Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 193: Biển vân khí
Lữ Thụ không biết vân khí này rốt cuộc phải tích góp thành kiểu gì thì mới thích hợp mở ra khí hải tuyết sơn, cậu chưa từng nghĩ tới ông cụ Lý Huyền Nhất lại có lòng khoác lác với cậu... Trên thực tế ông cụ luôn miệng nói nhất định phải tích vân thành vũ rồi mới mở ra, nhưng chính ông ấy đều không thể làm được nữa.

Có điều Lữ Thụ đâu biết!

Thế nên trong khái niệm của Lữ Thụ, nhất định phải chờ vân khí đó tích vân thành vũ rồi, hoặc là nhất định phải chờ mình hoàn toàn gánh không được nữa, thì lại để cho nó thuận theo tự nhiên mở ra.

Về phần có thể chịu bao lâu, Lý Huyền Nhất không cụ thể nghĩ tới ý chí của Lữ Thụ rốt cuộc sẽ cứng cỏi đến cỡ nào. Lữ Thụ cũng không cụ thể nghĩ tới ông cụ thế mà cũng có lúc hố người...

Cho tới trình độ vân khí bây giờ thì Lữ Thụ phát hiện, qua mỗi một giờ thì chúng nhất định làm ầm ĩ một lần, một ngày 24 lần đây là đánh giá bảo thủ nhất.

Trước đây buổi tối Lữ Thụ thỉnh thoảng còn có thể ngủ một chút linh tinh, hiện tại thì không được, phải tu hành ngôi sao nhỏ để giữ vững tỉnh táo.

Nhưng mà tu hành ngôi sao nhỏ cũng mệt mỏi chứ, thỉnh thoảng phải đi trấn áp vân khí, ban đầu vân khí nằm ngoài khí hải rất mỏng manh, kết quả sau khi Lữ Thụ có quả khí hải tốc độ tăng trưởng mỗi ngày cực kỳ nhanh, lúc này vân khí đã kết thành tầng mây bên ngoài khí hải, có một loại cảm giác phô thiên cái địa.

Hơn nửa ban đêm đang tu hành ngôi sao nhỏ thì bỗng nhiên bốc lên một cái khiến Lữ Thụ phải mau trấn áp.

Hơn nửa ban đêm đi nhà vệ sinh đều phải thận trọng...

Trước đây mạch của Lý Huyền Nhất đều phải trải qua quá trình thống khổ như vậy, đám bọn họ bị khí này hải tuyết sơn hành hạ mệt cực.

Ngay từ đầu Lữ Thụ thấy thống khổ, kết quả dần dần cậu ngược lại không thấy thống khổ nữa... Thật ra, ngay cả Lữ Thụ đều đánh giá thấp mình trình độ của mình, cậu chợt bắt đầu nghĩ như vậy chơi rất vui!

Thiếu niên này từ lúc tự lực cánh sinh tới nay đều chưa từng né qua bất cứ khó khăn gì, có đôi khi chuyện càng khó khăn thì cậu ngược lại càng có sức muốn đi làm xong, làm tốt.

Giống như là học tập số học trước đây vậy, ngay từ đầu thật ra cậu không am hiểu về mặt số học cho lắm, thậm chí có thể nói là trì độn, gặp đề không biết làm, thấy công thức cũng phải mò mẫm hồi lâu.

Thế nhưng sau đó cậu hạ quyết tâm chính là không ngừng làm bài làm bài làm bài, mỗi khi cậu giải được một đề bài xong, cậu sẽ có cảm giác thành tựu nào đó, cho đến khi cậu nhìn thấy đề là biết rõ làm như thế nào, biết đến ngày nào đó thông suốt, từ đó số học trở thành điểm không quá yếu của cậu.

Bây giờ đối với Lữ Thụ mà nói, mỗi một lần thành công trấn áp vân khí, thì sẽ một lần có cảm giác thành tựu...

Tới ba giờ sáng Lữ Thụ đúng hạn đi trong viện Lý Huyền Nhất luyện kiếm, Lý Huyền Nhất vui vẻ ngồi bên cạnh cái bàn đá, sách số học cấp hai trong tay không thấy đâu nữa, ông cười nói: "Cảm giác trấn áp vân khí thế nào, không dễ chịu đúng không?"

Lữ Thụ chép miệng nói: "Ngay từ đầu cảm nhận không được tốt cho lắm, bây giờ còn rất thoải mái..."

Lý Huyền Nhất: "?"

Thoải mái?! Mi mở ra thuộc tính kỳ quái gì đó à?!

Lữ Thụ phối hợp nói: "Mỗi một lần trấn áp vân khí, đều đặc biệt có cảm giác thành công!"

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất +88! ]

Lý Huyền Nhất sửng sốt vài giây: "Ha ha, cháu vui vẻ là được rồi..." Ông có hơi mù mờ, cái thứ này cũng có thể liên hệ với cảm giác thành tựu à? Ngay sau đó ông vung tay lên: "Bắt đầu luyện đi."

Ngay tại lúc Lữ Thụ bắt đầu tiếp tục luyện quyết chữ hất, trong nháy mắt khi cậu phát lực vân khí lại bắt đầu khởi động, Lữ Thụ chợt phát hiện hình như động tác kiếm thuật Lý Huyền Nhất dạy cho cậu rất dễ khiến cho vân khí dao động thì phải.

Nếu lúc bình thường một giờ cuồn cuộn một lần, như vậy khi cậu luyện kiếm lại là lúc nào cũng đều đang cuồn cuộn.

Vì vậy Lữ Thụ không chỉ phải vừa luyện kiếm, còn phải phân ra một phần tinh thần đi trấn áp vân khí, ngay từ đầu cậu còn không dễ khống chế cho lắm, thế nhưng Lữ Thụ vẫn cố gắng thích ứng.

Lý Huyền Nhất ngồi bên cạnh im lặng không nói gì một hồi lâu, vân khí trong cơ thể Lữ Thụ vừa cuộn trào thì ông đã cảm nhận được, lại lớn hơn hôm qua vài phần, tốc độ cực nhanh ấy ông mới thấy lần đầu trong cuộc đời.

Sau khi học thành kiếm đạo sư phụ từng nói thật với ông: Tư chất của Lý Huyền Nhất trong một vạn không có một, tiến độ đã nhanh lắm rồi.

Nhưng tư chất trong một vạn không có một của ông khi đối mặt với tốc độ tiến triển của Lữ Thụ thì, quả là CMN chỉ là đống cặn bã mà...

Ông cụ không biết thứ như quả khí hải,

Thế nên ông thuận lý thành chương bắt đầu hoài nghi, có phải sư phụ ông lại lừa dối ông không... Lúc này ông thấy vân khí của Lữ Thụ đã có xu thế che khuất bầu trời, chỉ đợi lớp vân khí đó nồng nặc vài phần là có thể tới lúc cậu đạt được thành tục mở ra khí hải tuyết sơn.

Chỉ là thời gian ban đầu mình tích góp vân khí đến lúc mở ra khí hải tuyết sơn mất bao lâu? Ba tháng đấy.

Trời đông giá rét ngày hè nóng bức đau khổ luyện kiếm 21 tháng, trong cơ thể mới có vân khí, lại tích góp từng tí một vân khí trong 3 tháng, mới phá khí hải tuyết sơn, nói cách khác Lý Huyền Nhất từ lúc bắt đầu luyện kiếm đến khí hải tuyết sơn đột phá, phải dùng thời gian hai năm mới có thể hoàn thành.

Mà lúc này Lữ Thụ mới dùng bao lâu? Chẳng phải là nói một ngày của Lữ Thụ đều có thể hơn cả tiến độ nửa tháng của mình à?!

Lý Huyền Nhất bỗng nhiên lại muốn ném đồ... Sách số học cấp hai của ông đây đâu?!

Ông nhịn không được hỏi: "Cháu tính mở ra khí hải tuyết sơn lúc nào?"

Khi hỏi câu này Lý Huyền Nhất cảm thấy khá là quái dị, mạch của bọn họ trước giờ đều không hỏi mở ra lúc nào, hoàn toàn chính là tùy duyên cả, mình nói không tính!

Nhưng mà không biết vì sao, ông cố tình lại hỏi như thế, giống như ở trong lòng Lý Huyền Nhất, Lữ Thụ muốn mở ra lúc nào thì mở ra lúc đó vậy...

Lữ Thụ sửng sốt một chút, cậu bình phục khí cơ hỏi ngược lại: "Không phải ngài nói muốn tích vân thành vũ sao?"

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất đích +188! ]

Loại cảm giác này giống như là một búng máu nghẹn ở cổ vậy, CMN ta nói gì mi đều tin cả à?

Lữ Thụ thu được giá trị cảm xúc tiêu cực thì hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua Lý Huyền Nhất, chỉ thấy lúc này Lý Huyền Nhất đã nghiêm mặt nói: "Đâu chỉ tích vân thành vũ, còn phải tích vũ thành sông, tích sông thành biển! Không nên dễ dàng thỏa mãn!"

Lý Huyền Nhất có bộ dạng như hận sắt không thể thành thép.

"Ồ!" Lữ Thụ gật đầu cũng không suy nghĩ nhiều: "Thì ra là thế." Nói xong cậu cứ tiếp tục luyện kiếm, trong lòng chỉ cảm giác mình cách lúc mở ra khí hải tuyết sơn vẫn còn xa như vậy kia à, quả nhiên con đường tu hành khó hơn cả lên trời...

Nhưng mà Lý Huyền Nhất tùy tiện khoác lác một câu sau đó bỗng nhiên nhìn thái độ của Lữ Thụ, không biết tại sao mà ông bỗng cảm giác không phải mình sẽ được nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lúc còn sống đấy chứ?

Ông lần nữa nhớ tới câu nói trong kiếm phổ của lão tổ tông thì trong lòng mong mỏi: "Khí hải tựa như đại dương mênh mông tùy ý, tuyết sơn bao la, ý kiếm thành thì như núi cao chót vót, nhập vào mây trời."

Lữ Thụ hiếu kỳ nói: "Khí hải tuyết sơn mở ra sẽ có cảnh tượng thế nào?"

Lý Huyền Nhất vừa định kể lại chuyện mình từng trải, kết quả phát hiện không thể nói, động tĩnh lúc thằng nhãi này mở ra khí hải tuyết sơn nhất định sẽ không giống với mình, nói không phải là lộ tẩy à!

Ông bình chân như vại ngồi cạnh bàn đá ra vẻ cao nhân, bình tĩnh nói: "Khí hải tựa như đại dương mênh mông tùy ý, tuyết sơn bao la, ý kiếm thành thì như núi cao chót vót, nhập vào mây trời."
Chương kế tiếp