Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 45: Phương thức kiếm tiền mới
Lữ Tiểu Ngư quay đầu lại, nhìn thấy trong tay Lữ Thụ còn có thêm một hộp đậu phụ hôi thối: "Đậu phụ thối? Sao tự nhiên lại có thêm một hộp đậu phụ thối như vậy?"

Lữ Thụ đưa cho cô bé một cây đũa trúc: "Thử xem."

Nói xong, trước tiên cậu đút một miếng vào miệng và đợi năng lượng trong cơ thể thay đổi.

Rồi một phút sau... Lữ Thụ suýt nữa đánh rơi miếng đậu hũ thối xuống đất, tóc tai cũng không thay đổi chút nào, đây chỉ là một đĩa đậu hũ thối bình thường thôi, được không?

Khi Lữ Thụ nhận ra sự thật rằng chiếc đậu hũ thối này thực sự chỉ là món đậu hũ thối bình thường, cậu đã suýt bật khóc vì cái hệ thống ngu ngốc này.

Lữ Tiểu Ngư bên cạnh tuy rằng không thích mùi vừa rồi, nhưng hiện tại ăn rất khoái, mơ hồ không rõ nói: "Vậy Lữ Thụ, khả năng thức tỉnh của anh là... biến đồ ăn?"

Theo suy nghĩ của Lữ Tiểu Ngư, một hồi là hoa quả, một hồi đậu hủ thối, dù sao cũng liên quan đến ăn, người ta đều là chơi lửa chơi sấm sét gì đó, dơ tay liền có thể tạo ra lốc xoáy gì đó ngầu không chịu được, nhưng Lữ Thụ thì... dơ tay liền có một đĩa đậu phụ thối.... hình như cũng không tệ?

Ít nhất là đối với một người sành ăn như Lữ Tiểu Ngư, nó thực sự tốt. Tuy rằng có mùi thối nhưng ăn thật sự rất ngon, Lữ Tiểu Ngư cảm thấy chưa bao giờ ăn đậu hũ thối ngon như vậy.

Món đậu phụ thối màu sẫm, trên đó có rải rác hẹ và rau mùi, cùng một ít dầu ớt, khi ăn vào, mùi thơm lạ lùng tỏa ra ngay lập tức khiến bạn không thể dừng lại.

Lữ Thụ vẻ mặt tối sầm không muốn nói, nhưng lại nghe thấy Lữ Tiểu Ngư đột nhiên nói: "Lữ Thụ, đến một phần bánh xèo và trái cây."

Ha ha! Lữ Thụ tức đến bật cười rồi, ngài đây là đang gọi món sao?

Ăn đi ăn đi, ăn đậu hũ thối trước đi, Lữ Thụ nín thở bấm xổ số lần nữa.

Và sau đó... lại là một món đậu phụ thối khác...

Xì! Lữ Thụ hít vào một hơi khí lạnh, thật không thể tin được ba lần xổ số liền tục.... thế mà lại xuất hiện ba phần đậu phụ thối, tất cả đều chứa trong ngăn balo hệ thống.

Lúc này cậu mới cảm thấy sởn cả tóc gáy, cũng không đến nỗi sau này mỗi khi quay xổ số đều sẽ xuất hiện đậu phụ thối đúng không?

Không đúng, không đúng... nếu chỉ có đậu phụ thối, vậy thì còn gọi gì rút thăm trúng thưởng?

Có lẽ có thể hiểu rằng sau khi quả tẩy tủy đến cực hạn, đậu hũ thối sẽ thay thế sự xuất hiên của cảm ơn bạn đã tham gia, còn về việc có thể rút ra được cái gì, tùy theo xác suất.

Nghĩa là, nếu đúng như vậy, thì ngoài đậu hũ thối, theo xác suất sẽ có những món kỳ quái tương tự như quả tẩy tủy!

Nếu thực sự như trong tưởng tượng, có thể chấp nhận được việc món đậu phụ bốc mùi thay cho lời cảm ơn vì bạn đã tham gia!

Để chứng minh ý tưởng này, Lữ Thụ đem tất cả cảm xúc tiêu cực còn sót lại rút một lượt, muốn xem cậu có thể lấy ra cái gì...

Sau đó, có hơn hai mươi bản sao đậu phụ thối trong balô hệ thống của Lữ Thụ...

Ngoài phần mà Lữ Tiểu Ngư đang giữ, trong ba lô vẫn còn hai mươi chín phần, nói cách khác, Lữ Thụ không rút được thứ gì, chỉ rút được đậu phủ thối!

Ha ha, không thể nghiêm túc chơi được đúng không?

Lữ Thụ đi ra ngoài, leo thang lên đỉnh của tòa nhà và ngồi yên lặng trong hai mươi phút, với vẻ mặt tuyệt vọng.

Trong hai mươi phút này, cậu chỉ nghĩ đến một câu hỏi: tại sao con đường thức tỉnh lại khó đến vậy...

Bây giờ có hai khả năng, một là hệ thống rách việc này sẽ rút được đậu phụ hôi thối, có thể khi đạt đến giới hạn trên, nó có thể được thay thế bằng thứ khác.

Một khả năng khác, như Lữ Thụ đoán, đậu hũ thối thực sự tồn tại để thay thế cho sự tồn tại của cảm ơn đã tham gia, thì vấn đề nhất định nằm ở xác suất, thứ gì quý giá đến mức rút ba mươi lần cũng không ra?

Nếu nó thực sự là một thứ rất quý giá, Lữ Thụ cảm thấy nó cũng xem như là miễng cưỡng đáng để mong đợi.

Nó sẽ là gì, công pháp sao?

Nhưng con mẹ nó vấn đề là, những phần đậu phụ thối này để làm gì bây giờ?

Tận hai mươi phần liền.

Sau này nhất định sẽ càng nhiều hơn, bản thân không thể ngày nào cũng cùng Lữ Tiểu Ngư ăn đậu phụ thối được? Nếu như trực tiếp đưa tiền có phải tốt hơn không?

Chờ đã, tiền mặt?

Lữ Thụ đột nhiên nhận ra một điều, cậu hiện tại nghèo kinh khủng, tuy rằng có thể nuôi sống bản thân và Lữ Tiểu Ngư bằng cách bán trứng luộc, nhưng tiền vốn để mua trứng gà vẫn còn đó, cho nên nếu kiếm được một nghìn năm trăm một tháng thì cậu cũng khá mãn nguyện rồi.

Nhưng món đậu phụ hôi thối này không giống, bán một phần 5 tệ là 5 tệ, còn không cần bỏ vốn!

Đối với một thiếu niên nghèo đến nối hận không thể cạp đất như Lữ Thụ, sau khi còn đường làm giàu này xuất hiện trong đầu, liền không thể dừng lại được nữa!

Nếu như nói rằng bản thân kiếm được 3.000 điểm cảm xúc tiêu cực mỗi ngày và đổi lấy cơ hội rút thăm, tức là ba mươi phần đậu phụ bốc mùi. Cho dù trừ tiền ăn cho Lữ Tiểu Ngư thì vẫn còn hai tám hoặc hai chín phần ăn, như vậy thì một ngày có thể kiếm được hơn một trăm tệ, một tháng là ba bốn nghìn tệ, tăng hơn gấp đôi so với trước đây!

Một số người có thể cho rằng số tiền này không đáng bao nhiêu, nhưng đối với Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư, đó là một số tiền rất lớn.

Ba bốn nghìn tệ một tháng có thể làm gì?

Có thể từ từ bắt đầu tiết kiệm cho học phí của Lữ Tiểu Ngư.

Có thể thường xuyên mua một ít thịt và sữa cho Lữ Tiểu Ngư để bổ sung dinh dưỡng cho cô bé.

Có thể thường xuyên mua đồ ăn nhẹ cho Lữ Tiểu Ngư.

Có thể đưa Lữ Tiểu Ngư đi xem phim.

Có thể mua cho Lữ Tiểu Ngư hai bộ quần áo du xuân, cô gái nhỏ nhất định đều có tính cách yêu cái đẹp, nhưng Lữ Tiểu Ngư lại quá nhạy cảm, dần dần giấu giếm, cho nên dù luôn mặc đồ cũ, cô bé cũng không bao giờ nói ra lời.

Vì Lữ Tiểu Ngư biết rất rõ rằng mua quần áo là một khoản chi rất lớn đối với họ, nên cô bé sẽ chỉ yêu cầu một bó kẹo kéo năm tệ hoặc khoai lang hai tệ.

Cũng có thể tiết kiệm tiền để đưa Lữ Tiểu Ngư đi du lịch. Một lần, Lữ Tiểu Ngư nhìn thấy Cửu Trại Câu và Hồ muối Chaka trên TV. Khi TV chiếu hồ muối Chaka, Lữ Tiểu Ngư háo hức nhìn chằm chằm vào TV.

Ngay cả khi Lữ Thụ nói với cô bé rằng nhiều người nói rằng họ rất thất vọng khi đến Hồ muối Chaka, thì điều đó cũng không ngăn được chấp niệm của cô bé muốn đến đó xem xem.

Vậy thì đợi đến khi có tiền rồi sẽ đưa cô bé đi một lần, lúc Lữ Thụ hạ quyết tâm trong lòng.

Lữ Thụ cảm thấy bản thân hưởng thụ là thứ yếu, nếu đã đưa cô bé ra khỏi cô nhi viện, cây thì cần phải hoàn thành một số nghĩa vụ của mình.

Cũng không thể để đến khi cô bé mười sáu tuổi rồi. Tất cả các bạn cùng lớp đều nói rằng họ đã từng đến đây, nhưng Lữ Tiểu Ngư thì chưa bao giờ đến đó.

Thật sự rất buồn khi nghĩ đến cảnh tượng như vậy...

Lữ Thụ đột nhiên cảm thấy rút ra đậu phụ thối có lẽ là một chuyện tốt, rốt cuộc những thứ như quả tẩy tủy không thể tùy tiện biến thành tiền mặt được, nếu có người lần theo dấu vết của cậu thì coi như xong, đạo lý thất phu vô tội hoài bích kì tội Lữ Thụ hiểu được.

Vì vậy, bây giờ, bán đậu phụ bốc mùi có thể là nguồn tiền lớn nhất của Lữ Thụ, nghĩ đến những chuyện bản thân phải làm, Lữ Thụ cảm thấy càng có thêm động lực kiếm giá trị cảm xúc tiêu cực...

Chỉ là, là một Người Thức Tỉnh, cách kiếm tiền này con mẹ nó thật quá bèo bọt!

Chương kế tiếp