Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 192: Thử điều động linh khí
Cũng không biết lớp giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ đảo quốc có ảnh hưởng sau đó gì không, Lữ Thụ nghĩ hẳn là không có đi, dù sao hiện tại khắp thiên hạ chỉ có bản thân mình biết mắt trận nằm trong tay mình, bất kể là Thiên La Địa Võng hay là bên phía đảo quốc đều không biết đến sự tồn tại của mình mới đúng.

Nói đến mắt trận, Lữ Thụ mới nhớ mình phải nghiên cứu Sơn Hà ấn cho kỹ mới được, nếu có thể yên tâm cả gan cung cấp cho Khương Thúc Y chút linh khí, lương tâm cậu cũng có thể yên tâm hơn chút đúng không? Lần này người ta giúp rất nhiều về vấn đề hộ tịch, không bày tỏ một chút đúng là không thể nào nói nổi.

Hơn nữa chỉ nói thái độ tín nhiệm mình của người ta, mình cũng phải giúp một chút, tiện tay thôi ấy mà, bây giờ mình coi như là một nhân vật như là Thành Hoàng Lạc thành đi...

Lại nói không biết trước kia có Thành Hoàng thật không nhỉ, nếu như có, sợ rằng mình sẽ thuộc kiểu thảm nhất, điều động cái linh khí mà cũng không dám...

Lúc này cậu nhập thần thức vào trong Sơn Hà ấn, chỉ trong nháy mắt ý chí tinh thần vượt qua Sơn Hà ấn vì cậu bắc cây cầu dài, quan sát toàn bộ Lạc thành!

Giờ mình thử thế nào đây ta, hiện tại hoàn toàn là tình huống tin tức không đối xứng, cậu biết tác dụng của Sơn Hà ấn, nhưng cậu không biết người khác có biết tác dụng của nó hay không, sau đó thông qua manh mối là linh khí đến tìm kiếm mình.

Lời này có hơi lòng vòng...

Nếu như không biết đương nhiên là tốt rồi, mặc kệ chơi cái khỉ gió gì đó, dù sao không ai phát hiện linh khí biến động có liên quan tới cậu cơ mà.

Lữ Thụ bắt đầu điều động phạm vi nhỏ linh khí trong thành phố tụ tập về quảng trường Châu Vương Thành. Quảng trường Châu Vương Thành là một trong những nơi náo nhiệt của Lạc thành, kiến trúc chủ yếu là tượng "Thiên Tử Giá Lục" và hố xe ngựa "Thiên Tử Giá Lục", bãi cỏ cho các thị dân nghỉ ngơi và đường Viên Lâm.

Nơi này cách trạm xe lửa Lạc thành đại khái chỉ hai ba cây số, có người Lạc thành cũ luôn nói, cố đô của mười ba triều Lạc thành, đào một đường từ quảng trường Châu Vương Thành lên phía bắc tới trạm xe lửa, dưới đất toàn là bảo vật bảo bối.

Lữ Thụ nghĩ đây đều là nói vớ vẩn gì đó...

Là cố đô của mười ba triều, người Lạc thành có sự kiêu ngạo của bản thân người Lạc thành, chỉ là theo kinh tế phát triển, ở đây biến thành một nơi rất yếu. Phát triển kinh tế không được, du lịch cũng không chăm chú làm, mấy công ty khai thác du lịch ở Lạc thành chơi hạng mục cứ như là nói giỡn ấy...

Chỉ là ai cũng không ngờ tới, ở thời đại linh khí hồi phục, nơi này cuối cùng lại thành địa phương trọng yếu.

Lúc trước ở doanh địa Bắc Mang sơn Lữ Thụ từng chú ý, cậu lôi kéo Khương Thúc Y chạy hơn một ngày chính là muốn nhìn xem tình huống tu hành tổng thể ở những nơi khác ra sau, kết quả cho ra kết luận là: Tiến độ phổ biến đều thấp một đoạn so với Lạc thành!

Cái thứ này bạn không thể nói học sinh nơi khác đều kém hơn Lạc thành đi? Không có đạo lý này được.

Thế nên chỉ có một đáp án: linh khí ở Lạc thành phải nồng hơn nơi khác.

Cái đồ chơi này khoa học không giải thích được, chỉ có thể dùng huyền học phong thuỷ linh tinh để giải thích. Hơn nữa Thiên La Địa Võng từ vừa mới bắt đầu đã đối đãi với nơi này như nơi quan trọng nhất, Lữ Thụ đoán chừng trong Thiên La Địa Võng có khi có người hiểu thứ này đó.

Tuy có thể điều động linh khí, thế nhưng tốc độ thong thả, may là Lữ Thụ rất có kiên nhẫn... Điểm này ở trong di tích đã được được chứng minh nguyên vẹn rồi.

Khi linh khí tụ tập với số lượng khổng lồ ở trên quảng trường Châu Vương Thành, Lữ Thụ bắt đầu quan sát biến động xung quanh quảng trường. Sở dĩ cậu tìm một nơi trống trải như vậy là vì tiện cho cậu quan sát.

Đợi đủ một giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Lữ Thụ nghĩ thầm đây chính là không thành vấn đề đi? Cậu tâm niệm vừa động đã xua tan linh khí quay về vị trí cũ.

Ngay khi cậu muốn thu hồi thần thức từ trong Sơn Hà ấn thì bỗng nhiên dừng một chút, tiếp tục quan sát.

Ngay khi linh khí vừa tiêu tán 10 phút, Lữ Thụ thấy Lý Nhất Tiếu mang theo một đống lớn cao thủ Thiên La Địa Võng đi ra từ trong bống râm của kiến trúc bên cạnh, lúc đó Lữ Thụ lập tức mồ hôi đầy đầu, nguy hiểm thật! Cậu cũng không phát hiện đối phương đi tới từ lúc nào nữa, quả nhiên Thiên La Địa Võng còn ẩn giấu gì đó, Lữ Thụ bỗng nhiên nghĩ thầm sao đám người kia là thần không biết quỷ không hay tới đây được vậy? Thủ thuật che mắt à?

Lúc này vẫn còn có người tu hành trực tiếp đứng ở trên quảng trường Châu Vương Thành thi pháp, chỉ thấy một tầng sóng gặn vặn vẹo lấy anh ta làm tâm điểm tản ra, như một vòng rung động to lớn trong nước.

Vòng rung động ấy khuếch tán ra tới đường kính tầm ba mươi mét mới chậm rãi tiêu tán, người tu hành đó lắc đầu.

Sau đó Lữ Thụ nhận được một chuỗi giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ cao thủ của Thiên La Địa Võng, bao gồm Lý Nhất Tiếu... Không nhiều lắm, cộng lại cũng mới hơn một ngàn năm trăm...

Có điều có một việc đưa tới sự chú ý của Lữ Thụ: Bởi vì công năng nhìn thấu tên thật, Lữ Thụ đã sớm nhớ kỹ danh sách tất cả Thiên La Địa Võng của Lạc thành, kết quả lần này trong số người cung cấp giá trị cảm xúc tiêu cực có hai cái tên cậu chưa từng thấy qua.

Lữ Thụ nghĩ thầm, đây là mới vừa điều tới à? Không phải là chuyên môn đến tra chuyện mắt trận đấy chứ?

Nghĩ lại, Lữ Thụ bỗng động tâm niệm, lần lượt tạo ra động tĩnh ở mười nơi khác nhau trong Lạc thành, linh khí triệu tập ở mười nơi đó đều không giống nhau, từ cao xuống thấp.

Cậu chỉ muốn biết xem, ở trong thành thị này rốt cuộc linh khí dao động thế nào mới làm kinh động đám người kia.

Lữ Thụ chia mười nơi đó thành mười cấp, cậu phát hiện thủ đoạn quan sát sóng linh khí của Thiên La Địa Võng cũng không phải không gì không biết, lúc này cậu mới yên lòng.

Có thể cải thiện một tí xíu hoàn cảnh linh khí của Khương Thúc Y!

Lại nói tốc độ tu hành của Khương Thúc Y không chậm, thế nhưng so với cấp A vẫn có chênh lệch, có điều không sao cả, có mình thì có thể tận lực giúp cậu ta san bằng sự chênh lệch này.

Tuy việc này không thể nói cho đối phương biết, nhưng trong lòng Lữ Thụ vẫn thấy rất tốt, người khác đối tốt với cậu, chỉ cần cậu có thể trả hết phần tình nghĩa này, không quan tâm đối phương có biết hay không là trong lòng của cậu đều kiên định.

Nhưng mà nói đi nói lại thì... nhà Khương Thúc Y ở đâu ta...

CMN Lữ Thụ chợt phát hiện ra, mình còn không biết nhà của Khương Thúc Y ở đâu nữa! CMN rồi giờ phải làm sao!?

Cũng không thể hiện giờ đi gọi điện thoại hỏi cậu ta đi, nếu không mới vừa hỏi xong kết quả hoàn cảnh linh khí thay đổi, má như vậy giống như là gửi hàng vậy á: Alo, nhà cậu đâu thế, đưa cho cậu chút linh khí này...

Vậy không phải bại lộ à?

Lữ Thụ nghĩ thầm xế chiều ngày mai sẽ mở họp phụ huynh lần hai, cho dù ngày mai không gặp được thì gặp hôm sau cũng được, đến lúc đó rồi nói sau.

Con đường tu hành dài dằng dặc không gì sánh được, không kém một hai ngày này.

Cậu lần nưa thử đẩy cánh cửa bên trong Sơn Hà ấn, vẫn không thể đẩy nó ra được, có điều đây đều là chuyện trong dự đoán cả.

Lúc này vị trí khí hải cuồn cuộn một hồi, Lữ Thụ kinh hãi vội vàng rút khỏi Sơn Hà ấn trấn áp vân khí, từng lớp vân khí không ngừng cuộn trào mãnh liệt trong khí hải, lại khiến Lữ Thụ có loại... cảm giác đau bụng...

Phương thức tu hành này thật là không có ai mà...

Buổi tối cậu lại rút thưởng, xác suất có chút không ổn định, rút đủ hơn sáu mươi lần mới thấy được hai quả khí hải, sau khi ăn vào độ dày vân khí lại đề cao, sau đó thì thành bộ dạng hiện tại.
Chương kế tiếp