhận sự an bài của gia đình.

Cho nên anh mới càng thêm tò mò, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, sẽ làm cô cam tâm tình nguyện hy sinh lớn như vậy?

Tô Mính Hoàn không biết anh đang nghĩ gì, cô cảm giác được ngón tay nóng lên, nghĩ chắc bôi thuốc cũng đủ rồi, cô bất chợt ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của anh ở trong gương, lại phát hiện nãy giờ anh vẫn luôn nhìn mình, cô thoáng ngẩn người.

Trong mắt cô không thể hiện cảm xúc gì, nhanh chóng dời mắt, thanh âm tự nhiên mà nói với anh: “Tốt rồi đó.”

Diệp Sâm Nam lại nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt thăm dò từ trên mặt cô, đứng dậy sửa sang lại cổ áo, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn em.”

===

Editor: Bấm vào tag TN Team ở khung thể loại để đọc nhiều truyện hay cùng team nhé các nàng!!! Mãi yêu
Chương kế tiếp