Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 17: Nạp Vip
Editor: Chấm Chấm

Vừa mới mở máy ảnh lên, Vương Béo đã nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ bên ngoài. Chỉ thấy có hai người điên cuồng chạy trốn từ phía không xa, cũng không biết có phải hai người này chọc phải tổ ong vò vẽ không, một đám côn trùng điên cuồng truy đuổi bọn họ. Số lượng nhiều đến nỗi trông như một đám mây đen vậy.

Vương Béo cầm máy ảnh vô thức đuổi theo bóng dáng hai kia. Lúc này một tia chớp cắt ngang qua chân trời, kèm theo đó là một tiếng vang lớn, một tia sét giáng xuống, vừa vặn đánh lên người hai kẻ đang chạy băng băng kia. Theo sau đó là một quả cầu lửa khổng lồ đang bốc cháy thiêu hết sạch sẽ đám côn trùng kia.

Những giọt mưa rơi xuống như những hạt ngọc, rơi tí ta tí tách, tụ lại thành một dòng chảy trên mặt đất, cuốn xác của độc trùng xuống cống nước bên đường.

Vương Béo: “...”

Hình như ông ta đoán ra được hai kẻ xui xẻo này là ai rồi, không ngờ báo ứng tới nhanh đến vậy, má nó kích thích quá đi!

Sau khi Vương Béo nghĩ ra thân phận của hai người này, nhanh chóng gọi điện thoại cho Khương Duy bảo anh ra ngoài này vây xem. Nhà Khương Duy cũng chỉ cách chỗ này 4- 5 phút đi đường. Anh chạy đến đây còn nhanh hơn xe cứu thương, chiêm ngưỡng tình cảnh thê thảm của hai người này cùng với những người vây xem khác.

Thấy được kết cục của hai kẻ này, Khương Duy cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hai năm nay người nhà anh xui xẻo đến mức uống nước lạnh mà còn mắc răng. Nếu không nhờ ý chí vẫn còn xem như kiên định thì đã nắm tay nhau nhảy sông tự vẫn tập thể rồi.

May mà gặp được tiểu đại sư.

Khương Duy huých tay Vương Béo: “Tiểu đại sư đâu?”

Vương Béo chỉ vào nhà hàng bên cạnh: “Trưa hôm nay thân chủ mời ăn cơm ở đó. Thật ra đã ăn xong từ sớm rồi, tiểu đại sư tính ra được ở đây có thể hóng chuyện, nên vẫn luôn đợi ở đây.”

Khương Duy và Vương Béo đi vào phòng bao. Vương Béo sợ Lâm Thanh Âm ở trong này nhìn không rõ, miêu tả rất chi tiết tình hình ở hiện trường một hồi, vô cùng cảm khái mà chặc lưỡi: “Bị sét đánh đúng là thảm, cũng không biết có đau không.”

Bàn tay đang vuốt ve mai rùa của Lâm Thanh Âm dừng lại một lát, cô nhớ lại tình cảnh độ kiếp ở đời trước, nhịn không được mà thở dài một hơi: “Cũng tàm tạm, lúc bắt đầu khá là đau, đánh một lúc cũng quen.”

Khương Duy, Vương Béo: “...”

Vẫn luôn cảm thấy tiểu đại sư này như đã trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm vậy. 

Khi cảnh sát và bác sĩ nhận được điện thoại đến hiện trường, thấy tình cảnh thê thảm của hai người này đều hơi ngẩn ra. Làm trong nghề nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy có người bị sét đánh đến mức này. Tuy rằng quần chúng vây xem không lên tiếng, nhưng đều thầm lẩm bẩm trong lòng: “Đây là tạo nghiệp nặng đến mức nào chứ!”

Các bác sĩ không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn như thế. Họ phân thành hai nhóm kiểm tra và cấp cứu cho hai người cùng một lúc. Con ngươi của Lý Thanh Lam đã bị giãn ra, sau khi làm xong các biện pháp cấp cứu theo thủ tục xong thì trực tiếp đắp vải trắng lên; Trần Ngọc Thành thì may mắn hơn giành lại được một hơi, đeo mặt nạ oxy lên rồi được khiêng lên xe cứu thương.

Khương Duy trông theo xe cứu thương vừa đi vừa reo kia, cảm xúc có hơi phức tạp: “Đại sư, Trần Ngọc Thành có chết không?”

Lâm Thanh Âm sờ mai rùa của mình: “Có lúc chết cũng là một loại giải thoát. Đối với Trần Ngọc Thành mà nói, nhìn thấy những gì mình khổ tâm gầy dựng hoàn toàn tan thành mây khói, còn đáng sợ hơn cả chết.”

Khương Duy gật đầu một cách tán thành: “Trần Ngọc Thành phải gánh tội danh trốn thuế và huy động vốn bất hợp pháp. Cho dù không chết thì cũng không trốn nổi cảnh lao ngục. Thấy cái nết của hắn, tôi thật sự cảm thấy hả giận.”

Lâm Thanh Âm cười hề hề: “Hả giận xong rồi thì đừng ở đây ngó nữa. Hai quyển bài tập tôi đưa cho anh hôm qua, anh làm xong chưa?”

Khương Duy: “...”

Đúng là không thể để cho người ta cảm khái thêm hai phút mà!!!

Tiểu đại sư, rốt cuộc là bài tập của ai vậy? Một người còn không thèm làm bài tập như cô, nói như kiểu cây ngay không sợ chết đứng như thế có hợp không thế?

****

Mưa rơi rả rích được nửa tiếng thì dừng, Lâm Thanh Âm nhìn thành phố mới được nước mưa gột rửa ngoài cửa sổ một cái, đưa thẻ ngân hàng của Trương Vu cho Vương Béo.

Vương Béo kích động đến nỗi lòng bàn tay cũng ra mồ hôi, nhanh chóng chùi lên người rồi cẩn thận từng li từng tí nhận lấy: “Đại sư, cho tôi hết à? Vậy không thích hợp lắm đâu nhỉ?”

“Chú nói quá đúng luôn, tôi cũng cảm thấy không thích hợp.” Lâm Thanh Âm liếc ông ta một cái: “Tôi không biết làm sao để rút tiền ra, nên cảm phiền chú giúp tôi nhé. Ngoài ra, giúp cháu mua một bộ dụng cụ điêu khắc ngọc...” Nhìn thấy hai mắt Vương Béo sáng rực lên, Lâm Thanh Âm cười gượng: “Tôi khắc trận pháp lên ngọc thô, chú đem theo bên người có thể giữ bình an.”

Khương Duy nghe thế lắp ba lắp bắp lại gần: “Tiểu đại sư, tôi có thể mua một miếng không?”

Lâm Thanh Âm lắc lắc đầu: “May mắn của anh đã đủ để che chở cho anh rồi, cho anh đeo lãng phí lắm.”

“Không phải tôi mua cho mình.” Khương Duy cười khổ một cái: “Hai năm nay ông nội bà nội tôi vì lo lắng chuyện trong nhà mà già đi nhiều. Tôi muốn bỏ tiền ra mua cho hai người họ mỗi người một cái, có thể bảo vệ bọn họ bình bình an an.”

Lâm Thanh Âm mở hộp ngọc thô ra, chọn ra một miếng ngọc đưa cho Khương Duy xem: “Sau này anh mua cho tôi ngọc thô như này, nhất định phải trong suốt một chút. Như vậy khắc lên mới có hiệu quả tốt.”

Khương Duy liên tục gật đầu đồng ý, vừa lòng thỏa ý đi về nhà làm bài tập cho tiểu đại sư.

****

Thành phố sau mưa, thế mà linh khí lại đậm hơn với lúc trước mấy phần. Lâm Thanh Âm chậm chạp đi về nhà, cho phép không khí mang theo linh khí gột rửa đến từng tấc da của mình.

Lúc nãy trời mưa vừa nhanh vừa gấp, tuy rằng chỉ tầm nửa tiếng, nhưng cũng đọng lại không ít vũng nước nhỏ. Lâm Thanh Âm nhảy qua hết vũng nước nhỏ này đến vũng nước nhỏ khác, có lúc cố ý đạp vào mấy cái, loại trải nghiệm mới mẻ này là thứ mà đời trước cô chưa từng có, không những rất thú vị mà còn có thể thả lỏng cả thân thể lẫn tâm hồn, thỏa sức hoà mình thì niềm vui cũng tự nhiên tăng theo.

Nhớ lại kiếp trước, trong thế giới của cô, ngoài thuật số và tu luyện ra thì những thứ khác đều trống rỗng. Không có xuân hạ thu đông, không quan tâm nhân tình thế sự, không hiểu được thất tình lục dục của trần thế, cũng có lẽ là bởi vì những thứ này mới khiến cuối cùng cô độ kiếp thất bại.

Thất tình lục dục (七情六欲):Thất tình là 7 trạng thái tâm lý: mừng, giận, buồn, ghét, yêu, vui vẻ, ham muốn. Lục dục là sáu sự ham muốn: sắc dục, thanh dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục.

Cô chỉ mới phát hiện ra trong lần trải qua tôi luyện lôi kiếp thôi, giác tâm của cô thế mà lại chưa toàn vẹn.

Giác tâm (道心): là tâm hướng về giác ngộ, tâm an trú trong giác ngộ, tâm của sự giác ngộ.

Lúc đó cô không biết bản thân thiếu sót thứ gì, bây giờ cô hiểu rồi. Kiếp trước cô không sống như người lắm.

Nếu đã có cơ hội làm lại từ đầu, Lâm Thanh Âm quyết định phải theo đuổi suy nghĩ trong lòng, không nên hà khắc hạn chế bản thân quá. Tuy rằng thế giới này nghèo nàn linh khí, muốn tu luyện lên có lẽ sẽ khó khăn hơn nhiều so với đời trước, nhưng Lâm Thanh Âm cảm thấy mình ở đây có thể hưởng thụ rất nhiều những thú vui mà đời trước chưa được trải qua.

Cô phải trải nghiệm đàng hoàng hỉ, nộ, ai (đau thương), lạc (vui vẻ), hưởng thụ niềm vui do đồ ăn ngon mang đến, cũng phải dũng cảm đối mặt với muộn phiền mà bài tập đem đến.

Aaa, sao nguyên chủ lại muốn thi đại học chứ, cô thật sự chỉ muốn đến học ở New Oriental thôi!!!

Lâm Thanh Âm ngước lên trời thở dài, đừng nói gì nữa hết, vẫn nên nhanh chóng về nhà làm bài tập đã.

Về đến nhà, nhìn thấy chiếc bàn bày một đống sách dày cộp, Lâm Thanh Âm bối rối vò đầu bứt tóc.

Lúc trước Khương Duy dùng thời gian 3- 4 ngày giúp cô ôn lại một lượt môn toán lớp 10, Lâm Thanh Âm học xong cũng làm xong bài tập môn toán rồi. Ngoài cái đó ra thì bài tập vật lí, hóa học đều đưa cho Khương Duy làm, tạm thời cô không cần lo lắng nữa.

Lâm Thanh Âm nhìn môn ngữ văn, rồi lại căng não nhìn môn tiếng anh chi chít chữ, quyết định vẫn nên ôn tập lịch sử trước đã. Môn học cơ bản này không cần Khương Duy hướng dẫn, một mình cô cũng có thể giải quyết.

Tư chất của Lâm Thanh Âm ở đời này và đời trước hoàn toàn giống nhau. Đời trước cô có thể được gọi là học bá của thế giới tu chân, năng lực ghi nhớ vô cùng mạnh là một khía cạnh cơ bản, cái hiếm là sự tập trung không bị phân tâm và nghị lực không lay chuyển được. Xem bói suy luận ở thế giới tu chân không giống đơn giản như xem số mệnh, đoán lành dữ như ngày nay. Chuyện có thể mời cô ra tay đều là những chuyện lớn liên quan đến thiên cơ, có khi mất đến hơn 10 năm hoặc hơn 100 năm suy luận, nói về sự chuyên tâm và kiên nhẫn không ai có thể mạnh hơn cô.

Lấy sách lịch sử ra, Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng trên giường lật ra bắt đầu xem, so với những môn học vắt óc khác như vật lí, hóa học, đọc một lượt sách lịch sử thật sự là một loại thư giãn.

Ở dưới lầu, mẹ Thanh Âm bị bác gái họ Vương đang ngồi hóng mát dưới bóng cây huých tay, bí mật kéo bà ấy đến một chỗ không có người, nói thầm vào tai bà ấy: “Mẹ Thanh Âm, hôm nay Thanh Âm nhà chị lại ra ngoài.”

Mẹ Thanh Âm ngại ngùng cười một cái: “Chắc là đến thư viện đó, bình thường ngoài thư viện và nhà sách ra thì con bé cũng chẳng đi đâu khác.”

“Không phải đâu, có một chiếc xe đến đón con bé đi.” Bác gái họ Vương khoa tay múa chân một lát: “Chiếc xe đó vừa to vừa cao, vừa nhìn là đã biết không hề rẻ.”

Nụ cười trên gương mặt mẹ Thanh Âm sắp không giữ được nữa rồi. Tuy rằng trong lòng bà hơi lo lắng nhưng lại không muốn để người ngoài bình phẩm lung tung con gái của mình, vắt óc suy nghĩ cái cớ giúp cô: “Chắc là bạn học đến rủ con bé đi chơi, con bé lớn đến thế rồi, chuyện bình thường ấy mà.”

“Không phải bạn học.” Biểu cảm của bác gái họ Vương có phần do dự: “Có ba người đàn ông từ trên xe xuống, một người là người béo gần đây hay đến nhà chị, còn có một ông già và một người đàn ông 40- 50 tuổi. Tôi ở xa không nghe được rõ bọn họ nói gì, nhưng ba người đó vừa dừng xe là đã xuống xe đợi, tôi thấy còn mở cửa xe cho con gái chị nữa.”

Mẹ Thanh Âm nghe thế thì tim đập bình bịch, bảo bà nghĩ vỡ não cũng không nghĩ ra mấy người đến đón Lâm Thanh Âm đi là ai. Họ hàng nhà họ Lâm đã rất nhiều năm không qua lại với bọn họ rồi. Trái lại họ hàng bên phía nhà mẹ đẻ của bà đều đối xử khá tốt với Thanh Âm, chỉ là trong nhà không giàu có lắm, không có nhà nào có chiếc xe phong cách như thế.

Nhìn thấy vẻ mặt thăm dò của bác gái họ Vương, mẹ Thanh Âm miễn cưỡng nở nụ cười: “Có lẽ là giáo viên trong trường, ngó có vẻ cũng sắp khai giảng rồi, chắc là đến đón con bé tới trường học bù.”

Bác gái họ Vương không tin lời giải thích như thế lắm, hơi nghi ngờ nhìn mẹ Thanh Âm: “Trường của con gái chị thế mà lại cho xe đến đón học sinh? Tôi thấy ba người đó có dường như khá cung kính với con bé đó.”

Mẹ Thanh Âm nghiêm mặt nói: “Dẫu gì Thanh Âm cũng vào trường theo diện nhận học bổng, giáo viên xem trọng một chút cũng là bình thường thôi.”

Lúc này bác gái họ Vương mới nhớ ra Lâm Thanh Âm là thủ khoa kì thi vào cấp 3 của thành phố năm ngoái, lập tức cảm thấy có hơi nhàm chán. Thế mà lại là đi học, uổng công khiến bà phấn khích cả ngày nay.

Mẹ Thanh Âm thấy bác gái họ Vương chắp tay sau lưng tản bộ đến chỗ khác, hơi nhọc lòng thở dài một hơi, lần nữa mừng thầm trong lòng vì đã giữ kín chuyện Lâm Thanh Âm nhảy sông tự vẫn. Nếu không thì không biết mấy bà thím này sẽ lén lút bàn tán Thanh Âm như thế nào nữa.

Có điều nghĩ đến lời mà bác gái họ Vương nói về chuyện vừa sáng sớm Lâm Thanh Âm đã được một chiếc xe đón đi, lòng lại chùng xuống như cũ. Điều kiện nhà bà như thế nào bà biết rõ, nhà thật sự rất nghèo, bà rất sợ Thanh Âm bị người khác dụ dỗ.

Con gái ngày nay đều để ý chăm chút, đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng đều phải là loại tốt, còn phải thường xuyên ra bên ngoài du lịch ngắm nhìn thế giới, tránh bị đàn ông dùng lời ngon tiếng ngọt lừa đi mất. Nhưng mấy năm nay nhà bà vì vẫn còn nợ, gần như chỉ đủ đáp ứng nhu cầu ăn no mặc ấm, thậm chí hai vợ chồng vì để kiếm thêm được ít tiền mà ngay cả thời gian ở bên con gái cũng có. Nếu không thì cũng không đến mức con gái bị bắt nạt cả một năm học, tận đến khi nhảy sông tự vẫn bọn họ mới biết con gái đã gặp phải chuyện gì.

Về đến nhà với tâm sự trùng trùng, mẹ Thanh Âm nhìn thấy đôi dép của Lâm Thanh Âm xếp ở cửa thì lập tức thở phào một hơi. Bà rón ra rón rén đi đến phòng của con gái, ló đầu vào nhìn, chỉ thấy Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng trên giường, đặt một cuốn sách trên đầu gối, cô đang say sưa đọc sách.

Mẹ Thanh Âm do dự hết lần này đến lần khác, vẫn quyết định tạm khoan nói thẳng chuyện này. Dẫu gì chuyện hai lần này đều là bà nghe bác gái họ Vương kể, tùy tiện đi hỏi dò như thế hơi không tôn trọng con gái lắm, bản thân vẫn nên làm rõ đây là chuyện gì trước đã rồi nói sau.

Tuy rằng trong lòng đã có quyết định, nhưng mẹ Thanh Âm vẫn hơi lơ đãng lúc nấu ăn, đến lúc Lâm Thanh Âm đọc xong sách lịch sử đi ra khỏi phòng, thứ mà cô nhìn thấy là phòng bếp đang bốc khói và cái nồi đen xì.

Mẹ Thanh Âm đang cố gắng phi tang chứng cứ, ngượng ngùng phủi đi nhọ nồi trên tay: “Hay là tối nay chúng ta ăn mì nhé?”

Lúc này Lâm Thanh Âm vui mừng không gì sánh nổi. May mà buổi trưa ăn nhiều, bây giờ cô không thấy đói, nếu không cô lại phải đối mặt với món mì nước trong rồi.

Bóc vỏ một cây kem lấy ra từ trong tủ lạnh, Lâm Thanh Âm nói một cách vô cùng chân thành: “Tối nay con ăn cái này, con muốn giảm cân.”

 Mẹ Thanh Âm: “...”

Con là đang coi thường mẹ chưa từng giảm cân đúng không?

Dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, mẹ Thanh Âm rửa tay sạch sẽ, thay một cái nồi khác, đợi nấu sôi nước xong thì bỏ mì vào, sau đó rắc vào trong hai thìa muối.

Tuy rằng trước giờ Lâm Thanh Âm chưa từng nấu ăn, nhưng nhìn cách thao tác dứt khoát của mẹ thì cô biết, món mì này chắc chắn sẽ rất mặn.

Ra khỏi phòng bếp nóng nực, mẹ Thanh Âm lập tức cảm thấy mát mẻ hơn nhiều: “Mẹ cảm thấy gần đây nhà chúng ta mát hơn nhiều, mọi năm vào tầm này buổi tối oi bức đến mức không ngủ được; nhưng mấy ngày nay mẹ còn chẳng cần bật quạt, vừa ngủ là có thể ngủ đến khi trời sáng, lúc đi làm cũng không thấy mệt mỏi nữa.”

Lâm Thanh Âm cắn một miếng kem, hỏi dò: “Mẹ, mẹ có từng nghĩ đến việc nghỉ việc chưa ạ?”

“Mẹ nghỉ việc thì làm được việc gì?” Mẹ Thanh Âm nói một cách hơi bất lực: “Người sắp 40 tuổi như mẹ, không có bằng cấp kỹ năng, chỉ có thể làm công nhân nhỏ bé không liên quan đến kỹ năng ở công xưởng hoặc đi làm nhân viên dọn dẹp ở nhà hàng, siêu thị gì đó thôi. Người như bố con thì càng không cần nhắc, ngoan ngoãn đi làm còn có thể kiếm ít tiền, nếu mà nghỉ việc làm công việc buôn bán có khi còn phải bán cả nhà mà đền.”

Lâm Thanh Âm khá tán thành quan điểm của mẹ.Trước đây cô từng xem tướng cho bố mẹ, hai người đều thuộc tuýp người trung hậu thật thà, khoan nói đến chuyện không làm sao phát tài được, còn có tướng lưng gù vai nhọn, tuy không đến mức sa sút thành ăn xin, nhưng cũng xem như là kiểu sinh ra đã nghèo.

Có điều không có gì là tuyệt đối cả, ngoài việc xem bói có thể tính ra phúc họa trong tương lai gần ra, một điều càng quan trọng hơn là có thể hóa giải vận xui thành điềm lành. Xưa nay ông trời vẫn luôn chừa lại một đường sống cho vạn vật trên đời. Lâm Thanh Âm cảm thấy, bước ngoặt cuộc đời của bố mẹ mình sẽ xuất hiện ở trên người mình.

“Mấy ngày nay con kiếm được ít tiền.” Lâm Thanh Âm cắn một miếng kem, nói: “Mẹ có từng nghĩ đến việc đến New Oriental học nấu ăn chưa? Con bỏ tiền cho mẹ!”

“Xì xèo...” Nồi nấu mì ở trong bếp bỗng tràn ra quá trời nước, tiếng lửa bị dập tắt át cả giọng nói của Lâm Thanh Âm. Mẹ Thanh Âm thấy vậy cũng chẳng để ý nghe thử thứ Lâm Thanh Âm nói là gì, quay người chui vào bếp.

Nghe thấy tiếng kêu lách cách trong bếp, Lâm Thanh Âm thở dài một cách nặng nề, bát tự của mẹ và nhà bếp thật sự không tương thích với nhau lắm, xem ra cô không thể ăn được một bữa ăn nên hồn ở nhà rồi.

Dọn dẹp xong đống lộn xộn trong bếp, mẹ Thanh Âm đi ra hỏi: “Nãy con mới nói gì?” 

Lâm Thanh Âm mặt không biểu cảm nhét kem vào trong miệng: “Con nói con muốn đi làm bài tập!”

*****

Gần 9h sáng, Khương Duy và Vương Béo đến nhà Lâm Thanh Âm đúng giờ. Vương Béo đã chuyển 20 vạn đó chuyển vào thẻ ngân hàng của mình rồi, lấy mấy tấm thẻ của mình chạy đến tận mấy ngân hàng mới rút ra được 20 vạn cho Lâm Thanh Âm, rồi tìm mối quan hệ mua một bộ dụng cụ điêu khắc ngọc.

Vương Béo biết số ngọc mà Trương Vu mua đều không rẻ, đợi đến khi Lâm Thanh Âm khắc trận pháp lên trên xong thì càng không có cách nào dùng tiền để đong đếm. Vương Béo cảm thấy bình thường mình làm trợ thủ cho Lâm Thanh Âm cũng chẳng giúp được việc gì sất, luôn cảm thấy chột dạ khi nhận quà biếu của Lâm Thanh Âm, trong chốc lát không biết làm thế nào để trả. Nghĩ đi nghĩ lại ông ta quyết định tặng bộ công cụ không rẻ lắm này cho Lâm Thanh Âm coi như quà tặng.

Ôm một đống đồ đến nhà Lâm Thanh Âm, Vương Béo đưa tiền cho cô trước, Lâm Thanh Âm còn chẳng thèm đếm, trực tiếp nhét túi vào ngăn kéo bàn học.

 “Tôi thấy ngài vẫn nên tự làm chứng minh thư, có chứng minh thư rồi sẽ có thể làm thẻ ngân hàng, sau này cháu nhận tiền cũng tiện.” Vương Béo đem bộ công cụ chạm khắc ngọc vào phòng của cô, uống “ừng ực” một ly nước to rồi chùi miệng, nói: “Giờ số người hẹn trước để xem bói với chúng ta đã hơn 50 người rồi, ngài còn nhận vụ lớn của nhà họ Khương và Trương Vu. Trương Vu xui xẻo thì khỏi phải nói rồi, có rất nhiều người đều biết tình hình nhà họ Khương. Đợi sau này nhà máy của nhà họ lại phất lên, chắc chắn sẽ không ít người đến nghe ngóng, đến lúc đó muốn ngài ra tay thì sẽ không phải với mức giá này nữa. Tôi cũng không thể rút tiền mặt cho ngài mãi được, bản thân ngài nên có thẻ ngân hàng sẽ tiện hơn chút.”

 Lâm Thanh Âm gật đầu: “Chú nói đúng, kiếm được nhiều tiền mới có thể mua ngọc, đợi làm bù xong bài tập tôi sẽ đi làm.”

Khương Duy đã biết chuyện của nhà Trương Vu từ chỗ Vương Béo, nghĩ đến tình cảnh bây giờ của bản thân, lòng vô cùng bùi ngùi: “Trương Vu xui xẻo hơn nhà chúng tôi nhiều, nhà chúng tôi cùng lắm là sa sút hai năm, nhưng không giống như nhà ông ta, mất đi cả một mạng người.” 

Vương Béo lắc đầu: “Cậu là tai bay vạ gió, còn Trương Vu là tự mình chuốc lấy. Nếu như ông ta không nổi lên lòng làm giàu bất chính bằng cách lợi dụng sơ hở thì cũng sẽ không rơi vào bẫy của người. Nghiêm khắc mà nói, nên là ông ta và Trần Ngọc Thành so xem ai thảm mới đúng.”

Vương Béo nói xong, ông ta và Khương Duy không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Thanh Âm. Giờ Trần Ngọc Thành và Trương Vu đều chưa chết được, trong chốc lát cũng không nhìn ra được là tốt hay xấu, cũng chỉ có Lâm Thanh Âm có thể nhìn ra số mệnh tương lai của bọn họ.

Cái này cũng chẳng có gì là không thể nói, huống hồ Vương Béo đi theo mình cũng là để tăng thêm kiến thức, Lâm Thanh Âm bằng lòng chỉ vẽ: “Bởi vì Trương Vu gây mất mạng người, nên rút ngắn tuổi thọ là hình phạt của ông ta. Nhưng nếu mười mấy năm tới ông ta không nảy sinh ý đồ xấu gì, trái lại có thể bình an vô sự.”

“Trước đây tôi chưa gặp Trần Ngọc Thành, không biết số mệnh trước đây của ông ta như thế nào, có điều lúc đứng ở cửa sổ có nhìn ông một chút, đã là tướng đoản mệnh rồi.” Lâm Thanh Âm đặt mai rùa trong tay vào tụ linh trận dạng nhỏ mới bày bố xong, lại đặt thêm một viên ngọc vào bên trong: “Trần Ngọc Thành hại người, cướp may mắn, là hành vi không thể dung thứ, họa sét đánh chỉ mới là bắt đầu, họa ngồi tù sẽ ngay sau. Nói như thế này đi, những ngày tháng còn lại của hắn sẽ phải trải qua đủ các thể loại tai họa, không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.”

Vương Béo nghe xong cảm thấy hả dạ vô cùng, cười khà khà lôi điện thoại ra, nói: “Chú gửi tin nhắn cho Trương Vu, xem ông ta có biết Vương đại sư gài ông ta xui xẻo đến độ nào rồi không. Hai người nói xem, tôi và ông ta đều họ Vương, tuổi của cả hai cũng coi như xêm xêm, sao lại có sự khác biệt to lớn trong cách sống đến thế chứ? Trước giờ tôi chưa từng làm mấy việc táng tận lương tâm như này.”

Lâm Thanh Âm “haha” hai tiếng: “Đó là bởi vì chú chẳng biết gì sất.”

Vương Béo: “...”

Sao cháu lại như thế chứ đại sư nhỏ? Chúng ta còn có thể chung sống hòa bình được không?

**

Trong một tiểu viện của gia đình nhà nông ở huyện Sơn Bác, Vương Ngũ Phong đau không chịu nổi mà lăn lộn trên giường đất, phát ra những tiếng gào thét đau đớn. Nghe thấy tiếng động trong phòng, một chàng trai trẻ khoảng đầu 20 vội vã chạy vào, đỡ Vương Ngũ Phong ngã ở dưới đất lên giường đất, gương mặt mang theo sự hốt hoảng và lo lắng: “Sư phụ, người bị sao vậy?”

Vương Ngũ Phong cắn răng chịu đau, thở hổn hển, nói: “Chắc chắn trận pháp mà ta bày đã có người đụng đến, con lấy điện thoại tới đây cho ta, ta phải gọi điện thoại cho Trương Vu hỏi ông ta chuyện gì xảy ra.”

Vương Ngũ Phong tính tình xảo quyệt, cho dù là Trương Tác – đồ đệ theo hầu ông ta, ông ta cũng không quá tin tưởng, đến điện thoại cũng đặt mật mã và khóa vân tay, chỉ sợ cậu ta xem được bí mật gì. Giờ có đau đến mức như hiện tại, ông ta cũng không yên tâm để đồ đệ gọi điện thoại thay ông ta. Còn Trương Tác từ lâu đã quen với việc này, Vương Ngũ Phong bảo sao thì cậu ta nghe vậy, ngày nào cũng cẩn thận theo hầu, trông có vẻ như chưa từng có gì không vừa lòng.

Trương Tác lấy điện thoại ở trên cái tủ bên cạnh, cung cung kính kính đặt vào tay Vương Ngũ Phong, lúc trước lúc Vương Ngũ Phong nghe điện thoại đều bảo Trương Tác ra ngoài đợi. Hôm nay toàn thân ông ta khó chịu như có hàng vạn con kiến cắn vào tim, có thể nói chuyện đã là dựa vào ý chí phi thường rồi, căn bản không thèm để tâm đến Trương Tác bên cạnh.

Vương Ngũ Phong không bảo cậu ta ra ngoài, thế là Trương Tác đứng bên cạnh không đi. Dường như Trương Vu dự tính được Vương Ngũ Phong sẽ gọi điện tới, chuông mới đổ được mấy tiếng, ông ta đã nhận rồi.

“Vương đại sư, nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông chủ động liên lạc với tôi.” Trương Vu ở đầu dây bên kia cười vô cùng hả giận: “Không biết có thể giúp gì cho Vương đại sư không ạ?”

Vương Ngũ Phong đã không còn lòng dạ để lòng vòng với ông ta nữa rồi, chịu đựng nỗi khó chịu đâm đến tận xương tủy mà hỏi: “Ông có để người khác động vào phần mộ tổ tiên không? Ông nhất định phải nhớ rằng, phần mộ tổ tiên ông tuyệt đối không thể để người khác động vào. Nếu không bệnh tình của con gái ông sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu, sống không đến hai tiếng đồng hồ đâu.”

Trương Vu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười lớn: “Không giấu gì ngài, tôi vừa mới gọi video với con gái tôi, trông con bé còn có sức sống hơn hôm qua nữa. Còn phần mộ tổ tiên nhà tôi...” Ông ta cố ý dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói: “Từ 5h sáng hôm nay đã bắt đầu đào rồi, bây giờ đã dời đi được 5 cỗ quan tài. Đúng rồi, hung vật mà ngài chôn tôi cũng đốt rồi, mùi vô cùng tanh tưởi, cũng không biết ngài có ngửi thấy không?”

Vương Ngũ Phong đột nhiên đứng lên trên giường đất, đầu đâm mạnh vào trần nhà: “Không thể nào! Tôi bày Tuyệt Sát trận ở đó, chỉ cần có người phá hoại thì sẽ bị trận pháp quật ngược, bọn họ tuyệt đối không có khả năng dời mộ thành công.”

Trương Vu nghe thấy lời này, không nhịn được mà vui mừng vì mình đã mời đúng người. Nếu như mời phải người không có chừng mực giải quyết việc này, nói không chừng sẽ hại đến mạng sống của con gái.

“Vương đại sư, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trong mắt đại sư mà tôi mời được thì trận pháp của ông chẳng là cái thá gì.” Trong mắt Trương Vu lóe qua một tia oán hận: “Ông làm xấu phong thủy nhà tôi, làm hại tính mạng con trai tôi, tôi sẽ tận mắt xem ông gặp phải báo ứng.”

Vương Ngũ Phong nghe được tiếng “bíp bíp” truyền đến từ trong điện thoại, gương mặt lóe qua một tia tuyệt vọng. Người khác không biết ông ta bày trận pháp gì, nhưng trong lòng ông ta biết rõ, cũng hiểu hậu quả khi bị đại trận quật ngược.

Từ lúc hơn 10 tuổi đi theo sư phụ học phong thủy, Vương Ngũ Phong đã sớm biết mệnh mình ngắn, cùng lắm chỉ sống được 60 năm. Ai ai cũng khát vọng sống lâu, Vương Ngũ Phong cũng không phải là ngoại lệ, chỉ là người bình thường chỉ tùy tiện nghĩ đến chuyện sống lâu này thôi, Vương Ngũ Phong không những dám nghĩ, ông ta còn dám làm.

Từ ngày ông ta biết số mệnh của bản thân đã luôn tìm kiếm phương pháp kéo dài tuổi thọ, tìm mất 10 năm thì thật sự tìm ra được một trận pháp. Chỉ là trận pháp này vô cùng thâm độc, phải chôn 18 bộ xương người chết có cùng gốc gác ở một vùng đất “tuyệt hậu” có khí quỷ dữ, bày trận pháp kéo dài tuổi thọ, dùng xương người chết làm vật trung gian, dùng đời sau của những bộ xương kia làm vật dẫn, lấy tuổi thọ và vận may của người sống nhà đó chuyển thành tinh, khí, thần có thể bồi đắp mình. Tuy rằng hiệu quả hơi chậm, nhưng chắc chắn có hiệu quả kéo dài tuổi thọ.

Vùng đất “tuyệt hậu” (绝户地): bình thường người ta sẽ tìm nơi có phong thủy tốt để chôn cất, có thể vượng con cháu, giúp con cháu may mắn, sung túc hơn, còn nơi này thì ngược lại.

Trận pháp này nói ra chỉ vỏn vẹn vài chữ, nhưng lúc thực hiện lại khá là khó khăn. Đầu tiên, vùng đất “tuyệt hậu” không nhiều lắm, vùng đất “tuyệt hậu” có khí quỷ dữ lại càng ít hơn. Cho dù tìm thấy vùng đất “tuyệt hậu” có khí quỷ dữ thì việc tìm xương người chết cũng rất khó, trận pháp bắt buộc cần mười tám bộ xương người chết có cùng gốc gác, nghĩa là nói bắt buộc phải là người một nhà có cùng huyết thống.

Chỗ giống như thế chỉ có kiếm ở nơi có thể thể chôn cất, có phần mộ tổ tiên, thường thì phần mộ tổ tiên chỉ có người của hai, ba thế hệ, căn bản không đáp ứng đủ số lượng. Huống hồ người có phần mộ tổ tiên được chôn cất vô cùng kính trọng quan tài của của tổ tiên, cũng rất xem trọng phong thủy. Bọn họ chú trọng đến việc chôn cất để được yên nghỉ, không dễ dàng dời mộ làm quấy nhiễu linh hồn người đời trước. Cho dù vì nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà bắt buộc phải dời mộ, bọn họ cũng sẽ chọn một người coi phong thủy giỏi để tìm nơi tốt để con cháu được thịnh vượng, nhưng phàm là người có não sẽ không dời đến vùng đất “tuyệt hậu”.

Vương Ngũ Phong tìm gần 20 năm, đi khắp hơn nửa đất nước mới gặp được Trương Vu ngu ngốc này. Không gài loại người này, Vương Ngũ Phong cũng cảm thấy có lỗi với sự vất vả của bản thân bao nhiêu năm qua!

Sau khi bản thân bày trận pháp này xong, gần mười năm qua đều chẳng xảy ra chuyện gì cả. Vương Ngũ Phong vốn còn nghĩ rằng bản thân sống đến 70 80 tuổi đều không thành vấn đề, không ngờ rằng Trương Vu thế mà lại hối hận, đáng ghét nhất là còn thật sự có thể tìm được một đại sư phong thủy lợi hại hơn ông ta đến phá giải trận pháp của ông ta.

Vùng ngực lại có một sự đau đớn khó chịu như bị khoét xương, chân Vương Ngũ Phong mềm oặt, nặng nề ngã xuống giường đất. Ông ta chống tay muốn ngồi dậy, lòng bàn tay lại trơn trượt, lúc này ông ta mới phát hiện da thịt của mình đang rỉ máu loãng màu hồng ra ngoài. 

“Mở rương của ta ra.” Vương Ngũ Phong nhìn thấy lòng bàn tay mất đi một miếng thịt lớn, mắt chuyển hồng nhìn chằm chằm Trương Tác: “Trong rương có một hũ nhỏ làm bằng gỗ sơn mài, con lấy ra đi.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Trương Tác lấy một chùm chìa khóa đồng thau từ thắt lưng của Vương Ngũ Phong, dè dặt mở khóa chiếc rương chạm hoa trên giường đất ra.

Trong rương không có quá nhiều đồ, chỉ có vài quyển sách rách nát, một cái la bàn, ba lọ sứ đựng thuốc, một xấp giấy bùa, ngoài ra còn có một chiếc hũ gỗ sơn mài màu đen.

Lúc này Vương Ngũ Phong nửa nằm ngồi lại yếu ớt nằm liệt ra, máu chảy ra từ cơ thể đã nhuốm hết cả giường đất. Ông ta đau đến mức không còn sức để đưa tay ra, thúc giục Trương Tác một cách yếu đuối: “Nhanh, nhanh chút!”

Trương Tác cho tay vào trong rương, nhưng cậu ta không lấy hũ gỗ sơn mài ra, mà lấy ra mấy quyển sách bên cạnh ra, lật xem từng trang từng trang một.

Mắt Vương Ngũ Phong đau đến mức lòi ra, lộ ra nét mặt dữ tợn, dùng hết sức lực của toàn thân, nói: “Ta...bảo...con...lấy...cái...hũ...”

Trương Tác thong dong chậm rãi lật sách, chẳng bao lâu đã tìm thấy nội dung mình cần tìm, trên sách vẽ một hũ gỗ sơn mài nhỏ, nhìn giống như đúc cái trong chiếc rương này. 

“Phép thế thân...” Trương Tác cười nhẹ một tiếng, khua quyển sách trong tay với Vương Ngũ Phong: “Tình trạng của người đã đến mức này rồi còn muốn hại người sao? Con cảm thấy đồ tốt như thế này cho người dùng thì lại phí quá, hay là cho đệ tử nhé.”

Thấy Vương Ngũ Phong đột nhiên trừng to mắt, Trương Tác cười lớn dùng chìa khóa mở một cái tủ khác trong phòng, từng chồng từng chồng bên trong đều là tiền mặt.

“Sư phụ, con thật sự phải cảm ơn cái tật đến ngay ngân hàng cũng không tin của người, nếu không con cũng thật sự không dám lấy thẻ của người đi rút tiền.” Cất tất cả tiền vào vali du lịch, Trương Tác lại bỏ riêng giấy bùa, bình sứ, hộp sơn mài vào trong balo, lúc này mới tiếp tục lật mấy quyển sách cũ kia: “Trên sách này của người không nói người mấy ngày mới chết à? Nếu không thì con đã trực tiếp vứt người vào lửa thiêu luôn rồi, chỗ này của chúng ta chẳng có ai tới, đợi đến lúc người khác phát hiện thì người đã sớm hóa thành tro rồi.”

Lúc này Vương Ngũ Phong đã không nói nên lời nữa rồi. Mắt ông ta giờ đây đã lồi như cá vàng, nhìn trừng trừng Trương Tác một cách hung tợn, cổ họng phát ra những tiếng kêu lí nhí.

“Nhanh vậy đã không nói nên lời được nữa rồi? Có phải cổ họng hóa thành nước rồi không?” Trương Tác khoanh tay nhìn khuôn mặt méo mó của ông ta từ trên cao xuống, sung sướng bật cười to: “Thoải mái thật, không ngờ rằng lúc sinh thời có thể nhìn thấy dáng vẻ này của người. Từ trước đến nay người luôn sai bảo con như cháu trai, hôm nay con cũng để cho người xem xem hai chúng ta ai mới là ông nội.”

Trương Tác nói xong, đẩy 50 kg rượu trắng được làm từ gạo nguyên chất xay nhuyễn lên men đang được đặt trong bếp vào trong phòng, rượu trắng này là mua được ở gần nông thôn vào năm ngoái, tròn 62 độ, ngày nào Vương Ngũ Phong cũng phải uống mấy chén.

“Không phải người thích uống rượu sao? Hôm nay con cho người uống bữa tử tế!” Trương Tác dùng muỗng múc một muỗng rượu trắng tưới lên người Vương Ngũ Phong, rượu trắng loại mạnh rớt vào chỗ da bị tàn phá, phát ra tiếng xè xè nho nhỏ, khiến người ý thức đã có phần mơ hồ như Vương Ngũ phong miễn cưỡng tỉnh lại vì cơn đau.

 Hết muỗng này đến muỗng khác, trừ người của Vương Ngũ Phong ra, Trương Tác đã tưới rượu trắng khắp cả căn phòng. Trương Tác nhìn thấy Vương Ngũ Phong đang trợn mắt, chỉ có hít vào không thở ra, vô cùng vui vẻ vẫy tay: “Vương đại sư, vĩnh biệt nhé.”

Que diêm đã được quẹt rơi xuống người Vương Ngũ Phong, Trương Tác sải bước dài ra bên ngoài. Dau khi ra khỏi sân, cậu ta rút ra tờ giấy bùa từ trong túi xếp thành hình máy bay giấy vứt vào trong cửa sổ, trong phút chốc tiểu viện nhà nông đã chìm trong biển lửa.

Nhìn thấy cỗ quan tài cuối cùng được chuyển xuống núi, Trương Vu gọi điện thoại cho vợ, sau khi biết được con gái bình an vô sự, trái tim đang treo lơ lửng của ông mới được hạ xuống,

Một người bản địa được thuê tới giữ đất bỗng nhiên chạy đến, sắc mặt hơi căng thẳng: “Giám đốc Trương, tôi thấy núi bên kia đang bốc khói dày. Tôi nhớ ở đó không có hộ gia đình nào cả, chỉ có một cánh rừng, có phải rừng đang cháy không?”

Trương Vu nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát, bởi vì chỗ này gần nhiều núi, chỗ này có đội cứu hỏa để phòng cháy rừng, chưa đến mười phút đã có người đến, dùng súng nước cao áp dập lửa.

Trương Vu thấy không còn chuyện gì nữa nên không quan tâm bên đó nữa, đợi xong xuôi việc dời mộ, dâng lễ, lúc này mới nghe thấy người bản địa đến hóng chuyện đang bàn tán xôn xao: “Có một cỗ thi thể...cháy sạch chân rồi...”

“Không có giấy tờ cũng không thấy rõ mặt, có điều nghe nói có một nốt ruồi đỏ khá to trên trán, nhìn giống một quả đào...”

Trương Vu đột nhiên ngẩng đầu lên, đến giờ ông ta vẫn nhớ vô cùng rõ ràng khuôn mặt của Vương đại sư, mặt khá to, trên trán có một nốt ruồi màu đỏ, đúng là có hình dạng như quả đào.

****

Lâm Thanh Âm không quá tò mò như Vương Béo, ban đầu lúc cô phá giải trận pháp đó đã có thể tính được hậu quả bị trận pháp quật ngược, cho nên trêu đùa với Vương Béo mấy câu đã tập trung tinh thần lên chuyện nghiêm túc: “Khương Duy, hôm nay chúng ta bù môn vật lí đi.”

Hôm qua Khương quy làm xong bài tập vật lí cho Lâm Thanh Âm, cũng coi như là ôn tập lại chương trình học môn vật lý lớp 10 một chút. Anh lấy ra sách vật lý lớp 10 mà mình đã đem về từ trong cặp, còn chưa lật sách đã nhìn thấy Lâm Thanh Âm cầm sách vật lý lớp 8 đưa cho anh.

“Chúng ta bù từ đầu!”

Khương Duy cảm thấy răng hơi đau: “Như vậy thì hơi từ đầu quá rồi đó! Năm ngoái cô thi vào cấp 3, môn vật lý được bao nhiêu điểm thế?”

Lâm Thanh Âm trả lời với vẻ rất thỏa đáng: “Tôi thi vào cấp 3 đạt điểm tối đa môn toán và vật lý.”

Khương Duy bị Lâm Thanh Âm chọc cười: “Nếu cô thi vào cấp 3 được điểm tối đa môn vật lý thì còn bảo tôi dạy bù cho cô vật lý cấp 2 làm gì?”

“Tôi quên rồi!” Lâm Thanh Âm có lý chẳng sợ mà mở sách ra: “Đừng cười ngây ra đó nữa, giảng đi!”

Khương Duy: “...”

Cô đúng là tổ tông của tôi mà!

Khương Duy tưởng rằng Lâm Thanh Âm nói cô thi vào cấp 3 đạt điểm tối đa môn vật lý chỉ là lời nói đùa, nhưng bắt đầu giảng anh mới phát hiện cô vừa được chỉ cái là hiểu. Nhưng người đã nhiều năm không tiếp xúc với sách vật lí như anh vẫn có thể tìm về được kí ức kiến thức cấp 2, anh cảm thấy có sao thì Lâm Thanh Âm cũng không nên quên sạch kiến thức vật lý mới đúng.

Dạy bù cho Lâm Thanh Âm mấy ngày nay, Khương Duy đã quen với khả năng học hành phi thường, từ chỗ không biết gì cả đến vừa giảng đã biết làm hết của đại sư trẻ. Không thể không nói, giảng bài cho kiểu học sinh như này vô cùng thoải mái, cho dù giảng nhanh, giảng khó đến đâu, chỉ cần bạn xâu chuỗi những phần kiến thức lại với nhau cho cô, cô sẽ có thể hiểu hết.

Đối với Lâm Thanh Âm mà nói thì kiến thức vật lý vô cùng mới lạ, cùng với sự dẫn dắt cô ôn tập chương trình vật lý cấp 2 của Khương Duy, cô cũng lật lại những thứ hoàn toàn xa lạ với cô như lực, ánh sáng, điện từ trong ký ức của nguyên chủ, hợp chúng lại thành kiến thức của bản thân.

Hai người một người giảng bài trôi chảy, một người nghiêm túc lắng nghe, người đến ké bầu không khí học tập như Vương Béo cũng không chịu thua kém, ôm quyển sách cũ, gật gù học thuộc quyển văn trừu tượng khó hiểu này.

Mẹ Thanh Âm xin nghỉ phép về, đứng bên ngoài cửa chính nhà mình, nghe thấy tiếng nói chuyện của đàn ông truyền ra từ trong nhà, sắc mặt hơi xám xịt. Bà muốn mở cửa bước vào nhưng lại lo bắt gặp thứ gì đó mà mình không thể chấp nhận được, vô cùng do dự trong một khoảng thời gian.

Bác gái họ Vương nghe thấy tiếng động, rón ra rón rén đi ra cửa nhìn vào mắt mèo. Bà ta thấy mẹ Thanh Âm đứng ngẩn ngơ ở cửa, lập tức cảm thấy hơi kì lạ, đang định đẩy cửa đi ra thì lại nhớ đến cái gì đó, nhanh chóng che miệng, hóng hớt đứng ở cửa trông ra bên ngoài.

Đứng ở bên ngoài gần 10 phút, cuối cùng mẹ Thanh Âm lấy hết can đảm vặn khóa mở cửa chính, nhẹ nhàng đẩy cửa nhà ra.

Đúng như lời mà Lâm Thanh Âm nói hôm đó, một chàng trai đầu 20 đang cầm bút tập trung tinh thần giảng bài cho Lâm Thanh Âm, Lâm Thanh Âm chăm chú nhìn từng chuỗi công thức mà anh viết ra, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Một người béo hơn 30 tuổi ngồi một mình trên sofa, không biết đang học thuộc thứ gì đó, mẹ Thanh Âm nín thở nghe vài câu, lập tức cung kính nể phục người béo này, có thể đọc ra những thứ khó hiểu khiến người khác không hiểu lấy một câu như thế, đây chắc chắn là một chuyên gia chuyên nghiên cứu văn cổ rồi nhỉ, chắc chắn học vấn rất tốt.

Bác gái họ Vương nhà đối diện thấy mẹ Thanh Âm đã mở cửa, phấn khích mở cửa ra, nhanh chóng chạy vào nhà người ta mở to mắt, chỉ thấy cảnh học tập hòa thuận vui vẻ trong phòng.

Lúc mẹ Thanh Âm mở cửa, bọn họ đều không để ý. Nhưng tiếng bác gái họ Vương chạy qua thật sự quá to, ba người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.

Thấy bốn người đều nhìn mình một cách kinh ngạc, bác gái họ Vương lúng túng thụt lùi hai bước: “Đúng là đến học tập thật nhỉ.”

Mẹ Thanh Âm bị bác gái họ Vương “đụng chạm”, không được vui lắm: “Chị Vương, chị như vậy là quá đáng lắm nhé! Nếu tôi xông vào nhà chị như vậy chị có vui không? Hơn nữa, chị đến nhà chúng tôi nhìn cái gì thế? Chị nói xem nhà chúng tôi thì có gì đáng xem hả!”

Mẹ Thanh Âm tiến lên trước một bước, dồn bác gái họ Vương ra khỏi cửa: “Con cái nhà chúng tôi mời giáo viên về dạy bù, trông chị có vẻ rất thích thú nhỉ, ngày nào cũng lén lút như kẻ dòm trộm thế có hay ho gì không?”

Bác gái họ Vương và nhà Lâm Thanh Âm đã là hàng xóm mười mấy năm, đây là lần đầu tiên thấy mẹ Thanh Âm nổi nóng đến vậy. Gương mặt lập tức hơi không nhịn được mà tìm cho mình một cái cớ: “Tôi cũng chỉ lo lắng cho con bé thôi, sợ con bé học hư!”

“Chị lòng dạ thảnh thơi vậy thì quan tâm đến cháu trai chị đi có được không? Ngày nào cũng đi net nghiện game như trẻ hoang thì chị không lo, ngược lại đi để tâm tới Thanh Âm nhà chúng tôi, có phải chị quên mình họ gì rồi đúng không!”

Mẹ Thanh Âm cố ý nói to nhất có thể, kéo hết làng trên xóm dưới ra, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tức giận bất bình như cũ: “Mọi người phân xử giúp với, nghỉ hè Thanh Âm của chúng tôi mời giáo viên về nhà dạy bù, bác gái họ Vương này nhìn chằm chằm một ngày 24h, vừa nãy xông cả vào nhà tôi để ngó, như vậy nói lên điều gì? Coi Thanh Âm nhà chúng tôi thành kiểu người gì rồi?”

Làng trên xóm dưới đều ngó đầu nhìn vào nhà họ Lâm một cái, chỉ thấy chiếc bàn trong phòng khách bày đầy sách, Lâm Thanh Âm và một chàng trai trẻ đang cầm bút, hoang mang nhìn ra bên ngoài, dường như không hiểu bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Nhớ đến những gì bác gái họ Vương huyên thuyên với họ hai ngày nay, hàng xóm bỗng chốc đều hơi ngượng ngùng, nháo nhào khiển trách bác gái họ Vương theo mẹ Thanh Âm: “Bác Vương chị cũng thật là, sao có thể nói xấu cô bé như thế chứ. Hơn nữa, Thanh Âm của chúng ta là thủ khoa của kỳ thi vào cấp 3 đó! Chị nghĩ con bé thành cái gì rồi?”

Khương Duy đang hóng chuyện thì nhìn Lâm Thanh Âm một cách đầy ngạc nhiên, không ngờ đại sư trẻ không lừa anh, cô thật sự là thủ khoa kì thi vào cấp 3.

Có điều giờ thủ khoa kì thi vào cấp 3 tệ đến thế rồi sao? Trí nhớ kiểu gì vậy trời! Chưa học hết cấp 3 đã quên hết kiến thức của cấp 2 rồi, như vậy có thể học tốt được sao?

Tiễn hàng xóm về, mẹ Thanh Âm thở phào một hơi, theo tính cách của bà thì bà thật sự không muốn cãi nhau với người khác. Nhưng bà thật sự sợ người nói năng không có chừng mực như bác gái họ Vương, nói bậy nói bạ khắp nơi làm ảnh hưởng thanh danh của con gái, cho nên mới cố ý cãi nhau một trận thu hút hàng xóm đến xem đầu đuôi sự việc, sau này bác gái họ Vương có tám chuyện về Thanh Âm nữa cũng chẳng còn ai tin bà ta nữa.

Xách hoa quả mua được đi vào, mẹ Thanh Âm cười nói: “Ban nãy để mấy đứa chê cười rồi, bác gái hàng xóm kia thật sự khiến người đau đầu. Đúng rồi, dì nghe Thanh Âm nói mời người về dạy bù, cho nên vội vàng mua hoa quả về.”

Vương Béo và Khương Duy đều vô cùng lễ phép đứng dậy chào hỏi.

Khương Duy chỉ lớn hơn Lâm Thanh Âm 6 tuổi, anh vô cùng tự nhiên gọi một tiếng dì. Vương Béo thì khá băn khoăn, thật ra ông ta tự coi mình là đồ đệ của Lâm Thanh Âm rồi, nhưng nếu như ông ta gọi bà hay gì đó theo cái vai vế này, ông ta sợ mẹ Thanh Âm sẽ ngất xỉu ngay.

Do dự một lúc lâu, Vương Béo gọi một tiếng “Chị cả”, miệng vô cùng ngọt khen ngợi: “Chị cả, tôi tên Vương Hổ, chị gọi tôi Vương Béo là được. Chị trông trẻ thật đó, tôi cũng chẳng biết nên xưng hô với chị như thế nào, gọi chị bằng chị tôi cũng sợ gọi vậy bị già.”

Mẹ Thanh Âm bị Vương Béo chọc cười đến vui không khép được miệng, nhanh chóng cắt dưa hấu đặt lên trên bàn, chọn miếng ngon nhất đưa cho Khương Duy và Vương Béo.

“Thật làm phiền hai người quá, trời nóng thế còn phải chạy qua đây dạy bù cho Thanh Âm.” Mẹ Thanh Âm nhìn hai người, hơi tò mò, hỏi: “Hai người với Thanh Âm quen nhau như thế nào thế?”

Khương Duy không có chút mưu tính nào, thành thật nói: “Buổi sáng mấy hôm trước quen ở công viên ạ, tiểu đại sư giúp nhà cháu một việc lớn.”

“Tiểu đại sư?” Mẹ Thanh Âm đứng hình: “Kiểu xưng hô gì kì lạ vậy?”

Vương Béo vội vàng nháy mắt với Khương Duy, Khương Duy lập tức phản ứng lại, cười haha: “Gọi vui thôi ạ, đại sư... À thì Thanh Âm gọi cháu là thầy giáo nhỏ, nên cháu thuận miệng gọi con bé là tiểu đại sư.”

Mẹ Thanh Âm bật cười theo, nhưng hơi ngờ vực trong lòng, luôn cảm thấy dường như Lâm Thanh Âm đang giấu bà chuyện gì đó.
Chương kế tiếp