Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 58. Tuyển phóng đại!
Lữ Thụ không để ý đến nhà Lưu Lí làm gì, nhưng hai ngày nay cậu đã nhìn thấy chiếc xe đến đón Lưu Lí, tuy một đứa trẻ mồ côi như cậu không thể nói được tên nhưng bộ dạng trông rất khí phách, biển số 99999, chỉ sợ người bình thường không có cách nào mua được.

Nhưng điều này không liên quan gì nhiều đến Lữ Thụ, người ta có tiền là chuyện của người ta.

Bây giờ ba của Lưu Lí muốn mời chào một số Người Thức Tỉnh, Lữ Thụ cảm giác giống như là “Có tiền nhưng không có nơi nào để tiêu, vậy thì tuyển một vài Người Thức Tỉnh chơi đùa một tí.”

Một số ông chủ không thích nói: “Tôi không có văn hóa, nhưng tất cả nhân viên của tôi đều là sinh viên từ Thanh Hoa, Bắc Đại. Không phải bọn họ vẫn làm việc cho tôi sao?”

Không biết ví dụ có phù hợp hay không, có lẽ chính là ý này.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao Lữ Thụ cũng cực kỳ ghét cảm giác này, cho nên cậu dứt khoát phũ lại, Lưu Lí nửa ngày cũng không có phản ứng!

Lưu Lí hít sâu một hơi: “Lữ Thụ, nhà cậu đang gặp khó khăn, đây là cơ hội hiếm có...”

Lữ Thụ nhướng mày: “Cậu không thực sự hạnh phúc.”

Lưu Lí ngây ngẩn cả người, ý cậu là sao? Tại sao lại bỗng nhiên bắt đầu bằng lời bài hát? Đây không phải là bài hát của Mayday sao? Cậu suy nghĩ trong hai giây, thăm dò hỏi: “Nụ cười của cậu chỉ là lớp bảo vệ mà cậu đeo lên?”

Lữ Thụ lắc đầu vẻ mặt thất vọng: “Cậu không thực sự hạnh phúc, nhưng tớ lại hạnh phúc.”

Lúc đó, Lưu Lí suýt chút nữa phun, cậu bị thần kinh rồi phải không? Chắc chắn bệnh thần kinh luôn.

Tớ đã nói với cậu về chuyện mời chào, vậy mà cậu nói lời bài hát với tớ, nhưng lại không ra bài theo lẽ thường!

Cậu mà hạnh phúc cái quái gì chứ, người nghèo có thể hạnh phúc à?

Cậu đã bao giờ thấy ai đó không hợp lời bài hát chưa, cậu vẫn là một người bình thường à?

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lưu Lí +411!”

Nhưng đối với Lữ Thụ mà nói, nghèo kiết xác, nhưng cậu và Lữ Tiểu Ngư là nhữ đứa trẻ mồ côi cực kỳ giỏi tự tìm niềm vui trong đau khổ. Nên không cảm thấy đau khổ, ngược lại là mỗi ngày đều rất vui vẻ. Vì vậy cậu cảm thấy mình hạnh phúc hơn Lưu Lí nhiều. Còn về lời bài hát gì gì đó, thần kinh phũ người vô thức nói ra thôi, kẻ trộm thuận tay ấy mà!

Sắc mặt Lưu Lí đen thui, Khương Thúc Y cúi đầu bả vai run run, Lữ Thụ ho khan một tiếng: “Muốn cười thì cứ cười, nhịn làm gì.”

“Hahahaha.” Khương Thúc Y thực sự không nhịn được, cậu chợt phát hiện bạn cùng bàn của mình thực sự có thiên phú dị bẩm ở phương diện khác!

Nhưng sau khi nghĩ lại, Khương Thúc Y thật sự cho rằng tâm tình của Lữ Thụ rất tốt, mấy ngày nay cậu cũng nghe nói về Lữ Thụ, mồ côi, còn kéo theo một cô em gái, buổi sáng tự lực gánh sinh đi bán trứng gà luộc gì gì đó nuôi sống gia đình, vậy mà vẫn giữ thành tích đứng đầu trong danh sách.

Và điều quan trọng nhất là dù trong cuộc sống khó khăn như vậy nhưng không hề cực đoan.

Nói thật, không phải Lữ Thụ không muốn kiếm số tiền này từ nhà Lưu Lí, mà có hai lý do, một là cậu không muốn kiếm thêm rắc rối, hai là cậu hoàn toàn chướng mắt.

Sau khi Lưu Lí trở về, Lữ Thụ bỗng phát hiện một số bạn học đã vây xung quanh bên người lớp trưởng, thậm chí cả học sinh mới chuyển đến cũng vậy.

Giữa trưa tan học, mọi người đi đến nhà ăn ăn cơm, Lữ Thụ cũng nhìn thấy một đám đang ngồi ở trên bàn cao hứng thảo luận cái gì đó. Lưu Lí quay đầu nhìn Lữ Thụ, trong mắt đầy ẩn ý phức tạp, có một chút chế giễu, cũng có một cái nhìn trịch thượng.

Theo quan điểm của Lưu Lí, cậu ta có tư chất cấp B. Chỉ cần lớp Đạo Nguyên bắt đầu công pháp tu hành, nhất định sẽ bị bỏ rất xa Lữ Thụ.

Ban đầu mời chào Lữ Thụ là một nước đi chiêu hiền đãi sĩ bất chấp hiềm kích trước đây cậu ta thuận tay làm, nhưng kết quả là bị phũ suýt chút nữa nghi ngờ cuộc sống.

Hiện tại Lưu Lí mới chỉ là học sinh cấp 3. Lòng dạ học sinh cấp 3 có thể sâu đến mức nào? Không phải tất cả mọi thứ đều viết trên mặt là đã tốt rồi.

Có người trêu chọc: “Thế nào, cậu cố gắng mời chào Lữ Thụ tư cấp cấp F đó, nhưng không thành công?”

Lưu Lí mỉm cười: “Có cậu ta hay không đều giống nhau.”

Còn Lữ Thụ tương đối bình tĩnh, cậu hít một hơi thật sâu rồi mới lấy hộp cơm của mình ra, bữa trưa hôm nay khá đặc biệt.

Tất cả chỉ vì cảm xúc tiêu cực, mọi người đừng trách tớ nhá...

Khi Lữ Thụ mở hộp cơm, bán kính 50 mét lấy Lữ Thụ là trung tâm trong nhà ăn bỗng nhiên bốc lên mùi đậu phụ thối...

Lưu Lí và những người khác đang cười cười nói nói, kết quả khi nhận thấy mùi vị hít thở không thông này...

“Đệch mợ, cái quái gì vậy!” Có người cầm hộp cơm chạy đi.

Mọi người đều hướng về phía người khởi xướng Lữ Thụ, mùi vị từ đó phát ra, Lữ Thụ lộ ra hàm răng trắng nõn cười: “Đậu phụ thối bí mật, tớ tự làm đấy, có ngạc nhiên hay không?”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lưu Lí...”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Viên Lĩnh Khởi...”

Ai có thể ngờ rằng Lữ Thụ lại bỗng nhiên tung ra một chiêu lớn như vậy, nháy mắt giết một đống người!

Một làn sóng thu nhập lập tức đưa giá trị cảm xúc tiêu cực của Lữ Thụ chạm mốc 18.000. Rốt cuộc, cậu có thể thắp sáng ngôi sao thứ bảy rồi, cũng sẽ không chậm trễ việc bán đậu phụ thối ngày mai! Perfect!

Buổi sáng Lữ Thụ nghĩ giá trị cảm xúc tiêu cực của mình không đủ, nên dứt khoát để dành một ít đậu phụ thối cho bữa trưa, vũ khí hủy diệt quy mô lớn được sử dụng trong nhà ăn, hiệu quả thực sự bùng nổ.

Thật ra trực tiếp mắng chửi người ta cũng có thể làm tăng giá trị cảm xúc tiêu cực, nhưng Lữ Thụ nghĩ làm như vậy có hơi bỉ ổi, thanh niên năm tốt, học sinh ba tốt xã hội chủ nghĩa sao có thể làm loại chuyện đó được. Không thể nào!

Cậu còn nghĩ mình có thể ăn đậu phụ thối trên xe buýt. Lúc đó, người ngồi trên xe dù muốn chạy cũng không thể chạy, thu nhập xong xuôi chắc cũng hơn 10.000, nhưng làm vậy quá thất đức.

Lữ Thụ không quan tâm đến đạo đức phổ thông trong xã hội, nhưng tôn trọng thước đo nội tâm của mình.

Ngược lại, làm cho những bạn học vốn không ưa gì nhau này buồn nôn, Lữ Thụ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Mọi thứ điều quan trọng tâm ý trôi chảy của bản thân, không cần biết người khác nghĩ gì, Lữ Thụ chỉ theo đuổi bản thân không thẹn với lương tâm mà thôi.

Nhìn thái độ ăn đậu phụ thối của Lữ Thụ rất chậm chạp, người bên cạnh dứt khoát mang đồ ăn rời đi, ai biết khi nào tên này mới ăn xong!

Nhưng mà, vừa lúc mọi người còn chưa kịp tránh đi, Khương Thúc Y bưng đĩa cơm ngồi xuống đối diện với Lữ Thụ: “Tớ thích ăn đậu phụ thối, hai chúng ta đổi cho nhau đi?”

Lữ Thụ vô thức liếc nhìn ghi chép thu nhập, đúng là không có giá trị tình cảm tiêu cực của Khương Thúc Y trong đó, cậu hít một hơi khí lạnh, tên này đúng là thích ăn đậu hũ thối.

“Đây.” Lữ Thụ đẩy nửa phần đậu hũ thối còn lại cho Khương Thúc Y, Khương Thúc Y đẩy phần cơm mới lấy của mình cho Lữ Thụ.

Trong khoảng thời gian này, Khương Thúc Y là một tồn tại tương đối chói mắt. Thứ nhất là tướng mạo của cậu ta cực cao, rất nhiều nam sinh đã nhận lầm cậu ta. Thứ hai, mọi người đều biết Khương Thúc Y cũng có tư chất cấp B hiếm có, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.

Theo lời kể của bạn học của Khương Thúc Y trước kia, điều kiện gia đình của Khương Thúc Y rất tốt, nhưng không rõ thực hư ra sao.

Một loạt các yếu tố này đã tạo nên tình trạng có phần tách biệt của Khương Thúc Y với các bạn học của mình, giờ đây một sự hiện diện chói lọi đang ở bên cạnh Lữ Thụ, người bị chỉ trích đã lâu.

Mọi người cảm thấy kiểu nào cũng không được tự nhiên, hai người này quen nhau từ khi nào?

Nói thật, chính Lữ Thụ cũng có chút khó hiểu...

Chương kế tiếp