Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 184: Uổng công học rồi!
Cặp sách, bút chì, cục tẩy, bút máy, hộp đựng bút, còn có tất cả sách giáo khoa của lớp 8, đây là đồ Lữ Thụ chuẩn bị cho Lữ Tiểu Ngư.

Ngày hôm qua muốn gọi Lữ Tiểu Ngư cùng đi dạo siêu thị, kết quả Lữ Tiểu Ngư sống chết không muốn đi.

Trước kia một trong những chyện Lữ Tiểu Ngư thích nhất chính là đi siêu thị cùng Lữ Thụ, Lữ Thụ đẩy xe đẩy hàng bằng sắt trong siêu thị, ban đầu Lữ Tiểu Ngư còn có thể ngồi ở trong đó, sau lớn lên thì không ngồi được nữa.

Khi đó Lữ Thụ thường xuyên trở về cửa hàng buôn bán thức ăn ở Lạc thành mua thức ăn, nơi này sẽ thường xuất hiện kiểu món ăn rẻ hơn bên ngoài, hơn nữa đến 9 giờ tối bánh bao sắp hết hạn sẽ có giảm giá, thỉnh thoảng có mua một hai ở đâu đó so sánh với các chỗ khác cho Lữ Tiểu Ngư đỡ thèm.

Hai người đến đó cũng chính là mua món ăn rẻ rẻ, túi cũng là do mình mang đến, nếu không túi nylon ở siêu thị cần phải thêm 3 mao tiền.

Lữ Tiểu Ngư đặc biệt thích đi dạo siêu thị, bên cạnh đều là bác gái bác trai chật chội, hoặc là một nhà ba người, cô bé đã cảm thấy như vậy rất có hơi thở cuộc sống, rất có dáng vẻ sinh hoạt.

Khi đó Lữ Thụ vừa đi tới chỗ bán cà chua, cô bé liền có thể biết buổi trưa ngày hôm sau nhất định có thể ăn cà chua trứng gà rồi, thế nên sẽ rất vui vẻ.

Người bên cạnh mua thức ăn, hai người sẽ nhỏ giọng nói thầm: “Hôm nay trứng gà hơi rẻ hơn một chút, mua nhiều thêm một chút cũng được, em cảm thấy thế nào?”

Lữ Tiểu Ngư gật đầu: “Ừ, rẻ hơn hai mao!”

Khi đó Lữ Thụ vẫn còn dựa vào việc bán trứng gà luộc ở đây mà sống.

“Chuẩn bị cho em hai cây bút chì, ba cái ruột bút chì đặt ở tầng dưới hộp đựng bút, đồ chơi này như cục tẩy này dễ ném mất nên nhớ là dùng xong tiện tay thả lại hộp đựng bút, nếu như nhặt được của người khác nhớ trả lại cho người ta, sách giáo khoa tốt nhất là có thể mang về, thật sự không muốn mang về thì để lại ở phòng học...” thật ra thì trong lòng Lữ Thụ rất rõ ràng, cấp ba cũng chỉ là học lại kiến thức ở cấp hai một lần nữa, chỉ có điều là khó hơn một chút, song chỉ cần học ở trường cấp hai một năm là cũng đủ rồi...

Có đôi khi Lữ Thụ cũng không muốn thừa nhận, loại chuyện giống như học tập này đối với cậu mà nói là chuyện đơn giản, cho dù không có chuyện linh khí khôi phục như vậy, tương lai của cậu cũng sẽ không quá kém.

Thế nên Lữ Thụ để cho Lữ Tiểu Ngư đi học, cái mà cậu quan tâm hơn là quá trình đi học, mà không phải là bằng cấp.

Lữ Tiểu Ngư bất đắc dĩ nhìn cặp sách màu hồng phấn trên lưng: “Ánh mắt của anh phèn quá đi, em cũng đã bao lớn mà sao anh còn mua loại cặp ngây thơ như vậy?”

Lữ Thụ không vui: “Không phải em mới 10 tuổi sao?”

“Nhưng em cũng học cuối cấp hai rồi!” Lữ Tiểu Ngư phản bác.

Trong tình huống bình thường, tuổi của học sinh cấp hai hẳn là khoảng chừng 13 đến 15 tuổi, song tiến độ Lữ Tiểu Ngư tự học vẫn mau hơn, hơn nữa Lữ Thụ cảm thấy cũng không cần thiết cần phải đi học theo số tuổi, rất nhiều người nhảy lớp mà.

Thế nên cậu thương lượng với Lý Nhất Tiếu một chút, sẽ để cho Lữ Tiểu Ngư trực tiếp học vào cấp hai luôn, dĩ nhiên, lúc trước khi nhập học, trường học sẽ có một bài kiểm tra nho nhỏ, tối thiểu có thể chứng minh cô bé đã học xong kiến thức cấp một mới được.

Trong tình huống bình thường, cô bé mười tuổi thường thường cao khoảng chừng140, mà người Lữ Tiểu Ngư cũng coi như là tương đối cao, cũng đã 147 rồi, thời điểm cô bé vào cấp hai mà 147 cũng không được coi là thấp đâu nhỉ? Lữ Thụ làm nam sinh, hình như thời điểm 15 tuổi là 169, bây giờ đã 180 rồi.

Lữ Thụ có ghi chép chiều cao của hai người mỗi ba tháng ở cạnh cửa nhà, cũng chính là vẽ một cái gạch ngang ở cạnh cửa để đại diện chiều cao ngay lúc đó, không thể không nói quả thật Lữ Tiểu Ngư lớn lên rất nhanh.

Khi đó lão già Lữ Thụ lo lắng con nhóc này đi theo mình nên dinh dưỡng không đầy đủ, lỡ đâu ảnh hưởng chiều cao sẽ không tốt, kết quả sau này cậu lại phát hiện hoàn toàn không có, chờ lớn lên cũng có thể có vóc dáng 1m7.

Lữ Thụ cảm thấy sau khi Lữ Tiểu Ngư lớn lên có thể có 1m7 đã rất tốt rồi, nếu như là kiểu người mẫu 1m8, ngược lại cậu cảm thấy có hơi tỷ lệ mất cân bằng, cái này chỉ có thể nói là quan niệm cá nhân cậu.

Lữ Thụ đưa Lữ Tiểu Ngư đi đến trường học, mới ra cửa đã gặp phải ông cụ Lý, ông cụ cầm sách số học cấp hai trong tay, nhìn thấy hai người thì ngây ngẩn cả người: “Hai cháu thế này là đi đâu đây?”

“Ha ha, vấn đề hộ tịch của Tiểu Ngư được giải quyết rồi, hôm nay sẽ đưa nó lên trường đi học đâu, sau này ông cụ ngài có thể nghỉ ngơi một chút rồi.” Lữ Thụ vui tươi hớn hở nói.

Lúc ấy cả người Lý Huyền Nhất cũng không tốt nữa rồi! Ông già đầu một bó tuổi như vậy rồi, số học cấp hai cũng đã tự học xong để chuẩn bị dạy học rồi, kết quả cháu nói cho ông biết cháu muốn đưa cô bé đi học?

Thế nên... Lão tử học uổng công rồi?

[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ lý huyền nhất, +588...!]

Bỗng nhiên Lý Huyền Nhất ném thẳng số học cấp hai trong tay xuống đất rồi quay về phòng... Trái tim không tốt lắm, trong một tháng không muốn nói chuyện với cháu nữa!

Lữ Tiểu Ngư nhìn sách số học cấp hai trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Anh nói coi ông cụ còn có thể mua đồ ăn vặt cho em không?”

“Có hơi phiêu đi...” Lữ Thụ xoa ót, cậu quên chuyện này đi... Nếu không để cho ông cụ phụ đạo bài tập cho Lữ Tiểu Ngư vào buổi tối, như vậy không phải tự học đã có chỗ dùng rồi sao?

...

Lữ Thụ tìm Lý Nhất Tiếu trước để đưa đi làm thủ tục, rõ ràng ít nhiều cũng không tuân theo quy định địa phương, kết quả Lý Nhất Tiếu dám mang theo hai người bọn họ đi thẳng vào.

Lúc đi ra từ văn phòng chính trị mới là mười giờ sáng, Lữ Thụ chợt phát hiện, hình như vài lão lãnh đạo trong trường học cũng rất sợ Lý Nhất Tiếu...

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nói cô bé này ngay cả học tịch cũng không có, không thể tiến hành nhập học trực tiếp, kết quả Lý Nhất Tiếu cười lạnh nhìn đối phương không nói lời nào, đối phương lập tức kinh sợ.

Giống như sâu trong nội tâm có một đứa cháu đang ngồi...

Trên thực tế chủ nhiệm phòng giáo vụ cũng rất tuyệt vọng, mẹ nó quả thực tú tài gặp binh quan có lý mà nói không được, buổi sáng hôm nay mọi người họp lại, vốn mọi người thương lượng là đưa ra ý kiến cho đàng hoàng, quy phạm quản lý trường học, thật sự là vị hiệu trưởng này xuất hiện là muốn giày vò tất cả mọi người đến chết.

Ngay vào buổi chiều hôm qua, văn phòng chính trị bắt được một đôi học sinh nam nữ yêu sớm, kết quả Lý Nhất Tiếu vừa lúc đi ngang qua, tán gẫu với đôi tình nhân này một hồi, nói chuyện vui vẻ, còn kém mẹ nó chúc người ta tân hôn vui vẻ sớm sinh quý tử rồi!

Mọi người suy nghĩ, thế này không được đâu, cần phải nêu ý kiến!

Kết quả thời điểm buổi sáng họp, sau lưng Lý Nhất Tiếu lúc ẩn lúc hiện pháp ấn mãnh hổ, trên mặt giống như viết chữ: Đừng làm trò ngu ngốc.

Xã hội xã hội, chọc không nổi chọc không nổi...

Chủ nhiệm phòng giáo vụ gọi một vị chủ nhiệm lớp qua đây: “A, đây chính là học sinh sẽ vào lớp mọi người, tên là Lữ Tiểu Ngư, tuổi có hơi nhỏ nhưng mà đã tự học đến lớp 8 rồi.”

Chủ nhiệm lớp đứng đối diện là một người đàn ông, hắn đeo một cái kính gọng đen, thoạt nhìn dáng vẻ có chừng hơn 40 tuổi rồi, xem ra hình như là phong cách rất nghiêm cẩn.

Hắn đẩy kính, Sóc Con nằm úp trên đầu Lữ Tiểu Ngư khiến cho hắn cảm giác có phần hơi cổ quái, hắn đã từng có rất nhiều học sinh thì cũng chưa từng thấy loại học sinh mang thú cưng đi học. Hơn nữa người lớn trong nhà này quá trẻ tuổi, chẳng qua ăn mặc cũng có cảm giác chính chắn, hắn cũng không để vào trong lòng.

Bây giờ không phải là lúc rối rắm, hắn nhìn về phía Lữ Thụ: “Ngài là phụ huynh của học sinh sao, xưng hô ngài như thế nào? Tôi tên là Trương Hải Đào.”

“Lữ Thụ, thầy Trương, chào thầy!” Lữ Thụ bắt tay với Trương Hải Đào.

Trương Hải Đào gật đầu: “Ngài hãy cứ yên tâm giao con của mình cho tôi, đợi lát nữa ngài để lại số điện thoại, trường ta có phong cách thích kết nối với phụ huynh, bình thường công việc của ngài có bận rộn không, có thời gian phụ đạo con mình bài tập không?”

Lữ Thụ vui mừng hớn hở: “Không có chuyện gì, em học ở lớp 12-3 trên lầu, ngài có việc có thể tùy thời tìm em!”

Trương Hải Đào: “???”

[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Trương Hải Đào, +299!]
Chương kế tiếp