Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 16: Báo ứng
Editor: Chấm Chấm 

Lái xe về đến nội thành, Trương Vu đưa ba người Trương Kiến Quốc, Lâm Thanh Âm, Vương Béo đến cổng một nhà hàng nổi tiếng, lấy một cọc tiền từ trong túi ra đưa cho Trương Kiến Quốc để ông ta mời đại sư ăn cơm, bản thân ông ta cáo lỗi với Lâm Thanh Âm xong,  vội vội vàng vàng đi mất.

Thời gian của Trương Vu có hạn, trước khi vận may trên người cạn kiệt hết, bị quật,  ông ta nhất định phải sắp xếp ổn thỏa việc trong nhà mới được. Đầu tiên ông ta định đến bệnh viện nộp mười mấy vạn tiền chữa trị cho con gái, chắc cũng đủ làm phẫu thuật và trị liệu sau này. Còn phải mua bảo hiểm mức lớn nộp phí một lần cho người nhà và quỹ tín thác cho con gái, thậm chí tiền dời phần mộ tổ tiên cũng đã trả xong trước, ông ta sợ đến lúc đó ông ta không xu dính túi, ngay cả số tiền này cũng không trả nổi.

Nhà hàng tư nhân mà Trương Vu tìm rất có danh tiếng, các món ăn khá là nổi tiếng, Lâm Thanh Âm nhìn từng món cao lương mĩ vị hoàn chỉnh từ mùi vị đến màu sắc, quay đầu hỏi Vương Béo: “Những đầu bếp nấu mấy món này tốt nghiệp ở đâu vậy?”

Vương Béo ngẫm nghĩ một lát: “Tôi từng nghe nói là một người ở New Oriental dạy nấu ăn, mấy cái khác tôi cũng không biết.”

New Oriental (新东方): là một nhà cung cấp dịch vụ giáo dục tư nhân ở Trung Quốc. Trụ sở chính của New Oriental được đặt tại quận Haidian , Bắc Kinh .

Lâm Thanh Âm tìm kiếm ký ức có liên quan đến New Oriental của nguyên chủ, chỉ đáng tiếc là trước đây nguyên chủ ngoài học tập ra thì đến cả TV cũng không xem, căn bản là không biết New Oriental là gì, cô chỉ có thể tìm đáp án từ chỗ của Vương Béo.

“New Oriental có được tính là đại học không?”

Vương Béo bị câu hỏi của Lâm Thanh Âm làm cho ngơ người, tí nữa còn tưởng bản thân nghe nhầm: “Ngài hỏi trường tư thục New Oriental hả?” Ông ta hơi không theo được lối tư duy của Lâm Thanh Âm, chỉ có thể nói một cách đơn giản dễ hiểu: “Nơi đó chỉ dạy kỹ năng nghề nghiệp, chắc chắn không phải đại học rồi, không dạy gì khác ngoài nấu ăn.”

Lâm Thanh Âm ngạc nhiên kêu lên một tiếng, thế mà lại có một trường học tốt đến vậy, không những dạy làm thế nào để nấu đồ ăn, mà còn không cần làm bài tập!

Đáng tiếc, chấp niệm của nguyên chủ là thi đại học.

Lâm Thanh Âm nuối tiếc thở dài, không biết có thể đưa mẹ đến New Oriental học được không.

Cô thật sự đã ăn ngán mì nước trong và mấy món luộc không có mùi vị gì đó rồi.

****

Ăn xong bữa mới chỉ tầm 2h chiều, Trương Kiến Quốc đi theo lăn lộn cả nửa ngày cũng đã sớm mệt mỏi rã rời rồi, ngồi chung được một lúc rồi rời đi trước.

Vương Béo nhìn thấy trận pháp mà Lâm Thanh Âm bày bố hôm nay thì có hơi thích thú, vô cùng muốn chia sẻ cảnh tượng khá là hoành tráng đó với người khác, đáng tiếc loại chuyện này không nên nói với người ngoài, Khương Duy là thính giả duy nhất phù hợp.

Vương Béo nghĩ đến việc Lâm Thanh Âm bảo hôm nay Khương Duy ở nhà đợi kẻ thù đến cửa, nhịn không được mà đề nghị, nói: “Đại sư, chỗ này chỉ cách nhà Khương Duy có 10 phút đi đường, hay là chúng ta đến nhà cậu ta hóng chuyện đi.”

Lâm Thanh Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, dứt khoát lắc đầu: “Sét sắp đánh, trời sắp mưa rồi, nếu chú muốn hóng chuyện tốt nhất là đợi ở đây, còn có thể gửi video cho Khương Duy các thứ.”

Tuy rằng Vương Béo không biết ý của Lâm Thanh Âm là gì, nhưng mấy ngày nay đi theo Lâm Thanh Âm chạy tới chạy lui, ông ta cũng đúc kết được kinh nghiệm, đó là lời đại sư trẻ nói đều đúng, ngoan ngoãn nghe theo là được.

Lâm Thanh  Âm nói trời mưa, rất nhanh trời đã mưa, cùng với một tiếng sét thì bầu trời trong xanh lúc nãy nháy mắt đã tối sầm lại. Vương Béo sờ sờ đầu, liếc nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, bên trên hiện lên một mặt trời lớn, viết là trời nắng.

Vương Béo nhìn thấy Lâm Thanh Âm lại bắt đầu vuốt ve mai rùa của cô, hơi khó hiểu, gãi gãi đầu: “Đại sư, chúng ta ở đây đợi gì thế?”

Lâm Thanh Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch mép: “Lát nữa nghe thấy tiếng sét đánh, chú cứ ngồi ở cửa sổ hóng chuyện là được rồi.”

Vương Béo nghĩ ngợi, ngồi trên sofa gửi tin nhắn Weixin cho Khương Duy: “Hôm nay nhà cậu đông vui không?”

Khương Duy phấn chấn gửi lại một đoạn voice chat: “Vừa nãy Trần Ngọc Thành chạy trốn ra khỏi nhà tôi, đúng là quá đã.”

****

Hôm nay Khương Duy mới sáng sớm đã nói với bố mẹ rằng đại sư nói hôm nay không được ra ngoài, bố Khương và mẹ Khương hệt như là nghe được thánh chỉ vậy, sắp xếp tất cả công việc giao cho người khác, chuẩn bị ngoan ngoãn ở lì trong nhà một ngày.

Cả buổi sáng đều yên tĩnh, chẳng có chuyện gì, vừa mới ăn xong cơm trưa thì bỗng nhiên Trần Ngọc Thành gọi đến. Bố Khương nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại, trong lòng vô cùng phức tạp, ông muốn biết sự thật ngày hôm đó thì phải đợi Trần Ngọc Thành gọi điện thoại cho mình, nhưng thật sự có cuộc gọi đến rồi, ông lại cảm thấy đau lòng thấu xương, ông thật sự hy vọng người hại mình không phải là anh em tốt đã quen biết với mình nhiều năm.

Hít một hơi thật sâu, bố Khương nhận điện thoại, chào hỏi như thể không có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng Trần Ngọc Thành có hơi lơ đễnh, sau khi đối phó vài câu đã sốt ruột chuyển chủ đề sang vấn đề mà mình quan tâm: “Anh Khương, đôi dây chuyền mặt ngọc bích mà em tặng anh và chị dâu trước đây, hai người có đeo theo bên người không? Gần đây em gặp lại vị đại sư đó, có lòng xin thêm một đôi còn linh nghiệm hơn, không những có thể bảo đảm bình an mà còn có thể tăng thêm tài vận đó, giờ em đem qua cho anh.”

Trái tim của bố Khương như chìm trong nước đá, lạnh đến mức toàn thân phát run: “Không cần đâu, tôi và chị dâu cậu không tin cái đó, cậu tự giữ lại mà đeo đi.”

“Không được!” Trần Ngọc Thành đột điện nâng cao tông giọng, dường như hắn ta ý thức được sự hớ hênh của mình, im lặng trong hai giây rồi nở nụ cười khô khốc: “Anh, em thật sự thấy dáng vẻ sốt ruột của anh bây giờ, cho nên cố ý xin bùa hộ mệnh mang theo tài vận cho hai người, cho dù có linh hay không thì cũng là điềm lành mà.”

Bố Khương nhẹ nhàng thở ra một tiếng: “Tôi thấy trên tin tức rằng gần đây cậu cũng khá là trúc trắc, không những chất lượng sản phẩm có vấn đề, còn bị cục thuế vụ nhìn chằm chằm. Mặt dây chuyền ngọc bích đó cậu cứ đeo đi, nói không chừng có thể đổi vận đó! Được rồi, bên tôi cũng khá bận, không nói với cậu nữa.” Nói xong cũng không đợi Trần Ngọc Thành nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Mẹ Khương vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe, thấy bố Khương còn chẳng chửi Trần Ngọc Thành câu nào, không tránh khỏi có chút tức giận: “Anh nên chửi cậu ta không có lương tâm, thế mà còn phí nhiều lời với cậu ta.”

Bố Khương mệt mỏi day day ấn đường, uể oải nói: “Chửi rồi thì có ích gì, chỉ tổ tốn nước miếng thôi, nếu đại sư đã nói cậu ta sớm muộn gì cũng có báo ứng, chúng ta cứ đợi xem là được rồi.”

Mẹ Khương nghe thấy cái danh của đại sư nhỏ nên lúc này mới không tính toán với bố Khương, ai ngờ chưa đến nửa tiếng sau lại có tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa, đợi mở cửa ra mới phát hiện Trần Ngọc Thành không mời mà đến, còn dẫn theo một người lạ.

Khương Duy không gọi Trần Ngọc Thành, người mang gương mặt mang nụ cười giả tạo này là bố nuôi nổi, chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái, không nói lời nào. Lòng dạ của Trần Ngọc Thành lúc này đều đặt trên biến cố bất ngờ gần đây, căn bản không để ý đến thái độ của Khương Duy có gì không đúng, tiện tay đưa chiếc mũ vành chống nắng mới trong tay cho anh: “Ta thấy gần đây rất thịnh hành việc người trẻ mặc cái này, cũng mua cho con một chiếc.”

Khương Duy nhìn chiếc mũ được giơ ra trước mặt mình, không che giấu gì mà lùi lại một bước, cau mày chán ghét: “Tôi chê bẩn.”

Trần Ngọc Thành bỗng híp mắt lại, gương mặt vẫn giữ nụ cười giả tạo: “Khương Duy à, ý gì đây? Sao lại nói chuyện với bố nuôi như thế?”

“Ông còn có mặt mũi làm bố nuôi tôi?” Khương Duy lạnh lùng nhìn ông ta: “Vận may của tôi dùng tốt không? Có phải hai năm này phát tài sướng lắm đúng không?”

Trần Ngọc Thành nhìn Khương Duy, rồi lại nhìn bố Khương và mẹ Khương không có biểu cảm gì ở phía sau Khương Duy, biểu cảm hơi hung ác: “Các người biết cả rồi?”

Bố Khương và vứt đôi mặt dây chuyền ngọc bích vào trong lòng Trần Ngọc Thành, nhìn chằm chằm Trần Ngọc Thành: “Lúc tôi sa sút, tất cả mọi người đều chế giễu tôi, chỉ có cậu thường đến nhà thăm tôi. Tôi vẫn luôn cảm thấy đời này có một người anh em tốt như cậu là đủ rồi, lại không ngờ rằng người đâm tôi một nhát chính là cậu – người anh em tốt này.”

Trần Ngọc Thành mân mê mặt dây chuyền ngọc bích trong tay, bỗng nhiên bật cười: “Nếu anh đã coi tôi là anh em tốt thì đã không nên âm thầm giàu có một mình như vậy, nếu anh sớm để tôi lấy ít vận may của Khương Duy,  lúc đó tôi cũng sẽ không đi đến bước đường cùng như này.” Trần Ngọc Thành cười, giọng nói đanh lại: “Anh biết vì sao tôi cứ lâu lâu lại đến thăm anh không? Bởi vì tôi phải dỗ anh vui mới có thể khiến anh không tháo mặt dây chuyền ngọc bích xuống!” (ủng hộ truyện trên app tyt)

Nhìn thấy Trần Ngọc Thành khốn nạn đến mức này, nỗi đau đớn đè nén trong lòng bố Khương bỗng nhiên tiêu tan thành mây khói: “Ông trời có mắt, kẻ ác ắt nhận báo ứng, Trần Ngọc Thành cậu tự lo cho mình đi!”

Trần Ngọc Thành nhìn thấy thái độ trở mặt ngược lại không kiêng dè gì, hắn biết rõ mình làm giàu như thế nào, cũng vô cùng hiểu rõ hậu quả của việc thuật pháp này bị phá. Hôm nay hắn dẫn theo đại sư làm phép đến đây, thật ra vẫn ôm hy vọng trong lòng, hy vọng nhà họ Khương chỉ vô tình làm vỡ mặt dây chuyền ngọc bích, bản thân vẫn còn cách cứu vãn.

Không ngờ rằng sự việc lại trực tiếp phát triển đến kết quả tệ nhất, vậy hắn dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, dời hết vận may của Khương Duy lên người mình.

Người cũng có cùng mục đích như vậy còn có Lý Thanh Lam – đại sư do Trần Ngọc Thành mời tới.

Từ nhỏ Lý Thanh Lam đã học mấy thứ tà đạo bất chính với sư phụ, kiếm tiền bất chính nhờ vào việc làm phép hạ chú người khác. Loại người này chuyện xấu gì cũng làm, vận may của bản thân sẽ không dồi dào lắm, lúc hắn ta đang việc gì cũng không thuận lợi thì gặp được Trần Ngọc Thành.

Lúc đó Trần Ngọc Thành mời hắn là muốn xem phong thủy trong nhà có chỗ nào không đúng, nhưng đúng lúc bố Khương bảo Khương Duy tặng đồ cho Trần Ngọc Thành, Lý Thanh Lam nhìn thấy người tràn đầy may mắn như Khương Duy, ghen tị đến đỏ cả mắt, đợi người vừa đi đã đưa ra chủ ý cướp vận với Trần Ngọc Thành, Trần Ngọc Thành còn chẳng cần do dự, tâm đầu ý hợp với Lý Thanh Lam, lập tức đồng ý luôn. 

Hai người nhờ cướp đoạt vận may của Khương Duy mà giàu lên, ban đầu Trần Ngọc Thành còn có hơi e dè, nhưng sau này thuận buồm xuôi gió rồi thì hơi lâng lâng, việc nên làm hay không nên làm đều nhúng tay, luôn cho rằng anh có vận may tốt như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Lý Thanh Lam thì lại càng như vậy, hắn ta vốn đã tâm thuật bất chính, thứ học được cũng là tà thuật, hai năm nay dựa vào cướp đoạt vận khí mà chuyện xấu gì cũng làm.

Đúng vào lúc hai người đã hơi vui quá hóa cuồng, công ty của Trần Ngọc Thành nổ ra vấn đề về chất lượng sản phẩm, vào ngay ngày hôm sau chuyện trốn thuế cũng không giấu nổi được nữa, hiện tại việc huy động vốn bất hợp pháp của hắn đã bắt đầu lập án điều tra.

Vào lúc hắn sứt đầu mẻ trán, Lý Thanh Lam đến tìm hắn, nói bản thân hắn ta vì theo đuổi kích thích, muốn cược liều một phen, không ngờ thua hết sạch không nói, lúc làm phép hại người khác gặp phải sự cố bất ngờ, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương.

Hai người gặp mặt bàn kế đã cảm thấy là do mặt dây chuyền ngọc bích mà lúc trước làm xảy ra vấn đề, bèn nhanh chóng đến nhà họ Khương, lại không ngờ được nhà họ Khương thế mà lại mời người đến phá tà pháp mà trước đây Lý Thanh Lam lập.

Trần Ngọc Thành không rõ chỗ đáng gờm của tà pháp này, nhưng trong lòng Lý Thanh Lam lại biết rõ, người có bản lĩnh này chắc chắn không phải là người bình thường. Nếu là bình thường thì hắn ta chắc chắn sẽ dừng lại không lo nữa, nhưng lần này liên quan đến bản thân hắn ta, hắn ta không còn lựa chọn nào khác ngoài cách liều mình một phen.

Trần Ngọc Thành và Lý Thanh Lam nhìn nhau, cùng nhau đẩy bố Khương đang chặn trước cửa vào trong, dễ dàng đóng lại cửa lớn.

Trần Ngọc Thành nhìn bố Khương xém tí nữa là đứng không vững mà nở một nụ cười ác độc: “Anh Khương, nếu anh đã rượu mời không uống, người anh em này chỉ có thể mời anh uống rượu phạt.”

Cùng với lời của Trần Ngọc Thành, Lý Thanh Lam móc ra một tờ giấy màu vàng từ trong túi ra, tờ giấy màu vàng không cần gió mà tự động bốc lên ánh lửa màu xanh. Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, bố Khương mẹ Khương đều hơi hoảng hốt, trái lại Khương Duy vô cùng điềm tĩnh tán gẫu với hai người một chút, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua đại sư nhỏ nói rồi, chỉ cần xem là được rồi.”

Nghe thấy đại sư nhỏ đã tính đến cảnh này, bố Khương mẹ Khương bình tĩnh lại, trái lại Lý Thanh Lam nhìn thấy người dáng vẻ chẳng lo lắng gì của người nhà họ Khương, trong lòng hơi phát hoảng, bàn tay cầm tờ giấy màu vàng không hiểu sao lại bỗng nhiên run rẩy, chấm nhỏ màu xanh vừa hay rơi xuống người hắn ta và Trần Ngọc Thành, ánh lửa lập tức dập tắt.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Thanh Lam sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng lôi một chiếc hũ từ trong túi ra, hung dữ đè vào cái nắp, cũng không biết trong chiếc hũ đó đựng thứ gì, đang ra sức bay lên trên, đâm vào thành hũ phát ra tiếng kêu “bịch bịch”.

Trần Ngọc Thành không nhận ra có gì đó không đúng, vẫn đang nở nụ cười độc ác uy hiếp bố Khương: “Đợi đại sư làm phép xong, anh muốn quỳ xuống xin tôi thì cũng muộn rồi.” Nói xong, hắn huých tay Lý Thanh Lam: “Đại sư, cho bọn họ nếm mùi lợi hại đi.”

Lý Thanh Lam vốn đã hơi không khống chế được chiếc hũ kia, còn bị Trần Ngọc Thành va vào như vậy, chiếc hũ trong tay rơi thẳng xuống đất vỡ vụn phát ra một tiếng “loảng xoảng”.

Một khối vật thể đen kịt đột nhiên bay  ra, phát ra tiếng “vo ve”, trong nháy mắt bu kín Trần Ngọc Thành và Lý Thanh Lam.

Nhìn thấy tình huống khiến người khác sởn cả da gà như thế này, người nhà họ Khương không hẹn mà cùng lui về sau một bước, nhìn không chớp mắt cảnh tượng hả lòng hả dạ này.

Chưa đầy mấy giây, Lý Thanh Lam đã cảm nhận được sự đau đớn thấu xương ở trên tay, trên mặt, hắn ta vừa vung tay xua đuổi độc trùng, vừa cuống quýt mở cửa nhà ra, lao ra ngoài mà không ngoảnh đầu lại, Trần Ngọc Thành bị cắn đến mức kêu cha gọi mẹ, ôm đầu hoảng loạn chạy theo.

Độc trùng bay theo hai người kia không sót con nào, Khương Duy kiểm tra phòng khách một hồi, sau khi thấy không còn độc trùng nào sót lại mới đóng cửa nhà lại. Lúc này mẹ Khương mới hoàn hồn trở lại, thả mình lên sofa bật cười sảng khoái: “Đại sư nhỏ tính quá chuẩn, con thấy dáng vẻ sợ hãi của hai người đó chứ.”

Một tiếng sét lớn “đoàng đoàng”, bầu trời vốn quang đãng trong nháy mắt tối sầm lại, cây lá bị gió lớn thổi rít lên tiếng “vù vù”, có thể lờ mờ ngửi thấy mùi hơi đất đặc trưng trước khi mưa như trút nước trong không khí.

Vương Béo đang ngồi gửi tin nhắn cho Khương Duy bỗng nhớ lại lời của đại sư nhỏ nói sau khi sét đánh, trời mưa thì bảo ông ta mở cửa sổ ra hóng chuyện, lập tức nhảy xuống sofa, đẩy cửa sổ ra, bật máy lên lên, nhấn chế độ ghi hình.

Hehe, cũng không biết cảnh tượng náo nhiệt lát nữa có kích thích không?
Chương kế tiếp