Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 84: Nghe nói vậy tay với cậu có thể đánh thức cậu?
300 tệ có vẻ không nhiều, tương đương với tiền ăn 10 tệ một ngày, nhưng khi bản thân nấu ăn ở nhà, chi phí cho bữa trưa của một người thực sự chưa đến 10 tệ.

Thông thường, cho dù cải thiện cuộc sống của Lữ Tiểu Ngư, lấy ba lạng thịt nạc nguyên chất có thể xào một đĩa thịt lợn xé sợi với ớt xanh, khẩu phần không nhỏ, một phần thịt chỉ có 9 tệ.

Khoai tây có giá khoảng 3 tệ một cân.

Hai quả ớt, 1 tệ 5 xu.

Tính ra dầu, muối, mắm, dấm gạo,… chi phí chưa đến 20 tệ.

Lữ Thụ quen nghèo, tính toán kỹ càng, lúc đầu thấy hơi xót ruột, nhưng về sau thì rất thích, nếu không có cha mẹ bên cạnh, đến tuổi 16 bị đuổi ra khỏi cô nhi viện, sợ rằng cuộc sống sẽ tồi tệ hơn nhiều so với cuộc sống của Lữ Thụ.

Trong lòng cậu có tính kiên trì, người khác cho rằng cậu sống không tốt, cậu cần phải sống thật thoải mới mới được.

Lữ Thụ suy nghĩ một chút, bọn người Lý Huyền Nhất có đồ ăn ngon hơn của mình, 300 có lẽ là hơi thấp?

Nếu nó thực sự không hiệu quả, khi cà chua của mình lớn lên sẽ gửi một ít cho dì Lưu. Mầm tỏi, hành lá, v.v, mỗi thứ sẽ gửi qua một ít, coi như bổ sung,... sao cà chua của mình vẫn còn xanh thế!

Lữ Thụ đột nhiên nhớ tới Khương Thúc Y nói đến biến dị động thực vật, e rằng đây con mẹ nó là thành tinh rồi sao? Lẽ nào trong nhà mình là một mảnh phúc địa?

Không biết nhà mình có phải là phúc địa hay không, Lữ Thụ rất bối rối, người khác có thể cảm nhận được sự phong phú của linh khí bằng phương pháp Lưỡng Nghi Tam Đồng Khế. Tuy nhiên, phương pháp của cậu coi như vô dụng, bản đồ sao có chút bá đạo, linh khí vừa tiến vào nội thể liền quả đoán nhanh chóng bị áp chế.

Lý Huyền Nhất nắm giữ công pháp không được, ở trước bản đồ sao chỉ có cơ hội chạy trốn, Lữ Thụ lập tức cảm giác ưu việt từ đó sinh ra...

Chỉ là Lữ Thụ đột nhiên có một ý nghĩ, sân nhỏ này nếu không phải là thuê thì thật tuyệt, thuê của người ta, nếu như một ngày chủ nhà không cho mình thuê nữa thì sao? Còn không phải là đổi chỗ khác sao?

Khi thiếu một thứ gì đó, con người sẽ bị ám ảnh bởi một thứ gì đó, Lữ Thụ không có nhà từ khi còn nhỏ, vì vậy cậu đặc biệt muốn có một ngôi nhà của riêng mình.

Từng viên gạch, từng đồ đạc, từng mảng sàn đều thuộc về tôi, nên tôi không phải lo cái gì hỏng, phải trả cho chủ nhà, còn bị chủ nhà mắng.

Cậu đã ở căn nhà trệt này cùng với Lữ Tiểu Ngư đi qua mùa xuân, hạ, thu, đông, cùng Lữ Tiểu Ngư xây một người tuyết trong sân, phát triển một vườn rau nhỏ với Lữ Tiểu Ngư, buổi sáng rẽ trái có thể đánh thức Lữ Tiểu Ngư ra khỏi giường...

Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm, Lữ Thụ hiện tại có thể kiếm tiền, cậu chợt nghĩ, nếu một ngày nào đó tiết kiệm đủ tiền, cậu sẽ mua căn nhà nhỏ này.

Trong tương lai nếu phá dỡ và cải tạo nhà thì cậu sẽ đăng ký mua nhà tầng 1 tại đây, đến lúc đó nói không chừng cậu có thể trồng cây khác, hộ phá dỡ được ưu tiên đăng ký mua nhà trên mặt bằng ban đầu.

Trong những năm gần đây, giá nhà đã tăng nhanh hơn một chút, nhưng loại nhà dột nát này vẫn rẻ hơn, giá nhà trung bình ở một thành phố nhỏ cấp ba ở Lạc Thành là 3.700, đã tăng gấp đôi so với hai năm trước.

Tuy nhiên căn nhà đổ nát này chắc chắn rẻ hơn, Lữ Thụ nhìn những căn nhà khác bán trong sân, căn bản là 2.800 một mét vuông.

Căn nhà nhỏ có diện tích mặt sàn 80 mét vuông này nhìn như chỉ hơn 200.000 tệ một chút, 240.000 tệ chắc chắn có thể mua được.

Nghĩ đến đây, Lữ Thụ cảm thấy có chút sầu muộn, chính mình khi nào mới có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy? Nhưng không tiết kiệm đủ, giá nhà sẽ lại đội lên...

Sở dĩ Lữ Thụ lạc quan là cậu luôn có thể đặt mục tiêu cho mình là hy vọng, để cuộc sống không mất hy vọng.

Khi trở về trường đã là trưa, cậu đi thẳng vào căng tin ăn cơm, vừa mở hộp ra thì đã được chào đón bằng một suất đậu phụ bốc mùi.

Lần này học sinh nhớ lâu, vừa ngửi được mùi, liền cầm hộp cơm đổi chỗ ngồi, mùi này thực sự quá chính tông rồi!

Lữ Thụ thấy mình vừa mới đạt được mấy trăm điểm cảm xúc tiêu cực, quả nhiên là vẫn chưa đủ đã.

Nhìn thấy các bạn học trốn ở xa, Lữ Thụ lúc này rất vui vẻ.

Toàn bộ Trung Quốc đã được giải phóng, bạn có thể đi đâu?

Lữ Thụ vừa đi vừa nhai đậu hũ thối, chậm rãi nhai, đám bạn học đi đâu thì cậu đi đó!

Mấy bạn học lớp này lúc đó cả người đều không tốt rồi, còn đi theo làm cái gì, không chọc được cậu, tránh cậu cũng không được sao? Không thể lưu lại một con đường sống đúng không hả?

Lữ Thụ không biết tại sao đậu phụ hôi thối do hệ thống chiết xuất lại có vị đậm đà như vậy...

Đứng ở bên cạnh Lưu Lí liếc nhìn hai món xào nhỏ mà Lưu Lí gọi, một thịt heo xé phay cá và một thịt gà cung bảo thái hạt lựu, Lữ Thụ cười sảng khoái: "Đồ ăn của lớp trưởng không tệ, cậu có thể ăn được đậu phụ thối không, muốn ăn gì cũng được. Ăn đi, cảm ơn cậu đã vật tay giúp tớ thức tỉnh, ngôi sao may mắn ạ! "

Sắc mặt Lưu Lí tối sầm lại, mùi hôi bên cạnh làm cậu ta buồn nôn, bây giờ cậu ta chỉ hối hận vì đã vật tay với Lữ Thụ để thức tỉnh cậu, hiện tại thì hay rồi, tránh cũng không tránh được, mà đánh thì đánh không lại.

Nếu Lữ Thụ không thức tỉnh, thì cậu ta có thêm năm trăm sức lực, bây giờ còn không phải là đang phút phút đánh nhau với Lữ Thụ!

"Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lưu Lí..."

"Từ..."

"Từ..."

Hơn 20 cảm xúc tiêu cực từ các bạn cùng lớp liên tiếp khiến số tiết kiệm của Lữ Thụ gần chạm mốc 8.000!

Bạn học của Lữ Thụ chỉ hối hận, tại sao lúc trước nhàn rỗi lại nói người ta không thức tỉnh được, bây giờ thì hay rồi.

Cuộc sống đã khiến bạn học của Lữ Thụ hiểu ra từ khi còn rất nhỏ, tai họa từ miệng mà ra...

Cuộc sống thực sự khó khăn...

Lữ Thụ cũng thấy tốt thiên dừng, tám nghìn liền ăn hết đậu hủ hôi thối còn lại, sau này chúng ta phải chú ý phát triển bền vững.

Lữ Thụ đi rồi, Lưu Lí rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này, một học sinh năm ba cấp ba đột nhiên đối với Lưu Lí cầm đĩa cơm: “Bạn học, cậu có thể vặt tay với tôi không? "

Lưu Lí lúc đó rất sửng sốt, cậu ta đang ăn cơm sao lại vật tay? !

Tiền bối giải thích: "Tôi nghe nói đấu vật với cậu có thể thức tỉnh..."

Lưu Lí gần như ói ra máu, con mẹ nó vật tay với lão tử có thể thức tỉnh? Con mẹ nó chuyện này là ai truyền ra vậy! Lữ Thụ!

"Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lưu Lí, +999!"

Chương kế tiếp