Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 19: Mộng xuân
Tối hôm nay sau khi trở về, Tô Mính Hoàn đã có một giấc mơ rất hợp với tình huống lúc ở bệnh viện.

Không biết có phải do hình ảnh người nào đó không mặc quần áo đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc hay không. Nửa đêm, cô mơ thấy mình đang ở một khách sạn, hình như ở trong một căn phòng ngủ xa lạ.

Trong phòng tắm có tiếng nước tí tách tí tách truyền đến.

Cô lặng lẽ đi tới cửa, cánh cửa thủy tinh không đóng kín, bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, ánh đèn từ khe cửa tràn ra ngoài, làm cho cô nhìn rõ hơn mọi thứ ở bên trong ——

Hơi nước lượn lờ trong phòng, có một người đàn ông đang tắm rửa.

Dòng nước từ trên đỉnh đầu anh chảy xuống, mái tóc ngắn ướt sũng, dòng nước nóng như sương mù tản ra, chảy xuôi theo thân hình với những đường cong gợi cảm của anh.

Hơi nóng trong phòng thoát ra từ khe cửa phả vào mặt của cô, chóp mũi ngửi được hương vị hormone nam tính, cô nghe thấy tim mình không còn nghe lệnh của mình nữa, ngày càng đập nhanh hơn.

Anh chàng này dáng người thật là tốt.

Tuy rằng ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là sự thật.

Lúc cô đang mở to đôi mắt thèm thuồng giống như người sắp chết đói thấy được thức ăn, tham lam mà thưởng thức, không ngờ người đàn ông bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Đôi mắt màu đen nhuốm đầy hơi nước, ướt át mà trong trẻo, lúc nhìn thấy đôi mắt của cô, ánh mắt anh bỗng nhiên sắc bén, mang theo cảnh giác cùng lạnh nhạt.

Tô Mính Hoàn sợ tới mức toàn thân run rẩy, trong khoảnh khắc liền thanh tỉnh lại, mở to hai mắt.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, ánh sáng chói mắt từ khe hở trên rèm cửa chiếu vào, dừng lại ở mép giường.

Cô nằm nghiêng trên gối, một bàn tay đặt trên ngực, đầy hoài nghi mà hồi tưởng lại cảnh trong mơ, cô nghi ngờ có phải bởi vì hơn hai mươi năm qua mình chưa bao giờ trải nghiệm qua chuyện tình ái, hoặc có thể do sinh hoạt và nội tiết tố trong cơ thể không cân bằng, nên mới mơ thấy chuyện đáng xấu hổ như là rình coi đàn ông tắm như vậy.

Cô hít sâu một hơi, đầu tóc rối bời từ trên giường ngồi dậy, lấy di động trên tủ đầu giường xem thời gian, đã 8 giờ rưỡi.

Có một cuộc gọi nhỡ, là anh Diệu Văn gọi.

Cô lập tức gọi lại, rất nhanh đã có người nghe máy.

Dương Diệu Văn nói anh dự định hẹn gặp cô hôm nay, bởi vì chuyện lúc trước cô nhờ anh điều tra đã có một số tiến triển quan trọng, không thể nói rõ qua điện thoại được nên anh muốn trực tiếp trao đổi với cô.

Nhưng mà lúc sáng sớm con gái anh bị sốt cao, anh cùng với vợ phải đưa con đến bệnh viện, nên đành phải dời cuộc hẹn sang ngày mai mới gặp được.

Tô Mính Hoàn hỏi thăm tình hình của đứa trẻ, nghe nói chỉ là bị cảm lạnh, cô mới yên tâm kết thúc cuộc gọi.

Cô ném điện thoại sang bên cạnh, bởi vì giấc mơ kia, cô cảm giác đêm qua mình đã ngủ không ngon, nằm lại trên giường một lần nữa, dự định ngủ nướng một chút để bổ sung lại.

Kết quả một giấc này ngủ thật sâu, đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Sau khi thức dậy rửa mặt và chuẩn bị một chút, cô gọi điện thoại cho Vân Nghệ, hẹn cô ấy buổi chiều cùng đi trung tâm mua sắm với cô.

Hôm qua đã hứa sẽ tặng một cái túi xách cho cô ấy làm quà sinh nhật.

Cô đi xuống lầu, bắt một chiếc taxi đi đến Trung tâm thương mại Quốc tế.

Đêm qua trời mưa rất to, cô không quá tự tin vào kỹ năng lái xe của mình nên đã đem xe đỗ ở cửa tiệm đồ ăn Nhật không có lái xe về.

Sau khi gặp Vân Nghệ ở Trung tâm thương mại Quốc tế, hai người cùng ăn cơm trưa, rồi mới đi dạo phố.

Tô Mính Hoàn là khách hàng VIP của một thương hiệu cao cấp nổi tiếng, lúc trước ở Bắc Kinh cô thường xuyên cùng bạn học đến cửa hàng này.

Vân Nghệ kéo cô đi vào trong tiệm, nhân viên của cửa hàng mời các cô đi vào phòng dành cho khách hàng VIP, trái cây và trà cũng được mang lên phục vụ.

Rất nhanh, cửa hàng trưởng bước vào với nhiều chiếc túi và bắt đầu giới thiệu cho các cô những sản phẩm mới vừa được tung ra vào mùa hè.

Tô Mính Hoàn để cho Vân Nghệ tự mình lựa chọn, lựa chọn xong thì cô đến tính tiền là được, cô muốn tranh thủ đi toilet một chút.

Nhân viên cửa hàng dẫn cô đi ra ngoài, khi đi ngang qua một gian phòng VIP bên cạnh, Tô Mính Hoàn đột nhiên dừng bước, hình như thấy được người quen, quay đầu thử nhìn vào bên trong một cái.

Thật đúng là vậy.

Đây còn không phải là Trình tiểu công tử Trình Phẩm Sâm mà cô đã gặp ở quán bar ngày đó sao?

Ngồi bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp, tay cầm một chiếc túi hai mắt phát sáng.

Trình Phẩm Sâm yên lặng ở một bên, cực kỳ nhàm chán mà bấm điện thoại, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc thấy Tô Mính Hoàn ở cửa, nháy mắt tinh thần phấn chấn lên, tung tăng chạy nhanh tới chào hỏi cô: “Chào cô Tô, thật trùng hợp a?”

Tô Mính Hoàn cười, nhìn cô gái đẹp trong phòng hơi hơi nâng cằm: “Đưa bạn gái đi dạo phố sao?”

Trình Phẩm Sâm hề hề cười một cái, giống như muốn lảng tránh đề tài này, hỏi lại cô: “Cô Tô đi một mình hả?”

“Tôi đi với em gái tôi.” Tô Mính Hoàn cũng không quá quen thuộc với anh ta, nếu đã chào hỏi rồi thì cô cũng muốn trực tiếp rút lui: “Vậy hai người đi dạo đi nhé.”

Trình Phẩm Sâm đã biết hai nhà Diệp Tô có khả năng liên hôn, nếu hôn sự này thành, tương lai Tô Mính Hoàn chính là cháu dâu chính thức của nhà họ Diệp.

Sao anh ta có thể buông tha cơ hội tốt như vậy để được nịnh bợ Tô Mính Hoàn, nhanh chóng mời cô: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi, hay là lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”

Tô Mính Hoàn cười nhạt: “Thôi đi, tôi không muốn làm bóng đèn.”

“Không có!” Trình Phẩm Sâm vội vàng giải thích: “Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về trường học, đúng lúc buổi chiều tôi muốn đi chơi với anh Sâm Nam, cô Tô có thấy qua kỹ năng lái máy bay của anh Sâm Nam chưa, có muốn cùng đi xem không?”

Lái máy bay?

Tô Mính Hoàn hai mắt sáng ngời, nói thật, đúng là rất tò mò.

“Xem ở đâu?” Cô hỏi.

**

Trình Phẩm Sâm sợ Tô Mính Hoàn cảm thấy ngại nên sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, anh ta liền kêu một chiếc xe cho cô gái nhỏ đưa cô ấy trở lại trường học trước.

Giữa trưa anh ta mời hai chị em Tô Mính Hoàn ăn cơm trưa, sau đó mới lái xe đưa các cô đi căn cứ huấn luyện.

Xe lái ra khỏi nội thành, càng ngày càng xa thành thị, hai bên đường cũng càng ngày càng hẻo lánh.

Khoảng hơn một giờ sau, xe đi đến một khu đất rộng lớn.

Chung quanh không có nhà cao tầng, cũng không có đường phố ồn ào náo động, chỉ có đường lớn rộng thênh thang, đồng cỏ mênh mông, cây xanh thanh mát và đồi núi trập trùng.

Vân Nghệ cảm khái: “Nơi này thật xinh đẹp.”

Cô còn dùng máy ảnh mang theo chụp rất nhiều ảnh.

Xe lại chạy thêm gần nửa tiếng đồng hồ, xuyên qua một dãy hàng rào sắt, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà.

Trình Phẩm Sâm báo với các cô là đã tới rồi, Tô Mính Hoàn ngồi ở trong xe, vươn đầu nhìn chung quanh, cảm thấy rất mới lạ, cô hỏi anh ta: “Đây là đâu vậy?”

“Sân bay.” Nhưng mà đây cũng không phải sân bay bình thường, Trình Phẩm Sâm giới thiệu: “Đây là sân bay chuyên dụng dùng để làm căn cứ huấn luyện.”

Tô Mính Hoàn ngẩng đầu nhìn lên nóc tòa nhà, trên đó có Logo của hãng hàng không Cát Lâm

Nơi mà Diệp Sâm Nam đang làm việc là hãng hàng không Cát Lâm, một công ty hàng không dân dụng, nơi này là sân huấn luyện của công ty.

Sau khi các cô xuống xe, liền đi đến đại sảnh để gửi đồ đạc, và đăng ký danh tính.

Sau đó ra ngoài từ một cửa khác, đi theo Trình Phẩm Sâm vòng qua toà nhà và vào bên trong.

Điều đầu tiên đập vào mắt là đường băng rộng bằng phẳng và bãi cỏ xanh trải dài vô tận, giữa trưa, mặt trời treo cao trên bầu trời xanh thẳm, vài chiếc máy bay nhỏ đủ hình dạng khác nhau đậu trên đường băng, thân máy bay bóng loáng được chiếu sáng bởi mặt trời như phát sáng, giống như những mô hình máy bay tinh xảo và đẹp mắt.

Còn có hai chiếc máy bay nhỏ đang thử nghiệm, ở trên bầu trời xanh lượn vòng qua lại, phảng phất giống như hai chú chim nhỏ vui vẻ tự do, lưu lại vài làn sóng khí trên không trung.

Nơi này tất cả đều làm các cô có cảm giác mới lạ, chỉ tiếc máy ảnh của Vân Nghệ đã bị để lại ở chỗ gửi đồ ngoài đại sảnh, nên không thể chụp được những hình ảnh này.

Trình Phẩm Sâm nói với các cô: “Sân huấn luyện này có cổ phần của anh Sâm Nam, tôi cũng có góp chút đỉnh cùng anh Sâm Nam. Nếu một ngày nào đó cô Tô có hứng thú muốn học lái máy bay thì có thể kêu anh Sâm Nam hướng dẫn cho cô.”

Anh ta vừa nói vừa chỉ về một hướng cách đó không xa: “Các cô nhìn xem, nơi này vẫn luôn luôn có học viên đến huấn luyện.”

Vân Nghệ rất hiếu kỳ, hỏi Trình Phẩm Sâm: “Học lái máy bay chắc là nhiều tiền lắm phải không?”

Trình Phẩm Sâm cười cười: “Nếu là người một nhà thì đương nhiên là có ưu đãi thích hợp.”

Vân Nghệ hỏi tiếp: “Ưu đãi thích hợp là bao nhiêu?”

Trình Phẩm Sâm tính toán: “Nếu học toàn bộ quá trình, khoảng hai mươi tới ba mươi vạn.”

“.......... Được rồi.” Vân Nghệ cảm thấy mình không nên nghĩ đến việc này nữa rồi.

Đi thêm một đoạn, Vân Nghệ bị phong cảnh bao la hùng vĩ trước mắt hấp dẫn, lại hỏi Trình Phẩm Sâm: “Nếu tôi muốn đưa nhóm của tôi đến đây chụp ảnh, có thể thuê sân ở đây không?”

Trình Phẩm Sâm quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Cô làm bên truyền thông hả?”

Vân Nghệ cười cứng nhắc: “Xem như phân nửa truyền thông đi.”

“Nếu có thể giúp cơ sở của chúng tôi quảng cáo thì có thể thương lượng lại.” Trình Phẩm Sâm nói: “Năm nay công ty còn đặc biệt mời một nhóm sản xuất chuyên nghiệp tới đây để chụp hình quảng cáo, đến lúc đó sẽ đặt quảng cáo ở trung tâm thành phố thu hút học viên, hôm nay đúng lúc kết thúc ngày chụp cuối cùng. Anh Sâm Nam đang ở bên đó, anh ấy chính là người đại diện phát ngôn do công ty hàng không bầu chọn!”

Cách đó không xa có hai chiếc xe đậu ở đó, còn có cái lều được dựng tạm để nghỉ ngơi.

Tổ quay chụp đang bận rộn ở bên kia, trang điểm, chụp ảnh.

“Nhìn bên đó kìa!” Vân Nghệ lắc lắc cánh tay Tô Mính Hoàn chỉ cho cô xem: “Là Diệp tiên sinh!”

Vóc dáng anh rất cao, khí chất lại rất tốt, bất kể ở đâu cũng đều đặc biệt xuất chúng.

Thật ra không cần Vân Nghệ nhắc nhở, Tô Mính Hoàn đã sớm phát hiện ra anh từ trong một nhóm người.

Dưới ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt phác hoạ bờ vai rộng, eo thon và dáng người cao dài tinh tế của anh.

Anh đeo kính râm, gọng kính đặt tại trên sóng mũi cao thẳng, sườn mặt tuấn lãng lại anh khí.

Một thân trang phục cơ trưởng mùa hè, tiết chế lại nghiêm túc.

Trình Phẩm Sâm ân cần giải thích với Tô Mính Hoàn: “Tuần này anh Sâm Nam không cần phải sắp xếp ca làm việc, nghe nói là ngày hôm qua chơi bóng không cẩn thận bị trẹo cổ nên xin nghỉ. Chơi bóng rổ mà cũng có thể bị trẹo cổ thì thật là lạ phải không?”

“.........” Tô Mính Hoàn giơ tay che một bên trán lại, đôi mắt sau kính râm không nhịn được nhìn về hướng bên kia một cái.

Diệp Sâm Nam đứng yên ở nơi có bóng mát dưới mái che của lều tạm, đúng lúc đó có một nữ người mẫu gợi cảm vừa chụp ảnh xong cũng đi vào lều nghỉ ngơi, khi đi ngang qua anh, cô cong đôi môi đỏ mọng tươi cười nói với anh câu gì đó.

Trời nắng như thiêu đốt, Trình Phẩm Sâm sợ các cô gái bị phơi nắng đến hỏng, anh ta liền mời các cô lên một tòa nhà quan sát, lại phân phó người tuần tra đi lấy mấy chai nước đến.

Đứng ở đỉnh của tòa nhà quan sát, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tầm mắt rộng lớn và rõ ràng.

Với góc nhìn này, sẽ dễ dàng thấy được nhóm nhiếp ảnh đang bận rộn chụp ảnh như thế nào.

Từ dưới đất đi lên lầu mất khoảng vài phút, Diệp Sâm Nam vẫn còn đang trò chuyện với nữ người mẫu gợi cảm kia.

Trình Phẩm Sâm nói với Tô Mính Hoàn: “Lần trước nhiếp ảnh gia của họ còn nói hình ảnh của anh Sâm Nam đặc biệt tốt, không hề thua kém những người mẫu nam và những ngôi sao mà họ đã từng hợp tác trước đây chút nào.”

Tô Mính Hoàn dừng một chút, quay đầu cười với Trình Phẩm Sâm, ngữ khí vô cùng chân thành nói: “Anh ấy mà không đi đóng phim điện ảnh thì thật đáng tiếc, giống như nhân tài mà không được trọng dụng vậy…”

Trình Phẩm Sâm không nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô, liên tục gật đầu đồng ý: “Anh ấy rất ăn ảnh. Nghe nói một nhóm các tiếp viên hàng không đã nói riêng với nhau rằng anh ấy đẹp trai hơn Dương Dương.”

Vân Nghệ dựa trên lan can bên cạnh cửa sổ, cười vui vẻ, cũng đi theo phụ họa: “Thật là trùng hợp, cũng có người thường xuyên nói rằng chị họ tôi có khí chất giống nữ minh tinh.”

Tô Mính Hoàn khóe miệng tươi cười không giảm, đôi mắt đen láy lại chậm rãi chuyển hướng nhìn về phía người đàn ông dưới mái che kia, nhìn kỹ anh hai giây, sau đó âm thầm trợn mắt liếc anh ở dưới kính râm.

Đẹp hơn Dương Dương?

Đúng là tự tin.

Tuy rằng cô chưa bao giờ theo đuổi ngôi sao, nhưng lại thích nhìn thấy những anh chàng đẹp trai, và có thể xem như cô là một fan hâm mộ sắc đẹp của Dương Dương.

Cẩn thận quan sát, cô thừa nhận, xương cốt có phần giống nhau một chút, nhưng ngũ quan lại hoàn toàn một chút cũng đều không giống nhau, được chứ.

Hơn nữa lúc trước cô có xem qua một bộ phim truyền hình, Dương Dương người ta vào vai nam chính nhìn rất nghiêm túc, đâu có đào hoa giống như anh vậy.

Nhìn xem, nhìn xem, bây giờ anh vẫn đang cùng với cô người mẫu trẻ tuổi xinh đẹp đó nói cái chuyện gì mà vui vẻ như vậy không biết, khóe môi cong lên, cười như không cười, lộ ra một sự ái muội lại mang theo vẻ lười biếng, khiến cho cô gái nhỏ xinh đẹp trên mặt hiện lên một chút màu đỏ chói mắt.

Tô Mính Hoàn khoanh tay, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người tán tỉnh nhau ở bên đó, trong lòng yên lặng đánh giá anh bằng mấy chữ: Hồ ly tinh!

Lúc này, Trình Phẩm Sâm ló đầu ra ngoài và hô to với người phía dưới: “Anh Sâm Nam!”

Diệp Sâm Nam nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bọn họ bên đó.

Khi nhìn rõ mấy người phía đối diện, anh tựa hồ rất là ngạc nhiên, giơ tay tháo kính râm xuống như muốn xác nhận một lần nữa, hơi hơi nheo mắt lại.

Tô Mính Hoàn đón nhận ánh mắt anh đang nhìn qua, không né tránh, dứt khoát cũng kéo kính râm lên đỉnh đầu, từ xa nhìn lại anh.

Diệp Sâm Nam đúng thật là không đoán được Tô Mính Hoàn sẽ đột nhiên đại giá quang lâm đến nơi anh đang làm việc, khi Trình Phẩm Sâm tới cũng không đến chào hỏi anh trước, anh ấy dự định làm cho anh bất ngờ.

Người mẫu xinh đẹp đang đứng trước mặt Diệp Sâm Nam thấy anh vẫn luôn nhìn về phía trên cao kia, có chút kỳ quái cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt anh, nhưng lại không phát hiện ra điều gì.

Cô mạnh dạng vươn một ngón tay ra chọc chọc trước ngực anh, khỏi phải nói cũng biết hành động này có bao nhiêu ái muội.

Người mẫu này cũng đúng là rất xinh đẹp, là một người mẫu trẻ tuổi quyến rũ có phần nổi tiếng ở trên mạng.

Đoán chừng bình thường có không ít người theo đuổi cô ấy, xung quanh cô ấy cũng không thiếu những người đàn ông thể hiện sự ái mộ, ân cần, cho nên cũng thật bình thường khi cô tự tin nghĩ rằng mình rất được hoan nghênh ở trước mặt đàn ông.

Cô còn cảm thấy động tác của mình rất nghịch ngợm, chọc người yêu thích, âm thanh quyến rũ hỏi Diệp Sâm Nam: “Anh đang nhìn cái gì vậy, anh đẹp trai?”

Diệp Sâm Nam dừng một chút, đôi mắt đen chậm rãi chuyển qua liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt khinh thường lộ ra vẻ cảnh cáo không chút nào che giấu.

Cô gái rõ ràng là sửng sốt, như có điểm không thể tin được.

Rõ ràng vừa rồi cô vẫn luôn quấn lấy anh cùng trò chuyện, hơn nữa anh còn rất kiên nhẫn, vừa nói vừa cười đáp lại cô, cô nghĩ ấn tượng của anh đối với cô hẳn là không tồi mới đúng.

Tại sao đột nhiên lại như vậy, trong mắt anh lại để lộ ra một tia sáng làm cho người khác sợ hãi, làm cô sợ tới mức ngẩn ra, nhất thời không biết làm gì mới phải.

Chỉ là cô không biết, dù là đối với ai Diệp Sâm Nam cũng đều rất khách sáo, lịch sự, đặc biệt là người xa lạ.

Đây không chỉ là xuất phát từ sự lễ phép cùng giáo dưỡng của bản thân, mà còn là từ một bài học kinh nghiệm trong quá khứ, khiến anh luôn ghi nhớ kỹ việc tôn trọng mỗi một người thân thiết với mình.

Chỉ là sự tôn trọng này cũng có một mức độ nào đó.

Cùng bạn vui đùa vài câu thì không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không được vượt quá giới hạn.

Làm cho cô gái không biết đúng mực này kinh sợ dừng động tác, anh thu lại cảm xúc, lại một lần nữa nhìn về phía người đang ở trên đài quan sát.

Tô Mính Hoàn ở xa xa, từ trên cao nhìn xuống anh, bỗng nhiên khóe môi chậm rãi cong lên.

Nhưng cái kia giống như không phải đang cười, mà là vẻ mặt khinh thường cùng nghiền ngẫm, lạnh lùng mà mỉa mai anh: Ha ha.
Chương kế tiếp