Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 183. Dự cảm xấu
Lúc này, Lý Nhất Tiếu mới nhìn thấy Sóc Con: “Nó là trong di tích à?”

Lữ Thụ cảnh giác: “Sao vậy?”

“Không sao đâu, đừng căng thẳng. Hiện tại có rất nhiều động vật nhỏ đã mở ra linh trí. Cũng không thiếu một con như vậy đem về nghiên cứu.” Lý Nhất Tiếu nhỏ giọng nói: “Hê hê, em không biết à. Bây giờ có rất nhiều người giàu thấy không có hy vọng mời chào người tu hành, nên đã bắt đầu chuyển sự chú ý của mình sang những con vật mở ra linh trí này. Vừa ăn thức ăn biến dị có linh khí để nuôi dưỡng bản thân, vừa mang theo thú cưng đã mở linh trí. Chim ưng đã hơi lỗi thời, hiện nay đám nhà giàu ở Trung Đông đang chơi báo hay sư tử mở linh trí!”

“Vãi lìn, mạnh dữ vậy sao, bọn họ là người tu hành là?” Lữ Thụ kinh ngạc. Loài người thực sự rất dũng mãnh. Cậu còn nghĩ những con vật mở ra linh trí này sẽ có cuộc sống tốt hơn, nhưng chúng vẫn bị dùng làm con mồi cho con người.

“Tất nhiên bọn họ có thủ đoạn của bọn họ. Nhưng điều thú vị là hiện tại có thể bọn họ đã đánh giá thấp trí thông minh của những con vật này.” Lý Nhất Tiếu vừa cười vừa nói: “Bây giờ những con báo và sư tử kia đã kiệt sức, không thể không khuất phục. Nhưng thầy chỉ muốn xem những con vật cưng này sẽ như thế nào khi chúng nhẫn nại chờ cơ hội cắn trả chủ của mình.”

Lữ Thụ nghi ngờ liếc nhìn Lý Nhất Tiếu, tại sao lại giống như ám chỉ điển cố nằm gai nếm mật vậy? Chẳng lẽ, Lý Nhất Tiếu đã từng nhìn thấy một con vật có linh trí đạt tới trình độ như vậy rồi sao?

Sau đó, cậu quay sang nhìn Sóc Con, khiến Sóc Con vội vàng vỗ ngực tỏ vẻ nó sẽ không bao giờ làm điều đó!

Lữ Tiểu Ngư nắm lấy Sóc Con ngồi ở bên cạnh, mặt đen sì ăn thịt không nói một lời. Lữ Thụ vẫn đang nói mấy lời ngày mai cậu sẽ nhờ cậy gì gì đó với Lý Nhất Tiếu. Sau đó lấy phong bì chứa 10.000 tệ đưa cho Lý Nhất Tiếu dưới bàn, trên đó có một ống nghiệm nhỏ, trong ống nghiệm có ba giọt máu.

“Đây là máu của em gái em. Có lẽ bây giờ lớp Đạo Nguyên đã ngừng kiểm tra tư chất rồi. Lúc trước con bé không đuổi kịp, nên lần này xin thầy giúp đỡ.” Lữ Thụ nhỏ giọng nói.

Đây là phần cuối cùng trong quá trình nhập học của Lữ Tiểu Ngư, tư chất!

Tư chất của cậu và Lữ Tiểu Ngư đều có vấn đề, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi cấp A. Cuối cùng hợp kim Natri Kali của cậu cũng sáng rực rỡ như một ngôi sao, còn Lữ Tiểu Ngư thì như một lỗ đen sâu thẳm. Rõ ràng không quá bình thường!

Lữ Thụ không muốn thêm phiền toái. Lúc trước khi đang suy nghĩ kế hoạch đi học của Lữ Tiểu Ngư, cậu đã nghĩ tới vấn đề này. Thế nên mới phải tìm Khương Thúc Y xin ba giọt máu chỉ để đối phó với việc kiểm tra tư chất.

Thành thật mà nói, Khương Thúc Y vô cùng tin tưởng cậu. Một câu cũng không hỏi mẫu máu đó dùng để làm gì, Lữ Thụ cũng cảm động trước thái độ này. Bây giờ cậu hận không thể dùng Sơn Hà ấn để nâng mức độ linh khí của nhà Khương Thúc Y lên vài bậc...

Lữ Thụ nghĩ,

Cậu không muốn Lữ Tiểu Ngư đi theo con đường của mình ngày xưa. Suốt ngày cõng cái danh tư chất chỉ có cấp F đáng ghét lắm. Cấp B có phải tuyệt hơn không?

Đối với cậu, cấp F của chính mình cũng chỉ là cấp F. Dù sao có thể thức tỉnh là được... Nhưng, là anh trai, chắc chắn cậu không muốn em gái mình bị coi thường, cho nên cấp B là được.

Nếu việc lén lút đưa mẫu máu riêng cho Lý Nhất Tiếu không có tác dụng, thì cậu chỉ có thể tạm hoãn kế hoạch nhập học của Lữ Tiểu Ngư.

“Em trai, em nghĩ đến Lý Nhất Tiếu thầy là người như thế nào, ăn một bữa lẩu là đủ rồi. Nếu nhận tiền của em, thầy sẽ áy náy lắm. Chuyện nhập học và lớp Đạo Nguyên cứ để đó Lý Nhất Tiếu này lo.” Lý Nhất Tiếu cầm lấy mẫu máu, vui vẻ nói: “Không bằng em nói cho thầy biết một vài cổ ngữ về tên của thầy đi?”

Lữ Thụ hơi sửng sốt, hắn... còn có sở thích này sao? Nhưng, khi đối phương lấy mẫu máu, đã làm cho Lữ Thụ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Trước kia, cậu luôn lo lắng mình có thể lợi dụng sơ hở được không, bước đột phá duy nhất là ở Lý Nhất Tiếu, bây giờ coi như đã xong.

Trong lòng Lữ Thụ âm thầm ghi nhớ mình thiếu Lý Nhất Tiếu một ân tình. Nếu sau này thật sự có cơ hội tiến vào di tích, Lữ Thụ nghĩ chính mình sẽ chia cho Lý Nhất Tiếu hai phần.

“Nhất tiếu nhi quá, nhất tiếu mẫn ân cừu...” Lữ Thụ nói một tràng.

Hai mắt Lý Nhất Tiếu sáng rực lên: “Cái Nhất tiếu mẫn ân cừu này hay lắm. Hahaha, quả nhiên là người có văn hóa, Lý Nhất Tiếu thầy nửa đời trước thiếu văn hóa thật là thiệt thòi mà!”

Đang nói, Lý Nhất Tiếu bỗng nhiên quay đầu lại với Lữ Tiểu Ngư, nói với giọng điệu như dỗ trẻ con: “Ngày mai đi học, phải chăm chỉ học tập như anh trai của mình, phải cố gắng trở thành người đứng đầu trong kỳ thi đấy.”

Lữ Tiểu Ngư lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Tại sao phải đứng đầu?”

“Lý do rất đơn giản. Thầy hỏi em, ngọn núi cao nhất thế giới là gì?” Lý Nhất Tiếu giả vờ thần bí.

“Đỉnh Everest.” Khuôn mặt Lữ Tiểu Ngư không biểu tình nói.

Lý Nhất Tiếu gật đầu: “Mọi người đều biết số một. Vậy thầy hỏi em, ngọn núi cao thứ ba trên thế giới là gì?”

“Đỉnh Kanchenjunga.” Lữ Tiểu Ngư cười lạnh.

Lý Nhất Tiếu: “???”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Nhất Tiếu +666!”

Tên mập hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại: “Còn ngọn núi cao thứ bảy?”

“Đỉnh Dhaulagiri.” Lữ Tiểu Ngư cười lạnh.

Lý Nhất Tiếu: “???”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Nhất Tiếu +666!”

“Haha, xấu hổ ghê...” Lý Nhất Tiếu chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy. Lúc trước sư phụ của hắn dùng đạo lý này để thúc giục hắn luyện võ, nhưng hắn lại không trả lời được!

Chính mình… thiếu văn hóa chịu thiệt nhiều thật!

Buổi tối, Lữ Thụ mang theo Lữ Tiểu Ngư trở về nhà, dặn đi dặn lại: “Trong trường, trước khi tu hành không được để lộ thực lực của em, nếu không chúng ta sẽ xảy ra chuyện đấy, biết không? Không được đánh bạn học của em...”

Đây là điều Lữ Thụ lo lắng nhất, đánh nhau với bạn cùng lớp chỉ là chuyện tưởng tượng thôi. Nhưng tính tình của Lữ Tiểu Ngư còn táo bạo hơn nhiều so với chính mình, phũ này kia chỉ là mức độ nhẹ mà thôi!

Mình là anh trai mà cũng bất lực, người lớn nhà người ta ngày đầu tiên đưa con đi học đều dặn dò: “Trong lớp phải lễ phép, phải đoàn kết với các bạn trong lớp nhé.”

Còn chính mình thì mở miệng là nhắc nhở không được đánh bạn cùng lớp, thật là!

Nói đến đây, cậu vẫn hơi lo lắng: “Cũng không có nghĩa là bảo em khiêm tốn. Sau này nếu tìm được cơ hội, có thể nói hệ lực lượng của em đã thức tỉnh...”

Dù sao, cả hai đều có bản đồ sao, nếu cậu không thể tu hành, vậy Lữ Tiểu Ngư cũng không tu hành được. Cho nên cách nói tốt nhất để bọn họ bại lộ chính là thức tỉnh. Không ai có thể kiểm chứng chuyện này, mình và hệ lực lượng không khác biệt lắm, Lữ Tiểu Ngư cũng thế.

Nhưng sau đó lại nói, cậu cũng muốn biết công pháp của Lữ Tiểu Ngư có tính chất giống như của cậu, không thể tu hành công pháp của lớp Đạo Nguyên hay không?

Phải thử rồi mới biết được. Cậu cũng không biết truyền thụ công pháp, chỉ có thể chờ Lữ Tiểu Ngư tự mình tu luyện mới biết được.

Lữ Tiểu Ngư lơ đãng nằm trên sô pha, không biết có nghe lọt vào tai hay không. Lữ Thụ lại nhấn mạnh một lần nữa: “Nhớ kỹ đấy.”

Lữ Tiểu Ngư không đếm xỉa tới liếc mắt cậu một cái: “Ò.”

Nói xong liền nắm lấy Sóc Con đi trở về phòng, Lữ Thụ rón ra rón rén đi tới trước cửa Lữ Tiểu Ngư nhìn qua khe cửa, thấy Lữ Tiểu Ngư đối mặt với Sóc Con lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì. Lữ Thụ luôn cảm thấy có dự cảm xấu...

Quỷ mới biết chuyện quái gì sẽ xảy ra với Lữ Tiểu Ngư khi đến trường?
Chương kế tiếp