Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 48: Móa sao mày nói có đạo lý quá vậy!
Giá trị cảm xúc tiêu cực mấy ngàn người có thể cung cấp được rất là khổng lồ, trước đó Lữ Thụ nghĩ hệ thống này đúng là hố cha thực sự, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy ngược lại, đậu phụ thối nhất định chính là cảm xúc đặc biệt…

Bản thân thứ đậu phụ thối này cũng rất kỳ lạ, có ít người tránh không kịp, mà lại có một số người lại đặc biệt thích ăn nó, thậm chí ngửi thấy cái mùi ấy thôi là dị thường phấn khởi.

Vậy nên cũng không phải ai cũng sẽ sản sinh giá trị cảm xúc tiêu cực đối với mùi của vũ khí sát thương quay mô lớn này, vậy nên Lữ Thụ cũng không phải là không có buôn bán.

Một người đàn ông trung niên đi ngang qua nơi này thì ngửi thấy được mùi đậu phụ thối, lập tức hai mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn Lữ Thụ: “Bao nhiêu tiền một phần?”

“Năm khối.” Lữ Thụ biết là việc làm ăn tới.

“Cho một phần nếm thử.” Người đàn ông trung niên lấy ra năm khối tiền tiền lẻ trả cho Lữ Thụ, cậu nghĩ tới những ngày thu nhập tăng gấp bội sau đấy là có chút vui vẻ.

Người đàn ông trung niên cầm cây xiên trúc ghim lên một khối đậu phụ thối đen kịt bỏ vào trong miệng, vừa nhai hai cái: “Ăn ngon đó, mùi vị chính tông!”

Cho đến lúc này Lữ Thụ mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cậu không ăn đậu phụ thối cho nên đối với việc làm ăn này cậu cũng không chắc chắn cho lắm, hiện tại có người thích ăn, vậy là nói được thông.

Việc buôn bán chính là như vậy, chỉ dựa vào một sáng ý thôi là rất khó thực sự kiếm tiền được.

Có người nói: “Bán hết mọi thứ, không bằng mở tiệm cơm.”

Thế nhưng mở tiệm cơm dễ dàng kiếm tiền như vậy chắc? Lắp đặt thiết bị, tiền lương cho người phục vụ, tiền lương cho đầu bếp, có cái nào không cần tiền chứ?

Mỗi ngày trợn mắt chính là chi ra mấy nghìn đồng tiền, rất nhiều người đều chịu không nổi.

Giống như là trong lòng không ít người đều có tí ti suy nghĩ làm ăn hoặc nhiều hoặc ít, đều cảm thấy thật mới mẻ, nhưng mà thực ra lại làm lỗ đến rối tinh rối mù.

Lữ Thụ chỉ sợ mình thuộc loại tình huống này, có điều ưu thế của cậu ngay ở chỗ cậu không tốn phí tổn, lại không cần trả tiền lương cho ai, cũng không cần phải mua nguyên vật liệu, cho dù không buôn bán được cái này, cậu coi như là không được nhiều lắm, cũng chỉ là lãng phí một chút thời gian mà thôi.

Sau khi người đàn ông trung niên đi rồi, Lữ Thụ cũng có lo lắng, bắt đầu kéo người mua: “Năm khối tiền một phần đậu phụ thối, năm khối tiền bạn không mua được có hại, không mua được bị lừa…”

Vừa mới dứt lời, thu nhập lại bùng nổ một lớp nho nhỏ.

Những người qua đường không ngửi được mùi đậu phụ thối lúc đó suýt chút nữa thì tè ra quần, cậu khiêm tốn bán đậu phụ thối được không, đừng hô nữa có được không!

Ngay khi Lữ Thụ tích góp giá trị cảm xúc tiêu cực từng tí một đến con số lớn 7000 giá trị, đậu phụ thối của cậu cũng dần dần khai trương, khi giá trị tích lũy của cậu đạt đến 8100, đậu phụ thối bán xong toàn bộ!

Lữ Thụ bỗng nhiên thấy ngày hôm nay mình thu được nhiều giá trị cảm xúc tiêu cực, đó là bởi vì đậu phụ thối bày ra ở đây một lúc lâu cũng không người đến nếm thử, sau đó mới chậm rãi bán đi được.

Ngộ nhỡ sau này khách hàng quen hơn, mới vừa bày quầy bán hàng đã bán hết rồi, khi đó mình kiếm tiền nhanh thật đấy, thế nhưng giá trị cảm xúc tiêu cực lại lỗ mất rất nhiều.

Thì ra, đậu phụ thối hệ thống cho ăn quá ngon cũng là một tội lỗi cả mà, Lữ Thụ phiền muộn nghĩ…

Cậu cũng chưa từng nghĩ, nếu để cho một số người biết được suy nghĩ của cậu, chắc phải đánh cho cậu một trận luôn mất.

Lữ Thụ thu quán cõng rương đi về nhà, ngày hôm nay khởi đầu tốt đẹp, chuyện về sau sau này hãy nói, dù sao hôm nay cậu đã kiếm lời là được.

Về phần xài giá trị tích lũy như thế nào, ha ha, Lữ Thụ cảm thấy mình phải xem kỹ cái hệ thống rách việc đó, đợi buổi tối rồi nói sau.

Trên đường đến trường, Lữ Thụ lật xem điện thoại do nước nhà sản xuất, một là nhìn mấy nơi như diễn đàn xem có phát hiện ra chuyện gì mới mẻ hay không, hai là nhìn mọi người đang thảo luận cái gì trong hai nhóm Người Thức Tỉnh.

Trong diễn đàn cơ bản cũng là đang thảo luận về lớp Đạo Nguyên ở các địa phương cơ bản là giống nhau, quốc nội thì gần như nghìn bài một điệu, nhưng ở nước ngoài lại nhiều chuyện mới mẻ hơn tí, có người nói ở nước ngoài cũng bắt đầu xuất hiện tổ chức Người Thức Tỉnh.

Cả đám đều nói muốn trở thành người bảo vệ thành thị, đả kích phần tử phạm tội linh tinh, thậm chí còn có người nhận phỏng vấn.

Truyền thông đương nhiên là thích nghe ngóng đối với loại Người Thức Tỉnh có tư tưởng cởi mở này, một bên là truyền thông muốn đào móc tin tức, bên kia là Người Thức Tỉnh muốn được vạn chúng chú mục, song phương quả thực là ăn nhịp với nhau.

Không quan tâm người ta có phải là bảo vệ thành thị thật không, ít nhất thái độ đã bày ra đó.

Trên diễn đàn không ít người đều nói Người Thức Tỉnh xuất hiện là một chuyện tốt, chủ nghĩa anh hùng một lần nữa rõ ràng, tất cả mọi người nguyện ý làm chuyện tốt thì cũng có thể kéo bầu không khí của toàn bộ thế giới? Tối thiểu nhìn từ bây giờ, Người Thức Tỉnh đều cũng không tệ lắm, rất có năng lượng chính nghĩa.

Lữ Thụ thấy cahcs nói này mà trong lòng bắt đầu ha ha, quả thực là ngây thơ thật đấy, Người Thức Tỉnh ôm ý xấu sẽ chủ động nói cho bạn biết người ta chuẩn bị làm gì?

“Xin chào, tôi muốn đi đập vỡ kính nhà bạn.”

Khụ khụ, đập kính để làm gì, phải làm thì cũng nhất định là chuyện càng xấu xa hơn.

Tiếp đó một chuyện khác được thảo luận nóng bỏng chính là về sự kiện để lộ bí mật của lớp Đạo Nguyên, lúc này đây số người mà lớp Đạo Nguyên khuyên lui trên phạm vi toàn quốc gần như hơn một nghìn, sức ảnh hưởng cũng đủ lớn, mọi người cũng nhìn thấy quyết tâm bảo mật của lớp Đạo Nguyên.

Có điều cũng có một nhóm người khác phát hiện một tình huống: Chuyện Người Thức Tỉnh trao đổi lẫn nhau, chắc là sẽ không bị khuyên lui.

Đây nhất định là quy luật mà các Người Thức Tỉnh suy nghĩ ra được, nói cách khác, thật ra cấc áo khoác đen ngầm đồng ý việc giao lưu giữa các Người Thức Tỉnh, chỉ có điều cấm truyền lại tin tức cho người thường mà thôi.

Trong nhóm thức tỉnh của trường ngoại ngữ Lạc thành có Lý Tề bỗng nhiên có người nói: “Bạn học tiểu học của tớ ở ngoài trường, thế mà lại có tư chất cấp B, lúc chúng tớ trò chuyện, cậu ta khoe khoang với tớ một lúc lâu, bộ dạng như kiểu tớ sẽ bị cậu ta nghiền ép ấy. Cầu hỏi, có cách nào để đề cao tư chất không, online chờ, rất cấp bách.”

“Đừng có nằm mộng, tư chất sao mà tăng được, cậu ngay cả tu hành thế nào cũng không biết nữa…”

Lúc này, tư chất cấp B đã được công nhận là nhân vật lợi hại rồi, trong lòng của các Người Thức Tỉnh dự bị đều hiểu cả, trong lớp ai ai ai là tư chấtcấp B , tất cả mọi người rất rõ ràng.

Mà các bạn học có tư chất cao, một cách tự nhiên bên cạnh sẽ tụ tập một ít người, đây là một loại thuộc tính thiên nhiên, rất giống như bên cạnh các phú nhị đại dễ có người khác tụ tập vậy.

Cái thứ giai cấp này, thực sự là không chỗ nào không có, có khác biệt, tự nhiên sẽ xuất hiện giai cấp.

Có một số người cấp C D E F, trong tiềm thức đều sẽ cảm thấy cấp B cao hơn bọn họ một lần hoặc mấy lần.

Có một số bạn học cấp B khiêm tốn một ít, có một số thì tương đối kiêu ngạo, ví dụ như Lưu Lý trưởng lớp 11-2, cậu ta thật sự không có khinh thường ai, chỉ là bỗng nhiên bắt đầu sôi nổi hơn trong trường học, như là một đóa hoa giao tế tươi đẹp thuận lợi mọi bề…

Hoa giao tế là đánh giá của Lữ Thụ đối với cậu ta…

“Không cần quan tâm cậu ta.” Có người nói: “Tư chất cũng không có nghĩa là tiền đồ sau này, hơn nữa trường học chúng ta cũng không thiếu cấp B, còn có cấp A nữa đó, không phải mỗi bọn họ.”

“Ha ha, càng khoe khoang cái gì, thật ra lại càng thiếu cái đó, không cần để ý đến cậu ta, chúng ta đoàn kết lại là tốt rồi.”

Không giải thích được nói mấy câu, bởi vì cuộc chiến giữa bên ngoài trường và trường chúng ta, mọi người bỗng nhiên cùng chung mối thù rồi, Lữ Thụ chỉ có thể nói, trẻ nhỏ dễ lừa thật…

Lữ Thụ chậm rãi nhắn một tin: “Càng khoe khoang cái gì, càng nói rõ người ta… có cái đó đó…”

Đám người vốn có cùng chung mối thù trong nhóm bỗng nhiên an tĩnh lại... lời tất cả mọi người muốn nói đều giống như bị một tia chớp đánh trở về trong bụng...

Móa sao câu mày nói… có đạo lý quá vậy!

Chương kế tiếp