Cùng Em Đánh Cắp Ánh Trăng

Chương 20: Bị thương
Trình Phẩm Sâm nói, nếu hai người con gái các cô không sợ, chốc nữa có thể nhờ các cô thử ngồi máy bay một chút. Dù sao anh ta cũng có bằng lái, có thể tự đưa các cô lên trời cao.

Cơ hội như vậy rất khó mà có được, Vân Nghệ vui vẻ nhảy nhót hỏi Tô Mính Hoàn có muốn thử hay không.

Tô Mính Hoàn thật ra vẫn rất muốn, cho nên mới nhanh chóng lấy điện thoại ra lên Baidu tra xét.

Vân Nghệ hỏi cô làm sao vậy?

Trên Baidu kiến nghị người bệnh mới chảy máu mũi khỏe lại không nên ngồi máy bay ngay lập tức, lo lắng bởi vì áp lực trên không dẫn tới lại chảy máu mũi một lần nữa.

Trình Phẩm Sâm nói máu không phải là vấn đề, hẳn là không có việc gì lớn. Chẳng may ở trên không thấy không khỏe, có thể kịp thời đáp xuống.

Tô Mính Hoàn chớp mắt suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: “Anh mang Vân Nghệ đi chơi đi.”

Vân Nghệ khuyên cô: “Cơ hội tốt như vậy không thể đi thử nghiệm thật đáng tiếc lắm.”

Trình Phẩm Sâm cười ha ha: “Nếu như Tô tiểu thư sợ không thoải mái vậy thì để lần sau đi, đến lúc đó có thể anh Sâm Nam tự mình mang cô lên trên cao.”

Sau khi thương lượng, Vân Nghệ vui vẻ đi theo sau Trình Phẩm Sâm đi viết đơn đăng kí, Tô Mính Hoàn đi toilet một chuyến, keo kính râm bung dù lên, đột nhiên muốn đi qua nơi chụp ảnh đi dạo.

Diệp Sâm Nam không biết cô đến, còn tưởng rằng cô cũng đi theo Trình Phẩm Sâm lên máy bay.

Vừa rồi anh đặc biệt đi một chuyến tìm bọn họ, kết quả người không ở đây, người trực ban nói cho anh hôm nay vừa đúng lúc bởi vì đoàn quay chụp đến sắp xếp hành trình bay, Tiểu Trình còn muốn mang theo hai mỹ nữ qua chơi.

Anh uống một chút nước, đành phải quay lại lều trại quay chụp, thuận tiện gọi điện cho người mang một ít đồ uống lạnh cùng trái cây lại đây cho mọi người giải nhiệt.

Tô Mính Hoàn lúc đến đây, chỉ thấy khu lều ồn ào náo nhiệt.

Cô đứng không gần không xa nhìn, Diệp Sâm Nam đứng bên cạnh xe cùng người phụ trách trong tổ quay chụp nói chuyện. Mà cô gái vừa rồi tán tỉnh anh, ngồi ở bàn thu nhận cùng với đồng nghiệp uống trà sữa nói chuyện phiếm, nhưng mà đôi mắt với hàng mi dài thỉnh thoảng lại hướng về phía bên cạnh xe, vẫn luôn quanh quẩn trên người nào đó, ánh mắt đều sắp thành dây rồi.

Cô nghe thấy có người gọi cô gái kia: “Trác Tư, đem hai ly trà này đến cho tổ trưởng và Diệp tiên sinh đi.”

Trác Tư ngay lập tức lấy lại tinh thần, buông trà sữa trong tay đứng lên.

Vừa rồi trong lúc vô tình dường như đã đắc tội Diệp Sâm Nam, trong lòng cô ta còn đang lo lắng có thể liên lụy đến công việc của mình hay không, muốn tìm một cơ hội để thăm dò.

Lúc này vừa đúng lúc lấy công chuộc tội, cô ta lập tức bê đồ lên ngượng ngùng đi qua.

Tô Mính Hoàn nhìn cô gái trên mặt muốn giấu nhưng lại không giấu được vẻ tương tư, từ tận đáy lòng thầm nghĩ người phụ nữ này giống như bộ dạng chưa hiểu việc đời. Trong giới người mẫu của bọn họ có nhiều nam người mẫu trẻ tuổi đẹp trai như vậy còn không đủ đẹp mắt sao, đến cả loại tư sắc này của Diệp Sâm Nam cũng có thể làm cho cô ta không dời mắt được?

Trong lòng khinh bỉ, không ngờ bên kia đột nhiên xảy ra một màn làm tất cả mọi người đều không kịp phòng ngừa.

Đại khái là bởi vì Trác Tư bị thu hút bởi vẻ bề ngoài giống chó của anh, không chú ý đến dưới chân, giày cao gót không biết thế nào lại vướng vào dây điện, chân đèn bị kéo sang một bên.

Cái giá đựng đèn lại bị đụng vào cột dựng lều che nắng, kết quả khiến cho toàn bộ lều lung lay dường như sắp bị đổ xuống.

Diệp Sâm Nam đứng ở một chỗ với tổ trường quay chụp, mắt thấy lều sắp đổ, phản ứng đầu tiên chính là xoay người chạy lại.

Diệp Sâm Nam đứng tại chỗ, nhìn khoảng cách cái lều và mình, theo phản xạ có điều kiện tiến lên ngăn cản nguy hiểm, nếu không Trác Tư bưng cốc trà đi tới có khả năng đúng lúc bị cái lều kia đổ xuống người.

Nhân viên công tác bị thương, chẳng may có chuyện gì xấu, chính là trách nhiệm của bọn họ.

Mà cùng lúc đó, Trác Tư thấy Diệp Sâm Nam vẻ mặt nghiêm túc chạy về phía bản thân, hiểu lầm anh là tới cứu mình, theo bản năng hét lên một tiếng, sau đó không chút do dự nhào về phía anh như cọng rơm cứu mạng.

Tô Mính Hoàn cũng theo đó bị làm cho kinh hồn bạt vía, xem ra hôm nay phải tận mắt nhìn thấy một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

Hơn nữa ở góc độ kia, Diệp Sâm Nam đúng lúc có thể ôm trọn được Trác Tư.

Cô dường như đã tiên đoán được trước, lập tức thấy được pha quay chậm kinh điển hiện trường nam nữ chính lần đầu tình cờ gặp mặt trong phim thần tượng, trình chiếu sôi động trước mắt mình.

Ngừng thở, cũng không biết là do khẩn trương hay là hưng phấn, Tô Mính Hoàn thế nhưng phát hiện tim mình có chút đập nhanh.

Nhưng mà ngay vào lúc cô chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với một màn này, thế nhưng lại xảy ra một chuyện đảo ngược lại khiến người khác trăm triệu lần không nghĩ đến.

Diệp Sâm Nam mắt nhìn thấy Trác Tư nhào về phía mình, anh cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng xoay người, chính xác tránh được đôi tay Trác Tư duỗi ra.

Sau đó, mọi người liền trơ mắt nhìn Trác Tư ngã ở trên đường băng trước mặt anh.

“???”

Tô Mính Hoàn nhìn theo một đường, thấy trường hợp hoảng loạn, cảm giác được lông tơ trên người đều dựng lên.

Anh hùng cứu mỹ nhân trong dự đoàn, ngã vào trong lồng ngực ôm công chúa không thấy đâu.

Lại chỉ thấy người đàn ông lạnh nhạt, thấy mỹ nhân ngã không cứu.

“…”

Tất cả mọi người đều ngây ngốc chớp mắt, xung quanh đột nhiên yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió.

Thời gian ngắn ngủi hai giây, thế nhưng cuối cùng lại là Tô Mính Hoàn phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy đến, đem cô gái ngã trên mặt đất đỡ dậy.

Trác Tư ngẩng đầu, đôi mắt to long lanh với kiểu trang điểm nhạt nhìn Tô Mính Hoàn, đầu gối đau đến mức nước mắt đảo vòng quanh, còn hít hít mũi nói với cô: “Cảm ơn chị gái.”

“…” Tô Mính Hoàn nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng của cô ta, vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy buồn cười, lộ ra một biểu tình đồng cảm, quan tâm nói: “Chân của cô không có việc gì chứ?”

Cô thật ra đối với cô gái này sinh ra một tia đồng cảm, vừa rồi cô gái này nếu như không phải luôn chú ý đến gia hỏa Diệp Sâm Nam lạnh lùng kia, cũng không đến mức làm bản thân bị thương.

Cho nên người ta nói rời xa đàn ông bình an, thật sự không phải không có đạo lí.

Nhìn xem, bị thương rồi?

Người xung quanh cũng chạy nhanh đến nhìn, mồm năm miệng người quan tâm Trác Tư hỏi có nặng lắm không?

Trác Tư cúi đầu nhìn đầu gối ngã thâm tím của bản thân, sau đó mím môi kiên cường lắc đầu.

Tô Mính Hoàn đem Trác Tư giao cho các đồng nghiệp, từ trong đám người rời khỏi, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Sâm Nam, hơi nhíu mắt lại.

Cô quả thật là chịu phục, người đàn ông này tại sao lại như vậy, tiểu cô nương người ta té ngã ở trước mặt anh, hơn nữa anh lại vừa lúc có thể đỡ người ta, lại ngồi yên không nhìn thấy?

Cô cũng không dám tin tưởng, đây là một chuyện mà đàn ông có thể làm ra?

Vẻ mặt cô vô cảm nhìn anh, biểu tình hơi mang vẻ ghét bỏ.

Diệp Sâm Nam vừa mới nhìn thấy cô nhảy đến bên này, cũng ngoài ý muốn không nhỏ.

Lúc này đối diện với biểu cảm không thể diễn tả trên khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Vừa rồi anh tuy rằng không đỡ hộ Trác Tư trước, nhưng lại nhanh tay đỡ chắc lấy chiếc lều thiếu chút nữa đổ xuống, tránh cho thương tích càng thêm nghiệm trọng.

Nguy hiểm qua đi, tổ quay chụp lập tức lau mồ hôi lạnh phản ứng lại, liên tục nói lời cảm ơn với anh: “May mắn là Diệp tiên sinh phản ứng nhanh, nếu như đổ xuống, tiểu Trác chắc chắn còn thiệt thòi nhiều hơn.”

Mấy người đàn ông bên cạnh, giúp đỡ dựng chiếc lều trở lại.

Diệp Sâm Nam thu hồi tay, cúi đầu nhìn miệng vết thương bị khung thép cứa vào chảy ra một ít máu.

“Ai nha, này nhanh chóng đi xử lí một chút.” Tổ trưởng quan tâm nói.

Diệp Sâm Nam nắm chặt tay, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, tôi trở về phòng lấy thuốc sát khuẩn.”

Hiện trường có chút hỗn loạn, anh xoay người rời đi.

Lúc đi qua người Tô Mính Hoàn, anh liếc nhìn cô một cái, hướng về phía phòng làm việc nhếch đầu một cái, ra hiệu cô tùy ý cùng mình trở về.

Tô Mính Hoàn ý thức lại được hình như mình hiểu nhầm anh, trong lòng dâng lên một tia áy náy ngắn ngủi.

Vì thế cô nghe lời đi theo, hơn nữa còn giơ cao dù lên, che nắng cho anh.

Đi được nửa đường, cô nhìn nhìn thấy miệng vết thương trên tay anh dường như không nhỏ, đột nhiên bắt đầu nhập tâm quá độ, vô cùng quan tâm hỏi anh: “Đàn anh, anh gần đây hình như tai nạn có chút nhiều, nếu không anh đi đến chùa cầu Bồ Tát phù hộ cho anh đi.”

Diệp Sâm Nam cũng lần đầu tiên được người dùng phương thức kì lạ như vậy quan tâm, chỉ đơn giản hỏi cô: “Vậy em giúp tôi cúi chào được không?”

“…” Tô Mính Hoàn nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, cảm thấy mình đối với anh quả thật quá lương thiện, anh bắt đầu quen yêu cầu cô rồi.

Cái thói quen này nhất định không được dưỡng thành, phải làm anh thanh tỉnh một chút.

Cô hạ giọng xuống nói, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc giải thích: “Tôi không tin cái này, cho nên Bồ Tát sẽ không nghe tôi cầu nguyện. Hơn nữa thành tâm cầu nguyện, còn là tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình, cũng càng linh nghiệm.”

Diệp Sâm Nam cười nhạt một tiếng, hiển nhiên là không tin lý do của cô, nhưng cũng không có tâm trạng cãi cọ cùng cô.

Đến phòng y tế khử trùng xong, bác sĩ nói miệng vết thương không tính là sâu, máu đã ngừng chảy, cũng không cần băng bó. Chỉ là tay vừa rồi cùng sức chắn đồ vật quá mạnh, khả năng bị tổn thương đến gân, hai ngày nay tốt nhiên không nên hoạt động nhiều.

Từ phòng ý tế rời đi, Tô Mính Hoàn đi theo Diệp Sâm Nam vào một căn phòng.

Đây là căn cứ làm việc của Diệp Sâm Nam, bên trong bố trí vô cùng sạch sẽ.

Diệp Sâm Nam bật điều hòa lên, hỏi cô muốn uống cái gì, chuẩn bị gọi điện kêu người mang đến đây.

Tô Mính Hoàn không khát, nhưng thật ra lại đối với các loại mô hình máy bay trên giá sách của anh sinh ra hứng thú, lập tức đi đến giá sách tham quan.

Từng chiếc máy bay tinh xảo thu nhỏ, Tô Mính Hoàn cảm thấy có chút giống đứa trẻ thích chơi đồ chơi. Nhưng mà vật liệt chắc chắn không xa hoa nhiều thế này, có hợp kim, cũng có thủy tinh điêu khắc.

Cô đi dọc theo kệ thủy tinh xem từng cái, ngoại trừ mô hình, còn có không ít cup thủy tinh và huy hiệu.

Phía trên còn dùng chữ màu vàng khắc lên “Huy hiệu vàng lái máy bay an toàn”. “Công huân phi công”, cái gì mà “Cup an khang”, “Huy chương đặt biệt công hiến”, “Kỹ thuật lái máy bay hàng không toàn quốc” vân vân, còn có không ít giấy chứng nhận kỹ năng lái máy bay hàng không.
Chương kế tiếp