Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 46: Cách mới để kiếm giá trị cảm xúc tiêu cực
Lữ Thụ cũng đã từng nghĩ, thật ra nếu muốn kiếm tiền nhanh, chắc chắn vẫn là tính thanh khoản của quả tẩy tủy nhanh nhất, bởi vì hiệu quả của cái thứ này là thần kỳ nhất.

Hiện giờ thứ hắn có thể mang ra nhất là quả ngôi sao và quả tẩy tủy, thế nhưng đến cùng là quả ngôi sao có tác dụng với người khác hay không cậu cũng không thể thí nghiệm được, dù sao Lữ Tiểu Ngư vẫn chưa có công pháp tu hành nữa.

Như vậy giờ cũng chỉ còn lại quả tẩy tủy thôi.

Nếu như là bán thứ này thì chắc chắn sẽ có vô số người muốn đi, dù sao cũng là thứ có thể cải thiện tư chất mà, các phú hào cho mình ăn một viên để bảo đảm sức khỏe trước, sau đó bỏ tiền mua cho con cháu ăn. Lữ Thụ đoán chuyện như vậy sẽ có rất nhiều người nguyện ý đi làm thôi.

Thế nhưng vấn đề tới, thời hạn có hiệu lực của quả tẩy tủy chỉ có trong khoảng 6 tiếng, cụ thể bao lâu là biến mất thì cậu cũng không rõ ràng cho lắm, điều này đã ngăn cản cậu chuyển phát nó đi được.

Hơn nữa với người có quyền thế chân chính, cho dù cậu gửi chuyển phát nhanh mà không ghi rõ tên địa chỉ, người ta vẫn có thể điều tra ra bạn thông qua manh mối được thôi.

Ví dụ như người ta sẽ lần theo đầu mối để tìm được anh shipper, từ đó tìm cao thể để lần ra hồ sơ của bạn, thậm chí có thể mở tài nguyên theo dõi giao thông để bài tra, sự thật chứng minh, không có chuyện gì mà tiền không thể làm được.

Mà quả tẩy tủy, đáng giá cho những người đó làm như vậy.

Nếu không thể chuyển phát được, vậy thì đưa hàng ngay tận mặt lại càng không thể, nói đùa đấy à, khống chế tại chỗ luôn đó, đầu tiên phải nói rõ cái thứ này tới từ đâu rồi tính tiếp.

Bạn nói nó mọc ra trên cây á hả, người ta cũng phải tin tưởng thì mới được, không chịu lột da thì đừng hòng rời khỏi, hoặc có khi… vĩnh viễn đều không đi được.

Đây không phải nói hành vi của chính phủ không có thể diện không có phong độ, mà là trong thể chế này luôn có người không tuân quy củ như thế. Trong thời kỳ xã hội rung chuyển kiểu này, đại lão có bàn tính riêng của bản thân cũng là chuyện rất bình thường thôi.

Cho dù bây giờ Người Thức Tỉnh còn không có cách nào trở thành sức chiến đấu của tập đoàn, thế nhưng làm bảo tiêu thì sao? Khả năng cái gì mà truyền nhân Thiết Sa chưởng đều cực kỳ yếu ớt, có khi có vài người trong vòng nửa phút là có thể biến từ hạt sắt thành nước thép cho bạn luôn rồi.

Lữ Thụ đang nghĩ về một vấn đề, thật ra Người Thức Tỉnh có nhiều lối ra lắm, làm minh tinh biểu diễn kiếm tiền cái gì, nó đơn giản chỉ là suy nghĩ hay nhất thôi. Nếu như một bác sĩ khoa não làm phẫu thuật thức tỉnh niệm lực vân vân, thì tuyệt đối sẽ không cắt sai một đao nào, đoán chừng trên khắp cả nước có vô số người đứng xếp hàng chờ anh ta giải phẫu cho nữa.

Chưa chắc chỉ có sức chiến đấu mới xem như hữu dụng, chỉ là loài người quan tâm sức chiến đấu trước hết mà thôi.

Mà lại không quản người khác, cũng không để ý tương lai mình có thể tìm tới một phương pháp thích hợp cho mình kiếm tiền hay không, Lữ Thụ nghĩ chỉ cần mình vẫn luôn trở nên mạnh mẽ, hẳn là sẽ có phương thức kiếm tiền tốt hơn thôi, chỉ là hiện tại, cậu chỉ có thể bán đậu phụ thối.

Ít nhất là nó thoải mái hơn bán trứng gà, đúng không?

Bán trứng gà ấy, tự mình phải nhập hàng, có đôi khi trứng gà ở chợ bán thức ăn truốc cửa nhà đắt tới 1 mao tiền, Lữ Thụ còn phải chạy tận 2 cây số đi tới một siêu thị khác để nhập hàng.

Tích tiểu thành đại nha, nhìn 1 mao tiền thì có vẻ ít, nhưng mỗi ngày cậu phải bán nhiều như vậy, tiết kiệm tiền mua cho Lữ Tiểu Ngư khoai nướng không tốt hơn sao, mùa đông muốn ăn khoai nướng, mùa hè còn muốn ăn kem hộp, tóm lại có muốn ăn gì đó…

Có đôi khi vì cái này, Lữ Thụ có thể dậy lúc sáng sớm 5 giờ để đi chợ sáng mua trứng gà, trên chợ sáng có một số trứng gà là do tự nhà nông nuôi, không chỉ có ăn ngon, cũng tương đối tiện nghi.

Hiện tại nếu như đổi thành bán đậu phụ thối, thì có thể giảm bớt quá trình nhập hàng này rồi, phí điện nước, phí gas tiêu hao khi luộc trứng gà luộc cũng có thể hạ xuống một đoạn, vừa tiện vừa tiết kiệm!

Lữ Thụ nghĩ tới đây quả thực là vui mừng vô cùng, suýt chút nữa đã hát thầm luôn rồi!

Đối với cô nhi vừa tự lực cánh sinh còn có thể giữ vững tâm tính tốt đẹp như Lữ Thụ mà nói, chuyện khó khăn nhất trên thế gian này cậu cũng đã từng gặp qua vài chuyện rồi, nếu như mình không lạc quan, thì thực sự sống không nổi nữa.

Tuy rằng hệ thống rách việc lại khiến cậu ghét bỏ một lần nữa, nhưng nghĩ tới phương diện tốt của nó, tâm trạng nhức cả trứng của cậu cũng lập tức tốt hơn một ít.

Đậu phụ thối của mình, mặc dù còn… thúi đến chính tông hơn so với mấy đậu phụ thối mà cậu ăn trước đây một ít, nhưng vấn đề là, như vậy cũng ăn ngon hơn nữa!

Có một số người ưa thích ăn đậu phụ thối, có khi ngửi thấy mùi này đều không bước đi nổi nữa. Nếu có khách hàng như vậy thật, mùi vị kia chắc chắn sẽ giữ chân được nhiều khách hàng quen. Chỉ có thể nói tuy hệ thống rách việc gài bẫy cậu, nhưng vẫn chưa gài đến tận cùng!

Lữ Tiểu Ngư ăn một phần đậu phụ thối xong còn nghĩ khiến Lữ Thụ dùng dị năng thức tỉnh ra làm một phần bánh cuộn chiên*, nhưng mà Lữ Thụ vô tình từ chối cô bé.

*Bánh cuộn chiên (煎饼果子) là món ăn vặt truyền thống của Thiên Tân. Họ dùng các loại nguyên liệu: dầu mè, tương vừng, đậu phụ lên men, gừng xay, ngũ vị hương, muối...để chế biến nhân bánh; nhân bánh gồm có giá, đậu phụ khô, rau thơm, bánh phở, rồi dùng váng đậu cuộn lại, độ dài khoảng 15 cm; sau đó quẹt nước sốt được chế từ bột mỳ, dấm, muối; cho hai đầu cuộn bánh dính vào với nhau, rồi đem chiên dầu, chiên đến khi bánh có màu vàng:

Sáng hôm sau Lữ Thụ cõng một cái rương lớn ra cửa, cái rương này trước kia dùng để chứa đồ khi dọn nhà, hiện giờ vừa lúc dùng để cất đậu phụ thối.

Khi còn ở nhà cậu nhất định phải lấy đậu phụ thối ra từ trong balo hệ thống, nếu không tới lúc đó trống rỗng lấy ra đậu phụ thối ngay trước mặt khách hàng thì có hơi khôi hài, đầu óc của cậu vẫn không có vấn đề gì, ít nhất là không có ở phương diện này…

Nếu là Lữ Thụ của trước kia, thì thật đúng là không thể vác nổi cái rương cộng thêm hơn hai mươi phần đậu phụ thối bên trong, bây giờ quả là quá dễ dàng.

Đương nhiên, dù cho có thể xách được nó bằng một tay, cậu vẫn phải giả bộ hơi cật lực tí.

Tới nơi hay bày quán trước kia, chủ tiệm ăn sáng bên cạnh vui vẻ nhìn Lữ Thụ: “Tiểu Thụ rới rồi à, để chú múc cho cháu chén súp cay* nhé?”

*Súp cay (胡辣汤): Súp cay, hay còn được gọi là súp tiêu nóng, có nguồn gốc ở tỉnh Hà Nam, đặc biệt là súp cay ở trấn Bắc Vũ Độ, huyện Vũ Dương, thành phố Loa Hà với súp cay ở trấn Tiêu Dao, huyện Tây Hoa, thành phố Chu Khẩu nổi tiếng nhất. Đây là món súp truyền thống thường được thấy trong bữa sáng ở miền bắc Trung Quốc.

Lữ Thụ cười lắc đầu: “Cảm ơn chú Lý, cháu đã ăn ở nhà rồi.”

“Ha ha, sao hôm nay Tiểu Ngư không tới thế, lúc con bé giúp cháu bán trứng gà, làm bộ đáng thương ngồi xuống đó một phát là bán hết ngay tức thì luôn.” Lý Quốc Dương bán bữa sáng trêu chọc, chú khâm phục thật sự, cô bé Lữ Tiểu Ngư kia cứ ngồi vậy không hề nói một câu nào, việc làm ăn đã tự tới luôn rồi.

Lữ Thụ nhíu mày, Lữ Tiểu Ngư không đáng thương tội nghiệp thật đâu, con bé nhỏ ma lanh, toàn dựa vào diễn xuất.

Nơi này từng là địa điểm bán rau tự phát khi chợ bán thức ăn còn chưa được xây xong, người mua bữa sáng bán đồ ăn đều tụ tập ở nơi này.

Sau đó chợ thức ăn được xây xong, dân phòng suốt ngày tới đây đi dạo, cái gì cũng không cho bé.

Sau đó nữa, chính sách bắt đầu chậm rãi có khuynh hướng quan tâm quần thể, yếu thế trong thành phố thì tìm tận mấy nơi có thể chiếm đường bán đồ ăn bán dưa hấu bán đồ ăn n sáng các loại, ở đây lại lần nữa náo nhiệt lên.

Mấy người bán thức ăn đã qua chợ cả rồi, nơi này chỉ còn lại mấy người bán đồ ăn sáng.

Nếu như không phải như vậy, Lữ Thụ đoán có khi mình sẽ bị dân phòng đuổi chạy mỗi ngày. Một bên vì kế sinh nhai, một bên vì xây dựng vệ sinh văn minh thành thị, ai cũng không dễ dàng…

Hiện tại cũng không cần lo lắng cái này, rất nhiều dân phòng đều thích đến bên này để ăn sáng.

Lữ Thụ mở rương ra, Lý Quốc Dương đang bán đồ ăn sáng bỗng nhiên khựng lại, không ít mấy chú mấy thím mấy anh mấy chị bán bữa sáng bên cạnh đều khựng lại một chút… Cái mùi này… mẹ nó có hơi cay mắt đó!

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Quốc Dương +5 +2 +1 +7…]

[Giá trị…]

Theo không khí lưu động, mùi đậu phụ thối lúc nhạt lúc đậm trước mũi mọi người, giá trị cảm xúc tiêu cực cũng lúc cao lúc thấp…

Không chỉ có chủ quán đồ ăn sáng Lý Quốc Dương bên cạnh Lữ Thụ là cung cấp cho Lữ Thụ giá trị cảm xúc tiêu cực lâu bền, hơn mười tiểu thương xung quanh, không quan tâm là bán bánh gối, bán bánh cam, bán bánh quẩy bán rán, bán bánh cuộn chiên hay là bán bánh bao, tất cả mọi người bỗng nhiên đều có cảm giác hít thở không thông.

Chương kế tiếp