Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 199: Tư tưởng cảm tình phức tạp đến vậy à?
"Nếu như... tao nói là nếu như, nếu tao muốn biết một ít tin tức linh tinh của một số nơi, mày , còn có chúng nó, có thể giúp không." Lữ Thụ vui vẻ hỏi Sóc Con.

Sau khi nghe Sóc Con khua tay múa chân hồi lâu, nào mắt trợn trắng nào chỉ phía ngoài, một đống thao tác hoa cả mắt, trực tiếp làm Lữ Thụ ngớ cả người.

Lữ Thụ suy tư hồi lâu bỗng nhiên nhức cả trứng nói: "...Tư tưởng cảm tình phức tạp đến thế à?"

Trong phòng chợt im lặng, Sóc Con thấy Lữ Thụ không thể hiểu rõ ý tứ của mình, lại lần nữa khua tay múa chân thêm nữa.

Thế nhưng Lữ Thụ vẫn rất là mê man, hoàn toàn không biết Sóc Con đang có ý gì.

Lữ Tiểu Ngư bỗng nhiên lên tiếng: "Ý mày đang nói chúng nó quá ngu ngốc, không có tác dụng gì lớn à?"

Sóc Con gật đầu.

Lữ Thụ nhìn Sóc Con với vẻ mặt khiếp sợ, sau đó lại nhìn Lữ Tiểu Ngư: "Tụi em đang nghiêm túc đấy à? Vậy mà cũng xem hiểu được?!"

Cậu bỗng nhiên ý thức được, muốn Sóc Con và đám đàn em chuột của nó trở thành phụ tá của mình, vậy mình phải giải quyết được hai chuyện trước!

Một là, khiến đám chuột hơi thông minh hơn chút!

Về phương diện khác, giải quyết cản trở giao tiếp giữa mình và Sóc Con!

Chỉ cần ngày nào hai vấn đề này chưa được giải quyết, thì cho tới ngày đó mình đừng nghĩ thu được 'mạng lưới tình báo ngầm' nhìn như đơn giản nhưng nói không chừng một lúc nào đó có thể tạo ra được tác dụng lớn...

Nhìn Sóc Con và đám chuột sau lưng nó, Lữ Thụ cảm thấy mình dùng bốn chữ mạng lưới tình báo khả năng có hơi đánh giá cao bọn nó...

Thật ra đối với Lữ Thụ nan đề thứ nhất tương đối dễ giải quyết hơn chút, cậu trực tiếp ném quả tẩy tủy cho Sóc Con: "Ăn hết đi, để tao xem có hiệu quả hay không."

Sóc Con nhận quả tẩy tủy rồi mắt đúng là không thể dời đi được. Quả đỏ trước mắt này giống là bậc thang cho nó tiến hóa, khi đối phương xuất hiện trong tầm mắt, nó sẽ theo bản năng sinh ra khát vọng vô hạn.

Tiến hóa, bản thân hai chữ này là bản nguyên thần thánh nhất được giấu trong gien của tất cả các giống loài.

Nhân loại sinh sôi nảy nở nhiều năm như vậy, động vật nảy nở sinh sôi nhiều năm như thế, tất cả sinh vật đều đang không ngừng thích ứng thế giới này. Trong quá trình ấy, bất kể là động vật cấp cao như nhân loại hay là cái khác, đều đã tiến hóa rất nhiều lần.

Đáng tiếc những sự tiến hóa đó ở trong thời đại linh khí khôi phục vẫn có chút như gặp sư phụ.

Sóc Con ăn một miếng quả tẩy tủy, Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư thậm chí thấy bộ lông màu xám trên người Sóc Con thế mà đang bong tróc ra với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, mà nơi bị bong tróc ra lại không phải trọc, mà là có bộ lông trắng cấp tốc mọc ra thay thế!

Không chỉ như vậy, Lữ Thụ còn phát hiện ánh mắt của Sóc Con càng thêm linh động.

Mà thân hình cốt cách của nó cũng theo đó vang lên tiếng răng rắc, âm thanh rất nhỏ, nhưng vô cùng chân thực.

Lữ Tiểu Ngư nhìn Sóc Con màu trắng bản mới mà ngây ngẩn cả người: "Wow, đáng yêu quá!"

Nói xong cô ôm nó vào trong tay, sau đó Sóc Con phát hiện... sau khi mình ăn quả xong, loại chuyện thân chuột tự do vẫn chỉ có thể mắt nhìn mà thèm...

Nó đã có một ít lý giải về thế giới loài người: Thì ra nhân loại cũng không hoàn toàn mạnh như vậy, thậm chí đại bộ phận đều còn không mạnh bằng mình nữa.

Nhưng mà nó vẫn còn có chút nghĩ không thông, nếu thực lực phổ biến của nhân loại cũng chỉ bình thường thôi, vậy tại sao hai anh em Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư lại mạnh như vậy chứ?!

Lúc này chờ sau khi Lữ Tiểu Ngư xoa nó một lượt rồi để xuống đất, Lữ Thụ lại thấy Sóc Con nghiêm chỉnh trước nay chưa từng có, lại chắp tay với mình.

Một con Sóc Con trắng xóa chắp tay ra dáng ra hình với mình, giống như một tiểu thư sinh ở cổ đại, loại cảm giác này muốn mắc cười bao nhiêu thì mắc cười bấy nhiêu, thế nhưng Lữ Thụ vẫn có thể cảm giác được ý nghĩa đại biểu trong cái chắp tay đó.

Đây là có ý cảm ơn à? Lữ Thụ bật cười, không ngờ Sóc Con lại là một con sóc có ơn tất báo nữa đấy?

Lữ Thụ cười ha ha nói: "Nếu đã tới đây tụi tao đều đối xử với mày như một phần tử ở trong nhà, cảm tạ không cần nhiều lời... Ừ mà mày cũng không nói được lời nào."

Lúc này Lữ Thụ đứng dậy đi vào phòng bếp, cầm lấy một cái thùng nhựa xả đầy nước, sau đó lại đổi ra một quả tẩy tủy dằm nát trong thùng nước, pha loãng cả quả tẩy tủy ra, toàn bộ nước trong thùng nhựa đều biến thành màu đỏ nhạt.

Cậu lại nhấc thùng nước tới trước mặt Sóc Con: "Nếu mày chê chúng nó quá đần độn, vậy chọn đứa mày tin tưởng cho chúng nó uống một chút, không biết có thể mở ra linh trí của bọn nó được không, nhưng tao cảm thấy đáng giá để thử một lần."

Sóc Con vô cùng đau đớn nhìn thùng nước hoa chân múa tay hồi lâu, Lữ Thụ dứt khoát lướt qua tư tưởng cảm tình phức tạp của nó nhìn về phía Lữ Tiểu Ngư.

Lữ Tiểu Ngư cười híp mắt nói: "Ý của nó là, sao có thể lãng phí thế được, vì sao không để cho nó ăn."

Lữ Thụ quay đầu cười nói với Sóc Con: "Yên tâm, vẫn còn nữa, mày yên tâm cho chúng nó uống. Có điều tao phải nhấn mạnh một điểm, mày phải nắm rõ tình trạng khống chế của mày đối với bọn nó, không được làm ra nạn chuột, phải biết rằng con chuột có linh trí mà lại không có ai quản thúc vẫn ghê gớm lắm..."

Sóc Con vỗ ngực một cái, lại là một hồi hoa chân múa tay, Lữ Tiểu Ngư nói: "Yên tâm, trước đây nó quản mấy nghìn con sóc mở linh trí đó..."

Lữ Thụ nghe mà sửng sốt, Lữ Tiểu Ngư em mở khóa ra kỹ năng mới gì đó rồi à?

Có điều nghe Sóc Con nói như vậy, cậu đúng là yên tâm hơn một ít, con hàng này trước đây chính là chuột đại vương trong di tích đấy, mặc dù là sóc... Hơn nữa trong quần thể động vật, quy luật mạnh được yếu thua càng được thể hiện nhuần nhuyễn hơn ít, đám chuột này chỉ là có linh trí mà thôi, chắc chắn không thể nào đánh lại Sóc Con được.

Lại nói Sóc Con còn chưa tu hành đã mạnh hơn những con sóc khác rất nhiều, lực lượng đã được tính là rất lớn rồi. Lữ Thụ không quá rõ ràng rốt cuộc động vật tiến hóa thế nào, việc này phải hỏi ông cụ.

Mắt thấy Sóc Con khiêng thùng nước đi ra cửa, thật ra Lữ Thụ lo lắng hơn về việc con hàng này sẽ tự uống hết một thùng nước quả tẩy tủy đó...

Kết quả Sóc Con cũng không có làm như vậy, mà là cầm một bình nước nhỏ, múc ra từng tí một rồi phân phát cho đám chuột nhỏ mà nó mang tới, mà phản ứng sau khi đám chuột nhỏ đó uống hết khác với Sóc Con, lại mọc ra một nhúm lông đen tinh khiết trên đỉnh đầu, gần chỉ giới hạn trên đỉnh đầu chứ không có trải rộng toàn thân.

Mà ánh mắt của đối phương, sau khi uống hết thì lập tức linh hoạt hơn nhiều.

Với phân lượng đó theo Lữ Thụ thấy, một thùng e là cũng đủ cho hơn 100 con chuột uống nhỉ? Mắt thấy lập tức sẽ có hơn 100 con chuột mở linh trí, Lữ Thụ chỉ có thể hi vọng Sóc Con có thể quản lý bọn nó tốt không làm ra tai họa gì, về phần tình báo gì kia, chỉ có thể từ từ đến.

Dù sao còn có vấn đề giao tiếp giữa mình và Sóc Con cản trở tồn tại, cũng không có thể cứ dựa vào Lữ Tiểu Ngư để phiên dịch được. Vả lại cậu không biết Lữ Tiểu Ngư phiên dịch có độ chính xác là bao nhiêu...

Làm sao để thành lập cầu giao tiếp giữa mình và Sóc Con đây... Lữ Thụ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thầm nghĩ ra một biện pháp.

Khi cậu một lần nữa nhìn về phía Sóc Con trong sân, không biết vì sao Sóc Con bỗng nhiên có loại dự cảm bất tường...
Chương kế tiếp