Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 15: Xem phong thủy, giải đề khó
“Đại sư, đây là ngọc thạch mà cô bảo tôi đi tìm, không biết có vừa ý của cô không.” Trương Vu cung kính mà đưa lên một cái hộp lớn, bên trong đựng khoảng năm chục sáu chục viên ngọc thạch, một số là vòng tay, một số là mặt dây chuyền bằng ngọc bích, còn có một số viên ngọc ban đầu mới được mài giũa xong nhưng vẫn chưa điêu khắc.

Trương Vu biết của cải của nhà mình sắp cạn kiệt, tiêu chừng này cũng không cảm thấy đau lòng, Lâm Thanh Âm nói chỉ cần hai mươi bốn viên là đủ rồi, ông ta một lần lại mua nhiều hơn gấp đôi, sợ rằng không đủ điều kiện làm chậm trễ việc lớn dời mộ này.

Lâm Thanh Âm nhìn một hộp đầy ắp Linh Ngọc, mắt đều sáng cả lên, lần lượt vuốt ve qua một lần: “Tôi giúp ông giải quyết chuyện này thì không lấy tiền thù lao nữa, ông tặng cho tôi được những ngọc thạch còn lại được hay không?”

*灵玉: là mặt dây chuyền ngọc trai cọ ngọc bích, đó là chất lượng ngọc bích tinh tế và bóng dầu, màu trắng và hoàn mỹ, độc cứng cao và có giá rất đắt.

Vương Béo vừa nghe có chút sốt ruột, dùng sức chớp chớp mắt với Lâm Thanh Âm. Việc kinh doanh lần này không phải bàn như này, chúng ta nên trả ngọc bội lại rồi để ông ta trả tiền. Tiểu đại sư chung quy lại vẫn là quá trẻ tuổi, giúp nhà ông ta giải quyết một chuyện lớn như vậy thì đòi thêm một khoản tiền chắc chắn không tính là nhiều.

Trương Vu dù gì cũng là người lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, vừa nhìn sắc mặt của Vương Béo là hiểu ra, ngay lập tức cam đoan nói: “Đại sư cô yên tâm, bất luận là còn thừa lại bao nhiêu ngọc thạch thì đều là của cô hết, tiền mời cô tôi sẽ trả thêm.”

Nhìn sắc mặt của Vương Béo hòa dịu lại không ít, Trương Vu cười khổ nói: “Tôi là người sắp phá sản rồi, bỏ ra để kiếm lãi lại. Không giấu gì hai vị đại sư mà nói, ngày hôm qua tôi đã huy động tất cả các quỹ mà công ty của nhà tôi có thể huy động rồi, cũng cùng bên ngân hàng trao đổi xong rồi, hôm nay đều đưa hết ra cả đây. Tôi định mua khoản lớn bảo hiểm cho vợ và ba mẹ tôi, cho con gái tôi một quỷ ủy thác, cho dù sau này tôi phá sản sản rồi thì tôi cũng không còn phải lo lắng nữa.”

Vương Béo kính phục giơ ngón tay cái ra: “Ông đúng thật là rất giỏi tính toán.”

Lâm Thanh Âm lấy lên một viên ngọc bỏ vào bên trong mai rùa đen, thần sắc nhàn nhạt nói: “Trên đời này làm gì có nhiều chuyện có thể kiếm lợi như vậy. Ông càng tham ô được nhiều tài sản thì tiền ông phải trả lại càng nhiều hơn thôi, ông tự mình suy nghĩ cho kỹ.”

“Suy nghĩ kỹ rồi!” 

Trương Vu sờ cái trán thoải mái mà cười: “Lúc trước là tôi ngu si, cho rằng chỉ cần phát tài còn những cái khác đều có thể hy sinh, nhưng không thể tự mình đánh được con trai thì tôi mới hiểu rằng tôi đã sai rồi. Tôi kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, không phải là để cho những người trong nhà có một cuộc sống tốt sao, sao tôi có thể làm điều ngược lại mà lấy sức khỏe hạnh phúc của bọn họ để đổi lấy tiền cho tôi được chứ?”

Trương Vu thở dài một hơi, vươn tay xoa lấy mặt mình: “Những cái này là tôi nợ bọn họ, tôi có thể làm vì bọn họ cũng chỉ có những thứ này mà thôi. Nếu như nói hối hận, tôi hối hận không sớm gặp được đại sư, nếu không thì con trai của tôi cũng sẽ không chết.”

Trương Kiến Quốc ngồi ở ghế phụ vành mắt đỏ lên, ông ta quay đầu ra ngoài cửa sổ, thanh âm có chút run rẩy: “Bây giờ nói những điều này có tác dụng gì, mày nhanh lái xe đi!”

Trương Vu biết người mà ba mình hận nhất bây giờ chính là ông ta. Dù gì đến cả ông ta cũng không cách nào tha thứ cho mình, chính bởi lòng tham và đầu óc mê muội không phân biệt đúng sai của ông ta báo hại đứa con trai mười chín tuổi mất đi tính mạng.

Đáng tiếc hối hận đã quá muộn màng rồi!

***

Từ khu vực thành phố ra cao tốc thì chỉ cần một giờ đồng hồ là có thể tới huyện Sơn Bác. Trương Kiến Quốc ngồi trên ghế phụ luôn trầm mặc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bộ dạng như không muốn nói chuyện; Lâm Thanh Âm giống như đang ôm mai rùa và nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra cô đang giúp mai rùa hấp thụ tinh lực của ngọc bội.

Vương Béo nhìn cái này nhìn cái kia cũng không tìm ra lời nào để nói, chỉ đành im lặng móc điện thoại ra mở Ưechat lên. Trong wechat ngoại trừ mấy vị khách mới hẹn để xem bói, trong “Hội giao lưu văn hóa truyền thống” mà ông ta thành lập đã sớm bị lật tẩy bởi đủ những kiến thức lạ lùng về giữ gìn sức khỏe và những tin giả mang tên “chấn động thế giới”, “xem nhanh kẻo bị xóa mất”. Ông ta nhấn vào xem hai cái lập tức cảm thấy chóng mặt, ông ta cảm thấy cái hội này của mời sớm muộn gì cũng bị ngừng hoạt động, không phải bởi vì phong kiến mê tín mà là vì truyền bá tin nhảm.

Khách hàng năm nay thực sự khó mà mang được!

Thời gian từng phút từng giây qua đi. Một giờ sau, chiếc xe địa hình ra khỏi đường cao tốc nhanh chóng tiến thẳng về vùng ngoại ô, ước chừng lái khoảng một giờ mới đến cái núi hoang phía dưới kia.

Bây giờ đúng lúc vào mùa hè, lọt vào tầm mắt là một mảng màu xanh lục, chỉ có ngọn núi hoang này còn không có ngọn sinh sống, đến cả chim cũng không bay qua nơi đây. Vương Béo bày hàng xem bói nhiều năm như vậy, mặc dù không được học tập chân chính, nhưng ông ta cũng đọc không ít sách ghi chú lại những thứ linh tinh trong quá khứ. Ông ta nhìn ngọn núi hoang đầy đất cát, không nhịn được hỏi Lâm Thanh Âm: “Đại sư, đây có phải là nơi hoang tàn mà ngay cả một chút sự sống cũng không có trong tiểu thuyết hay không?”

Lâm Thanh Âm gật gật đầu, quay đầu giơ ngón cái lên với Trương Vu: “Một nơi độc hại như thế này mà ông còn có thể tìm ra được thì cũng thật không dễ dàng.”

Khuôn mặt xấu hổ của Trương Vu phát sốt, biểu tình vô lực mà đối mặt với Trương Quốc Kiến đang trừng mắt giận dữ, ông giải thích: “Lúc đầu Vương đại sư kia không nói với tôi đây là nơi hoang tàn, chỉ nói đây là một cùng ngoại thành, động tay động chân một chút là có thể mượn để kiếm tiền bất chính.”

Lâm Thanh Âm tặc lưỡi hai tiếng, nhìn Trương Vũ lắc lắc đầu: “Thật ra cái mệnh ban đâu của ông không phải là kém, làm việc thành thật cần cù siêng năng chăm chỉ mấy năm, mặc dù không giàu nhanh như bây bây giờ, nhưng cũng có cuộc sống tốt hơn so với nhiều người khác.”

Lắc rồi lắc đầu, ánh mắt của Lâm Thanh Âm dừng lại trên mặt ông ta: “Chỉ đáng tiếc là lòng tham không đáy!”

Mặt Trương Vu thẹn đến đỏ cả lên, đến cả nói chuyện cũng không dám nói nhiều, buồn phiền lấy ra một chiếc túi lớn từ trong cốp xe, trong đó có rất nhiều thứ khác nhau.

Phần mộ của nhà họ Khương ở trên đỉnh núi hoang này, nơi đây gió thổi lạnh thấu xương, chưa kể tới còn nằm trên nơi cực kỳ nguy hiểm này nữa, sớm muộn gì con cháu nhà họ Khương cũng gặp phải tai hạn. Không chỉ con trai và con gái của Trương Vu, mà ngay cả con cháu gia đình anh họ của Trương Quốc Kiến cũng sẽ bị liên lụy, dù gì thì nơi đây cũng là nơi chôn cách tổ tiên đời trước của bọn họ.

Lâm Thanh Âm nhìn quanh núi một vòng, thấy cách chân núi không xa có bốn công trình kiến trúc giống hệt nhau, trên nóc tòa nhà thật trùng hợp là đều có trang trí giống như một thanh kiếm , mà mũi kiềm đều hướng vào mộ tổ tiên của nhà họ Trương, làm cho phong thủy vốn không được tốt lại càng thêm xu hướng thù địch, cực đoan.

Lâm Thanh Âm gọi Trương Vu tới, chỉ vào cách trang trí của bốn công trình kiến trúc kìa mà hỏi: “Lúc đầu các ông xe dịch mộ có những cái lầu kia không?”

Trương Vu gật gật đầu vô cùng đáng thương: “Ừm! Vương đại sư nói nơi đó là đại biểu cho vàng, bốn cái vàng có thể nâng cao tài vận.”

Lâm Thanh Âm bị lời nói không có căn cứ này làm cho tức cười. Trương Vu thấy vậy sắc mặt càng trắng bệch hơn. Dù bây giờ có ngốc đến đâu đi nữa thì ông ta cũng biết nhất định là ông ta bị Vương đại sư kia lừa phỉnh.

Có điều mặc dù những lời mà Vương đại sư nói với Trương Vu đều là nhảm nhí vô nghĩa, nhưng trên khả năng về phong thủy thì ông ta thật sự là giỏi hơn so với nhiều người khác. Cách bố trí một mảng phong thủy độc xấu như vậy không phải là điều mà các thầy xem phong thủy bình thường sẽ làm được.

Lâm Thanh Âm xem phong thủy không sử dụng các công cụ phụ trợ như la bàn, và các đệ tử của Thần Bói cũng không bao giờ sử dụng những thứ như vậy. Đôi mắt của họ chính là la bàn, cái gì mà Thiên can, địa chi, và hai mươi bốn ngọn núi đều không hữu dụng như giác quan thần thánh của họ, cũng không đáng tin cậy như suy luận của họ. Đây là lý do tại sao Lâm Thanh Âm đặc biệt hứng thú với toán học.

Sau khi đi một vòng quanh đỉnh núi, Lâm Thanh Âm đã hiểu rõ ràng vị trí bát quái của trên đỉnh núi, cũng hiểu được cách bố trí trận pháp của Vương Đại sư.

Lâm Thanh Âm đời trước một đường đi sâu tìm hiểu nghiên cứu về thuật số, trận pháp cũng thuộc về một nhánh trong đó. Vốn ở thế giới cũ có rất ít người có thể vượt qua trận pháp của cô, huống chi là trong thời đại thuật số tàn héo xác xơ này. Trong mắt Lâm Thanh Âm, khắp mọi nơi trong trận pháp mà Vương đại sự cho rằng là rất tuyệt vời đều lộ ra sơ sót, thậm chí còn không kể đến đội hình cấp.

Lâm Thanh Âm mở hộp đựng ngọc bội ra, tĩnh tâm lựa chọn ra hai mươi bốn viên ngọc chứa ít linh lực nhất. Cho dù như vậy, Lâm Thanh Âm vẫn như cũ cảm thấy có chút lãng phí. Ở nơi chết chóc không có sự sống này, chỉ có thể dùng Linh Ngọc để bố trí trận pháp, nếu như đổi đến một nơi bình thường thì đá cuội cũng có thể làm chuyện này được, lãng phí dùng đến Linh Ngọc để làm gì.

Đưa những ngọc bội giàu linh lực còn lại cho Vương Béo bảo quản, Lâm Thanh Âm dùng lăng mộ tổ tiên làm con mắt, đặt Linh Ngọc lần lượt lên hai mươi bốn ngọn núi và biến ngũ hành không cân bằng ban đầu trở lại đúng vị trí. Đồng thời tại đây, cô dùng những viên đá cuội đem theo để bố trí một trận địa trên cơ sở hai mươi bốn ngọn núi, chọn một viên ngọc thạch có linh khí nhất làm mắt của trận pháp.

Với một tiếng hét nhẹ "Nổi trận”, ngọn đồi hoang đột nhiên nổi lên gió mạnh, người bị cát đá thổi bay không thể mở mắt, Vương Béo và Trương Kiến Quốc đồng thời dùng tay che mặt lại, vội vàng ngậm chặt miệng lại để ngăn không cho đất thổi vào miệng. Chỉ có Trương Vu đang đứng ở giữa đội hình, nhận thấy rõ ràng rằng dường như có thứ gì đó đang cố gắng xâm nhập vào cơ thể và nhanh chóng đi ra cơ thể của mình.

Bây giờ ông ta mới biết Lâm Thanh Âm nói ông ta là vật dẫn có ý nghĩa gì. Cực cực khổ khổ mười năm, ông ta chẳng qua là một trò cười mà thôi.

Gió ngừng lại, ngọc thạch và đá cuội đều nát thành bụi, mấy con chim bị linh lực còn sót lại hấp dẫn, ríu ra ríu rít bay tới. Nơi nguy hiểm ban đầu hình như cũng có thay đổi, Vương Béo nhìn thấy bên cạnh mộ không biết từ lúc nào có một chồi xanh nhỏ mảnh mai trồi lên, như thể chỉ cần gió thổi một phát là nó sẽ bị đứt đoạn đi.

Trương Quốc Kiên dùng tay lau những vết bụi bặm trên mặt đi. Ánh mắt nhìn Lâm Thanh Âm không chỉ có tin tưởng và kính nể mà còn đầy sự sùng bái; dựa vào một đống ngọc và đá đã làm ra gió to như vậy, Lâm đại sư này tuyệt đối là một bậc cao nhân có tài thực sự.

“Đại sư, ổn thỏa rồi sao?” Tầm mắt của Trương Quốc Kiến dừng trên cây con mầm xanh vừa xuất hiện: “Người nhà chúng tôi có phải được cứu rồi hay không?”

Lâm Thanh Âm lại lấy chiếc mai rùa từ trong túi ra, đặt vào trong tay vuốt ve: “Đã ổn thỏa rồi, các ông kêu người dời mộ tổ tiên đi là được. Ngoài ra...”

Lâm Thanh Âm nhìn vào nếp nhăn thừa trong Cung Mệnh cuộc đời của Trương Vu và nói: “Sắp xếp trong nhà cho tốt.”

Mặc dù Trương Vu biết rằng đây là kết cục, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thê lương, ông ta cười khổ mà hỏi: “Đại sư, tôi còn có thể sống được mấy năm?”

Lâm Thanh Âm nhàn nhạt nói: “Ông vốn là người sống có phúc khí và trường thọ, có điều trận pháp này quá có hại cho đạo đức Âm, ông phải bồi dưỡng ít nhất là 30 năm tuổi thọ, thì còn có thể sống được nhiều nhất là 15 năm.”

Trương Vu vui mừng kinh ngạc mà mở to đôi mắt: “Còn tới 15 năm lận sao?” Ông ta đột nhiên cười lên, nước mắt tràn ra khóe mắt: “Không tệ không tệ, còn có thể nhìn con gái tôi lớn lên.”

Trương Kiến Quốc nhìn dáng vẻ Trương Vu như vậy không khỏi có chút xót xa. Nhưng nghĩ tới đứa cháu mất sớm của mình thì thật sự không có cách nào tha thứ cho ông ta, sự đắng chát chứa đầy trong người hóa thành tiếng thở dài rồi tiêu tan trong gió.

Trương Kiến Quốc và Trương Vu đốt giấy, thắp hương và quỳ lạy để bày tỏ lòng tôn kính với tổ tiên. Đợi đến khi đốt xong, trong lòng Trương Kiến Quốc không đáy đi qua hỏi: “Đại sư, phần mộ tổ tiên nhà tôi phải dời đi đâu đây?”

Lâm Thanh Âm đứng ở một nơi cao chỉ vào một vùng núi um tùm tươi tốt cách đây không xa: “Lúc nãy tôi đã bói một quẻ. Từ trên quẻ bói mà xem thì ngọn núi phía đông nam kia thích hợp với nhà ông, có thể che bóng cho con cháu đời sau.”

Sau khi một vài người đi theo Lâm Thanh Âm xuống núi và lái xe đi mười dặm, họ nhìn thấy một ngọn núi có rừng cây rậm rạp. Lâm Thanh Âm sờ sờ lên mai rùa, trong đầu nhanh chóng suy luận ra một phương hướng và vị trí, sau đó trực tiếp đem mấy người đi tới một chỗ bằng phẳng trên sườn đồi.

“Nơi đây hướng về phía đông, xung quanh đều là cây tùng, bốn màu xanh tươi, đem mộ tổ tiên dời đến đây đi.” Lâm Thanh Âm nói: “Mặc dù nơi này không thể khiến cho nhà các ông đại phúc đại quý, nhưng có thể phù hộ che chở cho người trong nhà mạnh khỏe.”

Trương Kiến Quốc và Trương Vu liên tiếp gật đầu. Trải qua chuyện như vậy, đối với bọn họ mà nói tài lộc đã là phù du rồi, khỏe mạnh mới là điều mà nhà bọn họ trông đợi nhất.

Chọn xong nơi chôn cách tổ tiên, Trương Vu ngay lập tức gọi điện thoại cho người làm thủ tục, Lâm Thanh Âm cũng đã nói không cần chọn ngày, đối với phần mộ nhà họ Trương mà nói, ngày nào dời đi thì ngày đó sẽ là ngày lành. Về phần đồ sát nhân chôn dưới quan tài, đã hóa giải rồi, đến lúc đó châm lửa đốt cũng đủ rồi, không cần làm gì khác.

Từ trên núi đi xuống, vợ của Trương Vu gọi điện tới, nói rằng tủy của con gái đã kết hợp thành công, rất nhanh sẽ làm phẫu thuật cấy ghép tủy.

Trương Vu nghe được tin này, nỗi đau thấp thỏm trong mấy tháng cuối cùng cũng tiêu đi rồi, vội vàng móc ra thẻ ngân hàng đã chuẩn bị xong từ trước ra đưa cho Lâm Thanh Âm: “Đại sư, trong này có 20 vạn tệ. Cảm ơn cô đã cứu cả gia đình tôi.”

“Hai mươi vạn!” Trong mắt Lâm Thanh Âm đều là sao, cô không nhịn được nhìn Vương Béo một cái, cái đó có nghĩa là hỏi ông ta: Lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

Qua những ngày Vương Béo tiếp xúc với Lâm Thanh thì ông ta cũng đã hiểu rõ tính cách của cô. Mặc dù thiên sư nhỏ tài năng cao cường, nhưng không có nhiều năm kinh nghiệm về cách cư xử, ý nghĩ đặc biệt đơn thuần.

Đối với Lâm Thanh Âm mà nói thì hai mươi vạn này đã là rất nhiều rồi. Dù gì thì cô xem bói cả một buổi sáng mới kiếm được một vạn tệ, nhưng cô lại không biết trên thế giới này có được loại trình độ này như cô thì thật là khó mà có được. Nếu như mang tài năng lan truyền ra bên ngoài, đừng nói là hai mươi vạn, có là hai trăm vạn cũng không ngại là nhiều.

Lâm Thanh Âm nhận chiếc thẻ ngân hàng một cách nhẹ nhàng mà vui vẻ rồi lại xách cái hộp ngọc thạch qua, trong lòng vô cùng đắc chí mà tính toán, đợi lúc về sẽ dùng Linh Ngọc khắc một cái bùa hộ mệnh có trận pháp cho cha mẹ, Vương Béo đi theo cô cũng vất vả rồi, trở về cũng tặng cho ông ta một cái.

Hoàn hảo!
Chương kế tiếp