Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 20: Ra oai phủ đầu
Trông thấy vẻ mặt của Lâm Thanh Âm có chút nặng nề, mẹ của Thanh Âm không khỏi nhớ tới việc cô thi rớt trong đợt thi cuối kỳ, bà có chút đau lòng an ủi cô: “Con vẫn luôn là một đứa trẻ nỗ lực, cứ từ từ, mẹ tin tưởng con. Cho dù thi không tốt một, hai lần cũng sao, ngàn vạn lần đừng tự tạo áp lực lớn cho mình như vậy, cũng đừng bao giờ lại nghĩ đến chuyện nhảy sông lần nữa.” 

Thanh Âm mộng bức*, bị rót vào đầu một chén súp gà**, đầu óc cô choáng váng mà trở về phòng, mở những quyển sách giáo khoa trên bàn nhìn qua một chút. Tổng cộng là học bù lại nửa tháng, những môn khoa học tự nhiên cần phải bắt đầu học lại từ chương trình học trung học cơ sở. Bây giờ Lâm Thanh Âm chỉ học xong tất cả những gì của môn toán, môn lý thì học xong chương trình trung học cơ sở, kiến thức của trung học phổ thông chỉ mới học được một nửa.  

*Mộng bức: gần giống với trạng thái sững sờ, ngơ ngác; ý là không hiểu chuyện gì đang diễn ra vậy. Giống như kiểu “nà ní?”

**Canh gà tâm linh: Ý chỉ những bài nói đạo lý, nhân sinh quan, thế giới quan,...

Trừ cái này ra, môn hóa cô còn chưa coi qua, tiếng anh cũng hoàn toàn không biết gì. Những môn khác thì dễ nói, bản thân Lâm Thanh Âm đã đọc xong toàn bộ sách lịch sử, địa lý, chính trị, bài tập của những môn này đều là cô tự làm, ít nhất là phần lớn những nội dung trong bài tập cô đều nhớ kỹ, còn một vài thứ cô chưa đọc qua nhưng lục lọi trong ký ức của nguyên chủ cũng có một chút, chỉ là số lượng cũng không nhiều.   

Nhìn một đống sách giáo khoa trên bàn, Lâm Thanh Âm ngồi coi bói xem thứ tự thi của mỗi môn. Toán, ngữ văn và tiếng anh là ba môn chính, thi trước, sau đó là mấy môn của khối khoa học tự nhiên, cuối cùng là ba môn của khoa văn*. Những môn thiên về phải nhớ thì cô vẫn có thể đọc xong.  

*Khoa văn: giống khối khoa học xã hội bên mình.

Lâm Thanh Âm cầm lấy cái tờ bài thi môn ngữ văn bị rớt hồi cuối kỳ, nhìn một lượt từ đầu tới cuối. Sau đó cô gọi điện cho Khương Duy, hỏi anh có cách nào hay để đề cao thành tích môn văn hay không. Khương Duy vừa nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, lập tức đạp xe thẳng đến nhà sách Tân Hoa, bắt đầu chọn mua bốn phía.

Bài tập ngữ văn và bách hoa toàn thư về viết văn là không thể thiếu, nhưng Khương Duy lại cảm thấy không thể để cho cô coi nhẹ bên này, coi trọng bên kia, chỉ mua mỗi sách về môn Văn thì những môn khác như thế nào, mặt mũi của môn toán với tiếng anh đặt ở đâu? Muốn mua cũng không thể chỉ mua sách của lớp mười, sau đợt khai giảng tới chính là lớp mười một, bắt buộc phải toàn lực ứng phó, nghênh đón một học kỳ mới đến.

Khương Duy tự nhận là suy xét đầy đủ mười phần: nào có học sinh trung học phổ thông nào không làm bài cơ chứ?  

Khương Duy vốn dĩ chính là học bá*. Tuy rằng anh đã tốt nghiệp trung học phổ thông được bốn năm, nhưng nhà xuất bản nào ra đề tốt, đề hay, ra đề bám sát với đề thi anh vẫn còn nhớ rõ. Chỉ dùng nửa tiếng đồng hồ, Khương Duy đã chọn ra được nguyên một đống sách bài tập đầy ắp cả xe đẩy hàng.

  

*Học bá: học sinh giỏi trong top của lớp, của trường.

Nhiều sách như vậy khẳng định là một mình anh không thể mang về hết được. Khương Duy gọi điện cho Vương béo, kêu ông ta lái xe đến trước cửa nhà sách Tân Hoa đón mình. Nhà của Vương béo ngay ở gần nhà sách Tân Hoa, trước kia ông ta thường ra đằng sau cái ngõ nhỏ ở cách đó không xa mà bày quán, chẳng qua là sau khi quen biết với Lâm Thanh Âm, ông ta mới không làm mấy trò lừa đảo này. 

Hai ngày này, Lâm Thanh Âm chuẩn bị khai giảng, Vương béo chỉ có thể ở trong nhà đọc sách. Tuy rằng ngồi ở trong nhà vừa bật điều hòa vừa uống trà, nhưng cứ đọc được một lúc là Vương béo lại thất thần. Ông ta cảm thấy không tập trung tinh thần được như khi ở nhà Lâm Thanh Âm học, hiệu suất cũng giảm xuống đáng kể.  

Vương béo đang khó chịu khi đọc sách thì nhận được điện thoại của Khương Duy, ngay lập tức, ông ta vô cùng hưng phấn mà cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà.  Đợi đến khi đến của nhà sách Tân Hoa, Vương béo nhìn thấy Khương Duy đang đẩy nguyên một cái xe tràn ngập sách không là sách thì ông ta cũng sợ ngây người: “Cậu đang chuẩn bị mở cửa hàng bán sách à?”  

Khương Duy đang vui vẻ, miệng đều không khép lại được. Anh đưa tay ra vỗ vào chồng sách bài tập thật dày, cười hắc hắc không ngừng: “Đây đều là những tư liệu học tập mà tôi mua thay cho tiểu đại sư.”    

Ánh mắt Vương béo nhìn Khương Duy đều thay đổi, đây chính là mối thù oán gì vậy trời? Thật là quá độc ác với đại sư nhỏ nhà chúng ta rồi! 

——

Vương béo chạy xe đến dưới nhà Lâm Thanh Âm, lại thở hổn hà hổn hển mà khiêng đống sách lên lầu ba. Thời gian gần đây hai người thường xuyên đến nhà của Lâm Thanh Âm, hơn nữa thông qua cuộc cãi vã của mẹ Thanh Âm và bà hàng xóm lắm chuyện ở đối diện, hàng xóm đều biết hai người này là thầy giáo phụ đạo của Lâm Thanh Âm.  

Hai người tới vừa lúc là khoảng thời gian tan tầm buổi trưa, hàng xóm nhìn thấy một cốp xe toàn là sách thì vô cùng hâm mộ, đặc biệt là trong những nhà có học sinh. Họ đều tới nhìn xem nên mua sách bài tập nào, cũng có người đến hỏi Khương Duy là có dạy thêm học sinh nào nữa không, rốt cuộc là những giáo viên phụ đạo ở nhà giống như Khương Duy vậy họ cũng chưa từng thấy qua.   

Vương béo vui mừng hớn hở ứng phó vài câu, sau đó cùng Khương Duy khiêng đống sách mới mua lên lầu ba, mang vào phòng của Lâm Thanh Âm, căn phòng vốn đã nhỏ của Lâm Thanh Âm lập tức đã bị chiếm đi một nửa.

Thu được hậu lễ của Khương Duy, Lâm Thanh Âm trái lại rất vui vẻ. Những môn như lịch sử, địa lý thì cô cứ học thuộc lòng theo sách giáo khoa là được. Nhưng còn môn văn, cần phải đọc hiểu, lý giải, và nêu ra cảm nhận thì cực kỳ khiến người đau đầu, cô căn bản là không hiểu tại sao con người ta lại phải có nhiều tình cảm như vậy, gặp được những chuyện không thể hiểu được thì cứ bói một quẻ không phải là xong rồi sao. 

Khương Duy lật ra tất cả những quyển sách ngữ văn, không chỉ có lớp mười, anh còn mua không ít sách của lớp mười một. Là một người đã trải qua chuyện ăn tết nhận được một lễ vật như《 5 năm khoa cử 3 năm thi thử 》, anh đặc biệt hy vọng người khác cũng có thể thể nghiệm một lần loại “vui sướng” này, ai ngờ Lâm Thanh Âm nhìn qua thật đúng là khá vui vẻ.

Sau khi xếp tất cả sách khác trên bàn lên một bên của kệ sách, chỉ để lại những sách bài tập ngữ văn. Tề Thành là tỉnh đứng đầu trong bốn tỉnh về độ khó của bài thi đại học trên khắp cả nước, áp lực của học sinh trung học phổ thông là cực kỳ lớn. Những trường học công lập thì kỳ nghỉ hè cũng chỉ kéo dài một hai tuần, chỉ có trường trung học phổ thông Quốc tế Đông Phương là hơi đặc thù, vì đại đa số những học sinh trong đó đều là du học sinh từ nước ngoài trở về, nên là rất nhiều học sinh chọn dùng kỳ nghỉ để ra nước ngoài nghỉ phép hoặc là tham gia trại hè, cho dù trường học mở lớp học bù thì cũng không mấy người nguyện ý đến, còn không bằng sảng khoái trực tiếp cho bọn họ nghỉ.

Nghỉ là nghỉ, nhưng trường học cũng không muốn cho bọn họ chỉ lo chơi, cho nên ngay sau buổi báo danh hôm khai giảng, ngày đầu tiên đi học chính là một bài kiểm tra, thắt chặt nề nếp của các học sinh. Chẳng qua là bài kiểm tra sau khai giảng cũng không có nghiêm khắc như những bài kiểm tra hàng tháng, học sinh chỉ cần ở trong lớp mình làm bài thi, cũng không dán phiếu điểm lên bảng thông báo.  

Lâm Thanh Âm cảm thấy trong hai ngày này cô vẫn còn có thể nỗ lực, dù vật lý là không kịp học bù lại, nhưng ngữ văn cô còn có thể cố mà chạy nước rút học. 

——

Sau một kỳ nghỉ hè, các học sinh lần nữa trở lại trường, ai nấy đều có vẻ háo hức, các bạn nữ ríu rít bàn chuyện về quần áo và trang sức, một ít nói về những hiểu biết khi đi ra nước ngoài du lịch, tiếng nói cười vui vẻ trong lớp nhìn qua vô cùng hài hòa.

Thư Tuấn Dật đang ngồi ở cạnh cửa sổ. Cậu ta hất tóc một cái, vừa lúc nhìn ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở dưới lầu. Cậu ta lập tức đi đến cạnh cửa sổ nhìn một lượt, có chút hưng phấn mà hô lên: “Các bạn học, thủ khoa kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của lớp chúng ta tới.”  

“Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông?” Lý Minh Vũ ngồi đối diện Thư Tuấn Dật cười ha ha lên: “Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông có thành tích đứng thứ 35 trong lớp chúng ta, vậy tôi đây đứng hạng 34 thì là gì? Cha của thủ khoa à?” 

Trong phòng học lập tức vang lên một tràng cười chói tai, những bạn nữ bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười xấu xa: “Này cha của thủ khoa, tặng cho thủ khoa nhà cậu một món quà gặp mặt đi!”   

Lý Minh Vũ cười hắc hắc xoa tay, một vài bạn sôi nổi nói: “Các cậu cứ chờ xem đi.”  

Những đồ dùng để trực nhật, quét tước phòng học đều được đặt ở sau phòng học, những học sinh của trường trung học phổ thông Quốc tế Đông Phương phần lớn đều là phú nhị đại*, lại đều đang trong thời kỳ phản nghịch, có trực nhật đã là rất không tệ rồi, trông mong vào việc bọn họ có thể dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng đó là hoàn toàn không có khả năng.

*Phú nhị đại: (nghĩa đen: “thế hệ giàu có đời thứ hai”) là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc. 

Đằng sau phòng học, chỗ để thùng rác, đặt một cái chậu nước bẩn sau khi giặt khăn lau bảng và lau cửa sổ của học sinh mới trực nhật nhưng lười đổ. Lý Minh Vũ cũng không ngại dơ, bưng chậu lên, chạy một lèo đến trước cửa phòng học. Những bạn học khác vừa thấy thể là hiểu cậu ta định làm gì, có người chạy đến phụ giữ cửa, có người giúp dọn ghế, còn có người vui tươi hớn hở chụp ảnh, chuẩn bị gửi lên vòng bạn bè* và hội nhóm.  

*Vòng bạn bè: dòng thời gian trên trang cá nhân.

Lâm Thanh Âm đang đi trên hành lang, cô hình như nhận ra được điều gì, nhìn về phía phòng học. Cô bỗng nhiên dừng bước, lấy một đồng xu từ trong túi ra, rồi búng nó ra ngoài...  

Thư Tuấn Dật đang giữ ghế cho Lý Minh Vũ, vừa nghe thấy động tĩnh ở hành lang thì nhỏ giọng thúc giục cậu ta: “Mau lên, cậu ta tới!”

“Tôi biết rồi…” Lý Minh Vũ còn chưa nói xong câu thì cậu ta nghe một tiếng ‘coong’, tức thì cậu ta cảm nhận được đồ vật trên tay biến mất, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên lại cảm thấy nước từ trên đầu mình chảy xuống như mưa, cái bồn nước bẩn kia không sai không lệch mà dội thẳng lên đầu cậu ta. Thư Tuấn Dật đang giữ ghế ở ngay dưới cũng không kịp tránh thoát, bộ đồ thể dục mới tinh đang mặc cũng bị nước dội xuống ướt một nửa, còn có một cái giẻ lau bẩn thỉu rớt xuống vai.   

Tiếng nói chuyện ríu ra ríu rít trong phòng học lập tức dừng lại, im lặng được khoảng hai giây, tất cả mọi người nhịn không được mà đập bàn cười ha hả, có mấy người đang giúp Lý Minh Vũ và Thư Tuấn Dật làm càng là cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Lý Minh Vũ chửi thầm mà nhảy xuống khỏi ghế, cậu ta lau nước trên đầu đi, nhưng dù lau thế nào cũng cảm thấy có một mùi hôi thối ghê tởm của giẻ lau. Ngay lúc cậu ta đang tức giận đến cực độ, Lâm Thanh Âm đeo cặp sách bước vào, lúc đi ngang qua Lý Minh Vũ, cô nhẹ nhàng nói: “Tạo hình ướt thân rất không tệ, có điều là rất dễ bị xoạc chân.”  

“Đờ mờ!”

Lý Minh Vũ vốn dĩ đang tức giận, bị Lâm Thanh Âm nói mát thì trong lòng càng tức giận hơn, cậu ta giơ tay ra định nắm lấy tóc của cô. Nhưng Lâm Thanh Âm cứ như là có mắt ở sau lưng vậy, ngay tại lúc Lý Minh Vũ sắp nắm được tóc cô thì cô cố ý đi nhanh một bước. Giày của Lý Minh Vũ đạp vào vũng nước bẩn trên sàng, cậu ta trượt chân, xoẹt một cái trượt dài ra, thành một cú xoạc chân tiêu chuẩn.   

Lâm Thanh Âm đặt cặp sách lên bàn, tấm tắc khen ngợi một câu: “Tư thế còn khá chuẩn đấy, chỉ là màu giày thể thao của cậu không ổn, xung khắc với cậu, coi chừng gặp họa đổ máu*.”  

*Gặp họa đổ máu: (Nguyên văn là 血光之灾: Huyết quang chi tai/ Huyết quang tai/ Huyết quang chi ương) chỉ người có tai nạn đổ máu hoặc họa sát thân. Nói chung là gặp điềm xui.

Lúc này Lý Minh Vũ cũng mặc kệ việc cãi nhau với Lâm Thanh Âm, một người chưa từng luyện nhảy vũ đạo như cậu ta đột nhiên xoạc chân, bây giờ cậu ta chỉ cảm thấy nơi nào đó cứ như là bị xé rách ra vậy, cảm giác đau nhức quả thực khó có thể hình dùng bằng lời được.

Cậu ta vịn vào cái bàn bên cạnh, mượn lực đứng dậy. Nhưng ngay khi cậu ta dùng sức, cái bàn đột nhiên đổ xuống, ly cà phê trên bàn bay lên, sau đó rơi xuống, đập vào trán của cậu ta một cái thật mạnh, ngay lập tức một dòng máu tươi chảy xuống.

Lâm Thanh Âm chống khuỷu tay lên bàn, hơi có chút tiếc nuối lắc đầu: “Đã nói là cậu phải cẩn thận gặp họa đổ máu rồi.”  

Cả phòng học đều im lặng như tờ. Thư Tuấn Dật kéo cái giẻ lau trên vai xuống, ném xuống mặt đất: “Lâm Thanh Âm, cậu là cây chổi thành tinh* à!”

*Cây chổi thành tinh: câu này cùng nghĩa với câu “miệng quạ đen”.
Chương kế tiếp