Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 36: Thoát thai hoán cốt
Lữ Thụ làm sao có thể chơi liều với Diệp Linh Linh được? Cậu đang nghĩ, phải làm sao với tám nghìn điểm cảm xúc tiêu cực còn lại? Trực tiếp mua quả ngôi sao? Nhưng bây giờ xem ra đây không phải là chuyện cấp bách, bởi vì tốc độ tu hành của Lữ Thụ không còn chậm nữa, cho dù không đổi quả ngôi sao, nhưng tốc độ tu hành từng bước của cậu trong mấy ngày nay thực sự là có thể chấp nhận được.

Lúc này những người tuyết lớn nhỏ trong sân đã biến thành những đống tuyết, không còn là những hình người ấm áp như xưa, đến đêm, Lữ Tiểu Ngư đột nhiên nói nếu có thêm tuyết thì tốt rồi, như vậy liền có thể đắp hai người tuyết.

Lữ Thụ đang ở trong phòng tối đột nhiên bật cười, lúc trước cậu còn đang suy nghĩ một vấn đề, Lữ Tiểu Ngư lại không có công pháp tu hành, cho nên cho dù cho cô bé ăn quả tẩy tuỷ, cũng không thể đánh giá cho dù cô bé đã ăn đến mức tối đa.

Nhưng bây giờ hãy nghĩ lại... nó có quan hệ gì đâu, khiến cho thân thể khoẻ mạnh liền được rồi!

"Lữ Tiểu Ngư! Lữ Tiểu Ngư! Dậy đi!" Lữ Thụ đi tới chỗ cạnh Lữ Tiểu Ngư gõ cửa...

"Cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư, +399!"

Lữ Tiểu Ngư sầm mặt mở cửa, ngẩng đầu nhìn Lữ Thụ không nói lời nào, Lữ Thụ vui vẻ lấy ra một quả tẩy quỷ đưa cho Lữ Tiểu Ngư: "Ăn đi."

Mãi đến lúc này, sắc mặt của Lữ Tiểu Ngư mới cải thiện, nhận lấy quả tẩy tuỷ rồi quay lại trong phòng.

Một lúc sau, Lữ Thụ lại đi tới gõ cửa, Lữ Tiểu Ngư liền nổ tung: "Lữ Thụ, có phải anh cố ý đúng không, anh không thể đưa hết một lần được sao? A? Anh muốn làm cái gì?"

"Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư, +666!"

“Ha ha ha ha,” Lữ Thụ trực tiếp nhét bảy quả tẩy tuỷ còn lại cho Lữ Tiểu Ngư, lắc lư đi vào bếp luộc trứng.

Bây giờ trong tay cậu chỉ có hơn một nghìn điểm cảm xúc tiêu cực mà cậu vừa kiếm được, nhưng cậu đang có tâm trạng tốt.

Tuy nhiên, việc đùa giỡn với Lữ Tiểu Ngư để kiếm điểm cảm xúc tiêu cực như thế này cũng không thể chơi lâu dài được, nếu không cô gái nhỏ sẽ thực sự phản kích.

Lần này đưa cho Lữ Tiểu Ngư tám quả tẩy tuỷ, cho dù không đạt tới giới hạn trên cũng không kém quá nhiều, nếu sau này có thể có được phương pháp tu hành hay thứ gì đó, Lữ Thụ có thể tiếp tục cùng Lữ Tiểu Ngư nghiên cứu có nên tiếp tục ăn quả tẩy tuỷ hay không?

Sau khi quả tẩy tuỷ, tinh thần toàn thu của Lữ Thụ đã thay đổi. Lúc trước sau khi ăn xong thường trông khỏe mạnh hơn. Tuy nhiên, sau khi ăn quá giới hạn trên, nốt ruồi trên cơ thể cậu đều biến mất, bản thân Lữ Thụ có làn da tốt cũng có chút không chịu được.

Nhìn vào gương, thiếu niên bên trong như được thoát thai hoán cốt.

Loại cảm giác này không tệ, ai mà không muốn nhìn đẹp hơn chứ?

Nhưng mà lúc Lữ Tiểu Ngư ăn cây tẩy tuỷ, liền lẳng lặng vào phòng tắm tắm rửa, Lữ Thụ Thiến sững sờ, Lữ Tiểu Ngư trước kia rất tinh tế, nhưng hiện tại cảm giác phát triển theo hướng phá vỡ giới hạn của con người.

Lữ Thụ nhìn Lữ Tiểu Ngư, Lữ Tiểu Ngư cũng đang nhìn Lữ Thụ, cô bé không biết những trái cây này từ đâu ra, nhưng cô bé biết những thứ này nhất định phải vất vả mới kiếm được.

Nhiều người khi có được những thứ tốt đều muốn giữ lại làm của riêng, nhưng Lữ Thụ lại đưa cho cô bé một lần nhiều như vậy.

“Đây là cái gì?” Lữ Tiểu Ngư bình tĩnh hỏi.

"Có thể xem như là thứ có thể nâng cao tư chất, sau này nếu khi em có công pháp tu hành, liền có thể biết được tác dụng của nó,” Lữ Thụ giải thích.

Nâng cao tư chất...

Lữ Tiểu Ngư đi tới bàn ăn ngồi xuống đợi Lữ Thụ nấu cơm, không chỉ Thức tỉnh trở nên hấp dẫn, tu hành cũng chính là như vậy, không ít người trực tiếp đi đạo quán hoặc chùa của quê hương mình để bái sư gì đó, vì thế mà đại bộ phận đều cự tuyệt ngoại môn.

Một số đạo quán vốn dĩ là dành cho khách du lịch đến thăm, nhưng hiện tại trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách.

Tư chất quan trọng như thế nào? Cho dù Lữ Tiểu Ngư chưa từng tu hành qua, nhưng vẫn sẽ hiểu được một chút.

Cô bé đột nhiên mở miệng hỏi: "Thật ra không cần vội để em ăn như vậy, dù sao em vẫn chưa có cách nào tu hành được."

"Không sao," Lữ Thụ hờ hững nói, "Ăn xong cái này, sau này sẽ không bị ốm, đó cũng coi như là một điều tốt. "

"Ừm," Lữ Tiểu Ngư gật đầu.

Cô bé không thể trực tiếp nói lời cảm ơn, nhưng cô bé sẽ nhớ tất cả những điều đã xảy ra vào lúc này, nhớ sự tốt đẹp của đối phương, nhớ đối phương.

Lữ Thụ lúc này mới bưng cơm lên: "Còn bài tập hôm qua thì sao, đem sách qua anh kiểm tra, đừng tưởng qua lễ hội mùa xuân vừa rồi em có thể thoải mái, nếu sau này khi em mười sáu tuổi mà không thể theo kịp tiến độ học tập thì phải làm sao? Cho dù có trở thành Người Thức Tỉnh cũng phải học tập, nó không phải cần em học toán học chính trị có tác dụng gì, mà là xây dựng cách tư duy logic của em, có văn hoá và không có văn hoá quả thực là không giống nhau. ”

"Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư, +67..."

Lữ Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy người trước mặt không tốt chút nào! Cô bé miễn cưỡng quay trở lại phòng, mang hết sách vở ra cho Lữ Thụ xem ghi chép trên đó, cô bé còn chưa hoàn thành lịch học mà Lữ Thụ đã đưa cho cô bé hôm qua...

Lữ Thụ không cho rằng kết quả học tập quá quan trọng, nhưng quá trình học tập vẫn cần phải cố gắng.

Sáng nay Lữ Thụ đi ra ngoài, liền dứt khoát không để Lữ Tiểu Ngư đi theo bán trứng, quả đoán giải thích với cô bé rằng cô bé có thể tự học theo kịp tiến độ, nếu có điều gì Lữ Tiểu Ngư không hiểu buổi tối cậu trở về sẽ giảng lại cho cô bé.

Lữ Tiểu Ngư bây giờ được coi là không hộ khẩu, chưa đến mười sáu tuổi liền không có hộ khẩu độc lập. Muốn đến bên cạnh trường dự tính, một là Lữ Thụ không có phương pháp, hai cũng không có tiền, học sinh dự thính thường không ít.

Nghĩ đến đây, Lữ Thụ cảm thấy cậu cần phải xem xem có cơ hội thích hợp dùng hệ thống của mình kiếm chút tiền hay không, Lữ Tiểu Ngư luôn ở nhà không tiếp xúc với bạn học cũng khá buồn chán.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lữ Tiểu Ngư có tính khí giống cậu, đi học rồi cũng chưa chắc có thể kết bạn.

Nhưng sự khác biệt nằm ở chỗ, sự lầm lì của Lữ Tiểu Ngư là vì cậu cảm thấy nói chuyện giao lưu với những người khác có chút mệt, còn Lữ Tiểu Ngư, lại cảm thấy bạn cùng tuổi có chút ngu ngốc, luôn là phong cách xa cách đúng mực...

Lữ Thụ đóng cửa quầy hàng thì đã muộn giờ học rồi nên chỉ có thể đến trường với đống đồ đạc trên lưng, sau khi vào lớp thì thấy sự nhiệt tình của Lưu Lí đối với mình đã biến mất, chắc là bỏ cuộc việc lôi kéo bản thân rồi.

Cậu chỉ là không quen với sự nhiệt tình vô lý của người khác, thật ra thì ai cũng hiểu mục đích đằng sau sự nhiệt tình này không hề đơn giản, tại sao lại phải đạo đức giả như vậy.

Mọi người nhìn thấy Lữ Thụ mang theo một cái nồi sắt bán trứng luộc cùng một chồng ghế nhỏ tiến vào lớp cũng có hơi ngạc nhiên, bọn họ không nghĩ rằng sau khi Lữ Thụ chọn lớp Đạo Nguyên còn dành ra cả buổi sáng để đi bán trứng.

Đây có lẽ là khu dự trữ Người Thức Tỉnh nghèo nhất, đúng không?

Trong mắt những người khác, tất cả mọi người trong danh sách lớp Đạo Nguyên đều là những Người Thức Tỉnh dự bị.

Những người vốn dĩ ghen tị với Lữ Thụ, bây giờ lòng đố kỵ dần dần nguội lạnh: Người Thức Tỉnh dự bị lại thành cái dạng này, hình như cũng chẳng có gì mà để ngưỡng mộ...

Dù thế nào đi nữa, Lữ Thụ vẫn luôn là một sự khác thường trong mắt các bạn cùng lớp.

Chương kế tiếp