Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 195. Không được cười!
Một vòng màu trắng đột nhiên xuất hiện trên vòm trời, gần như xé tan bóng tối vô biên của bầu trời bất cứ lúc nào, đưa thế giới vào ban ngày.

Trong bóng tối u ám cuối cùng này, Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư phóng ra từ cửa sổ cửa sau của Lữ Thụ, bọn họ không phải muốn tự mình đi đổi ống nghiệm, mà là muốn tìm một nơi thích hợp để thả hồn phách ra.

Đó là bởi vì Lữ Thụ đại khái có thể phán đoán phạm vi cảm giác của một cao thủ cấp B Lý Huyền Nhất. Nói một cách logic, hồn phách tạo thành từ sương mù, hành động lặng yên không tiếng động như bóng ma hoàn toàn không có động tĩnh gì. Lý Huyền Nhất không thể cảm nhận được. Nhưng cậu không thể chắc chắn liệu luồng năng lượng kỳ quái cấu tạo thành hồn phách này có bị đối phương phát hiện hay không.

Điều này sau này phải thử dò một xíu xét mới được, nhưng bây giờ không có thời gian.

Khi hai người đi đến một nơi hẻo lánh, một bóng đen như sương khói bay ra khỏi lồng ngực Lữ Tiểu Ngư, sau đó nhếch miệng cười rồi ngay lập tức lao nhanh đi...

Lữ Tiểu Ngư bất mãn nói thầm: “Sao lại cười ngu như vậy chứ, Lữ Thụ, rốt cuộc anh cho hắn cái gì?”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +188!”

“Khụ khụ, thực lực tăng lên không tốt à? Em nhìn em đi, sao em lại có ý nghĩ hời hợt như vậy?”

“Nên bây giờ anh muốn trả đũa à?”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +288!”

Lúc này, hai người đang ngồi xổm trong bóng tối của một góc đình, che khuất dưới tán lá rậm rạp làm cho nơi này hoàn toàn chìm trong bóng tối. Trong bóng tối, Lữ Tiểu Ngư đột nhiên nói: “Dậy sớm quá, lát nữa chúng ta đi ăn canh thịt bò đi!”

“Tập trung điều khiển hồn phách đi, đừng đụng nhầm chỗ! Chuyện canh thịt bò đợi lát nữa hẵng nói.” Thần thức của Lữ Thụ đã tiến vào Sơn Hà ấn, bắt đầu quan sát Lạc Thành. Đôi mắt của cậu vẫn luôn tập trung vào hồn phách, sợ Lữ Tiểu Ngư sẽ không khống chế được.

“Đây là bán tự động, thỉnh thoảng nhìn một chút là được.” Lữ Tiểu Ngư bĩu môi, cô bé tiếp tục xuyên qua thị giác của hồ phách vừa quan sát vừa đi về phía trước, tốc độ không sai chút nào.

Lúc này Lữ Thụ mới chợt phát hiện, hồn phách màu đen này rất thích hợp làm việc trong bóng tối, che giấu cực kỳ tốt, nếu không phải cậu cẩn thận quan sát, chỉ sợ rất khó có thể chú ý đến sự tồn tại của hồn phách này nếu chỉ quan sát từ trên trời cao.

5 giờ hơn, nhiều cư dân đã bắt đầu thức dậy, đặc biệt là những người già.

Lúc này, hai người mơ hồ có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc và tiếng dỗ dành của ba mẹ nó đang cố gắng đưa nó vào giấc ngủ một lần nữa trong một hộ gia đình nào đó.

Lữ Thụ đang chăm chú nhìn vào hồn phách trong Sơn Hà ấn, bỗng nhiên nghe Lữ Tiểu Ngư ở bên cạnh nói: “Lữ Thụ, Lữ Thụ, anh có nghe thấy tiếng khóc của đứa bé kia không?”

Lữ Thụ nhẹ ừ một tiếng, nhưng không trả lời.

“Lữ Thụ, anh biết tại sao nó khóc không?” Thấy Lữ Thụ không trả lời, Lữ Tiểu Ngư hỏi tiếp.

Lữ Thụ hơi sửng sốt: “Tại sao?”

Lữ Tiểu Ngư thở dài, vẻ mặt bi thương: “Là bởi vì không có ai dẫn nó đi ăn canh thịt bò nên nó mới khóc đấy.”

Lữ Thụ: “???”

Không phải là chỉ là ăn canh thịt bò thôi à, có cần phải làm như vậy không trời? Lữ Thụ dở khóc dở cười: “Đi đi đi, lát nữa dẫn em đi ăn canh thịt bò.”

Khoé miệng Lữ Tiểu Ngư nở một nụ cười, bắt đầu thành thành thật thật điều khiển hồn phách.

Khi hồn phách đi đến cách sân trường Lạc Thành 50 mét thì đột nhiên dừng lại, bởi vì Lữ Thụ nhắc nhở Lữ Tiểu Ngư ở bên cạnh hàng rào đều có camera giám sát. Đã từng có lúc các học sinh trường ngoại ngữ Lạc Thành không khỏi cảm thấy mình là tù nhân trong trại giam khi nhìn mức độ an ninh trong trường. Hiện tại trường ngoại ngữ Lạc Thành đã có danh hiệu là Nhà giam học sinh viên số 1 ở Lạc Thành...

Chỉ thấy hồn phách màu đen bắt đầu chạy nước rút cách bức tường 50 mét, sau đó khi khoảng cách còn 20 mét liền nhảy lên!

Trong bóng tối, hồn phách màu đen bay lên cao, cả người xẹt qua một vòng cung cực lớn trên không trung giống như một con cú đêm đen, với sức mạnh thuần túy và độ cao tuyệt đối đã tránh được tất cả các góc chết giám sát!

Nhưng, ngay cả khi ở độ cao hơn mười mét, màu sắc của hắn đã trở thành chiếc ô lớn nhất của hắn, không ai phát hiện ra.

Khi hồn phách bắt đầu rơi xuống, chỉ thấy hắn dễ như trở bàn tay tiếp đất, lăn một vòng để giảm bớt lực.

Không tạo ra bất cứ động tĩnh nào cả! Khi Lữ Thụ ở trên bầu trời nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút phấn khích. Đây là phần thú vị nhất của thời đại này: Khi sức mạnh cá nhân của một người đột phá, cuộc sống sẽ bắt đầu trở nên kỳ diệu và chói lọi. Một số cảnh chỉ có thể thấy trong phim bây giờ chính mình cũng có thể được hoàn thành.

Loại cảm giác này, giống như chính mình đang đóng một bộ phim vậy!

Hồn phách màu đen bám vào tòa nhà dạy học nhanh chóng leo lên, khi đến bên ngoài phòng làm việc của Lý Nhất Tiếu, nhẹ nhàng kéo cửa sổ ra chui vào, cửa sổ không đóng, thực ra trường học không đặt vật gì quan trọng của Thiên La Địa Võng cả. Lữ Thụ từng đoán có một căn cứ mới được xây dựng trên hầm trú ẩn ban đầu dưới trung tâm mua sắm đã từng bị thiêu rụi bởi Người Thức Tỉnh hệ hỏa Lương Triệt, có lẽ có những thứ quan trọng đều nằm ở chỗ đó.

Sau khi hồn phách bước vào tòa nhà, Lữ Thụ không thể tiếp tục nhìn nữa, cậu nhỏ giọng nói: “Ông cụ nói ống nghiệm tiện tay đặt trong văn phòng, có lẽ là nơi rất dễ thấy...”

Lời còn chưa nói xong...

“Tìm được rồi.” Lữ Tiểu Ngư bình tĩnh nói: “Thay bằng cái mới, là có ý này sao?”

“Ừ” Lữ Thụ nhức cả trứng gật đầu, chuyện này quá dễ dàng: “Lấy được rồi thì nhanh ra ngoài đi. Trời sắp sáng rồi.”

Vào lúc này, vệt trắng phía chân trời đang dần dần xé toạc bầu trời, một ngày mới đang đến rất nhanh!

Nhưng mà, lúc này Lữ Thụ đột nhiên nhìn thấy nhân viên an ninh tuần tra ở dưới lầu sắp đi qua, hai người chậm rãi thong thả đi tới, đứng dưới lầu cùng nhau châm một điếu thuốc bắt đầu hút.

“Đổi bên rời đi đi.” Lữ Thụ cau mày nói, cậu không chắc đối phương có phát hiện được hồn phách hay không, để không mạo hiểm, dứt khoát chọn rút lui ở một hướng khác là được. Không biết khi nào hai người này mới rời đi, mà trời sắp sáng rồi. Bọn họ không thể kéo dài lâu hơn nữa!

Sau khi Lữ Tiểu Ngư nghe được lời của Lữ Thụ, lập tức ra lệnh cho hồn phách, nhưng đúng lúc hồn phách đi từ cửa chính của văn phòng hiệu trưởng đến hành lang bên trong tòa nhà dạy học, cơ thể Lữ Tiểu Ngư bỗng hơi đông cứng lại.

“Sao vậy?” Lữ Thụ kinh ngạc.

“Đụng phải người rồi!”

Hồn phách đúng lúc gặp phải nhân viên an ninh chuyên nghiệp đang kiểm tra hoàn cảnh trong nhà ở hành lang. Đối phương đang cầm một chiếc đèn pin lớn với ánh sáng chói lóa. Lữ Thụ chưa từng tiếp xúc với an ninh chính quy nên không biết, bình thường tuần tra thường không chỉ có hai người, trong trường học diện tích lớn như vậy, tuần tra cực kỳ toàn diện.

Lữ Tiểu Ngư không biết nên làm sao bây giờ, thế là hồn phách đứng lại ở hành lang, kết quả là nhân viên an nhìn khi nhìn thấy một đám khói đen hình người liền hơi hoảng hốt, hắn không phải là người tu hành!

Người này run rẩy cầm đèn pin cực lớn chiếu vào hồn phách, nhìn thấy rõ bộ dáng của hồn phách, run run nửa ngày: “Anh... Anh là Người Thức Tỉnh ở đâu đến? Sao... sao anh không mặc quần áo?” Mặc dù hắn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng không phải là người đã từng thấy máu trên chiến trường, bỗng dưng đụng trúng một tình huống kỳ lạ như vậy quả thật có chút hoảng sợ...

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Triết +555!”

Lữ Tiểu Ngư trợn to hai mắt, đối phương xem hồn phách là Người Thức Tỉnh sao? Cô bé nhìn về phía Lữ Thụ để xem Lữ Thụ định làm gì.

Kết quả, trước khi Lữ Thụ nghĩ ra, Lữ Tiểu Ngư đã nhìn qua tầm mắt của hồn phách thấy nhân viên an ninh đã nhấc máy bộ đàm lên và bắt đầu gọi hỗ trợ, đồng thời đã chĩa nòng súng tự động về phía hồn phách: “Hai tay ôm đầu, mặt hướng vào tường, đứng vững!”

Sau một hồi hoảng sợ ngắn ngủi, cảm xúc của đối phương dần dần bình tĩnh trở lại, mặc dù tình huống rất kỳ lạ, nhưng cũng chỉ hắn chỉ trích.

Nhưng, hồn phách không nhúc nhích, Lữ Tiểu Ngư vẫn đang đợi Lữ Thụ Thiến cho cô bé một câu trả lời.

Kết quả, nhân viên an ninh cầm súng, cẩn thận dò xét hồn phách: “Anh... anh cười cái gì? Không được cười!”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Triết +555!”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư +99!”
Chương kế tiếp