Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 53. Lại thấy công pháp!
“Lữ Thụ, nhanh đi làm bánh cuộn chiên cho em ăn đi!”

Khi Lữ Thụ đang nghĩ về chuyện của Tri Vi và hàng xóm thì bỗng dưng nghe Lữ Tiểu Ngư bắt đầu đòi ăn gì đó. Bây giờ Lữ Tiểu Ngư tin chắc rằng dị năng của Lữ Thụ là có thể biến ra đồ ăn, chắc chắn có thể biến ra bánh cuộn chiên, nhưng Lữ Thụ không chịu biến cho cô bé! Keo kiệt quá trời!

“Lữ Thụ, em nói với anh nè, năng lực của anh yếu đến mức không thể tạo ra một cái bánh cuộn chiên, vậy sau này anh làm sao sẽ có được chỗ đứng trong Người Thức Tỉnh chứ?” Lữ Tiểu Ngư làm ra vẻ ông cụ non nói.

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh không thể biến ra bánh cuộn chiên được!” Trứng của Lữ Thụ sắp vỡ nát luôn rồi. Cậu thay dép lê, giơ tay rút thưởng, lần lượt đưa một phần đậu phụ thối cho Lữ Tiểu Ngư... Lúc trước còn lo lắng sẽ có câu Cảm ơn đã tham gia xuất hiện, bây giờ rút thưởng mỗi lần đều là một phần đậu phụ thối không thay đổi, hê hê!

Lữ Tiểu Ngư cũng không phải người kén ăn, dứt khoát sảng khoái nhận lấy đậu hũ thối, có còn hơn không phải không?

“Cuối tuần này anh đưa em đi xem phim nhé?” Lữ Thụ hỏi.

Lữ Tiểu Ngư nghi ngờ nhìn Lữ Thụ: “Vé xem phim đắt lắm, không đi đâu.”

“Bây giờ anh không bán trứng nữa, bán đậu phụ. Hôm nay anh đã kiếm được hơn 100 tệ từ việc bán đậu phụ thối đấy, còn không có tốn một đồng tiền vốn nào. Ngày mai anh có thể bán được nhiều hơn, vậy nên... chúng ta có tiền rồi!” Lữ Thụ vui vẻ giải thích cho Lữ Tiểu Ngư.

Cậu biết Lữ Tiểu Ngư muốn đi lắm, trước kia Lữ Tiểu Ngư không hiểu chuyện như bây giờ, cô bé đã từng quấn quít Lữ Thụ đòi đi xem phim. Lúc đó Lữ Thụ còn nhớ bộ phim mà Lữ Tiểu Ngư muốn xem có tên là Kỷ băng hà 2: Băng tan.

Nhưng khi đó Lữ Thụ thật sự không có tiền, nếu đi xem phim sẽ còn không có tiền ăn, vì vậy cậu đành phải nhẫn tâm không đưa Lữ Tiểu Ngư đi.

Sau đó, cậu thuê đĩa lậu về xem, Lữ Tiểu Ngư cũng rất vui vẻ, nhưng Lữ Thụ vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, cậu luôn cảm thấy mình nợ cô bé này một thứ gì đó.

Bây giờ Lữ Thụ chủ động đưa Lữ Tiểu Ngư đi xem, cô bé lại nói không cần, chỉ xem TV là được rồi.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng Lữ Thụ có chút chua xót.

Sáng nay, cậu chỉ bán được hơn 20 phần đậu phụ thối, bán lời hơn 100 tệ. Hôm nay cậu lại có hơn 14.000 giá trị cảm xúc tiêu cực, có thể rút thêm một ít đậu phụ thối, việc buôn bán ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay một ít nhỉ.

Vì vậy, Lữ Thụ đã nghĩ đến việc đưa Lữ Tiểu Ngư đi xem phim.

Lữ Tiểu Ngư nghe được lời giải thích nghiêm túc của Lữ Thụ, ánh mắt cô bé lập tức sáng rực lên. Cô bé vốn đang ngồi xếp bằng trên sô pha lập tức đứng thẳng người: “Thật sao? Gần đây có một bộ phim tên là Avatar, hình như đẹp lắm á. Nói cái gì mà hiệu ứng 3D gì đó, chúng ta có thể xem nó được không?”

“Được.” Lữ Thụ mỉm cười. Chính vào thời điểm này, vẻ mặt vui mừng xen lẫn ngạc nhiên của cô bé khiến cậu cảm thấy cực kỳ mãn nguyện. Cậu đưa điện thoại di động sản xuất trong nước cho Lữ Tiểu Ngư: “Đây, bây giờ em có thể chọn chỗ ngồi, sáng chủ nhật chúng ta đi xem nhé, trưa anh dẫn em đi ăn bún huyết vịt.”

Thế giới của Lữ Tiểu Ngư rất đơn giản, có đồ ăn, có Lữ Thụ là được rồi.

Nhưng tất nhiên sẽ tốt hơn nếu có thể xem lại bộ phim gì đó!

Sau khi Lữ Thụ đưa điện thoại di động cho Lữ Tiểu Ngư, bắt đầu rút thưởng hôm nay, bây giờ rút thưởng khá an tâm, dù sao cũng là vì đậu phụ thối, nếu như có chuyện gì thì bất ngờ khác, không rút ra đồ cũng không sao cả.

Sáng nay, món đậu phụ thối của cậu bán nhanh không phải là vì mọi người đều thích ăn mà là vì số phần trong tay cậu quá ít.

Nếu có thêm 30 phần nữa, có lẽ cũng có thể bán hết. Hơn nữa điều quan trọng chính là món đậu phụ thối này thực sự rất ngon, có khi ngày mai sẽ có khách quen cũng không chừng, vậy nên hôm nay cậu phải chuẩn bị nhiều hơn mới được.

Lữ Thụ nghĩ nghĩ, cậu quyết định hôm nay sẽ rút ra 50 phần. Trong chuyện này có hai điểm cân nhắc, một là nếu rút nhiều hơn thì cậu sẽ không mang nổi cái thùng lớn đó, hai là nếu bán quá lâu, có thể sẽ đi học muộn.

Cậu không có bối cảnh gì, nếu đến muộn, dù thành tích học tập của cậu có tốt thì cũng sẽ bị thầy chủ nhiệm lớp Thạch Thanh Nham mắng, cậu không muốn điều đó.

Không phải là cậu không muốn nghe những lời khó nghe của người khác.

Mà là cậu rất lo lắng chính mình nhìn không được lại phũ ngược lại... Đó là nói đùa thôi, ừm, Lữ Thụ chắc chắn đó là nói đùa thôi.

Mặc dù cảm giác 50 phần vẫn còn hơi ít, nhưng nếu một ngày có thể kiếm được 250 tệ tiền lời, hoặc một tháng 7.500 tệ, cuộc sống của cậu với Lữ Tiểu Ngư sẽ càng được đảm bảo hơn.

Bây giờ, hầu hết những người làm công ăn lương ở độ tuổi trung niên ở Lạc thành đều có mức lương cộng lại không trên 10.000, mặc dù có hơi chút khó khăn để tiết kiệm học phí cho hai người, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra trường hợp họ không đủ.

Một phần đậu phụ thối, hai phần đậu phụ thối... Lữ Thụ máy móc bấm hệ thống rút thưởng, không biết đậu phụ thối có trở thành hàng hóa trong danh sách cửa hàng khi rút thưởng được hạn mức cao nhất giống như quả tẩy tủy hay không nhỉ?

Lúc này Lữ Thụ đột nhiên ngây ngẩn cả người, lúc cậu đang bấm nút rút thưởng, hình như vừa rồi có thứ gì đó lóe lên, nhất định không phải là đậu phụ thối!

Bởi vì quán tính, cậu không ngừng bấm rút thưởng, nên sau khí thứ đồ đó xuất hiện cậu không để ý đến nó.

Tâm tình Lữ Thụ có chút kích động, nhanh chóng mở ra balo hệ thống xem bên trong rốt cuộc rơi ra cái gì... một trang giấy vàng! Vậy mà lại thấy được trang giấy vàng rồi!

Trong phút chốc, Lữ Thụ phấn khích kêu lên quá, lâu lắm rồi mới thấy thứ này, theo kinh nghiệm chắc chắn đây là một công pháp không thể nào sai.

Hiện giờ, cậu chỉ đơn thuần tu hành theo công pháp, nhưng khuyết thiếu kỹ năng.

Điều này tương đương với một thân thuộc tính trống rỗng, kết quả là cậu chỉ có thể tiếp tục chiến đấu bằng tay không. Cảm giác cực kỳ khó chịu.

Nếu lần này có một kỹ năng gì đó, vậy thì đủ cả rồi!

Tốt nhất hãy cho mình một loại đại pháp hủy thiên diệt địa hoặc Như Lai Thần Chưởng, trước khi đánh nhau với người ta hỏi trước một câu mày có từng nghe nói một chưởng pháp từ trên trời giáng xuống hay không, quả thực ngầu bá cháy luôn.

Hoặc có thể dùng các loại kiếm pháp như kiếm Khai Thiên, đối với Ngự Kiếm Phi Tiên gì đó, nếu giẫm lên kiếm có thể đưa Lữ Tiểu Ngư chạy vòng quanh khắp nơi, lại còn có thể tiết kiệm được tiền vé máy bay, tiết kiệm lắm đấy!

Đối với một tuyển thủ như Lữ Thụ mà nói, không thể trông chờ cậu có tham vọng quá cao, cho dù học được công pháp ngự kiếm phi hành, chuyện đầu tiên làm có lẽ là đưa Lữ Tiểu Ngư đi hóng giá... Bó tay.com!

Lữ Thụ lấy trang giấy vàng ra, nhìn mấy chữ trên trang giấy vàng, kết quả lần này có chút lúng túng, cậu vậy mà lại không hiểu những chữ trên đó.

Làm thế nào để sử dụng đây? Cho dù mày yêu cầu tao hát Hai con hổ cũng được, một chữ cũng không biết thì làm thế nào mà hát?

Đúng lúc này, Lữ Tiểu Ngư đi tới, tò mò hỏi: “Lữ Thụ, anh đang cầm cái gì thế?”

Kết quả là ngay khi Lữ Tiểu Ngư đi tới, trang giấy vàng vậy mà lại hóa thành một mảnh bột mịn màu vàng bay vào trong cơ thể của Lữ Tiểu Ngư!

Khi trang giấy vàng biến mất, thậm chí Lữ Thụ có cảm giác nó có chút không thể chờ đợi được nữa, giống như là... nó đã gặp được chủ nhân mà mình tìm!

Chương kế tiếp