Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 35. Người Thức Tỉnh không cần ngủ
Lúc này, Lữ Thụ vẫn còn dư lại 8.000 giá trị cảm xúc tiêu cực kếch xù tiết kiệm.

Mặc dù Lữ Thụ không có tiền mặt, không có cuộc sống giàu sang, không có xe hơi sang trọng, ngay cả việc mua một túi khoai tây chiên Lữ Tiểu Ngư cũng phải tính toán tỉ mỉ, khi mua thêm một tệ khoai lang cũng phải cân nhắc cẩn thận.

Hầu hết mọi người đều cho rằng cuộc sống như vậy là quá thảm, nhưng Lữ Thụ lại rất vui vẻ. Từng đồng từng xu đều do cậu tự mình vất vả khổ cực kiếm được. Cậu không có năng lực kiếm được nhiều tiền, vất vả khổ cực phải bán trứng luộc mới có thể nuôi sống bản thân và Lữ Tiểu Ngư. Thế nhưng cậu cảm thấy rất hạnh phúc.

Chỉ là thỉnh thoảng cậu sẽ cảm thấy bất an, bởi vì tương lai của cậu đầy bấp bênh, lỡ như công việc kinh doanh của cậu không tốt, cậu có thể sẽ không trả được tiền thuê nhà.

Lỡ như…

Có quá nhiều điều không xác định khiến có đôi khi cậu sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Nhưng mà, bây giờ 8.000 giá trị cảm xúc tiêu cực mang lại cho cậu cảm giác an toàn cực lớn, đột nhiên cũng cảm thấy rất an tâm.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng là một học sinh nghèo kiết xác, nhưng lại đột nhiên cảm thấy mình cực kỳ giàu có...

Khi tất cả các bạn học đều mong chờ có thể được vào lớp Đạo Nguyên, khi tất cả bạn học đang chờ đợi danh sách, thì cậu cũng mong chờ một điều.

Lữ Thụ không phải thánh nhân gì cả, cậu chỉ là một thiếu niên, bị rất nhiều người cho rằng cậu sẽ không thức tỉnh, cảm giác này rất nhức cả trứng.

Tại sao chứ? Tại sao tất cả các người lại nghĩ các người có thể thức tỉnh, nhưng tôi lại không thể.

Nhưng cậu không thể tự bại lộ khi tương lai của mình còn chưa chắc chắn. Vì vậy lúc này cậu hy vọng nếu mình có thể lọt vào danh sách lớp Đạo Nguyên, khặc khặc, đám bạn học đó đều sẽ cung cấp cho mình những giá trị cảm xúc tiêu cực.

Khi đó, cậu sẽ có một chút vui vẻ và hưng phấn và cũng sẽ có một chút cô đơn.

Vì vậy, đã từng có lần Lữ Tiểu Ngư lén chạy ra khỏi cô nhi viện đến tìm cậu, cậu đã cứng lòng đưa Tiểu Ngư trở về. Sau khi đưa con bé về, cậu lại là người đầu tiên hối hận.

Sau đó, cậu cảm thấy có thể nuôi sống được hai người nên không còn yêu cầu Lữ Tiểu Ngư quay lại cô nhi viện nữa.

Không biết đến bao giờ cậu mới có thể mua cho Lữ Tiểu Ngư bất cứ thứ gì mà con bé muốn.

Nói về điều này, không biết sau này có có một khu chợ hay nơi nào khác có thể mua bán những thứ mà Người Thức Tỉnh cần không? Như vậy thì Lữ Thụ có thể kiếm bằng quả tẩy tủy...

Sau khi danh sách lớp Đạo Nguyên được công bố, nhóm lớp cũng yên tĩnh trở lại, những người không được chọn cũng không có tâm trạng gì đi khen ngợi người khác, nhưng những người được chọn luôn cảm thấy vào nhóm chat nói chuyện lúc này có chút hơi khoe khoang.

Loại im lặng này có vẻ hơi khó xử, Lữ Thụ đã sớm nghĩ đến điều này. Nếu công khai Người Thức Tỉnh, rất có thể sẽ hình thành sự ngăn cách rõ ràng với người bình thường, không phải là quy định giới hạn do ai đó đặt ra, mà là mọi người dần dần sẽ thiếu những chủ đề chung, sau đó sẽ dần dần xa cách.

Liệu trong tương lai, Người Thức Tỉnh có thể chung sống hòa thuận với những người bình thường không? Có thể là có, cũng có thể là không, ai biết được chứ.

Lữ Thụ sử dụng điện thoại di động hàng nội địa của mình để lướt Internet, lướt qua các diễn đàn khác nhau. Mặc dù truyền thông vẫn im lặng như cũ nhưng chuyện lớp Đạo Nguyên đều đã được mọi người biết đến.

Đột nhiên cậu tìm thấy một bài đăng rất chi là thú vị, nói là một trong những đồng nghiệp của anh ta đang họp và bị sếp khiển trách ở trước mặt mọi người, kết quả là đã thức tỉnh.

Nhưng mà, người trưởng thành vẫn tương đối thành thục, cũng không làm ra chuyện hành hung sếp như Lý Tề, mà lập tức nộp đơn từ chức, tối hôm nay đã không còn liên lạc được nữa rồi.

Không liên hệ được bốn chữ này rất quan trọng, Lữ Thụ suy nghĩ, chẳng lẽ lại bị áo khoác đen bắt đi sao?

Nhắc mới nhớ, rốt cuộc áo khoác đen này là nhân vật gì?

Đối xử với học sinh là thành lập một lớp Đạo Nguyên, tập trung lại với nhau, còn đối xử với người trưởng thành là lập tức mang đi?

Có phải là vì tam quan của học sinh còn chưa được hình thành, dễ dàng bồi dưỡng?

Nghĩ kỹ thì hai chữ “bồi dưỡng” này cũng rất chi là thú vị, phải nói là dễ dàng dẫn dắt tư tưởng mới đúng.

Hơn nữa, sau khi thiếu niên đột nhiên có được sức mạnh, quả thật làm việc gì cũng có điểm bất chấp hậu quả, không biết nặng nhẹ. Nhưng người trưởng thành suy nghĩ rất nhiều, băn khoăn rất nhiều.

Ngẫm lại Lương Triệt, người ta sau khi thức tỉnh thì làm gì, giấu mình biểu diễn xiếc đó.

Còn Lý Tề thì làm gì? Lập tức hành hung giáo viên chủ nhiệm...

Trong trường hợp tiết ra hormone chạy đến quấy rối gái nhà lành.

Cô bé đó có thể tốt được không?

Sau khi thức tỉnh, từng người một đều mắc bệnh trung nhị, cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới. Rùng mình một cái là có em gái thích, thế thì con mẹ nó mới chết.

Suy nghĩ theo cách này, có vẻ như những Người Thức Tỉnh thiếu niên mới là nhân tố không ổn định thực sự trong xã hội này...

Tất nhiên, cái nồi này cũng không thể đổ hết lên đầu toàn bộ thiếu niên được. Sau khi thiếu niên thức tỉnh, chính là mấy việc như ăn ngủ đánh thầy, bằng không thì kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.

Phải biết rằng đã có rất nhiều thảm án kinh thiên động địa ở trong nước không phải do những thiếu niên làm ra mà bởi những người có tâm lý vặn vẹo và điên rồ thực sự.

Nếu để những phần tử tội phạm như vậy thức tỉnh mới thực sự đáng sợ. Quỷ mới biết chúng có thể làm gì?

Lữ Thụ một mặt hy vọng chuyện Người Thức Tỉnh sẽ trở nên náp nhiệt hơn, trở nên phổ biến hơn, mặt khác lại hi vọng xã hội tiếp tục ổn định, nếu không thì tất cả mọi người đều sẽ mệt mỏi.

Nếu Lữ Thụ gặp phải loại cao thủ giết người không chớp mắt, sau khi thức tỉnh làm hết chuyện xấu này thật, cậu có ra tay hay không?

Lữ Thụ ngẫm nghĩ một chút, chuyện này quá đơn giản, đánh được thì đánh, đánh không được thì thôi. Dù sao có lẽ còn có nhiều người áo khoác đen còn lợi hại hơn cậu nhiều.

Bây giờ cậu chỉ mới cấp độ F, những Người Thức Tỉnh thuộc loại nguyên tố đặc biệt trời sinh ra là E!

Suy nghĩ theo hướng này, Lữ Thụ không đặc biệt bài xích áo khoác đen nữa, người ta làm chuyện này cũng mạo hiểm lắm đấy. Nhưng mà, nếu cho cậu gia nhập hoặc bị bắt ép tham gia, cậu vẫn sẽ là ngàn vạn lần không vui.

Lúc này, điện thoại di động của Lữ Thụ đột nhiên sáng lên. Lữ Thụ liếc mắt nhìn, hóa ra là do Diệp Linh Linh, bạn cùng bàn của cậu gửi tới.

Cậu đã tu hành cả một đêm, bây giờ đã 6 giờ sáng rồi. Bạn cùng bàn của cậu dậy sớm dữ vậy à? Nhưng cậu thức dậy thôi đi, gửi tin nhắn cho tớ làm gì?

Mở ra nhìn qua, Diệp Linh Linh gửi: ‘Quên chúc mừng cậu đã được chọn vào lớp Đạo Nguyên.’

Lữ Thụ nhướng mày, có gì đó không ổn, chắc chắn phải có quỷ rồi, cô bạn cùng bàn đang làm cái quỷ gì vậy trời?

“Khách sáo, khách sáo, cám ơn cậu.” Nhưng Lữ Thụ không kích thích cô, người ta nói chúc mừng, mình cũng không thể phũ lại người ta được.

“Cậu cũng dậy sớm như vậy à?” Diệp Linh Linh trả lời.

“Tớ không ngủ, Người Thức Tỉnh không cần ngủ.” Lữ Thụ gửi xong ném điện thoại sang một bên, mặc kệ cô.

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Diệp Linh Linh +199!” Diệp Linh Linh chết lặng ở đầu bên kia điện thoại. Cô muốn hỏi Lữ Thụ có bí quyết gì để được chọn vào lớp Đạo Nguyên không? Dù sao, nhìn thế nào Lữ Thụ cũng không giống như là người có thể thức tỉnh. Nếu có bí quyết, bản thân có thể được chọn vào lớp Đạo Nguyên, phải không?

Nhưng bộ dạng tự cho mình là Người Thức Tỉnh này của cậu là như thế nào? Còn có thể nói chuyện không trời!

Sau đó Diệp Linh Linh phát hiện ra khi cô gửi một tin nhắn khác cho Lữ Thụ, Lữ Thụ đã không trả lời nữa...

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Diệp Linh Linh +17, +11, +12...”

Chương kế tiếp