Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 196. Nghiêm chỉnh huấn luyện
Hồn phách đằng kia không thể chạy đi đâu được. Lữ Tiểu Ngư đầy oán hận: “Em đã nói là không ăn cái đan dược quỷ dị đó của anh rồi mà anh còn muốn đưa cho hắn ăn. Bây giờ hắn ăn xong ngu thật luôn, rõ ràng chỉ biết cười ngây ngô!”

Lữ Thụ cảm thấy chuyện này giống như đàn gảy tai trâu vậy, chẳng lẽ tăng thực lực lên không tốt à?

“Đừng xoắn xuýt chuyện này nữa được không?” Răng Lữ Thụ bắt đầu đau: “Trước hế em để hắn trốn đi! Mặc kệ bảo vệ, từ khoảng cách gần nhất trực tiếp đến chỗ chúng ta… À không, đánh ngất xỉu nhân viên an ninh kia đi, trả ống nghiệm máu thay đổi trở lại đi!”

Lữ Tiểu Ngư hơi sửng sốt, khó khăn lắm mới đổi được ống nghiệm, tại sao lại muốn đổi trở về?

Nhưng, ngay cả khi Lữ Tiểu Ngư có nghi ngờ về loại chuyện quan trọng như vậy, cô bé vẫn sẽ làm theo lời của Lữ Thụ.

Lúc này Lữ Thụ quan sát kỹ càng tình hình xung quanh qua Sơn Hà ấn, thấy người bên ngoài hình như không chú ý tới động tĩnh bên trong lắm, nhưng mà lát nữa thì không nói chính xác được.

Còn Lữ Tiểu Ngư thông qua thị giác của hồn phách khống chế hành động của đối phương, ban đầu chỉ có ánh sáng của đèn pin trong hành lang tối tăm, nhưng bầu trời càng ngày càng sáng. Khi những tia sáng đầu tiên sắp chiếu xuống hành lang, hồn phách đột nhiên biến mất trước mặt nhân viên an ninh.

Mức độ an ninh ở trường ngoại ngữ Lạc Thành rất cao, nhưng dù cao đến đâu thì cũng không có người tu hành Thiên La Địa Võng nào đóng quân ở đây, bởi vì nơi này không có bí mật, cũng không có vật gì có giá trị.

Thử hơi suy nghĩ cũng có thể hiểu rõ đạo lý này: Một ngôi trường mở, những bức tường chỉ cao hơn hai mét, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ gõ một cái sẽ vỡ nát. Hoàn toàn không thể ngăn cản người tu hành hoặc Người Thức Tỉnh. Trong trường hợp này, bạn có dám đặt một số vật có giá trị ở đây, có bao nhiêu người ở đó để canh chừng?

Vì vậy, Thiên La Địa Võng chưa bao giờ coi nơi này là căn cứ, chẳng qua đây là một nơi để dạy học mà thôi.

Các nhân viên an ninh ở đây chỉ là những quân nhân bình thường, nhưng những người bình thường khi đối mặt với Người Thức Tỉnh hệ lực lượng cấp D trung cấp hoàn toàn không chịu nổi một kịch.

Khi hồn phách biến mất trước mặt nhân viên an ninh, đối phương đã bấm vào máy bộ đàm để nhờ hỗ trợ, thế nhưng vừa bấm nút liên lạc thì mắt đã tối sầm, té xỉu trên mặt đất.

Lữ Thụ hơi căng thẳng, bấm máy bộ đàm sẽ phát ra dòng điện âm thanh, không biết âm thanh rất nhỏ này có thu hút sự chú ý của người khác hay không.

Nhưng, thật ra, đám người này quả thực rất cao về tư chất chiến đấu!

Cho dù những chuyển động nhỏ nhất như ai đó nhấn nhầm nút liên lạc nội bộ cũng thu hút sự chú ý của bọn họ! Quả nhiên, trên đời này không thể xem ai là kẻ ngốc được. Nếu bạn nghĩ theo cách này thì sớm muộn gì bạn cũng trở thành một kẻ ngốc!

Hồn phách đứng trên hành lang, một giọng nói phát ra từ bộ đàm trên mặt đất: “Tất cả vị trí báo cáo tình huống.”

“A1 không có vấn đề.”

“A2 không có vấn đề.”

...

...

Nhưng, khi đến A8 đột ngột dừng lại. Lúc này, từ không trung Lữ Thụ nhìn thấy gần một nửa số nhân viên an ninh đã được huấn luyện kỹ càng bắt đầu xông vào tòa nhà, trong khi những người còn lại nhanh chóng chiếm lĩnh từng lối đi và trở nên cảnh giác.

Trong thời gian rất ngắn, tất cả các con đường bình thường đều bị chặn.

Lữ Thụ đã bị sốc không thể giải thích được. Nếu các người tu hành có sự ăn ý, kỷ luật và chiến thuật như vậy, chỉ sợ “trận chiến” của người tu hành sẽ thực sự thăng cấp thành “chiến tranh” mất!

Trước kia đã từng xem phim nhiều tập như vậy rồi.

“Thay ống nghiệm xong thì phá vòng vây đi. Đi đến chỗ chúng ta với tốc độ nhanh nhất. Với tốc độ của hồn phách, chắc không tới một phút là có thể đến!” Lữ Thụ thấp giọng nói: “Đừng làm tổn thương người vô tội, ra tay nhất định phải biết nặng nhẹ. Tốt nhất là đừng xung đột trực diện.”

Sau đó, sau khi thay hồn phách màu đen đặt ống nghiệm đã thay đổi vào đúng vị trí cũ ống nghiệm, hai chân hơi co lại, nhảy lên lao ra khỏi cửa sổ phòng hiệu trưởng!

Bước nhảy vọt này là khoảng cách hàng chục mét trên không trung!

Mặc dù nhân viên an ninh có tư chất rất cao nhưng thực lực cá nhân chênh lệch quá lớn, bọn họ thực sự không có cách nào cả. Không phải bọn họ quá yếu mà là hồn phách hệ lực lượng cấp D trung cấp quá mạnh!

Đúng là bọn họ đã chặn tất cả các con nhưng, nhưng những con đường đó là dành cho những người bình thường!

Thành thật mà nói, Thiên La Địa Võng chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng những nhân viên an ninh này để chặn các người tu hành, bởi vì không thể ngăn được!

Có người đã bắn trực tiếp từ mái nhà,

Lữ Tiểu Ngư nhíu mày, tài thiện xạ của đối phương rất tốt, cho dù ở trong hoàn cảnh như vậy, một phát vẫn bắn trúng hồn phách.

Tiếng súng đã làm cho cả thành phố bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ, đây là chuyện hiếm thấy ở các khu vực nội địa. Thành thật mà nói, khả năng nhiều dân chúng nghe thấy tiếng súng trong các khu vực nội địa là cực kỳ hiếm.

Thậm chí, cho dù có tiếng súng vang lên, bọn họ cũng không biết đó là tiếng súng.

Bởi vì tiếng súng thực tế rất khác so với trong phim.

Trên không trung, Lữ Thụ thấy cơ thể của hồn phách hơi mất thăng bằng do tác động của viên đạn, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường, cậu hỏi trước tiên: “Hồn phách bị bắn trúng có ảnh hưởng gì đến em không? Có đau không?”

“Không đau.” Lữ Tiểu Ngư lắc đầu: “Hồn phách cũng không cảm thấy đau. Viên đạn xuyên vào thân thể nhưng không xuyên qua. Vết thương rất nông, có chút ảnh hưởng, nhưng không phải là vấn đề lớn. Em đã thử trên chim sẻ nhỏ trước đây, chỉ cần không chết thì có thể được thu hồi một lần nữa vào trong lỗ đen và chữa trị bằng sức mạnh của ngôi sao.”

Lữ Thụ yên tâm, cậu đột nhiên cảm giác được hồn phách này giống là tử sĩ tốt nhất thế gian. Mặc dù sau khi bị bắn sẽ giống như con người, có thể bị đứt và bị thương, nhưng nó không cảm thấy đau. Mà hoàn toàn tuân theo chỉ huy của chủ nhân, cũng sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về chủ nhân.

Có ai trên thế giới này có người nào so với nó phù hợp hơn để trở thành tử sĩ đây? Sợ là thực sự không có.

Lúc này, hồn phách đã không chút trở ngại nào nhảy ra khỏi bức tường của trường học. Sau khi rẽ qua lại giữa các tòa nhà vài lần, đám nhân viên an ninh đã hoàn toàn mất đi tầm mắt tập trung. Tốc độ quá nhanh, lúc này trời vừa tảng sáng, bóng đen này không thể tìm thấy trong bóng tối giữa các tòa nhà.

Sau khi Lữ Tiểu Ngư và Lữ Thụ tiếp nhận hồn phách xong, lập tức đi trở về, Lữ Thụ nhỏ giọng nói: “Lát nữa em đừng nói chuyện, anh muốn nói vài câu với ông.”

Đến cửa viện, Lữ Thụ nhẹ nhàng gõ cửa, ông cụ đi ra từ bên trong tò mò hỏi: “Thế nào?”

Lữ Thụ lắc đầu: “Cháu muốn đổi ống nghiệm, nhưng không biết tại sao lại có tiếng súng ở đằng kia. Cháu không dám tới gần đó nữa. Ông có thể giúp cháu thay đổi nó được không?”

Lữ Thụ vươn lòng bàn tay, để cho ông cụ nhìn thấy ống nghiệm trong tay, ông cụ hơi nghi ngờ: “Cháu đã nói vậy rồi, vậy thì ông sẽ giúp cháu một lần, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”

“Cháu cảm ơn ông.” Lữ Thụ vui vẻ nói.

Thật ra Lữ Thụ biết rất rõ, ông cụ có thể biết cả nơi đặt ống nghiệm ở đâu, nên chắc chắn sẽ có cách lặng yên không tiếng động thay ống nghiệm. Thế nhưng, đối phương ngay từ đầu đã nói rõ là muốn mình tự lực cánh sinh. Lữ Thụ cũng cảm thấy người ta không cần thiết phải giúp mình mọi việc. Cho nên mới quyết định tự mình làm việc đó, nhưng mọi chuyện luôn có một số biến hóa ngoài ý muốn.
Chương kế tiếp