Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 21: Đi thi không bằng đoán số mệnh
“Đồ sao chổi?” Lâm Thanh Âm hơi cau mày, tìm ra nghĩa của những lời này từ trong ký ức của nguyên chủ. Đây là nói cô mang xui xẻo trên người.

Lâm Thanh Âm cười khẽ, nhìn toàn bộ phòng học: “Nếu đã nói vậy, tôi sẽ khiến các cậu cảm nhận thật tốt cái gọi là mang xui xẻo trên người.”

Người có thói quen coi Lâm Thanh Âm thành bao cát trút giận, hơi kinh ngạc khi thấy dáng vẻ lanh lợi của Lâm Thanh Âm. Chẳng qua hiện tại, Lý Minh Vũ bị dính nước bẩn lên cả người, còn bị đập vỡ đầu. Mọi người không còn tâm trạng đùa giỡn Lâm Thanh Âm, cả đám người hơi chán nản xoay đầu đi.

Chủ nhiệm lớp tên Vu Thừa Trạch ôm một chồng danh sách đi vào phòng học, vừa bước vào cửa liền thấy sàn nhà đầy nước, cả người Lý Minh Vũ và Thư Tuấn Dật ướt đẫm. Anh ta hơi nhức đầu nhìn đám học sinh không làm mình bớt lo: “Các em bị làm sao vậy?”

Lý Minh Vũ được người bên cạnh đỡ dậy, mặt trên lẫn phía dưới đều đau. Cậu ta không biết nên che trán hay che đũng quần, vừa tức vừa thẹn làm mặt đỏ bừng. Cậu ta vươn ngón tay chỉ Lâm Thanh Âm, muốn chửi ầm lên nhưng dừng lại…

Cậu ta nên nói gì?

Cậu ta đặt một chậu nước lên cửa vì muốn đổ nước lên người Lâm Thanh Âm, kết quả chậu nước không rơi trúng người Lâm Thanh Âm mà rơi vào đầu cậu ta; cậu ta muốn nắm tóc Lâm Thanh Âm, kết quả xoạc chân do bị trượt chân. Ngay cả việc cuối cùng là bị ly thủy tinh đập vỡ đầu, nguyên nhân là do cậu ta nhấc cái bàn lên. Lâm Thanh Âm từ đầu tới cuối không chạm vào người cậu ta.

Lý Minh Vũ thật sự ngượng ngùng úp cái nồi này lên đầu Lâm Thanh Âm, nói ra chỉ càng khiến cậu ta trở thành trò cười cho người khác.

Lúc này, mặt Lý Minh Vũ đổi từ đỏ sang trắng nên Vu Thừa Trạch không muốn truy cứu thêm. Dù sao học sinh trong lớp này không có mấy người khiến anh ta bớt lo.

Vu Thừa Trạch vẫy tay kêu hai học sinh nam dẫn Lý Minh Vũ tới phòng y tế, Thư Tuấn Dật về thẳng nhà. Dù sao, báo danh của hôm nay là nộp bài tập, nhận sách vở mới, thu dọn vệ sinh, thuận tiện thông báo thông gian tham gia kỳ thi ngày mai nên cũng không có gì quan trọng.

Lâm Thanh Âm tranh thủ lúc họ cãi cọ ầm ĩ thì đi tới vị trí của mình, cô mở cặp lấy cái khăn ra lau qua loa hai lần trên bàn. Thật ra là thừa dịp không ai chú ý, cô bắt quyết tạo thuật hút bụi im lặng quét dọn sạch sẽ phạm vi của mình.

Báo danh hôm nay, theo thường lệ là nộp bài tập trước. Vì để cao chất lượng dạy học nên hiệu trưởng trường cấp 3 Quốc Tế Đông Phương yêu cầu học sinh phải hoàn thành bài tập của mình. Nếu không làm xong thì không được phép báo danh, bởi vậy dù học sinh không thích học tập nhưng dưới sự áp buộc của phụ huynh thì họ phải làm xong bài tập, không làm xong sẽ bị đánh mông.

Lâm Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm sau khi nộp một quyển sách bài tập và bài thi lên, bài tập hè gì đó của trường cấp 3 thật là đáng sợ!

Vu Thừa Trạch kêu mấy học sinh nam giúp anh ta mang bài tập lên văn phòng, lại kêu vài học sinh khác mang sách mới tới. Lâm Thanh Âm thấy mình không còn việc để làm, vội lấy sách chính trị trong cặp ra đọc. Ngày mai phải thi rồi nhưng cô vẫn chưa ôn tập xong.

Vu Thừa Trạch đứng trên bục giảng nhìn Lâm Thanh Âm ngồi ở hàng thứ ba im lặng đọc sách mà thầm áy náy thở dài. Anh ta còn nhớ rõ năm trước, dáng vẻ tự tin lúc Lâm Thanh Âm vừa mới nhập học nhưng một năm gần đây, không nói tới việc cô gái nhỏ trở nên im lặng ít nói mà thành tích không ngừng rớt xuống.

Thật ra trước đây, Vu Thừa Trạch biết việc học sinh trong lớp bắt nạt Lâm Thanh Âm nên anh ta đều ngăn cản nếu nhìn thấy, còn nói không ít lần ở buổi họp lớp. Tuy sau đó không còn xảy ra ở bên ngoài nhưng vẫn xảy ra việc bắt nạt trong bóng tối. Vì không ngừng chịu có những hành động ngầm nên mỗi ngày, Lâm Thanh Âm đều vượt qua với tâm trạng thấp thỏm lo âu. Cô căn bản không thể tập trung tinh thần học tập, kết quả đứng thứ 35 trong kỳ thi cuối kỳ.

Vu Thừa Trạch còn nhớ rõ khi biết chuyện Lâm Thanh Âm nhảy sông tự tử, anh ta rất khiếp sợ và hối hận. Hối hận vì mình không coi trọng việc phụ đạo tâm lý học sinh, hối hận vì mình không thật sự quan tâm việc bắt nạt ác ý giữa các học sinh, càng hối hận vì mình sơ ý hủy hoại một hạt giống tốt.

Trường học vô cùng nhức đầu với việc Lâm Thanh Âm nhảy sông tự tử, họ bỏ ra 300 nghìn tệ làm học bổng và khen thưởng miễn học phí để mời Lâm Thanh Âm vào. Kết quả vừa hết một năm, không chỉ thành tích xuống dốc mà còn xảy ra vụ nhảy sông tự tử. Nếu việc này mà truyền ra ngoài thì còn ai dám đưa học sinh vào trường cấp 3 Quốc Tế Đông Phương? Trường học càng khó thực hiện ý tưởng trở thành trường cấp 3 giáo dục đào tạo tinh anh.

Đầu hiệu trưởng sắp trọc rồi. 

May mắn là phụ huynh Lâm Thanh Âm không tính công bố việc Lâm Thanh Âm nhảy sông tự tử, chỉ là yêu cầu họ chuyển Lâm Thanh Âm sang lớp mới. Trường học có ý định nhân cơ hội này chia lớp cho học sinh thêm một lần nữa, nói không chừng có thể bồi dưỡng được một hai người.

Đương nhiên việc dựa theo thành tích để chia lớp không thể nói ra ngoài, dù sao trường cấp 3 Quốc Tế Đông Phương không phải là trường công nên những người tới đây học đều là con đại gia.

Tuy Lâm Thanh Âm không biết ý định của trường học nhưng trực giác nói cho cô biết kỳ thi lần này vô cùng quan trọng nên ngoài việc tu luyện thì chính là ôn tập. Lý đại gia tìm được con trai muốn mời cô tới quý tiệm ăn cơm nhưng cô không đi, càng không đề cập tới sự hy sinh lớn bao nhiêu.

Phát sách giáo khoa xong liền tan học, Vu Thừa Trạch quay về văn phòng của tổ toán lật bài tập toán mà học sinh nộp. Ngoài bài tập toán trong kỳ nghỉ hè, anh ta còn phát thêm 20 đề thi toán học.

Đề thi này đều do Vu Thừa Trạch tự mình ra đề, đề cập tới tất cả các loại hình học của lớp 10. Mỗi đề thi đều có trình độ khó dễ khác nhau, chủ yếu muốn học sinh củng cố lại kiến thức của học kỳ 1 thêm một lần nữa. Tuy nhiên, rất nhiều học sinh cho rằng thầy giáo không chấm bài tập hè nên không làm, chọn đại một công thức rồi viết vào. Có người thậm chí không muốn viết đại, chép nguyên si cái đề.

Đương nhiên, không phải tất cả học sinh trong lớp học không tốt. Mỗi lớp học đều có vài học sinh học tốt, chỉ là nếu so sánh với trường cấp 3 khác thì học sinh trường cấp 3 Quốc Tế Đông Phương chú trọng vào tiếng Anh và sở trường đặc biệt. Còn môn toán khó học thì thành tích đa phần là quá bình thường.

Vu Thừa Trạch lật vài trang liền thấy bài thi của Lâm Thanh Âm, Lâm Thanh Âm học toán cũng không tệ. Lúc thi tuyển sinh cấp 3 còn dành được trọn điểm, chỉ là thành tích lúc học lớp 10 không theo kịp. Thành tích toán học cuối kỳ chỉ vừa đạt tiêu chuẩn.

Vu Thừa Trạch vừa suy nghĩ có nên phụ đạo cho Lâm Thanh Âm vừa nhìn bài thi của Lâm Thanh Âm, biểu cảm từ thơ ơ chuyển sang vô cùng chăm chú. Ngay cả nhóm đồng nghiệp kêu anh ta tan tầm, anh ta cũng không nghe thấy. Cho đến khi anh ta xem xong bài thi cuối cùng, Vu Thừa Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng những tất cả đều làm đúng mà bài giải cũng vô cùng rõ ràng, xem ra cô không ngừng chăm chỉ trong nghỉ hè này. Không chừng kỳ thi khai giảng vào ngày mai, cô có thể giành lại được vị trí hạng nhất. 

Không hổ là Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh THPT, học sinh giỏi thật sự!

——

Kỳ thi khai giảng không giống với kỳ thi hàng tháng, không nghiêm túc như thi giữa kỳ hay cuối kỳ nhưng tất cả học sinh vẫn phải tách bàn ra. Ngoài giáo viên bộ môn ở bên ngoài thì chủ nhiệm lớp cũng phải giám thị toàn bộ hành trình.

Môn thi thứ nhất là toán, Vu Thừa Trạch và giáo viên tiếng Anh ôm tay đứng trên bục giảng. Học sinh ở dưới muốn chép bài cũng không có cơ hội, chỉ có thể chi mắt bịt tai như đi trộm chuông mà nháy mắt với nhau.

Lâm Thanh Âm ngồi một mình đằng trước, gần cửa sổ nên không bị ảnh hưởng. Đây là lần đầu tiên tham gia kỳ thi nhưng vì là toán học nên cô không hề thấy áp lực, thời gian vừa trôi qua một nửa liền hoàn thành bài thi.

Dưới suy nghĩ của Lâm Thanh Âm, cô căn bản không có kiểm tra lại vì chỉ cần cô viết ra thì không có khả năng sai. Cô dựa vào cảm giác chọn đáp án còn chính xác hơn so với giáo viên.

Viết bài thi xong, Lâm Thanh Âm không muốn ngây người trong phòng học nên nộp bài thi cho Vu Thừa Trạch rồi cầm cặp trên bục giảng ra khỏi phòng học.

Vu Thừa Trạch làm giám thị môn tiếng Anh, tự mình lấy cây bút đỏ ra chấm bài thi của Lâm Thanh Âm. Giáo viên tiếng Anh là Lý Ngạn Vũ vừa lưu ý động tĩnh bên dưới vừa duỗi đầu nhìn bài thi. Tuy anh ta đọc không hiểu đề nhưng anh ta vẫn nhìn ra biểu cảm vừa lòng trên mặt Vu Thừa Trạch. Mười phút sau, Vu Thừa Trạch viết xuống ô chấm điểm của bài thi: 150.

Lý Ngạn Vũ kinh ngạc há to miệng, thấp giọng hỏi: “Đúng hết?”

Vu Thừa Trạch gật đầu, nhỏ giọng thì thầm với anh ta: “Có lẽ không ngừng chăm chỉ trong nghỉ hè. Học giỏi chính là học giỏi, nỗ lực một chút là đi lên.”

Lý Ngạn Vũ không khỏi chờ mong điểm thi cuối kỳ của Lâm Thanh Âm. Nghỉ hè xong thì dù tiếng Anh không được trọn điểm, cũng làm được 130 điểm trở lên.

Lúc này ngồi trong hình hóng gió của sân trường, Lâm Thanh Âm nhìn cuốn sách tiếng Anh với hai mắt đăm đăm. Môn khác thì cô chỉ cần cố gắng một chút là đạt được thu hoạch không nhỏ nhưng cô thật sự bất lực với môn tiếng Anh. Đây là loại đồ chơi gì vậy.

 

Trường cấp 3 Quốc Tế Đông Phương có rất nhiều học sinh dự định học xong cấp 3 sẽ đi du học, bởi vậy trường học phá lệ coi trọng môn tiếng Anh. Ngoài bộ phận giáo viên môn tiếng Anh phụ trách luyện thi, mỗi lớp còn có giáo viên chuyên phụ trách luyện phát âm. Mà đám con ông cháu cha này tham gia trại hè, đi du lịch nước ngoài để nghỉ phép nên đa số phát âm không tệ. Môn tiếng Anh trên lớp là môn làm giáo viên bớt lo.

Lúc phát đề thi, Lý Ngạn Vũ mở máy ghi âm cho học sinh nghe thử. Anh ta nhìn quanh phòng thi rồi tràn đầy chờ mong nhìn Lâm Thanh Âm, ai ngờ sau khi lấy bút ra thì Lâm Thanh Âm móc một thứ từ trong túi tiền ra…

Lý Ngạn Vũ chớp hai mắt mới thấy rõ thứ đang cầm trong tay Lâm Thanh Âm hình như là mai rùa.

Thi thì cầm thứ đồ chơi đó làm gì?

Không đợi suy nghĩ cẩn thận liền thấy Lâm Thanh Âm lấy ba đồng tiền cổ từ trong túi tiền ra đặt lên mai rùa rồi lắc, đồng tiền rơi xuống mặt bàn. Không biết do nguyên nhân gì nhưng đồng xu rơi xuống không tạo ra âm thanh, không quấy rầy tới bạn học đang nghe khác.

Lâm Thanh Âm nhìn mắt đồng xu, vội vàng viết đáp án lên bài thi. Lý Ngạn Vũ trơ mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được túm Vu Thừa Trạch đang chấm bài thi toán ở bên cạnh rồi nhỏ giọng nói thầm với anh ta: “Cậu xem Lâm Thanh Âm đang làm gì?”

Vu Thừa Trạch đẩy mắt kính ngẩng đầu lên, chờ anh ta hiểu rõ động tác của Lâm Thanh Âm thì ngây người…

Đã nói là học sinh giỏi thật sự đâu?

Hình tượng sụp đổ nhanh vậy, thật sự tốt?

Lý Ngạn Vũ nhìn rùa biển, hình như hiểu rõ động tác của Lâm Thanh Âm nên hơi kinh ngạc sờ cằm: “Em ấy đang ném đồng xu đoán đáp án? Một đồng xu đại diện cho một đáp án, chỉ có ba đồng xu nha. Nếu gặp câu hỏi phải chọn đáp án D thì sao bây giờ?”

Vu Thừa Trạch trừng mắt liếc Lý Ngạn Vũ không nghiêm túc, chờ bài thi nghe kết thúc thì anh ta bước xuống bục giảng, cong ngón tay gõ bàn Lâm Thanh Âm. Anh ta chép miệng chỉ mai rùa trên tay cô: “Đồ vật không liên quan tới môn thi phải bị tịch thu.”

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn Vu Thừa Trạch với vẻ mặt vô tội: “Cái này liên quan tới môn thi! Em dùng nó để đoán đáp án!”

Vu Thừa Trạch nghe Lâm Thanh Âm nói với vẻ đúng tình hợp lý làm anh ta suýt bị nghẹn chết, ngực nghẹn một hơi không thể nuốt xuống. Nếu đổi thành học sinh khác, anh ta không cần hỏi nhiều liền lấy bài thi đi nhưng đối với Lâm Thanh Âm thì anh ta không nhịn được tăng thêm một ít kiên nhẫn.

Bạn học bên cạnh thấy Vu Thừa Trạch đứng cạnh bàn Lâm Thanh Âm liền duỗi đầu nhìn. Vu Thừa Trạch không muốn quấy rầy kỳ thi bình thường, thấp giọng nói với Lâm Thanh Âm: “Nhìn nhiều cũng không chắc làm đúng hết. Đừng có làm ẩu.”

Lâm Thanh Âm gật đầu, chờ Vu Thừa Trạch bước lên bục giảng rồi quay người lại liền thấy Lâm Thanh Âm bắt đầu ném đồng xu. Vu Thừa Trạch hơi đau đầu vỗ trán, đang chuẩn bị đi xuống lần nữa thì bị Lý Ngạn Vũ túm chặt: “Để em ấy ném, sau khi ra điểm thì em ấy liền biết mình làm sai. Đến lúc đó dù cậu cho em ấy ném thì em ấy cũng không ném.”

Vu Thừa Trạch nghe xong cảm thấy được, lúc bọn họ còn đi học thì cũng gặp bạn học ném xúc xắc và đồng tiền trong phòng thi. Người không may mắn hoàn toàn không chọn được đáp án đúng, còn không bằng nhắm mắt đoán mò.

Điểm thi môn tiếng Anh vẫn như cũ là 150 điểm, trong đó 30 điểm là nghe, 40 điểm là đọc hiểu, 45 điểm là vận dụng kiến thức ngữ pháp và tất cả đều là câu hỏi trắc nghiệm. Chỉ duy nhất phần viết là yêu cầu viết từ đơn nên chiếm 35 điểm.

Lý Ngạn Vũ nhìn Lâm Thanh Âm dùng một tay lắc mai rùa, tay còn lại chọn đáp án nên tốc độ vô cùng nhanh. Có học sinh còn đang làm phần đọc hiểu thì cô đã chuyển sang trang thứ hai, chờ học sinh khác làm tới trang thứ hai thì cô đã hoàn thành bài thi rồi nộp lên.

Lý Ngạn Vũ nhận bài thi xong liền lật tới trang cuối cùng, các câu hỏi của phần viết đều để trống và không viết một chữ nào.

Một tiếng trước khi kết thúc môn thi, Lý Ngạn Vũ lấy tờ đáp án tiêu chuẩn trong túi văn kiện ra đưa cho Lâm Thanh Âm chấm bài thi. Anh ta muốn xem dựa vào ném đồng xu có thể đúng được bao nhiêu đáp án.

Phần nghe được điểm tuyệt đối!

Phần đọc hiểu được điểm tuyệt đối!

Vận dụng kiến thức ngữ pháp được điểm tuyệt đối!

Trừ phần viết thì điểm môn tiếng Anh của Lâm Thanh Âm là 115, tuy không tính là quá tốt nhưng không thể nói là kém cỏi, chỉ là…

Dựa vào ném đồng xu mà làm được tới mức này!

Lý Ngạn Vũ với vẻ mặt buồn bực, anh ta tính mượn cơ hội này điều chỉnh lại thái độ của Lâm Thanh Âm nên mới cho cô ném tiền xu. Kết quả là thành tích đạt được làm người ta không thể tưởng tượng nổi…

Đây là vận may quỷ gì! Vận may này mà đi mua vé số còn được, dùng để tìm đáp án trong kỳ thi không phải rất lãng phí hả?

Buồn bực viết điểm xuống, Lý Ngạn Vũ không nhịn được nói với Vu Thừa Trạch: “Buổi chiều cậu đừng cho em ấy ném đồng xu, vận may này thật sự gian lận!”

Vu Thừa Trạch gật đầu nên trước khi thi buổi chiều, anh ta gọi Lâm Thanh Âm trong phòng thi ra ngoài: “Sau này, tới giờ thi thì trên bàn chỉ có bài thi và bút, những thứ khác không được mang vào.” Anh ta tăng giọng điệu nhìn Lâm Thanh Âm: “Đặc biệt không cho phép ném tiền xu đoán đáp án! Đây là vì đang ở trường học nên chúng ta kiểm tra không nghiêm. Nếu là thi đại học mà em làm vậy thì sẽ bị coi là gian lận.”

Lâm Thanh Âm hơi tiếc nuối gật đầu, chờ nhận bài thi môn hóa thì cô đọc từ đầu tới cuối một lần. Phần trắc nghiệm và tự luận đều chiếm 50 điểm.

Thật ra không có mai rùa và đồng xu, cô có thể dựa vào trực giác làm trắc nghiệm nhưng hơi chậm, không nhanh bằng ném tiền xu.

Lâm Thanh Âm nhìn câu hỏi thứ nhất rồi viết đáp án A, vừa viết xong cô liền cảm thấy không đúng. Vì thế, cô lại đổi sang đáp án B, vừa xong lại cảm thấy không thuận mắt. Lâm Thanh Âm gạch đáp án B rồi điền đáp án C…

Đã nói dựa vào trực giác làm bài quá chậm, so với dùng mai rùa còn dễ dàng hơn!

——

 Một ngày thi đã kết thúc, Lâm Thanh Âm chóng mặt nhức đầu ra khỏi trường học. Cô cảm giác còn mệt hơn so với lúc xem bói.

Cô xoa huyệt Thái Dương, ngày mai còn tiếp tục thi nhưng cô không có tinh thần học bài. Tạm thời không muốn đọc sách mà cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, hay là đoán số mệnh để thả lỏng đi.

Lâm Thanh Âm móc điện thoại ra gọi Vương Béo: “Hỏi xem có ai muốn đoán số mệnh không, sắp xếp năm người. Tôi tới công viên chờ họ!”
Chương kế tiếp