Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 52. Tri Vi!
Ngôi nhà của đám Lữ Thụ thuộc viện, tên đầy đủ là “Thị Phủ Tây Gia Thuộc Viện”, trước đây có một số quan lớn hiển quý sống ở đây, nhưng đó là chuyện từ những năm 70 rồi.

Với sự phát triển không ngừng của thành phố, những hộ gia đình ban đầu đều đã chuyển đến những nơi ở tốt hơn, để lại những ngôi nhà cũ ở đây, cho thuê lại, hoặc đem bán.

Thị Phủ Gia Thuộc Viện ban đầu cuối cùng đã trở thành một khu ổ chuột trong thời đại mới, một nơi rất chi là thú vị.

Lúc trước Lữ Thụ chọn thuê ở đây, vừa là vì nơi này gần trường ngoại ngữ Lạc Thành, đi học thuận tiện hơn, vừa là vì với mức giá này thì vị trí nhà, môi trường xanh trong sân và cả tiểu khu có sân khá tiết kiệm chi phí.

Từ cửa chính đi vào, có một con đường nhỏ dẫn đến chỗ ở của cậu và Lữ Tiểu Ngư, lúc Lữ Thụ đến dãy nhà trệt của bọn họ đã hơn 9h40, trời đã tối rồi.

Khi cậu đang bước vào trong, cánh cửa của ngôi nhà hàng xóm của các cậu mở ra.

Dì khi nấu thuốc vẫn nghĩ đến Lữ Tiểu Ngư bước ra khỏi nhà, theo sau dì là một người đàn ông trẻ tuổi.

Khi ánh đèn mờ ảo trong phòng chiếu vào hai người, Lữ Thụ mới giật mình, cậu khá ấn tượng về người thanh niên phía sau người dì: Tri Vi.

Mới tối hôm qua, Lữ Thụ còn thấy Tri Vi đã cung cấp cho mình 1 điểm cảm xúc tiêu cực đây này.

Tri Vi là một người không giống bình thường trong ấn tượng của Lữ Thụ.

Nơi Lương Triệt xảy ra tai nạn đã gặp hắn.

Trên kênh tin tức đám cháy ngày hôm đó, Lữ Thụ lại nhìn thấy hắn.

Vì vậy, Lữ Thụ đã từng theo bản năng liên hệ hắn với Người Thức Tỉnh, nhưng không rõ rốt cuộc đối phương có thân phận gì, tại sao hắn lại nhiều lần có quan hệ với Người Thức Tỉnh như thế.

Bây giờ đối phương xuất hiện ở nhà hàng xóm của mình, bộ dạng hình như rất quen thuộc với dì, điều này làm cho Lữ Thụ có chút lẩm bẩm.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hàng xóm của mình sẽ là Người Thức Tỉnh hay gì đó. Dù gì thì một người là một dì tốt bụng, người kia là một ông cụ gần đất xa trời. Hàng xóm cũng nói rằng họ đã sống ở đây hơn mười năm rồi.

Nhưng bây giờ sự xuất hiện của Tri Vi khiến trái tim Lữ Thụ khẽ vang lên một hồi chuông cảnh báo. Hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, nếu hàng xóm có quan hệ với Người Thức Tỉnh, lỡ như hôm đó áo khoác đen chạy đến liên lụy chính mình thì chẳng phải nhức hết cả trứng đúng không?

Ban đầu Lữ Thụ định lặng lẽ đứng ở bóng tối cách đó không xa, cậu định sau khi Tri Vi đi thì sẽ trở về nhà, bởi vì cậu không muốn dính dáng gì đến thanh niên này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lối đi trước nhà trệt chỉ rộng cỡ ba người đi, đối phương sao có thể không phát hiện cậu được, nên chỉ có thể cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Lữ Thụ chỉ nghe thấy tiếng Tri Vi cười nói ở ngoài cửa: “Dì à, dì không cần tiễn đâu, cảm ơn dì đã chăm sóc ông cụ Cố nhiều năm như vậy. Sau khi uống viên thuốc đó chắc ông sẽ thuyên giảm đi rất nhiều. Nếu sau này di tích khác được mở ra, chúng cháu sẽ cố gắng hết sức để tranh thủ.”

Dì bình tĩnh nói: “Không cần cảm ơn đâu, lúc trước chính dì đã lựa chọn đến chăm sóc ông ấy, cũng tự mình xin mà.”

“Dạ, vậy cháu đi đây,” Tri Vi nói xong định đi ra ngoài, nhưng quay đầu lại đã thấy Lữ Thụ đang cúi đầu đi về phía mình.

Ánh mắt Tri Vi sáng rực lên, hắn sao có thể quên bóng dáng quen thuộc này được chứ?

Lúc trước hắn đi tìm Lương Triệt bị nghi ngờ là Người Thức Tỉnh đã gặp thiếu niên trước mặt này, ban đầu chỉ là một khách sao “Xin chào, rất vui được gặp cậu”, nhưng lại bị đối phương phũ làm cho mình khó chịu mấy ngày!

Không phải hắn khó chịu khi bị phũ mà là hắn tự cho mình là người thông minh cơ trí, nhưng lại không tiếp nhận lời của Lữ Thụ, điều này khiến cho hắn cảm thấy IQ của mình như bị bóp chết vậy...

Chính cảm giác sỉ nhục ấy khiến hắn không thể nào quên được thiếu niên này. Hơn trong khoảng thời gian này hắn vẫn đang suy nghĩ tìm cách trả lời câu hỏi “vui đến bao nhiêu” này như thế nào! Tri Vi cảm thấy nếu mình đối đầu với thiếu niên đó một lần nữa, hắn nhất định sẽ không rơi xuống hạ phong nữa, đến lúc đó hắn sẽ tự mình trả lời, xem biểu hiện của đối phương là như thế nào!

Tri Vi nghĩ đến vẻ mặt sửng sốt của đối phương vì câu trả lời của mình liền không nhịn được vui vẻ.

Nhưng vấn đề là, hắn không gặp thiếu niên kia nữa, chuyện này giống như một quả bom nguyên tử được chuẩn bị sẵn nhưng không thể phóng ra được, cực kỳ khó chịu.

Nếu Lữ Thụ biết Tri Vi đang nghĩ gì, cậu sẽ hiểu tại sao tên này cho đến tận hôm qua vẫn cung cấp cho cậu giá trị cảm xúc tiêu cực...

Khóe miệng Tri Vi hơi nhếch lên, tự tin đi về phía Lữ Thụ: “Xin chào, rất vui được gặp cậu.”

“Anh rất vui quá sớm rồi.” Khi nghe những lời này, đột nhiên Lữ Thụ hiểu ra Tri Vi muốn làm cái gì rồi, hắn muốn tìm lại mặt mũi á! Cậu vô thức đáp trả chặn họng một câu, sau đó đi qua bên cạnh Tri Vi, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.

Để Tri Vi đứng tại chỗ, cả người vô cùng không khỏe, sao cậu lại có nhiều thủ đoạn bịp bợm vậy chứ? Còn nói đạo lý hay không hả? Tôi chào hỏi cậu lịch sự như thế, vậy mà cậu lại nói tôi vui quá sớm?

Cậu có thể ra bài theo lẽ thường không hả?

Đầu xuân, không khí lạnh giá quét nhanh qua mặt đất, cả người Tri Vi sững sờ đứng tại chỗ.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Lữ Thụ vậy mà lại một lần nữa nói ra một câu mà hắn không thể tiếp lời...

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Tri Vi +419!”

Tri Vi đờ đẫn quay lại hỏi: “Dì ơi, cậu ấy sống bên cạnh nhà dì à?”

“Cậu nói Tiểu Thụ à, thằng bé tên là Lữ Thụ, ừ, sống ở bên cạnh bọn dì, một đứa trẻ tốt bụng.” Dì mỉm cười khi nhìn Tri Vi cứng họng, như thể đã nhìn thấy một cảnh rất chi là thú vị nào đó.

Tri Vi hít sâu một hơi: “Dì ơi, xin dì đừng nói ra ngoài.”

“Ừ.” Dì mỉm cười.

Lữ Thụ về nhà đóng cửa lại, sau đó liền nhìn thấy giá trị cảm xúc tiêu cực của Tri Vi, sau lần nhập lớn 419 này, +1 +1 ban đầu đã trở thành giá trị cảm xúc tiêu cực liên tục của +2 +2...

Chuyện này chỉ là thứ yếu, cậu nhịn không được suy nghĩ sâu xa. Tại sao Tri Vi lại xuất hiện ở đây? Trong nháy mắt Tri Vi vừa mới cứng họng đó, Lữ Thụ rõ ràng cảm nhận được dao động năng lượng cực lớn trên cơ thể đối phương, luồng năng lượng này có lẽ đã vượt qua cả Tây Phệ.

Hắn đã cho ông cụ uống thuốc gì, di tích trong miệng hắn là gì?

Lời nói lúc đầu của Tri Vi là “Nếu sau này di tích khác được mở ra.” Vậy có thể hiểu là hiện tại đã có những di tích đã được mở ra và thuốc của hắn được lấy từ những di tích khác.

Trên đời này còn có quá nhiều chuyện mà Lữ Thụ không biết, tối nay cậu cũng chỉ mới nghe thấy những từ ngữ xa lạ như di tích.

Vì có thể khẳng định Tri Vi là Người Thức Tỉnh, vậy thì hàng xóm của mình có thân phận gì? Dì nói năm đó bản thân tự mình xin đến chăm sóc ông cụ Cố, giọng điệu này cứ như thể bọn họ cùng thuộc một tổ chức nào đó. Chuyện đó hoàn toàn không giống với những lời đồn của hàng xóm, phải biết hàng xóm nói dì là con dâu của ông cụ.

Cái quái gì vậy trời. Thế giới bắt đầu thay đổi theo hướng khó nhận biết, tại sao những người hàng xóm bình thường cũng bắt đầu kỳ quái rồi.

Chương kế tiếp