Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 81. Xa mấy cũng giết
Lữ Thụ còn chưa đến chỗ bán đậu phụ thối đã nhận được giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền. Cậu sâu sắc phát hiện để Lý Huyền chăm sóc Lữ Tiểu Ngư là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Đương nhiên, cậu không biết chuyện bóng đèn đã hỏng, dù sao giá trị cảm xúc tiêu cực là có thật. Buổi sáng, lúc ăn cơm, Lữ Thụ thậm chí còn giải thích với Lữ Tiểu Ngư tuyệt đối không được tiết lộ chuyện công pháp của hai người, cho dù đối phương là người tốt.

Bây giờ người tốt hay người xấu nếu không quan sát họ quanh năm suốt tháng thì hoàn toàn không thể biết được.

Học kiếm là học kiếm, nhưng bí mật của cậu thì không thể cho đối phương biết được.

Lỡ như một ngày nào đó cậu và Lữ Tiểu Ngư thật sự cần phải che giấu tung tích, vậy thì phải bảo đảm không ai có thể tìm được bọn họ, hoặc là không ai có thể dựa vào đặc điểm nào đó tìm kiếm bọn họ, như vậy mới coi như là đảm bảo.

Loại cảm giác này giống như Lữ Thụ sợ nghèo, nếu trong tay không có một ít tiền tiết kiệm thì sẽ không yên lòng, tiền tiết kiệm này chính là một con đường lui.

Đời người nhất định phải có một con đường lui nào đó, nếu không đặt cả cuộc đời mình lên bàn cược được ăn cả ngã về không, ai biết được người mà mình đang dựa vào có đáng tin hay không?

Cả đời này, mỗi người đều sẽ có những người bạn tốt hoặc những người bạn thân nhất ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, nhưng những khoảng thời gian khác thì sao? Có thể là không phải.

Có thể hắn có thể giữ bí mật cho bạn khi hai người vẫn còn là bạn thân của nhau, nhưng nếu một ngày nào đó bởi vì một chuyện gì đó mà sinh ra hiềm khích thì sao?

Hiện tại, Lý Huyền dường như vô cùng muốn Lữ Thụ đảm nhận một trách nhiệm nào đó trong tương lai. Chuyện này không lớn không nhỏ. Nếu nói nhỏ nghĩa là trở thành Lôi Phong, còn nếu nói lớn nghĩa là bảo vệ hòa bình thế giới. Vậy thì nó không còn là một trò đùa nữa.

Lỡ như, ý của Lữ Thụ là lỡ như, lỡ như Lý Huyền dùng bí mật của Lữ Thụ để khống chế cậu thì phải làm sao?

Nghĩ như vậy có chút lòng tiểu nhân, nhưng Lữ Thụ chưa bao giờ cảm thấy bản chất con người là một thứ an toàn cả.

Trong cô nhi viện, một đứa trẻ được nhận nuôi, người đàn ông nhận nuôi có khuôn mặt rất hiền lành, sau đó cảnh sát cô nhi viện nhận được thông báo của cảnh sát mới biết người đàn ông đó tồi tệ đó vậy mà lại là một kẻ ấu dâm! Biết mặt nhưng không biết lòng, người nghèo càng hiểu điểm này hơn.

Lữ Thụ cũng không lo lắng Lữ Tiểu Ngư không hiểu ý của cậu, con bé thông minh lắm đấy.

……

Bán đậu phụ thối giờ đây không chỉ là vấn đề kiếm tiền của Lữ Thụ mà còn là hành động khảo nghiệm.

Vì đã có khách hàng quen khiến cho đậu phụ thối của cậu cung không đủ cầu, bây giờ rất nhiều người biết có một quầy bán đậu phụ nho nhỏ thối trên đường Hành Thự, mỗi ngày chỉ bán 50 phần!

Không phải Lữ Thụ không muốn bán thêm, mà là vấn đề cân đối, dù là bán đậu phụ thối bằng rút thưởng để lấy tiền, hay vì tu hành mà từ bỏ rút thưởng, ngược lại chọn mua trái ngôi sao.

Đối với Lữ Thụ mà nói, hai lựa chọn này đều không thể không cân nhắc, cậu phải tính toán cân bằng mới có thể đảm bảo cuộc sống và tu hành không bị chậm trễ.

50 phần, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Quầy hàng bán vô cũng cá tính, đám người tham ăn lại càng cá tính hơn. Khi nghe nói số lượng đồ ăn ngon có hạn như vậy, kể cả những người không thích đậu hũ thối cũng sẽ chạy đến chung vui.

Vẫn là câu nói cũ, người dân Lạc thành có thể thức dậy lúc 5 giờ sáng, chạy đến cách đó 30 km chỉ để uống súp thịt cừu Thiết Tạ ở huyện MJ...

Vì vậy, ngay khi Lữ Thụ xách thùng đi tới, đã thấy có hơn 20 người đang đợi ở đó.

“Ông chủ, ba phần đậu phụ thối!” Người xếp hàng đầu tiên hô lên.

Lúc đó tâm trạng Lữ Thụ chẳng tốt tẹo nào, ban đầu đã sợ bán nhanh mà anh còn muốn một mình mua ba phần sao?

“Một người tối đa chỉ có thể mua một phần.” Lữ Thụ nói xong cảm thấy quá thẳng thừng, lại nói thêm một câu: “Nếu mấy người xếp trước mua hết vậy thì những người phía sau sẽ không được ăn à?”

Ồ, những người đang xếp hàng nghe xong đều cảm thấy rất hợp lý, ông chủ này rất xem trọng việc buôn bán của mình!

Kết quả có người ở giữa đâm Lữ Thụ một đao: “Sợ chúng tôi không ăn được sao cậu không làm thêm đi. 50 phần sao đủ chứ.”

Lúc này mọi người mới nghĩ lại, cũng đúng nhỉ, cậu bán nhiều một chút không được à?

Lúc đó Lữ Thụ liền cười ha hả.

Đầu óc xoay chuyển rất nhanh! Mỗi người một phần, nhiều hơn không bán!

Nhưng, ngay cả như vậy, vẫn nhanh chóng bán sạch, sau đó Lữ Thụ lại bắt đầu lặp lại công việc nhấc nắp và thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình.

Sau đó, mỗi lần khách hàng đến hỏi Lữ Thụ xem còn không, Lữ Thụ lại giả vờ có, cuối cùng liền biểu diễn hết chỗ chê...

Có mấy khách hàng sững sờ, nghĩ thầm không lẽ ông chủ này là người ngu à? Hết rồi thì còn ngồi đây làm quái gì?

Nhưng, Lữ Thụ làm không biết mệt... Mới sáng mà cậu đã có hơn 4.000 giá trị cảm xúc tiêu cực rồi.

……

Buổi sáng, Lý Huyền phụ đạo Lữ Tiểu Ngư làm bài tập, bầu không khí giữa hai bên rất hòa hợp.

Đó là nhờ lời khuyên của thím Lưu với ông: “Cô bé đang tuổi ăn tuổi lớn nên rất thích. Ông mua cho cô bé một ít đồ ăn vặt, cô bé sẽ thay đổi ấn tượng về ông.”

Lý Huyền phiền muộn nhìn ra ngoài ngõ, cái này gọi là gì, ông đây bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải đi mua đồ ăn vặt, sao giống như vậy dỗ cháu gái vậy? Mà còn không phải là cháu gái ruột nữa!

Nhưng mà, đồ ăn vặt là ngay lập tức có hiệu quả. Ngay sau khi Lý Huyền lấy đồ ăn vặt ra ra, số lần Lữ Tiểu Ngư dùng lời nói phũ ông ngay lập tức giảm xuống. Mặc dù không đến mức không có một câu nào nhưng ít nhất cũng không phải bực mình nữa, vẫn trong phạm vi chấp nhận được!

Chỉ là, Lý Huyền bỗng nhiên phát hiện đứa nhóc Lữ Tiểu Ngư này không biết học tính cách từ ai, tuy sau khi ăn đồ ăn vặt của ông không còn phũ ông nữa, nhưng thái độ vẫn chưa tin tưởng lắm.

Loại cảm giác này giống như là trên đời này chỉ có Lữ Thụ mới có thể khiến cho cô bé không do dự tin tưởng, sự tin tưởng của cô bé cũng chỉ dành cho Lữ Thụ, những người khác thì chưa đến một phần.

Nhưng, có thể sống hòa thuận cũng coi là một tiến bộ lớn, từ từ rồi sẽ đến, ít nhất lúc này hai người có thể cười cười nói nói rồi.

Đúng lúc này, ngoài sân bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên, tướng mạo rất trung thực, nhìn từ bên ngoài không khác một anh nông dân bình thường là bao. Nhưng, cử chỉ của người này lại rất có phong thái, loại cảm giác này rất mâu thuẫn, nhưng lại giống như là một chuyện đương nhiên.

Lý Huyền vừa nhìn thấy bóng dáng của hắn bỗng im lặng, người đàn ông trung niên cười nói: “Không mời mà đến, lão tiền bối sẽ không để bụng chứ.”

Lý Huyền nghe xong cười cười, tin tức chính mình khôi phục lan truyền nhanh thật. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đủ loại đầu trâu mặt ngựa đều đã kéo đến tận cửa rồi. Ông cười nói: “Đâu có, đâu có.” Nói đến đây, Lý Huyền quay sang Lữ Tiểu Ngư nói đùa: “Có bạn từ xa đến chơi, câu sau nói như thế nào?” Đây chính là nội dung học tập đầu tiên.

Lữ Tiểu Ngư liếc nhìn ông một cái: “Xa mấy cũng giết!”

Lý Huyền: “???”

Lữ Thụ đang cầm điện thoại nội địa lướt qua diễn đàn trong lớp bỗng nhiên kinh ngạc.

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền +488!”

“Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Thạch Học Tấn +199!”

Tại sao đột nhiên lại có một lớp giá trị cảm xúc tiêu cực lớn như vậy?

Thạch Học Tấn... Chẳng lẽ Thạch Học Tấn đã lập chí thông hiểu ba đạo Nho, Phật và Đạo giáo theo như lời của Lý Huyền sao? Thạch Học Tấn đang ở cùng một chỗ với Lý Huyền và Lữ Tiểu Ngư hả?

Chương kế tiếp