Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 61
Cha Lưu thấy Đại sư nhỏ bình dị gần gũi như vậy thì kích động không biết nên nói gì mới được: “Lần này tôi tới là vì muốn cảm ơn Đại sư nhỏ, mặt khác, tôi nghe nói rằng ngọc phù do Đại sư nhỏ làm ra đều rất linh nghiệm, tôi muốn xin cho tôi và vợ tôi mỗi người một khối.”

Vừa nói, cha Lưu vừa lấy một cái hộp từ trong túi ra, trong hộp là vài cái túi làm bằng nhung tằm*, mỗi cái đựng một khối ngọc đã được mài dũa kỹ càng, chỉ là chưa điêu khắc gì.

*Hình ảnh minh họa:

Mấy năm trước, việc buôn bán ngọc thạch cực kỳ phổ biến, mẹ Lưu trong lúc rảnh không làm việc gì cũng đi theo chen một chân vào, còn kiếm lời một bút. Sau này thị trường buôn bán ngọc thạch dần bị đình trệ, bà ấy cũng rút về, có điều trong nhà vẫn còn tồn lại rất nhiều khối ngọc tốt còn nguyên vẹn mà không nỡ bán, định để dành đem đi tặng hoặc là để cho mình tự ngắm. Bây giờ đúng lúc gặp trường hợp cần phát huy.

Cha Lưu mang sáu khối ngọc nguyên đến, đó đều là những khối được hai vợ chồng ông ấy chọn lựa kỹ càng, phẩm chất cực kỳ tốt. Có điều là ở trong mắt Lâm Thanh Âm, phẩm chất gì không quan trọng, cái cô quan tâm chính là linh khí bên trong những khối ngọc này. Mà linh khí trong sáu khối ngọc này quả thật vô cùng sung túc, chẳng những sau khi khắc trổ lên có thể mang lại một miếng ngọc phù có hiệu quả tốt, mà ngay cả khi dùng để tu luyện cũng tốt hơn khối ngọc trong tay cô.

Sau khi hỏi bát tự của mẹ Lưu, Lâm Thanh Âm bấm đốt ngón tay một chút, cô hơi nhíu mày: “Thân thể của bà ấy có phải không được tốt lắm hay không?”

Cha Lưu vội vàng nói: “Đúng là có chút vấn đề, nhưng tôi đưa bà ấy đến bệnh viện kiểm tra thì không thấy có bệnh gì, tôi cũng rất lo nhưng không biết phải làm sao.”

Lâm Thanh Âm trầm ngâm một chút: “Vậy thì vẫn cần phải nhìn thấy tướng mạo của bà ấy rồi mới nên khắc ngọc phù, trung y chú trọng hốt thuốc đúng bệnh, việc của chúng tôi cũng không khác là bao.”

Cha Lưu nghe vậy thì vô cùng ảo não: “Biết vậy thì tôi đã dẫn bà ấy đi cùng rồi, làm tốn thời gian học tập của Đại sư nhỏ.”

Những tiết tự học buổi tối của trường tư Quốc tế Đông Phương thường là yêu cầu học sinh làm bài tập, chỉ có những khi sau khi thi xong, cần giảng bài thi thì các thầy cô mới dùng thời gian của tiết tự học buổi tối.

Khác với những học sinh khác, tốc độ làm bài tập của Lâm Thanh Âm cực kỳ nhanh, chỉ cần là những bài cô biết làm thì lúc cô viết căn bản sẽ không cần nghĩ ngợi gì nhiều, do đó bài tập toán trong nháy mắt đã hoàn thành sơ bộ các bước giải của từng bài.

Đời trước, Lâm Thanh Âm nghiên cứu hơn một ngàn năm về thuật bói toán, trình độ tư duy và năng lực về những con số vượt xa so với người thường. Cùng một bài tập, những người khác cần phải làm đến tận một hai giờ sáng mới xong được, Lâm Thanh Âm chỉ cần một hai tiếng là có thể hoàn thành, cũng sẽ không chậm trễ tiến độ học tập.

Nhưng cha Lưu cũng không nghĩ như vậy, ông ấy cảm thấy Đại sư nhỏ là vì đồng ý lời mời của mình nên mới cố ý không đi học tiết tự học buổi tối mà đến đây, ông ấy vừa cảm kích lại vừa áy náy, luôn cảm thấy mình đã ảnh hưởng đến việc học của Đại sư nhỏ.

Chậm trễ học sinh cấp ba học tập chính là chuyện lớn, cha Lưu mau chóng sắp xếp lễ vật mình đã tỉ mỉ chuẩn bị, rồi ông ta nói: “Đại sư nhỏ, hôm nay tôi cố ý chạy xe việt dã tới chính là vì chở sách bài tập cho ngài. Lát nữa tôi sẽ xếp chúng lên cho ngài, buổi tối tôi chở đến ký túc xá cho ngài nhé?”

Lâm Thanh Âm nghĩ đến một cốp xe sách bài tập mà Khương Duy chở đến còn chưa làm xong, bây giờ lại thêm một người nữa chở một xe việt dã sách bài tập, cô thật tuyệt vọng! Nhiều sách bài tập như vậy, có cho cô ra ngoài xem bói hay không?

Đã trải qua sự tra tấn của việc thi đại học, Lưu Vũ Thần vô cùng lý giải đó là cảm giác như thế nào. Năm đó, dưới sự tàn phá của cha anh ta, đống bài tập mà anh ta phải làm còn hơn như này nhiều. Nhìn thấy ánh mắt của Đại sư nhỏ bắt đầu mơ hồ, Lưu Vũ Thần ý đồ an ủi Đại sư nhỏ đồng bệnh tương liên: “Thật ra thì có nhiều sách bài tập cũng không sao, dù sao thì cũng không có ai giám sát ngài làm, ngài có thể dùng những thứ này để tặng cho các bạn học của ngài.”

Ánh mắt của Lâm Thanh Âm nhìn Lưu Vũ Thần dần không giống như cũ: “Ý kiến này của anh thật không tệ, xem ra kinh nghiệm rất phong phú đây!”

Cha Lưu hơi nghi ngờ mà nhìn Lưu Vũ Thần, nếu không phải muốn giữ mặt mũi cho anh ta trước mặt Đại sư nhỏ, ông ấy thế nào cũng phải thẩm vấn anh ta cho rõ ràng, năm đó trong mấy quyển sách bài tập ông ấy mua cho anh ta, rốt cuộc là có bao nhiêu quyển là chính anh ta làm.

Lưu Vũ Thần có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của cha mình, đặc biệt tích cực dọn mấy cái thùng lên xe đẩy.

——

Tuy rằng Lưu Vũ Thần xem như khách quen, năng lực tự bảo vệ của Đại sư nhỏ cũng rất mạnh, nhưng Vương béo vẫn như cũ không yên tâm mà cùng đi theo đến nhà họ Lưu.

Dù bản lĩnh của Đại sư nhỏ có cao siêu thế nào thì suy cho cùng cô vẫn chỉ là một cô bé vị thành niên, càng huống hồ chỉ người trong nhà mới biết những chuyện của nhà mình, đừng nhìn Đại sư nhỏ xem bói đặc biệt lợi hại nhưng mà trong sinh hoạt, Đại sư nhỏ đơn thuần chẳng khác gì một trang giấy trắng, còn từng làm không ít những chuyện ngây thơ ngu ngốc.

Vương béo cảm thấy chính mình còn chưa làm cha mà đã bắt đầu mang tâm tình của một người cha già.

Dọn hết đống sách bài tập cùng với mấy thùng quả hạch lên xe việt dã, Vương béo nhân cơ hội đưa mấy cái sản phẩm điện tử mà khách hàng khác đưa tới cho Lâm Thanh Âm xem qua: “Đây là một vài thứ đồ tiêu khiển khiến người ta mê muội mất cả ý chí do các khách hàng cũ đưa đến, ngài xem chúng ta nên xử lý như thế nào?”

“Mê muội mất cả ý chí sao?” Lâm Thanh Âm nhìn vào mấy cái đồ, từng cái được đóng gói vô cùng tinh tế, sáng loáng: “Đều dọn vào trong xe đi, đợi tôi trở về sẽ nghiên cứu xem mấy thứ này tại sao lại làm người mê muội mất cả ý chí.”

Chân Vương béo mềm nhũn, đỡ cái bàn suýt nữa té: “Đại sư nhỏ, sang năm là ngài đã phải thi đại học rồi, sách bài tập mới là bến đò ấm áp thuộc về ngài!”

Lâm Thanh Âm nhìn Vương béo, cười ha hả hai tiếng: “Lúc học cấp ba chú có làm nhiều sách bài tập như vậy để luyện thi không?”

Ở trước mặt Đại sư nhỏ, Vương béo căn bản là không dám nói dối, thành thật lắc đầu: “Không có, tôi chỉ có chơi bời lêu lổng thôi.”

Lâm Thanh Âm liếc xéo ông ta: “Vậy mà chú còn bày đặt khuyên tôi.”

Vương béo không sợ chết ngẩng đầu: “Nhưng tôi có sáu căn nhà!”

Lâm Thanh Âm: “...”

Mấy cái người có nhà được phá bỏ và di dời gì đó quả thật là đáng ghét!

——

Nhà họ Lưu nằm ở tiểu khu cao cấp có biệt thự độc lập trong thành phố Tề, sau khi Lưu Vũ Thần ly hôn, anh ta bán nhà cũ đi rồi chuyển về nhà cha mẹ. Cũng không phải là anh ta thiếu nhà để ở, mà là sau khi trải qua lần ly hôn này, anh ta cực kỳ quý trọng tình cảm với người nhà, cũng thích loại tình cảm ấm áp làm người ta đặc biệt thoải mái này, tình cảm và tình yêu này mới khiến anh ta thực sự hiểu rõ thế nào mới là một gia đình bình thường.

Hôn nhân của anh ta và Trương Nhã Kỳ hoàn toàn là chắp vá. Trước kia anh ta cảm thấy chỉ cần gia thế thích hợp, quen biết lẫn nhau là có thể tiến tới hôn nhân được, nhưng sau cuộc hôn nhân này anh ta nhận rõ một chuyện, tất cả mọi thứ đều có thể chấp vá nhưng duy độc hôn nhân là không được. Nếu không tìm được một người mà mình thật lòng thích, thì thà rằng anh ta tình nguyện độc thân cũng không thể tùy tiện tìm một người nào đó mà kết hôn. Nếu không, không chỉ có hai vợ chồng cảm thấy dày vò và đau khổ, còn đáng thương hơn cả là những đứa trẻ vô tội.

Sau khi mời Đại sư nhỏ và Vương béo vào phòng khách, cha Lưu rửa sạch tay, tự mình pha trà. Mẹ Lưu sớm đã nhận được tin hai người sẽ đến, bà ấy chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú cùng với trái cây, bánh ngọt tinh xảo. Cái này làm cho Lâm Thanh Âm mới vừa cơm nước xong chưa được hai tiếng, nháy mắt tăng gấp bội hảo cảm với mẹ Lưu.

Bởi vì điểm tâm mà mẹ Lưu làm quả thật ăn quá ngon!

Trước mặt đồ ăn thì Đại sư nhỏ hoàn toàn không suy xét đến hình tượng, cái miệng nhỏ nhắn tắc đầy bánh kem, phình lên, hệt như một con hamster nhỏ đang ăn vụng, vô cùng đáng yêu.

Mẹ Lưu vẫn luôn muốn có một cô con gái, nhưng lại chỉ có một thằng con trai, trông thấy dáng vẻ này của Lâm Thanh Âm, tức khắc tình thương của mẹ bành trướng, thân phận đại sư gì đều quên cả, hận không thể đem toàn bộ đồ ăn ngon có trong nhà lấy ra, đút cho cô gái nhỏ bé đáng yêu này.

Sức ăn của Lâm Thanh Âm rất lớn, cũng không biết thân thể nhỏ gầy của cô rốt cuộc là chứa những thứ đó ở đâu. Mấu chốt là Vương béo nhận thức Đại sư nhỏ cũng được mấy tháng, nhưng hiện tại Đại sư nhỏ nhiều lắm chỉ là khuôn mặt càng mịn màng hơn so với lúc vừa nhận thức, làn da nhìn càng thêm trắng nộn, trừ cái này ra thì không thấy có biến hóa gì khác, không cao thêm cũng không nặng thêm. Ông ta đều nhịn không được mà kêu oan giùm mấy mỹ thực đó, uổng phí một đống năng lượng.

Ăn uống no say, Lâm Thanh Âm lau sạch môi, cô lại biến thành dáng vẻ Đại sư nhỏ.

Uống hết một ly trà, Lâm Thanh Âm chọn một khối ngọc thạch phù hợp với thân thể của mẹ Lưu, vừa điêu khắc ngọc vừa nói: “Thân thể của bà không có vấn đề gì lớn, chỉ là sau khi sinh con đã để lại một ít bệnh căn, hơn nữa, bản thân bát tự của bà thiên âm, cho nên mấy năm nay thân thể vẫn luôn mắc một ít bệnh vặt, tay chân lạnh lẽo, thuộc về thể chất sợ lạnh.”

Mẹ Lưu nhẹ nhàng cười: “Đại sư nhỏ nói đúng, mấy năm nay tôi không biết đã uống bao nhiêu thuốc đông y, nhưng tác dụng chỉ có thể kéo dài vài tháng, không thể dừng thuốc hẳn được. Tuy bệnh không nặng nhưng cũng không khác gì một cái ấm thuốc cả.”

Lúc nói chuyện, Lâm Thanh Âm đã khắc xong ngọc phù, cô dùng linh khí tạo một lỗ hổng, sau đó dùng tơ hồng cột lại, làm xong rồi cô đưa cho mẹ Lưu: “Vật này tùy thân mang theo, kể cả khi tắm cũng không cần tháo ra, ngọc phù của tôi không bị hư khi dính nước. Ngọc sẽ ôn dưỡng những người dưỡng ngọc, linh khí trong khối ngọc này rất đầy đủ, chỉ cần bà mỗi ngày đều đem theo, bảo đảm thân thể của bà sẽ khỏe mạnh.”

Mẹ Lưu nói cảm ơn, sau đó gỡ vòng cổ kim cương trên cổ mình xuống, đeo mặt dây chuyền ngọc mà Đại sư nhỏ vừa đưa lên. Vừa điều chỉnh xong vị trí của ngọc thạch, mẹ Lưu lập tức cảm giác được một dòng nước ấm từ ngực chảy dọc toàn thân, hâm nóng cơ thể lạnh lẽo của bà.

Đối với một người sợ lạnh mà nói, cuối thu và đầu xuân đều khiến họ cực kỳ khó chịu, trời lúc này chuyển giao giữa cái nóng và cái lạnh, nhưng càng thiên lạnh hơn, mở điều hòa thì quá nóng nhưng không mở thì lại rất lạnh, thật sự là vô cùng khó khăn.

Mẹ Lưu cũng vậy, lúc này mới vừa đến tháng mười một, bà đã phải khoác một cái áo lông dê, dẫu vậy, bà vẫn cảm thấy tay chân lạnh buốt, cả người vẫn như cũ không ấm lên được.

Cảm giác được ngón tay của mình dần ấm lên, mẹ Lưu vui vẻ cầm khối ngọc trước ngực: “Đã sớm nghe nói ngọc phù của Đại sư nhỏ rất linh nghiệm, nay thấy được quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ mới vài phút thôi mà thân thể tôi đã thoải mái hơn rất nhiều.” Vừa nói, bà đưa tay ra nắm lấy bàn tay chồng mình, “Ông sờ tay tôi xem, có phải là đã ấm hơn nhiều rồi không?”

Nắm lấy bàn tay ấm áp của vợ, cha Lưu vui vẻ ra mặt mà gật đầu liên tục: “Đại sư nhỏ còn trẻ tuổi mà danh tiếng vang xa, tự nhiên là cao nhân chân chính. Người ta khen những người đoán mệnh linh nghiệm là bán tiên thì tôi thấy Đại sư nhỏ gần như là tiên thật.”

Lâm Thanh Âm rất khiêm tốn mà lắc tay: “Tôi còn xa lắm mới thành tiên được, đợi tôi vượt qua lôi kiếp thì mới tính tiên thật.”

Lâm Thanh Âm nói chính là tình hình thực tế, nhưng mọi người nghe được lại cảm thấy đây là lời nói đùa, đều cười ha ha, khen Đại sư nhỏ thật hài hước. Khắc xong ngọc phù cho mẹ Lưu, giờ đến khắc ngọc phù cho cha Lưu.

Nhìn qua thì thân thể cha Lưu rất khỏe mạnh, nhưng khi còn trẻ xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng đã chịu không ít đau khổ, thân thể có khá nhiều ám thương và bệnh kín. Xem từ tướng mạo, cha Lưu thuộc về loại người trọng tình nghĩa, trọng cảm tình, hơn nữa làm người chính trực chính phái, cô thật sự nghĩ không ra tại sao người như thế này lại làm bạn với mấy người nhà họ Trương, mà còn giữ mối quan hệ nhiều năm như vậy.

Trong tâm tính của Đại sư nhỏ không có quanh co lòng vòng gì nhiều, không biết thì trực tiếp hỏi, trên mặt tràn ngập tò mò.

Cha Lưu nghe Đại sư nhỏ nhắc tới người nhà họ Trương thì biểu cảm của ông ấy có chút phức tạp: “Lúc tôi hai mươi mấy tuổi thì chính là khoảng thời gian muốn thể hiện mình, trong lòng tràn ngập nhiệt huyết, muốn gây dựng một phen sự nghiệp, nhưng trong người lại không có lấy một phân tiền. Tôi bèn tới công trường làm công kiếm tiền, khi đó công trường cũng không ít, nhưng vừa mệt lại vừa bẩn, các biện pháp an toàn cũng không được như bây giờ. Lúc ấy, vì kiếm tiền, tôi ỷ vào tuổi trẻ sức lực lớn, một người làm phần việc của hai người. Có một lần tôi thật sự là quá mệt mỏi, cảm thấy đầu óc đều có chút mơ hồ, làm việc tới mất hồn mất vía. Lúc này, một cái cần cẩu treo trên một cây thép không cột chắc, lỏng lẻo sắp rơi xuống. Trương Đức Khải nhanh tay kéo tôi một cái, tôi mới hồi phục tinh thần mà lùi ra sau vài bước nên mới không xảy ra việc gì, cho nên ngần ấy năm tôi vẫn luôn thật cảm kích ông ta.”

Cha Lưu uống ngụm trà, khẽ thở dài một cái: “Chính là bởi vì sự kiện đó mà tôi mới quen thân với Trương Đức Khải, sau này tôi đã tích cóp đủ tiền vốn rồi bèn đi ra ngoài buôn bán, có được sự nghiệp của mình, về sau cũng kéo mấy người nhà họ Trương một phen. Trương Đức Khải người này, kỳ thật tôi hiểu rất rõ phẩm cách của ông ta, ông ta có tâm kế có dã tâm, có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Đừng nhìn mặt ngoài ông ta đoan chính đường hoàng, nhưng số người bị ông ta tính kế cũng không ít. Có lẽ, cho tới nay việc làm ăn của tôi đều lớn hơn nhiều so với Trương Đức Khải, ông ta còn có chỗ cần dựa vào tôi, cho nên mấy năm nay ông ta đối tôi còn tính nhân nghĩa. Tôi còn cảm thấy ở trong lòng ông ta thì mình cũng xem như người một nhà, không nghĩ tới ông ta lại giấu đại chiêu, trực tiếp tính kế con trai tôi.”

Nhắc tới chuyện này, cha Lưu vẫn như cũ tức giận không thôi: “Chẳng sợ ông ta đoạt công việc làm ăn của tôi, bá chiếm công ty tôi, tôi cũng sẽ không tức giận như vậy, nhưng đó là con trai duy nhất của tôi, tên Trương Đức Khải đó sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy.”

Mặt Lưu Vũ Thần hơi đỏ lên: “Cha, là do con ngu ngốc.”

Cha Lưu trừng mắt nhìn Lưu Vũ Thần một cái: “Con đúng là quá ngu ngốc.”

Lâm Thanh Âm cẩn thận nhìn tướng mạo của cha Lưu, sau đó lấy mai rùa ra, bắt đầu gieo quẻ. Mai rùa cỡ một bàn tay nằm trong bàn tay trắng nõn của Lâm Thanh Âm phát ra những tiếng vang thanh thúy, ba đồng xu cổ chứa đầy dấu vết của tháng năm rơi ra khỏi mai rùa, Lâm Thanh Âm xem một quẻ tướng, lại dùng mai rùa xào tiền cổ lên…

Liên tục là quẻ số sáu, Lâm Thanh Âm cười nhạo một tiếng: “Cái thanh thép năm đó là do Trương Đức Khải buộc lên phải không? Lúc đó có phải là ông đã sắp gom đủ tiền vốn, cũng đã nói dự định sau này của ông cho ông ta phải không?”

Ánh mắt của cha Lưu có chút ngơ ngác, cây thép kia có phải do Trương Đức Khải buộc hay không thì ông ấy không nhớ rõ, nhưng là năm đó lúc sắp tích đủ tiền vốn thì ông ấy vì quá hưng phấn mà không nhịn được chia sẻ niềm vui của mình với mấy người nhân viên tạp vụ, lúc ấy, một đám người còn mua bia chúc mừng ông ấy một chập.

Lâm Thanh Âm duỗi tay chạm vào trán cha Lưu một cái, truyền một tia linh khí vào, đầu óc của cha Lưu dần dần rõ ràng lên, những hình ảnh ở công trường năm đó dần dần thành hình trong đầu ông ấy.

Hai phút sau, đôi mắt của cha Lưu đỏ ngầu, rống giận một tiếng: “Trương Đức Khải, tôi x cmn tổ tông của ông!”

Lâm Thanh Âm lắc đầu: “Ông ta chính là nhìn trúng tính cách trọng tình trọng nghĩa của ông, có nghĩa khí, biết trả ơn người có ơn. Năm đó tiền vốn làm ăn của ông ta chắc là cũng do ông cho đi.”

Cha Lưu lau mặt, trong giọng nói không hề che giấu được hận ý: “Vốn dĩ tôi niệm tình năm ấy ông ta kéo tôi một cái, không bỏ đá xuống giếng, ra tay với nhà họ Trương. Bây giờ biết rõ tình cảm năm ấy chỉ là giả, tôi cũng không còn gì cố kỵ, chỉ có thể thù cũ nợ mới cùng nhau tính.”

Lâm Thanh Âm hơi mỉm cười, chọn một viên ngọc nguyên vẹn đưa tới: “Thân thể của ông vốn là có bệnh cũ và ám thương, nhưng dương khí lại rất đầy đủ, ngược lại làm cho ám thương không dễ dàng khỏi hẳn.” Cô ngẩng đầu lên nhìn hai vợ chồng cha Lưu và mẹ Lưu, cười nói: “Các ngươi hai cái bát tự tương hợp, thật là mối nhân duyên trời ban.”

Những lời này làm cho cha Lưu đang đầy mình lửa giận nháy mắt tan thành mây khói, duỗi tay nắm lấy tay vợ mình cười ngây ngô: “Vợ của tôi cực kỳ tốt.”

Nhìn dáng vẻ ân ái của cha mẹ, Lưu Vũ Thần hâm mộ không thôi, đầu óc anh ta bị lừa đá mới có thể bước vào một cuộc hôn nhân như vậy, còn may là anh ta gặp được Đại sư nhỏ, có được cơ hội bắt đầu lại một lần nữa.

Nhìn thấy cha cũng đeo khối ngọc lên, Lưu Vũ Thần ân cần đưa hộp qua: “Đại sư nhỏ, ngài cũng chọn giúp tôi một khối với.”

Lưu Vũ Thần tuổi còn trẻ, thân thể cũng tốt, Lâm Thanh Âm khắc cho anh ta một cái bùa hộ mệnh, bảo hộ bình an khi di chuyển.

Ba khối ngọc phù, tuy rằng ngọc là người nhà họ Lưu đưa tới, nhưng cha Lưu vẫn như cũ dựa theo giá gốc mà thanh toán tiền, cũng tặng ba khối ngọc còn lại trong hộp cho Lâm Thanh Âm. Lưu Vũ Thần cũng đem mấy hộp trà mới mang về trong nhà để vào trong cốp, mẹ Lưu cũng nhét thêm mấy cái bánh kem và điểm tâm ngọt mới làm, toàn bộ gói lại đưa cho Lâm Thanh Âm.

Lâm Thanh Âm cầm lấy bánh kem, lúm đồng tiền như hoa, cô cảm thấy mẹ Lưu quả thật là người tốt vô cùng!

Đừng nhìn cả đêm Lâm Thanh Âm chạy qua chạy lại hai nơi, còn ăn một bữa khuya, nhưng lúc trở lại trường học còn cách thời gian tan lớp tự học buổi tối còn mười phút.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Vu Thừa Trạch, nói mình đưa rất nhiều sách bài tập và đề ôn luyện cho các bạn học, xin thầy nhờ vài bạn nam đến khiêng sách vào trong phòng.

Vu Thừa Trạch đồng ý, kêu Lâm Thanh Âm chạy xe đến phía dưới khu dạy học, sau đó ngắt điện thoại, đứng ở trên bục giảng nói: “Bạn học Lâm Thanh Âm mang đến rất nhiều lễ vật đưa cho mọi người, mấy bạn nam khỏe khoắn đến đó khiêng đồ về đi, sau đó chia cho mỗi bạn một phần.”

Nháy mắt, mười mấy bạn con trai khỏe nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, phi tới cửa phòng học.

Vu Thừa Trạch đi theo mấy bạn nam ra khỏi phòng học, nhìn một đám bọn họ giống như con nai vàng ngơ ngác, vui vẻ hớn hở đi, anh ta không nhịn được bật cười, quả nhiên là còn quá nhỏ.

Mấy bạn nam này dọn đồ từ cốp xe xuống thì ngửi thấy vị thơm ngọt từ bánh kem, còn tưởng rằng quà mà Lâm Thanh Âm chuẩn bị cho họ là đồ ăn ngon, một đám đều vô cùng vui vẻ.

Đồ vật được khiêng vào trong phòng học, dưới ánh đèn sáng ngời, vài người nhìn vào cái thùng, càng nhìn càng không đúng, trong lòng dần hiện ra dự cảm không tốt. Lâm Thanh Âm dùng dao rọc giấy rạch một đường lên cái thùng, nắp mở tung ra, lộ ra toàn bộ đều là sách bài tập.

Lâm Thanh Âm cười cực kỳ vui vẻ: “Mấy quyển sách này đều là tặng cho các bạn học, cứ đặt ở phía sau lớp học, ai cần thì cứ việc đến thùng này lấy.”

Vu Thừa Trạch lấy một chồng sách ra, đưa cho mấy bạn nam khiêng thùng, vẻ mặt hiền từ mà nói: “Các em xuất lực nhiều nhất, trước đưa cho mỗi đứa năm quyển.”

Mấy bạn học nam ôm một chồng sách dày cứ như là một đống gạch thì khóc không ra nước mắt, vừa rồi rõ ràng ngửi thấy vị bơ sữa, sao lại nháy mắt đã biến thành sách rồi!

Vu Thừa Trạch nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của mấy bạn nam, không khỏi cười ha hả vài tiếng: “Là mấy em không muốn làm mấy quyển bài tập toán này hay là chê năm quyển không đủ, muốn thêm một vài quyển hả?”

Chân mấy bạn nam như mềm nhũn ra, thầy Vu thật sự là quá tính kế người rồi, quang minh chính đại giăng bẫy cho bọn họ đi vào, chọn cái nào cũng là ngõ cụt hết!

Lâm Thanh Âm nhìn ánh mắt ai oán của mấy bạn nam thì hết sức vui vẻ cười, nhưng một loại cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng cô, trực giác bảo cô phải rời phòng học ngay lập tức. .

Đáng tiếc, còn chưa kịp rời khỏi phòng học, Vu Thừa Trạch liền túm chặt lấy cổ áo của Lâm Thanh Âm, xách cô trở về. Anh ta chọn mười mấy quyển bài tập toán khó nhất từ trong thùng ra, nhét vào trong tay cô: “Bạn học Lâm Thanh Âm, tôi thấy gần đây em khá rảnh rỗi, chi bằng dành thời gian làm nhiều bài tập chút. Bài nào không biết làm thì cứ hỏi thầy, thầy sẽ giảng lại cho em, sau khi làm xong nhớ nộp lại cho tôi, tôi sẽ chấm bài rồi sửa cho em.”

Tức khắc, vui vẻ cười ha ha đổi thành mấy bạn nam khiêng sách kia, những quyển sách trong ngực Lâm Thanh Âm còn nhiều gấp đôi của họ, quan trọng nhất chính là thầy Vu còn muốn sửa bài cho cô, đây là muốn trốn làm cũng không thể!

Lâm Thanh Âm cảm giác được trọng lượng trên tay, biểu cảm suýt chút nữa vặn vẹo, cô luôn cảm thấy chính mình hình như có chút giống “Gậy ông đập lưng ông”.

Vu Thừa Trạch nhìn biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của Lâm Thanh Âm thì hừ nhẹ một tiếng, đừng tưởng rằng anh ta không thấy được cái máy chơi game cầm tay phiên bản mới nhất trong cốp xe, đây là đồ vật mà một học sinh cấp ba có thể chạm vào hả?

Chuông tan học vang lên, có học sinh tiến lên đây chọn sách bài tập, có người cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài, sợ chủ nhiệm lớp cũng túm cổ áo họ lại mà dúi sách bài tập vào tay. Vu Thừa Trạch cười ha hả nhìn đám học sinh chạy trốn, trong lòng thầm nhớ kỹ tên của bọn họ.

Qua mười phút, tất cả học sinh đều rời khỏi phòng học, Vu Thừa Trạch tắt đèn đi, khóa cửa phòng học, vừa ngâm nga bài hát vừa từ trong bao lấy ra máy chơi game cầm tay giống với cái của Lâm Thanh Âm.

Chơi trò chơi là chuyện của những người trưởng thành bọn họ, mấy đứa nhóc thì chỉ nên làm bài cho thôi!

——

Vương béo và Lưu Vũ Thần đều đã tới ký túc xá của Lâm Thanh Âm, dưới sự hướng dẫn của mấy thầy cô quản lý ký túc xá, bọn họ dọn tất cả đồ vật còn lại vào trong ký túc xá.

Lúc Lâm Thanh Âm và hai cái tùy thân trang sức của cô trở lại ký túc xá thì bọn Vương béo đã đi rồi, trên bàn ăn bày ra bánh kem xinh đẹp cùng với điểm tâm ngọt, trên sàn phòng chất đầy thùng với đủ loại kiểu dáng. Trương Tư Miểu hét lên một tiếng vui vẻ rồi bổ nhào đến trước bàn ăn, nhìn từng cái điểm tâm ngọt một lần rồi vui sướng vọt tới trước tủ lạnh, cầm mấy hộp sữa bò ra tới: “Tôi đi nấu sữa bò, các cậu muốn nấu chín hay là chỉ muốn hâm nóng thôi?”

“Tôi muốn nấu chín!” Lâm Thanh Âm cực kỳ nghiêm túc nói: “Không nấu chín sẽ không có váng sữa, vậy thì không thơm ngọt.”

Rất nhanh, một chén sữa bò phủ kín một lớp váng sữa dày được đặt trước mặt Lâm Thanh Âm, vì thế, mới vừa ăn xong bữa khuya chưa đầy một tiếng - Lâm Thanh Âm lại cùng hai người bạn cùng phòng ăn một chập ăn khuya nữa.

Lâm Thanh Âm cùng với hai cái tùy thân trang sức của cô dùng thời gian một ngày để tiêu diệt hết bánh kem và đồ ngọt mà mẹ Lưu đưa, lúc này cũng đến thứ bảy, thời gian rời trường.

Giáo viên tiếng Anh của trường New Oriental, thầy Dương Đại Soái và bạn từ nhỏ của anh ta Chu Tử Hào, lái xe đi đón Vương béo, sau đó cùng nhau đến cổng trường đợi Lâm Thanh Âm.

Vị Chu Tử Hào này là bạn tốt của Dương Đại Soái, được ông bà nuôi lớn từ nhỏ, đến khi anh ta học cấp hai thì bắt đầu ở ký túc xá của trường, hai ông bà cảm thấy trong thành phố không có gì thú vị bèn trở về quê sinh hoạt. Chu Tử Hào có tình cảm sâu đậm với ông bà mình, anh ta cảm thấy hai người bọn họ tuổi tác đã lớn, ở quê không ai chăm sóc, nếu bị bệnh đi bệnh viện đều không tiện, nên muốn đưa họ tới nhà mình chăm sóc. Nhưng là hai ông bà tính tình rất cố chấp, nhất quyết không đồng ý, đừng nói Chu Tử Hào không có cách nào, ngay cả mấy người con của hai ông bà cũng không thể làm gì họ.

Chu Tử Hào vào đại học liền tự mình gây dựng sự nghiệp, chơi cổ phiếu, lúc tốt nghiệp, trong tay anh ta đã có chút tài sản. Lúc đầu anh ta cho rằng ông bà ở với mình, nên đưa ra ý muốn mua một căn phòng trong khu nhà anh ta cho họ, nhưng hai ông bà một chút cũng không đổi ý, thậm chí còn nói rằng thà chết cũng không rời khỏi quê nửa bước.

Chu Tử Hào khuyên hai ông bà không được, liền dùng số tiền này xây một căn biệt thự ba tầng ở quê cho ông bà, lắp đặt lò sưởi, điều hòa, trang hoàng trong nhà vô cùng ấm áp thoải mái.

Quê của Chu Tử Hào là một huyện ở Tề thành, cách nội thành hơn tám mươi cây số, lái xe hơn một tiếng là tới. Nếu hai ông bà không muốn ở trong thành phố, mấy người con đành thay phiên nhau chăm sóc hai người, ai rảnh thì ở nhiều vài ngày. Chu Tử Hào mở một công ty nhỏ, bình thường công việc vô cùng bận rộn, xây biệt thự hơn nửa năm mà anh ta mới tới ở được hai ngày, nhưng lần đầu ở bên trong đó anh ta đã cảm thấy cả người khó chịu, hình như là có ai đó đang âm thầm rình coi anh ta vậy.

Lúc đầu Chu Tử Hào còn tưởng rằng là do đổi địa phương mới nên anh ta mới ngủ không an ổn, nhưng buổi tối ngày hôm sau, anh ta vừa mới mông lung ngủ thì đã cảm thấy có thứ gì gào thét bên tai anh ta sau đó chui vào phía sau tường, tức khắc, lông tơ anh ta dựng hết cả lên, thoắt cái cơn buồn ngủ cũng biến mất không còn, cả tối hôm ấy cũng không chợp mắt được chút nào.

Anh ta cảm thấy nhà cũ có chút không quá thích hợp, buổi sáng hôm sau đến hỏi ông bà ngủ thế nào, hai người đều cười ha hả nói ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, ngủ rất tốt. Hai người còn nói buổi tối ở nông thôn thanh tĩnh, không có ầm ĩ như trong thành thị, ở nơi này, cho dù ngủ ở chỗ nào cũng ngon cả.

Trong lòng Chu Tử Hào đầy nghi hoặc, nhưng không dám nói với hai ông bà, đợi sau khi trở về, anh ta hỏi qua người nhà, mọi người đều nói tối đến đều có ít nhiều ngủ không an ổn, một bụng nghi hoặc không dám cùng lão nhân nói, chờ trở về sau hỏi qua người nhà, cứ như căn biệt thự mới xây kia có chút tà tính. Chu Tử Hào càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, sợ biệt thự thật sự có thứ gì, nhưng những chuyện thế này anh ta cũng không biết nên làm gì mới được.

Dương Đại Soái và Chu Tử Hào có quan hệ tốt nhất, những chuyện giấu kín trong lòng cũng tự nhiên đến nói cùng với anh em tốt của mình, lúc ấy Dương Đại Soái vẫn là một người theo chủ nghĩa duy vật, không chút khách khí mà cười nhạo Chu Tử Hào nghi thần nghi quỷ. Nhưng không bao lâu anh ta đã bị vả mặt bôm bốp, chuyện mà anh ta gặp được, trải qua còn đáng sợ hơn so với Chu Tử Hào.

Đại sư nhỏ Lâm Thanh Âm cứu Dương Đại Soái, sau khi Dương đại sư đã vững vàng tâm thần thì lập tức nghĩ tới chuyện mà người anh em tốt Chu Tử Hào đã kể cho anh ta, lúc này anh ta chẳng những tin tưởng căn biệt thự ở quê Chu Tử Hào cổ quái, thậm chí còn não bổ ra tới một loạt chuyện xưa khủng bố, vội vàng hẹn Đại sư nhỏ hộ người anh em tốt của mình.

Lúc ấy, Lâm Thanh Âm nói cho anh ta, việc này không cần phải gấp gáp, đợi tới ngày mười lăm âm lịch lại đi. Chu Tử Hào trải qua hơn nửa tháng thấp thỏm bất an, rốt cuộc đã đợi tới ngày đã hẹn, mau chóng thúc giục Dương Đại Soái tới đón người. Anh ta sợ càng kéo dài thì ông bà của anh ta sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lâm Thanh Âm ôm một túi tràn đầy đồ ăn vặt từ trong trường học đi ra, ngồi xuống trên ghế, Chu Tử Hào ngồi ở ghế phụ quay đầu xuống, tự giới thiệu với Lâm Thanh Âm, sau đó nói: “Tôi biết được Đại sư nhỏ thích mỹ thực nên ngày hôm qua tôi đã cố ý trở về mua rất nhiều món ăn từ thịt thú rừng. Mấy ngày nay vừa lúc chú của tôi đang chăm sóc ông bà ở quê, trước kia chú ấy đã ở New Oriental vài năm, tay nghề rất tuyệt, đặc biệt là những món từ thịt thú rừng, đó là món tủ của chú ấy.”

Mắt Lâm Thanh Âm sáng rực lên, trên mặt tràn đầy sùng bái: “Tốt nghiệp từ New Oriental cơ đấy, không phải cái chỗ New Oriental học tiếng Anh kia chứ?”

Chu Tử Hào nghe vậy thì nhịn không được nở nụ cười: “Chú ấy là làm đầu bếp, đương nhiên là học trù nghệ ở New Oriental kia rồi!”

Lâm Thanh Âm kinh ngạc, cảm thán một tiếng, vẻ mặt hâm mộ: “Trước kia tôi còn tưởng rằng chỗ New Oriental học tiếng Anh và học trù nghệ là một nhà cơ, sau này mới biết được là không phải.”

Dương Đại Soái đang lái xe, lén nhìn Lâm Thanh Âm qua gương một cái, hình như anh ta đã hiểu tại sao mỗi một lần Lâm Thanh Âm học tiếng Anh luôn là vẻ mặt oán niệm…

Nói tóm lại là ngài vì ăn mới đến, học tiếng anh chỉ là kèm theo thôi đúng không?

Chương kế tiếp