Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 83: Ô bảo hộ
Một Niếp Đình tới nói cho Lý Huyền Nhất biết, mấy người chức cao khác trong hội Cơ Kim không được bước vào trong biên cảnh.

Một Thạch Học Tấn đến nói cho Lý Huyền Nhất biết, hội Cơ Kim không nên nhúng tay vào chuyện di tích.

Hai vị Thiên La tới cửa, chính là muốn nói cho Lý Huyền Nhất một đạo lý: Ở đây không phải nơi mà hội Cơ Kim có thể nhúng tay được.

Không phải nói Lý Huyền Nhất ông đáng giá cho hai vị Thiên La ra tay mới lộ vẻ tôn trọng, mà là hội Cơ Kim sau lưng Lý Huyền Nhất đáng giá như vậy.

Lữ Thụ đợi đến khi Thạch Học Tấn đi rồi quay đầu hiếu kỳ hỏi: “Vị này là ai vậy?”

“Thạch Học Tấn.” Lý Huyền Nhất nói, không giải thích nhiều hơn, tựa như nói ra ba từ kia là đã đủ rồi.

“Cao thủ cấp B, Thiên La?” Lữ Thụ tiếp tục hỏi.

“Người thường, Thiên La.” Lý Huyền Nhất nói đến đây thì thở dài một hơi: “Một người thường duy nhất dưới cấp B trong Thiên La.”

Bây giờ đến lượt Lữ Thụ thấy vô cùng giật mình, trước đây cùng Khương Thúc Y trò chuyện hồi lâu có nói, mỗi một vị Thiên La đều là cao thủ siêu cấp, kết quả hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một người bình thường?

Người thường lên làm Thiên La như thế nào vậy? Là người này nghiên cứu ra Lưỡng Nghi Tham Đồng Khế à? Quả thực không thể tưởng tượng nổi mà, Lữ Thụ hoàn toàn không thể hiểu được một người thường thì nghiên cứu công pháp thế nào.

Hơn nữa chính là một người thường như vậy đến báo cho Lý Huyền Nhất biết, mong hội Cơ Kim đừng nhúng tay vào di tích, đây là có can đảm cỡ nào?

Giờ phút này Lữ Thụ mới hiểu được, thì ra Lý Huyền Nhất là đại lão trong hội Cơ Kim, mà không phải là người của Thiên La Địa Võng.

Trang web của hội Cơ Kim đứng sững ở các nơi trên thế giới nhưng bình yên vô sự, việ này đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của hội Cơ Kim, trước đó Lữ Thụ còn đang suy nghĩ hội Cơ Kim rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào, kết quả trước mắt đã thấy một đại lão của hội Cơ Kim.

Trước đây cậu cho rằng Lý Huyền Nhất có thể là cấp cao của Thiên La Địa Võng, thậm chí là một vị Thiên La, mà bây giờ xem ra mình đã sai hoàn toàn.

Điều đầu tiên Lữ Thụ nghĩ tới là… liệu có dính líu đến mình và Lữ Tiểu Ngư không?

Không trách cậu nghĩ như vậy, dù sao mặc dù đối phương đối xử với Lý Huyền Nhất vô cùng khách khí, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tổ chức của hai bên này rất có thể sẽ nảy ra xung đột về lợi ích đi?

Hơn nữa coi như không có xung đột, Lữ Thụ cũng không muốn có tên ở bên Thiên La Địa Võng đâu.

Lý Huyền Nhất giống như xem thấu suy nghĩ của cậu, thuận miệng nói: “Yên tâm, chuyện ông dạy kiếm pháp cho cháu sẽ không để cho người khác biết, bắt đầu từ ngày ông khôi phục lại, một kilomet xung quanh không ai có thể giám thị ông, cũng không để cho ông cảm ứng được. Hơn nữa, để tỏ lòng thành ý, bọn họ cũng sẽ không giám thị ông.”

Lữ Thụ nghĩ thầm nếu ông cụ đã nói đầy tự tin như thế, vậy thì cháu an tâm… ít nhất điều này chứng minh chuyện bây giờ mình luyện kiếm cùng với ông cụ còn chưa có người nào biết.

Hơn nữa ông cụ nói cũng rất có đạo lý, vị Thiên La tên là Thạch Học Tấn nói, ghế cuối cùng của Thiên La vẫn luông bỏ trống, đều đã mang cái tên của Thiên La ra như vậy rồi, lại giám thị ở đây nữa thì cũng quá không phóng khoáng.

Ít nhất là Lữ Thụ cảm giác, con người của Thạch Học Tấn không phải như thế.

Cậu suy nghĩ một chút rồi thử dò xét : “Sau này khi luyện kiếm, cháu có thể đi qua bên ông được không?”

Lý Huyền Nhất có thể vô cùng tự tin được, có tự tin rằng thiên hạ to lớn, đâu đâu đều có thể đi được, nhưng mà Lữ Thụ không có.

Lý Huyền Nhất liếc mắt nhìn cậu: “Cháu là học sinh lớp Đạo Nguyên có tư chất cấp F, còn có gì phải sợ nữa? Vì sao Thạch Học Tấn vẫn là người thường? Cũng là vì hắn không có tư chất, thế nên hắn rõ ràng tầm quan trọng của tư chất đối với một người là như thế nào, thế nên dứt khoát từ bỏ dùng tài nguyên để đền bù thiếu sót của bản thân, lựa chọn một con đường đầy bụi gai khác.”

Thì ra là vậy! Lữ Thụ chợt hiểu, khó trách ban nãy Lý Huyền Nhất còn nhấn mạnh chuyện cậu có tư chất cấp F, thì ra tư chất cấp F chính là cái ô bảo vệ lớn nhất của cậu!

Tư chất cấp F rốt cuộc là khái niệm gì? Là kém đến nỗi cho dù cậu ở bên cạnh Lý Huyền Nhất, Thiên La Địa Võng đều không lo lắng về tư chất học kiếm của cậu ư…

Lữ Thụ không khỏi không cảm khái về sự may mắn từ nơi sâu xa ấy, lần rút máu kia thế mà lại khiến cho mình trở thành nhân vật đứng sau đèn tối trong mắt toàn bộ Thiên La Địa Võng.

Tuy rằng bị người nghĩ bùn nhão không thể trát tường được khá là đáng giận, nhưng bây giờ an toàn rõ ràng mới là vị trí hàng đầu. Nếu như Lữ Thụ là một đội trưởng đội thiếu niên tiền phong năm gạch, có một lòng hướng về tổ chức, vậy cậu có thể báo lên tư chất của mình: Ông đây không phải là F!

Nhưng cậu là hạng người như vậy sao? Không phải.

Lữ Thụ vui vẻ, cậu ước gì tất cả mọi người cảm giác mình không hề có giá trị lợi dụng gì, như vậy mới phải chứ.

Lữ Thụ bỗng nhiên nghĩ đến, bây giờ mình mà muốn không bị cho lên danh sách của Thiên La Địa Võng, chuyện cần phải làm chính là phù hợp thân phận tư chất cáp F cấp của mình, thành thành thật thật làm mình ở cuối xe, cho dù nói dối mình thức tỉnh hệ lực lượng thì cũng không thể vượt qua cấp E được.

Lữ Thụ cảm giác bắt đầu từ cấp D, sợ rằng số người sẽ nhanh chóng giảm mạnh theo hình kim tự tháp, điểm này từ tư chất là có thể nhìn ra được, người có tư chất dưới cấp B, ít nhất nửa năm đến một năm mới có thể tu hành đến cấp E, đợi đến cấp D đều không biết là đã năm tháng nào rồi, sớm nhất đều là chuyện sang năm.

Dù sao thức tỉnh hệ lực lượng cấp E cũng đủ rồi, bây giờ mình mới là F thôi, còn có thể ‘thức tỉnh’ thêm lần nữa…

Hiện tại thế đạo này, người không có giá trị lợi dụng, thì không bị nhớ thương mà.

Lữ Thụ thật sự phải cảm tạ vị đồng chí của Thiên La Địa Võng mạnh mẽ kéo cậu đi rút máu kia, không có cấp F này, cuộc sống của mình e là không dễ chịu lắm.

Lý Huyền Nhất nhìn vẻ mặt của Lữ Thụ là hiểu được, con hàng này chính là điển hình cho tuyển thủ nghèo chỉ lo thân mình, giàu cũng chỉ lo thân mình.

“Lại nói, ban nãy Lữ Tiểu Ngư có chọc cho vị kia tức giận không thế ạ?” Lữ Thụ còn nghĩ về giá trị cảm xúc tiêu cực mà cậu nhận được lúc nãy.

Kết quả Lý Huyền Nhất nghe nói như thế thì giận không chỗ phát tiết: “Cháu hỏi Lữ Tiểu Ngư xem, nửa câu sau của có bằng hữu từ phương xa tới là cái gì?”

Lữ Thụ chuyển ánh mắt đầy tò mò về phía Lữ Tiểu Ngư, con bé khôn khéo nói: “Có bằng hữu từ phương xa tới, chẳng phải vui mừng cực kỳ.”

Lý Huyền Nhất: “???”

Ban nãy cháu có nói như vậy đâu!

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất +311!]

“Khụ khụ.” Lữ Thụ đại khái hiểu chuyện gì xảy ra rồi, chắc chắn Lữ Tiểu Ngư không trả lời như vậy, nếu không cậu cũng không nhận được giá trị cảm xúc tiêu cực ấy…

Con bé này, lanh thực sự…

“Ừm thì, cháu lấy đồ về trường đây. Lữ Tiểu Ngư, trưa nay em đi ăn với ông cụ nha, 300 tệ này là tiền cơm của Tiểu Ngư.” Lữ Thụ trở về phòng làm bộ lấy đồ vật để tránh người, ngày hôm qua Lữ Tiểu Ngư có nói cho Lữ Thụ nói, thím Lưu làm cơm ăn rất ngon.

Lý Huyền Nhất nhìn 300 tệ trên bàn mà tức giận, lão phụ thiếu 300 tệ của mi chắc?!

Bây giờ ông vô cùng mong rằng Lữ Thụ đừng khách khí với ông quá như thế, nhưng mà, thiếu niên này quá quật cường.

[Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lý Huyền Nhất +311!]

Lý Huyền Nhất chợt phát hiện từ sau khi mình tiếp xúc với hai anh em này, mình đã bị chọc cho tức giận không biết bao nhiêu lần rồi!

Trước đây Lữ Thụ đều là làm xong bữa trưa trước, cậu mang đi trường học một phần, để lại cho Lữ Tiểu Ngư một phần có thể dùng lò vi sóng của chủ thuê hâm lại. Dù sao thời gian ăn cơm buổi trưa chỉ có 40 phút, cậu không kịp trở về làm cơm cho Lữ Tiểu Ngư.

Nhưng như vậy tóm lại không tính là cơm mới mẻ, cậu cũng không cách nào xác định được Lữ Tiểu Ngư có ăn cơm đúng hạn hay không, nếu như có thể để Lữ Tiểu Ngư theo mấy người Lý Huyền Nhất có thói quen ăn uống quy luật thì cũng rất tốt.

Người làm anh như cậu, đúng là cũng đã lo hết lòng.

Chương kế tiếp