Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 200: Sóc Con học chữ
Lữ Thụ đang tự hỏi làm sao để giao tiếp được với Sóc Con, đầu tiên là suy tính có khả năng thành lập giao tiếp tâm linh vân vân gì không, không phải trong phim người ta toàn diễn thế à?

Nhưng mà tình huống hiện thực là... Lữ Thụ không có nắm giữ loại công pháp này, thậm chí không rõ ràng lắm trên địa cầu rốt cuộc có công pháp như vậy hay không.

Do đó, cậu chỉ có thể tự hỏi vấn đề theo góc độ càng thêm thực tế. Đầu tiên Lữ Thụ nghĩ tới ngôn ngữ ký hiệu, dù sao Sóc Con không biết nói, thế nên Lữ Thụ theo bản năng nghĩ đến thứ ngôn ngữ ký hiệu đó.

Thế nhưng... khi Lữ Thụ nghĩ đến phương pháp này thì theo bản năng nhìn thoáng qua ngón tay của Sóc Con, sóc đúng là có năm ngón tay giống như nhân loại, thế nhưng một ngón trong đó đặc biệt nhỏ, giấu sau tất cả đầu ngón tay!

Mẹ nó vậy còn lại ngôn ngữ ký hiệu như thế nào?

Hơn nữa còn có vấn đề rất mấu chốt là, Lữ Thụ cũng không biết ngôn ngữ ký hiệu đó...

Như vậy... cũng chỉ có thể dạy nó đọc sách biết chữ thôi!

Lữ Thụ không có thời gian làm chuyện đó, Lữ Tiểu Ngư cũng không có, cả hai đều phải đi học, bình thường có ai có nhiều thời gian đi dạy một con sóc biết chữ như thế chứ?

Tuy ông cụ Lý có nhiều thời gian, thế nhưng Lữ Thụ cảm thấy nếu mình giao phó Sóc Con cho ông cụ, hẳn là mình sẽ bị phi kiếm linh tinh đuổi theo chém đi?

Lữ Thụ suy nghĩ một chút mang theo Lữ Tiểu Ngư đi ra, tới lúc hai người trở lại thì trong tay có thêm một thứ giống như là sách.

"Sóc Con, đến đến, cho mày xem thứ này hay lắm này..." Lữ Thụ hô.

Sóc Con theo bản năng không muốn đi tới được không!

Nhưng mà nghĩ đến quả tẩy tủy, nghĩ đến thực lực của Lữ Thụ, nó nhịn đau khuất phục!

Sau đó tiến đến bên cạnh Lữ Thụ, chỉ thấy Lữ Thụ mở thứ giống sách đó ra, bên trong đúng là cất giấu một màn ảnh, lại còn phát sáng lên.

"Đây là thứ tao tốn 800 tệ để mua lận đấy, mày phải quý trọng cơ hội học tập của mình... Dù sao có một số trẻ em vùng núi muốn đi học đều không có cơ hội đâu! Mày xem tao biểu diễn cho mày này, cái đồ chơi này là đọc sách biết chữ. Nó sẽ đọc từ đọc câu, phía dưới có văn tự đối chiếu. Mỗi ngày mày phải học được 40 chữ, mỗi chữ mày phải viết mười lần lên sổ, hằng ngày sau khi tan học tao sẽ về kiểm ra..." Lữ Thụ nói xong rồi nhét một cây bút chì vào móng vuốt của Sóc Con.

Sóc Con ngớ người ra! Rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì rồi thế?!

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Sóc Con +1+1… ]

Lữ Thụ tò mò, phải nói Sóc Con ăn quả tẩy tủy xong linh trí hẳn là đã mở ra thêm một bước ra nữa, kết quả giá trị cảm xúc tiêu cực vẫn là +1 +1, cho nên nói đây là do giống loài khác nhau à? Hay là nói không đến một bình cảnh nào đó, khi đối phương triệt để có linh trí mới có thể cung cấp cho mình càng nhiều giá trị cảm xúc tiêu cực hơn?

Cậu cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể sau này từ từ nhìn xem sao. Lữ Thụ có lòng muốn cho Sóc Con ăn nhiều quả tẩy tủy để xem hạn mức ăn cao nhất của đối phương là bao nhiêu, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng sự tình sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế được, vẫn nên tiến hành theo chất lượng vuốt tảng đá qua sông thì hơn.

Sóc Con nhìn bút chì, vở, công cụ đọc sách biết chữ trong tay liền có chút khóc không ra nước mắt, đây là cái giá phải trả khi có linh trí à? Ta đóng linh trí lại có được không? Mi coi ta như là một con sóc thông thường được không...

Nhưng mà nó rất rõ ràng... chuyện này hình như đã không có chỗ để thương lượng.

Lúc này Lữ Thụ còn đang dạy dỗ hết lòng: "Đọc sách là một loại tự hỏi và nhận thức, nó không thể mang đến sự gia tăng tài phú trực tiếp cho mày, nhưng lại có thể có trợ giúp mày tìm hiểu thế giới này tốt hơn. Tụi tao thường nói tri thức thay đổi số phận, thật ra là tri thức thay đổi nhận thức của mày đối với toàn bộ thế giới, thái độ đối với mỗi một chuyện. Nhìn khẩu hình của tao, không học tập, không có tiền đồ..."

[ Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Sóc Con +1 +1… ]

Sóc Con ôm một đống đồ vật nằm liệt trong góc sô pha hối hận, cầu mi đừng nói nữa, ta tin mi rồi có được không?! Nó cầm bút chì trong tay, nhìn chữ Hán phức tạp trong màn hình mà cảm thấy đầu mình mắt mình đều đau!

Lữ Tiểu Ngư nhỏ giọng thầm nói với Lữ Thụ: "Đáng tin không?"

Lữ Thụ vui vẻ: "Không thử thì sao biết được."

Nói không chừng sau này còn có thể khiến Sóc Con bồi dưỡng một quân đoàn chuột đọc sách biết chữ.

Đến lúc đó chẳng phải là mạng lưới tình báo càng thêm ưu tú và hữu hiệu sao? Nghĩ đến là thấy vui rồi.

Có điều Lữ Thụ chưa từng nghĩ đến làm chuyện này một lần là xong, chỉ có thể bước từng bước một, đầu tiên để Sóc Con học xong rồi nói tiếp.

Trải qua giáo huấn thay đổi ống nghiệm thất bại lần này, dường như cậu càng thêm trầm ổn hơn ít.

Lữ Thụ chợt phát hiện, trong quá trình Sóc Con học biết chữ, giá trị cảm xúc tiêu cực cung cấp cho mình vẫn luôn không ngừng... Nếu thời gian học tập mỗi ngày đại khái khoảng một tiếng, phỏng chừng mỗi ngày mình đều có thể có thu nhập cố định hơn hai ngàn giá trị cảm xúc tiêu cực đi...

Cậu cảm thấy mình quả là đã cho ra một chủ ý một mũi tên trúng hai con chim, hoàn mỹ!

Sau khi giải quyết chuyện này xong Lữ Thụ chuyên tâm tu hành và áp chế vân khí, mỗi một giờ vân khí đều phải dao động một lần, theo vân khí tăng trưởng, việc khống chế khí hải trong thời gian tới càng thêm gian nan.

Lữ Thụ vẫn ăn mỗi ngày hai quả khí hải theo số lượng quy định. Ăn một quả quá ít, ăn hai quả vừa vặn. Cậu cũng lo một lần mình ăn quá nhiều sẽ dẫn đến vân khí không khống chế được. Mỗi ngày sau khi ăn vào hai quả, trong đoạn thời gian đó vân khí cũng cuồn cuộn kịch liệt nhất.

Hai quả cậu vẫn còn có thể khống chế được. Nếu ăn ít hơn chút cậu cảm giác mình sẽ không nhịn được trực tiếp mở khí hải tuyết sơn.

Cậu cũng từng nghĩ có nên tích lũy hơn mấy trăm quả ăn chung không, nhưng mà Lữ Thụ lo lắng mình sẽ no chết thẳng cẳng... Cái đồ chơi này không thể giống như thuốc kinh nghiệm trong trò chơi ăn bao nhiêu cũng không bị sao cả. Mình ăn hai quả còn cần phải chú ý cẩn thận, ăn nhiều trong một lần sợ là sẽ xảy ra vấn đề.

Chơi nổ heo của Lữ Tiểu Ngư là chuyện nhỏ, chơi nổ chính bản thân mình là chuyện lớn...

Trên thực tế Lữ Thụ rất rõ ràng, áp chế khí hải một lần không khó, khó khăn là thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận cảnh giác.

Lữ Thụ là người khi làm việc thì phải làm cho tốt, thế nên Lý Huyền Nhất nói cho cậu biết, trước khi mở ra khí hải tuyết sơn cần phải mây trắng thành mưa, mưa dai thành sông, tích sông thành biển, vì vậy Lữ Thụ đương nhiên cho rằng mạch của Lý Huyền Nhất đạt tới trình độ đó mới xem như là hợp cách.

Cậu nào nghĩ tới Lý Huyền Nhất là đang khoác lác đâu chứ?

Lại nói nếu để cho Lữ Thụ biết mạch của Lý Huyền Nhất đã đời đời hố nhau mấy chục đời rồi, không biết cậu sẽ ra sao...

Kết quả hiện tại là, 3 giờ sáng ngày hôm sau khi Lữ Thụ lại đi trong sân của Lý Huyền Nhất vừa khống chế khí hải vừa cật lực luyện kiếm, ông cụ đều không lên tiếng. Mắt thấy quy mô vân khí của Lữ Thụ sắp vượt qua mình luôn rồi, hiện tại ông cũng không thể thừa nhận trong khoảng thời gian này mình đều khoác lác được đúng không? Không có mặt mũi để làm vậy được.

Hơn nữa tổ tiên từng có người chứng minh khí hải thật sự có thể thành trường giang đại hải, ít nhất điểm ấy bảo đảm Lữ Thụ tiếp tục chống đế sẽ không có nguy hiểm về tánh mạng.

Nếu không có nguy hiểm về tánh mạng, vậy cứ tiếp tục chịu thôi...