Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 82: Thạch Học Tấn!
Lữ Thụ ở trong trường học nơi xa hoàn toàn không biết trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì vậy cậu có chút đứng ngồi không yên.

Phán đoán từ lời nói của Lý Huyền Nhất, e rằng vị Thạch Học Tấn có chí thông hiểu ba giáo Thích, Nho, Đạo là cấp cao bên trong Thiên La Địa Võng, nếu không thì sao lại chuyên môn nghiên cứu công pháp vì Thiên La Địa Võng làm gì?

Nói không chừng… hắn còn là một Thiên La nữa!

Tại sao Lữ Tiểu Ngư phải chọc cho người như vậy sinh ra giá trị cảm xúc tiêu cực chứ? Cậu nghĩ mãi mà không rõ, nhưng điều đó thì đại biểu cho sự bất an không biết.

Lữ Thụ có chút ngồi không yên, cậu chợt phát hiện mình cũng phải mua cho Lữ Tiểu Ngư một cái điện thoại nội địa, như vậy hai người cũng tiện liên hệ với nhau hơn ít, hiện tại chỉ cần hơn 100 tệ là có thể mua được một bộ điện thoại nội địa trong chợ bán đồ cũ rồi, không cần phải tiết kiệm số tiền này.

Sau khi có nguồn thu nhập ổn định từ đậu phụ thối, Lữ Thụ cũng nguyện ý chi một khoản tiền trong một vài vấn đề râu ria.

Lữ Thụ đi phòng làm việc xin nghỉ với chủ nhiệm lớp Thạch Thanh Nham, ông nhìn Lữ Thụ, đây là lần đầu tiên Lữ Thụ vội vã gấp rút xin nghỉ như thế, ông hỏi là đã xảy ra chuyện gì, Lữ Thụ cũng không nói.

Nếu là vào lúc bình thường, Thạch Thanh Nham nhất định sẽ nói, bảo phụ huynh của em gọi điện thoại cho thầy, hoặc là trực tiếp từ chối yêu cầu xin nghỉ.

Nhưng ông cũng biết rõ Lữ Thụ không có phụ huynh, về phương diện khác… Lữ Thụ là học sinh của lớp Đạo Nguyên!

Xã hội bây giờ đã không thể dùng lẽ thường để đối đãi được nữa, chuyện dính đến học sinh lớp Đạo Nguyên, trong trường học trên cơ bản đều là xử lý đặc biệt.

Nếu như gây họa ở trong xã hội, tự nhiên sẽ có người Địa Võng ra tay bãi bình, hoặc là giáo dục, hoặc là mang đi.

Thế nhưng trong trường học, giáo viên trước kia giờ đã biến thành một chức vị rất lúng túng, cảm giác này giống như là nếu như bạn quản nhiều tí thôi thì cũng phải lo lắng xem mình có vượt quyền hay không, bởi vì theo trên thực tế mà nói, những học sinh này đã bị bộ môn thần bí kia tiếp quản!

Thạch Thanh Nham gật đầu: “Đi thôi, có gì cần giúp thì cứ nói với thầy.”

Đây là thái độ trước giờ của Thạch Thanh Nham, ông khá muốn trợ giúp học sinh mồ côi này, chỉ có điều Lữ Thụ chưa từng tỏ ra thái độ cần người khác trợ giúp.

Lữ Thụ chạy như điên ra cửa trường học, Thạch Thanh Nham đứng trong tòa dạy học nhìn bóng dáng cấp tốc của Lữ Thụ, ở bên cạnh ông cũng không thiếu giáo viên. Mọi người thấy tốc độ chạy của Lữ Thụ xong, tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh: “Chạy nhanh như vậy?! Lớp Đạo Nguyên rốt cuộc là đã dạy những gì thế?!”

Chẳng qua bọn họ cũng không hề thấy đặc biệt khiếp sợ đến mức tốt đỉnh, bởi vì trong tiềm thức mọi người đã bắt đầu chậm rãi tiếp thu loại chuyện như vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy rất nhiều trong bài đăng video quay Người Thức Tỉnh ở nước ngoài biểu diễn năng lực của mình ở đầu đường mà không kiêng nể gì cả, trong nội tâm của mọi người thật ra đã bắt đầu dung hợp Người Thức Tỉnh vào xã hội.

Khó trách trên diễn đàn có người nói, thời đại của Người Thức Tỉnh, hạng mục thể dục ngày xưa sẽ phải đối mặt với sự đổ vỡ to lớn, tố chất thân thể như thế đã không phải là bất luận một người bình thường nào là có thể so sánh được!

Ngày sau nên chế định quy tắc mới như thế nào, chỉ sợ là chuyện Ban tổ chức Olympic nhức đầu nhất đi, bạn nói không cho Người Thức Tỉnh tham dự, nhưng mà bản thân Người Thức Tỉnh hệ lực lượng là không có dao động năng lượng, bạn kiểm tra thế nào giờ?

Thời điểm như vậy thuốc kích thích đều chỉ là gân gà thôi hiểu không.

Lữ Thụ chạy tới cửa phòng bảo vệ như một cơn cuồng phong, khi ấy mới nhớ tới mình quên xin giấy xin nghỉ với Thạch Tham Nham, không có giấy xin nghỉ thì không ra khỏi trường được.

Trong lúc cấp bách Lữ Thụ cầm ra thẻ thông hành lớp Đạo Nguyên của mình, bảo vệ đứng ở cửa trường nhìn thoáng qua rồi yên lặng mở cổng trường.

Điều này cũng có thể chính là biểu hiện cụ thể về đặc quyền của học sinh lớp Đạo Nguyên!

Lữ Thụ bỗng suy nghĩ, nếu như xã hội này bắt đầu bật đèn xanh mở ra đặc quyền đối với các học sinh lớp Đạo Nguyên, mà ngay cả rất nhiều phái nam phái nữ đang chọn đối tượng yêu đương cũng có thêm ưu ái đối với bọn họ, quyền uy của giáo viên bắt đầu chậm rãi yếu bớt, uy nghiêm của phụ huynh cũng đang dần dần yếu đi, cộng thêm sức mạnh của bản thân bỗng nhiên tăng trưởng như bùng nổ, liệu nó có trợ giúp làm tăng nhân tố bạo ngược trong lòng bọn họ không?

Nhưng mà đây không phải chuyện cậu cần suy tính, đó là chức trách của Địa Võng.

Nếu như một ngày nào đó thực sự bởi vì học sinh lớp Đạo Nguyên mà gây ra nhiễu loạn lớn, sợ rằng tất cả học sinh lớp Đạo Nguyên đều phải tiếp nhận quản lý càng thêm nghiêm khắc đi.

Khi Lữ Thụ chạy về sân nhà, thình lình thấy được Lý Huyền Nhất đang nghệt mặt ra, còn Lữ Tiểu Ngư và một người đàn ông trung niên phổ thông thì đang trò chuyện với nhau thật vui, Lữ Tiểu Ngư thấy Lữ Thụ thì đôi mắt sáng lên: “Lữ Thụ, sao anh đã về rồi?”

Lữ Thụ nên trả lời thế nào? Cậu cũng không thể nói nguyên nhân là vì cậu thu được giá trị cảm xúc tiêu cực đi? Như vậy không phải sẽ bại lộ hệ thống của mình sao?

Cậu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Anh về lấy ít đồ.”

“Ồ.” Lữ Tiểu Ngư hiểu rõ Lữ Thụ nhất, nếu như không có tình huống bất ngờ xảy ra, làm sao Lữ Thụ có thể đột nhiên trở về được, anh ấy đã từng quên đồ hồi nào chưa?

Nhưng mà cô bé sẽ không ngây ngốc bán Lữ Thụ làm gì, về mặt tâm trí, thật ra Lữ Tiểu Ngư kỳ trưởng thành rất sớm.

Người đàn ông trung niên cười liếc Lý Huyền Nhất một cái, rồi hỏi Lữ Thụ: “Tiểu huynh đệ cậu là?”

“Học sinh lớp 11-3 trường ngoại ngữ Lạc thành.” Lữ Thụ thành thật trả lời, nhưng mà đáp án này thật ra không có chút thành thật nào.

Người đàn ông trung niên cũng không có vẻ mặt nghi vấn, trên thực tế trước khi đến tài liệu về Lý Huyền Nhất và vài hộ gia đình cách vách đều đã được điều tra qua, không có vấn đề gì cả.

Hắn quay đầu cười nói với Lý Huyền Nhất: “Tôi thấy tâm tính của thiếu niên này tốt đấy, ngài chưa từng có suy nghĩ muốn nhận cậu ấy làm đồ đệ à.”

Lý Huyền Nhất khinh thường nói: “Tư chất cấp F, không muốn lãng phí thời gian.”

Lữ Thụ sửng sốt, cái này không hợp với phong cách của Lý Huyền Nhất cho lắm nhỉ, chẳng qua cậu sẽ không phát biểu bất cứ ngôn luận nào ở loại tình huống không rõ trạng thái như thế này.

Mà Thạch Học Tấn thì hiểu rõ trong lòng, nếu điều tra qua, vậy không có lý do gì mà không biết tư chất cyar Lữ Thụ, dù sao mấy thứ này đều là tra một cái liền có thể biết được, thế nên Lý Huyền Nhất nói tư chất cấp F lãng phí thời gian, hắn cũng cảm thấy giống vậy.

Tuy rằng lớp Đạo Nguyên khi lên lớp vẫn còn đang khích lệ mọi người đừng từ bỏ, thế nhưng trong tư chất cấp F rốt cuộc có thể cho ra mấy người tu hành, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ.

Thế nên, cho dù thiếu niên này theo Lý Huyền Nhất học kiếm thì đã sao?

Hắn đứng dậy chắp tay nói với Lý Huyền Nhất: “Hôm nay cùng lão tiền bối giao lưu kiếm đạo biết thêm không ít, người không của mình mình quý giống như lão tiền bối càng ngày càng ít, vãn bối Thạch Học Tấn cáo từ không làm lỡ thời gian của ngài nữa, chỉ là vẫn còn có đôi lời muốn báo cho lão tiền bối biết.”

Lý Huyền Nhất bình tĩnh nói: “Mời nói.”

“Di tích các nơi trong nước đều có dấu hiệu tái hiện lại nhân gian, hẳn hội Cơ Kim cũng hiểu rõ ràng tình huống nói, có điều mặc dù là di tích nhưng nó cũng thuộc về một bộ phận không thể phân chia của quốc gia ta, tới ngày mở ra, hội Cơ Kim không nên nhúng tay.” Sau khi nói xong Thạch Học Tấn thản nhiên nhìn Lý Huyền Nhất: “Ngài có thể một kiếm chém tôi, không ai ngăn được ngài.”

Lý Huyền Nhất phất tay: “Đi đi, chém anh làm gì chứ.”

“Đa tạ, vẫn là câu nói kia, ghế cuối cùng của Thiên La, chúng tôi vẫn luôn để trống, chờ mong có ngày có thể hợp tác với với hội Cơ Kim, dù sao chúng ta cũng khát vọng về một thế giới hòa bình.” Thạch Học Tấn nói xong, liền xoay người rời đi.

Chương kế tiếp