Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 59. Giữ bí mật điều lệ đợt thứ hai
“Nghe nói bây giờ buổi sáng Lữ Thụ ngừng bán trứng mà bắt đầu bán đậu phụ thối?”

“Tớ nghe người khác nói... có vẻ là ngon lắm đấy...”

Buổi chiều đi học Lữ Thụ bắt đầu đi dạo diễn đàn, trong kỳ kiểm tra toàn diện vừa rồi cậu đã giành được hạng nhất lớp, thật ra chương trình học của học kỳ này không quá khó đối với cậu.

Thực tế là như vậy, ba năm cấp ba thực ra có thể học xong trong một năm, trên thực tế có vô số trường hợp học sinh đứng hạng chót bật ngược vào năm cuối cấp ba.

Khi mới lên cấp 3, nghĩ rằng chương trình học cấp 3 rất khó, thực ra sau khi ra trường nhìn lại thật sự rất đơn giản.

Lữ Thụ bỗng phát hiện Khương Thúc Y đang tự học sách giáo khoa vật lý, cậu tò mò hỏi: “Cậu học vật lý làm gì vậy? Cậu là học sinh khoa văn mà.”

“Nói không chừng sau này có thể sử dụng đấy.” Khương Thúc Y giải thích: “Trước kia tớ từng nghĩ rằng hóa lý chẳng có tác dụng gì, vì vậy tớ chọn khoa văn, nhưng sau khi Người Thức Tỉnh xuất hiện, tớ nghĩ biết một chút kiến thức thông thường về hóa lý thì sẽ tốt hơn.”

Cũng có lý, nghe xong suy nghĩ của Khương Thúc Y, Lữ Thụ lập tức nghĩ rằng đây có thể là một bạn học nhìn xa trông rộng, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Cho tớ mượn xem sách giáo khoa hóa học tí nhé.”

Nếu đám người áo khoác đen có thể dựa vào khoa học để nghiên cứu vũ khí sản xuất hàng loạt cho Người Thức Tỉnh, điều đó có nghĩa là hóa học vật lý thực sự hữu ích. Ngay cả khi mình không tự nghiên cứu, biết một số kiến thức thông thường thì cũng tốt.

Lữ Thụ chưa bao giờ cố chấp về phương diện này, chỉ cần có ích, cậu sẽ dùng.

Ít nhất... sẽ không nói mấy cái chuyện cười như natri là một con đường trời thần kỳ...

Buổi chiều lại một trận xao động, một lần nữa lại có 23 học sinh lớp Đạo Nguyên của trường bị thuyết phục rút lui vì chuyện điều lệ bảo mật, lần này không có ai lớp 11-3 gặp nạn, nhưng có các lớp khác có khá nhiều.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cơn bão lần trước đã qua đi, nhưng không ngờ là sẽ có một đợt thứ hai.

Cách loại trừ nghiêm ngặt này khiến tất cả học sinh im như thóc, rốt cuộc không ai biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói..

Sau lần phong ba khuyên lui lần thứ nhất, nhiều phụ huynh của học sinh bị thuyết phục rút lui đã bắt đầu bộc lộ bản lĩnh cao cường tìm kiếm mối quan hệ để nói giúp, có người gây áp lực, có người tặng quà nói những điều tốt đẹp.

Nhưng mà cũng lúc đó, bọn họ bất ngờ phát hiện không tìm được người nào để nói giúp.

Đám người áo khoác đen bí ẩn hơn nhiều so với các cơ quan ban ngành khác của chính phủ, tất cả đều không thuộc thẩm quyền của chính quyền địa phương, quản lý theo chiều dọc nối thẳng đến Thanh Vân.

Những người áo khoác đen lo lắng sẽ có người nói giúp có ý nghĩ nhét mấy học sinh con nhà giàu vào, cũng chỉ lo lắng phía trên Thanh Vân có người làm như vậy mà thôi.

Một nhân viên nhỏ trong chính quyền địa phương? Tất cả bỏ qua.

Đó là lý do tại sao nhiều người nhận ra không thể thay đổi khi bị thuyết phục rút lui!

Trước đây, quan hệ giữa con người với nhau không dễ dàng gì, không phải đám áo khoác đen không nói đến tình cảm hay là cứng rắn cỡ nào, chỉ là những người đi nói giúp này hoàn toàn không đủ trình độ.

Vì vậy, khi học sinh ở nhà, cha mẹ người lớn đều sẽ nhắc nhở phải cẩn thận, nếu thuyết phục rút lui thì sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Mức độ nghiêm trọng của tình hình tăng vọt trong các cuộc loại trừ hết lần này đến lần khác. Sau khi được thuyết phục rút lui, một số học sinh thức tỉnh tại chỗ bị đưa đi. Đây là thiểu số, chỉ có một người nói tiếng nước ngoài trong toàn bộ Lạc thành.

Những người khác về cơ bản đều khóc khóc như mưa.

Lữ Thụ nghĩ, không đời nào một người áo khoác đen có thể giám sát và điều khiển cả đất nước bằng bộ não như tiến sĩ X. Vậy thì bug lắm luôn. Hơn nữa họ quá không biết trọng nhân tài. Về cơ bản, có thể nhìn thấy các thiết bị điện tử và các loại app của mọi người thông qua các phương tiện kỹ thuật? Cậu cũng không chắc lắm.

Trong thời đại mà Người Thức Tỉnh xuất hiện, thực sự có bao nhiêu gia đình hạnh phúc, bao nhiêu gia đình sầu lo.

Chạng vạng, ánh hoàng hôn buông xuống biến toàn bộ trường ngoại ngữ Lạc Thành thành một màu đỏ cam, những đám mây tầng tầng lớp lớp trải về phía chân trời, ánh sáng chiếu từ khe hở sau tòa nhà khiến người ta bất giác bình tĩnh lại.

Tất cả mọi người cho dù là học sinh của lớp Đạo Nguyên đều phải ra khỏi cổng trường, sau đó vào trường bằng thẻ ra vào với sự kiểm tra nghiêm ngặt.

Hôm nay, Tây Phệ không nói bất cứ nội dung quan trọng gì.

Vẫn là lời giải thích chi tiết về Chu Dịch Tham Đồng Khế và một số thay đổi đã biết trong thế giới quan: Không chỉ con người thay đổi, mà môi trường cũng thay đổi, rất nhiều loài động vật và thực vật cũng xuất hiện biến đổi.

Lữ Thụ biết điều này, rất nhiều người đã thảo luận trong diễn đàn. Sự thay đổi của động vật và thực vật tương đối phổ biến. Nhưng không ai thực sự nhìn thấy những thay đổi trong môi trường địa lý. Họ chỉ biết có một số khu vực bị phong tỏa.

Buổi học kết thúc, Tây Phệ bình tĩnh nhìn mọi người ngồi trên bồ đoàn trong lớp: “Thầy tin rằng các em đều đã học được bài học của những người khác từ hai lần thuyết phục rút lui. Chuyện của lớp Đạo Nguyên rất quan trọng, các thầy tuyệt đối sẽ không dung túng cho bất cứ ai làm tổn hại đến lợi ích của đất nước, mong các em đừng đạp lên vết xe đổ của người khác. Với lại, thầy cũng biết trong xã hội gần đây có rất nhiều người muốn trục lợi từ những Người Thức Tỉnh, nhưng thầy khuyên các em không nên đi quá xa. Là nhân tài trụ cột của quốc gia, đừng lãng phí nó. Bắt đầu từ tuần sau, sẽ không đơn giản là thuyết phục rút lui nữa.”

Đoạn văn này bao gồm ba tin tức: Không được tiết lộ bí mật, nếu không sẽ không có quả ngon để ăn, nếu bị phát hiện thì sẽ không nhân nhượng.

Tin tức thứ hai: Đám áo khoác đen cũng biết trong xã hội có người muốn mời chào các Người Thức Tỉnh. Bạn có thể kiếm chút tiền, chẳng ai quan tâm cả, nhưng không thể chơi quá đà. Chúng tôi xem bạn làm nhân tài trụ cột của quốc gia, bạn đừng tự mình đi làm mấy chuyện bừa bãi lộn xộn.

Đây là sự khác biệt giữa trong nước và nước ngoài, khi giá trị thương mại của Người Thức Tỉnh được khai thác sâu ở nước ngoài thì trong nước lại coi tất cả Người Thức Tỉnh là “trụ cột”. Nói trắng ra, nó là vật liệu xây dựng!

Có nghĩa là muốn lôi kéo tất cả mọi người vào xây dựng quốc gia.

Lữ Thụ gật đầu, xem ra chính phủ vẫn muốn chiêu mộ Người Thức Tỉnh, một là để ổn định, hai là để làm giàu cho lực lượng quốc gia.

Dù sao chỉ cần đi theo đám đông, chơi theo tổ đội, tự mình lại thích chơi lén, hai việc sẽ không chậm trễ.

Lúc này, cậu rất muốn tranh luận: Tôi không muốn trụ cột của quốc gia, tôi muốn tự mình chơi, các người đừng để ý tôi!

Chuyện này thật là có bệnh, từng phút từng giây từng phút phải quỳ gối, thế cục bây giờ là sức mạnh của đám người áo khoác đen có thể nghiền nát hết tất cả mọi thứ.

Không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ít nhất bây giờ là như thế này.

Nhưng Lữ Thụ vẫn nói câu nói như cũ... Nếu như có một đám Người Thức Tỉnh có thể bắt đầu coi thường quyền lực và vũ khí nóng, thật sự khó nói thế giới sẽ trở thành cái gì.

Thậm chí Lữ Thụ cũng đã nghĩ đến, nếu như xảy ra tình huống như vậy, cậu sẽ đem theo Lữ Tiểu Ngư đi tránh trước.

Trong đoạn văn này còn có tin tức thứ ba: Tây Phệ nói: “Bắt đầu từ tuần sau, sẽ không đơn giản là thuyết phục rút lui nữa.” Câu này có nghĩa là... Cuối cùng cũng sắp được nhìn thấy chương trình học thật sự của lớp Đạo Nguyên rồi!

Thành thật mà nói, hiện tại cậu không quan tâm lắm đến những chuyện này, tất cả chỉ là những công pháp theo như lời đám người áo khoác đen đã nói.

Không, không đúng, cậu không hứng thú lắm với công pháp này.

Lúc trước cậu để ý là bởi vì Lữ Tiểu Ngư còn thiếu công pháp, hiện tại Lữ Tiểu Ngư đã không thiếu nữa.

Thực ra, không cần phải để ý người khác như thế nào, chỉ cần cậu và Lữ Tiểu Ngư có thực lực mặc kệ quyền lực thế tục và vũ khí nóng, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể nhảy ra khỏi Tam giới, không ở trong ngũ hành này, tự do tự tại.

Chương kế tiếp