Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 62
Vì mong đợi được thưởng thức đồ ăn ngon nên trên cả quãng đường đi Lâm Thanh Âm cực kỳ vui vẻ, đợi xe chạy đến cổng lớn biệt thự cổ của gia đình họ Chu, mấy người bọn họ vừa đẩy cửa xe ra liền ngửi thấy mùi thơm của thịt bay từ trong cửa ra, Lâm Thanh Âm thiếu chút nữa thì nước miếng rớt ra ngoài.

Chú của Chu Tử Hào là Chu Văn Sinh đã chuẩn bị gần xong bữa tối, hai người lớn tuổi trong nhà do ăn cơm sớm nên Chu Văn Sinh dọn trước một số thức ăn dạng mềm, nát ra trước cho hai cụ dùng bữa trước, sau đó đã về phòng xem ti vi. Các món ăn dân dã khác đang được hâm nóng, hầm nhừ trong các loại nồi khác nhau, vì thế khẩu vị món ăn không hề bị ảnh hưởng.

Ngoài những món này ra còn có vài món đều là những món sở trường của Chu Văn Sinh, việc sơ chế đồ đã hoàn thành, khi khách tới chỉ cần chục phút đồng hồ là có thể nấu xong mấy món này ngay, vì thế không hề sợ ảnh hưởng tới thời gian dùng bữa của mọi người.

Nghe thấy giọng nói của Chu trai từ ngoài cổng vọng vào, Chu Văn Sinh vội vàng lấy khăn lau sạch tay để ra đón khách: “Lâm tiểu thư và Vương tiên sinh đã tới rồi ạ, xin chào mọi người chào mọi người, mời mọi người vào trong đi ạ.”

Chu Tử Hào đã nói tới chuyện mời vị Đại sư nhỏ tuổi này về nhà với chú mình từ trước nên Chu Văn Sinh không hề cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Thanh Âm. Việc mời đại sư về xem chuyện xảy ra trong ngôi nhà này sau khi được mọi người bàn bạc thì thống nhất tạm thời giấu không cho hai cụ già biết, tránh làm cho bọn họ phải suy nghĩ, mấy người Lâm Thanh Âm đến đây với danh nghĩa là bạn của Chu Tử Hào.

Lâm Thanh Âm nhìn thấy Chu Văn Sinh ra chào đón mình thì nhìn mặt ông quan sát hết một lượt: “Khi còn nhỏ nghèo khổ, tuổi thanh niên vất vả, tuổi trung niên phát tài, giờ tiên sinh cũng đã có chút của cải rồi đúng không ạ?”

Chu Văn Sinh cười đến nỗi không ngậm được miệng lại, hai tay chắp lại hướng về phía Lâm Thanh Âm: “Tuệ nhãn của ngài quả thật sắc bén, nói không sai một chữ nào cả. Cơm nước tôi đã chuẩn bị xong rồi, cũng không biết có hợp với khẩu vị của Đại sư nhỏ không.”

Lâm Thanh Âm vốn đã đói bụng, vừa nghe thấy vậy bụng đã bắt đầu réo lên ùng ục.

Quê quán của Chu Tử Hào nằm ở huyện Sơn Bác, chính là cùng quê với Trương Vu kẻ bị quỷ ám mà sử dụng cả phần mộ của tổ tiên của gia đình mình để bày bố trận pháp. Trương Vu đã bị phá sản mấy tháng nay, cũng may hắn biết trước được tình hình nên đã thu xếp ổn thoả cho người nhà của hắn. Hiện giờ ba người trong nhà Trương Vu đang ở trong ngôi nhà có ba gian phòng ngủ của bố mẹ, bố mẹ hắn có số tiền bảo hiểm lớn nên không phải lo lắng tới chuyện dưỡng già, con gái cũng đã làm xong phẫu thuật cấy ghép tuỷ sống, hiện nay đang trong giai đoạn phục hồi. Vốn dĩ Trương Vu tự dựa vào sự cố gắng của bản thân cũng có thể có một cuộc sống khá giả, nhưng hắn lại thay đổi tâm tư đi vào con đường lạc lối, tuy có thể nhanh chóng phát tài, nhưng sau cùng suýt chút nữa phải nhận lấy kết cục nhà tan người mất.

Lâm Thanh Âm nhớ tới chuyện của Trương Vu đang có chút thương cảm, đợi sau khi từng món ăn ngon lành được dọn lên bàn thì Lâm Thanh Âm lập tức quên luôn câu chuyện về Trương Vu, trong mắt cô giờ đây chỉ toàn là các món cao lương mỹ vị trên bàn.

Chu Văn Sinh chuẩn bị bữa tối theo tiêu chuẩn tiếp đón khách quý, làm toàn những món sở trường mà trong vài năm gần đây ông hay làm. Huyện Sơn Bác có núi lại có sông Hoàng Hà chạy qua, không chỉ các món ăn dân dã nhiều, lại còn có đồ ăn sông suối tươi ngon, những nguyên liệu này quá đủ để Chu Văn Sinh thể hiện tài năng của mình.

Để chuẩn bị cho bữa ăn tối này Chu Văn Sinh phải mất gần một ngày trời, thịt thú rừng không chỉ thơm mềm, mà ngay cả việc trình bày cũng cực kỳ đẹp mắt. Lâm Thanh Âm giơ đũa ra vội vàng gắp lấy một miếng thịt vịt rừng hầm đỏ au thơm phức, nhẹ nhàng dùng răng xé một miếng, thịt vịt mềm bọc trong nước hầm trôi vào trong miệng, vừa vặn không quá đặc cũng không quá ngậy, ngay lập tức chinh phục được vị giác của Đại sư nhỏ.

Một miếng thịt vịt lớn vừa vào bụng, Lâm Thanh Âm lại ăn thử một miếng cá chép sông Hoàng Hà sốt chua ngọt, nước sốt chua ngọt, thịt cá ngon mềm, Lâm Thanh Âm hạnh phúc đến nỗi thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, cô khen một câu rất chân thành: “Không hổ danh là đầu bếp tốt nghiệp ở New Oriental ra, nấu ăn quá ư là ngon!”

Chu Văn Sinh bưng ra món ăn cuối cùng là canh cá viên lên bàn, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với Lâm Thanh Âm, cười haha nói: “Tôi mở một nhà hàng cá chép Hoàng Hà ở phố Cốc Vũ, ngài thử món nào ngon thì lần sau mời ngài đến cửa tiệm của tôi, tôi mời ngài thưởng thức.”

Một bữa cơm dùng gần một tiếng đồng hồ mới xong, một bàn đầy thức ăn đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi bát đĩa sạch bách, trong đó ít nhất một nửa được xử lý bởi Đại sư nhỏ. Ăn uống no nê xong nhìn ánh mắt của Lâm Thanh Âm dường như sáng hơn bình thường vài phần, cảm giác nhìn vào cũng chỉ sáng như những ánh sao đêm thôi, sáng tới mức khiến cho người khác không thể rời mắt khỏi.

Thu dọn xong bàn ăn thì cũng đã gần tới mười giờ đêm rồi, ông bà nội của Chu Tử Hào đã đi nghỉ từ sớm tại tầng hai, họ cũng không hề chào hỏi với hậu bối. Chu Tử Hào sợ Lâm Thanh Âm và Vương béo thấy lạ, liền giải thích giúp ông bà nội: “Ông bà tôi giờ đã gần tám mươi tuổi rồi, tính khí có phần kỳ quái, mong hai vị đại sư không để bụng.”

Cả Lâm Thanh Âm và Vương béo đều không phải kiểu người thích làm cao, vì thế bọn họ không hề để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhận thấy thời gian không còn sớm nữa, Chu Tử Hào nháy mắt với Dương Đại Soái ra ám hiệu, nhờ anh giúp mình hỏi chuyện với Đại sư nhỏ, công việc tiếp theo nên sắp xếp như thế nào.

Dương Đại Soái chưa kịp mở lời thì Lâm Thanh Âm đã nói trước: “Việc này cần đợi tới nửa đêm, đúng mười hai giờ, nếu mọi người buồn ngủ thì có thể đi nghỉ trước, chỉ cần một người nhà họ Chu ở lại đây là được rồi.”

Chu Tử Hào không dám đi ngủ, Chu Văn Sinh có chút không yên tâm, thế nên hai người đều ở lại. Dương Đại Soái vốn dĩ là cú đêm, thường rất ít ngủ trước nửa đêm, thức đêm đối với anh ta dường như là chuyện quá đỗi bình thường rồi, còn Vương béo đi theo Lâm Thanh Âm vốn dĩ là vì để mở mang tầm mắt, vì thế chắc chắn không thể bỏ qua những chuyện cổ quái hiếm gặp như thế này.

Hỏi một lượt mà không thấy ai đi ngủ, bốn người liền ngồi tại phòng khách uống trà nói chuyện phiếm để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Trong khi Chu Tử Hào không nhớ nổi đã thêm bao nhiêu lần nước cho ấm trà thì ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, vẫn còn mười phút nữa mới đến nửa đêm mười hai giờ. Chu Tử Hào lập tức thầy rùng mình, cơn buồn ngủ vừa ập tới cũng lập tức tiêu tan.

“Đại sư nhỏ, sắp đến giờ rồi.” Anh hạ thấp âm thanh giọng nói xuống nói một câu, bất giác lấy tay xoa xoa lên hai cánh tay đang nổi da gà của mình, có chút lo lắng bất an hỏi một câu: “Không lẽ nhà chúng tôi có ma sao?”

Lâm Thanh Âm không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ cười nhẹ: “Một lát nữa là biết thôi mà.”

Lâm Thanh Âm không nói còn đỡ, một khi đã nói lại càng làm cho Chu Tử Hào sợ hơn, đưa tay ôm chặt lấy cánh tay của Dương Đại Soái kéo vào lòng mình, cả người run lên bần bật.

Lâm Thanh Âm lấy từ trong túi ra một nắm đá, cảm giác như đang tuỳ ý vứt xuống các vị trí khác nhau trong phòng khách, sau đó đi lên cầu thang rải các hòn đá cứ như vậy cho tới khi tới tận tầng cao nhất rồi mới quay trở lại, lúc này thời gian đã điểm mười hai giờ kém năm phút rồi. Lâm Thanh Âm lấy mai rùa trong túi ra ôm vào trong lòng, cởi giầy xong liền khoanh chân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha.

Chu Tử Hào thận trọng nhìn cô, nói với giọng có chút lo lắng: “Đại sư nhỏ chúng tôi phải làm gì bây giờ?”

“Mọi người có thể về phòng ngủ của mình đi ngủ rồi, nhớ là cho dù có nhìn thấy thứ gì cũng không được lên tiếng …” lời nói của Lâm Thanh Âm còn chưa dứt, Chu Tử Hào liền vội vàng lắc đầu như cái trống quay: “Không được không được đâu tôi sợ lắm, không còn lựa chọn nào khác sao?”

Lâm Thanh Âm cười: “Lựa chọn khác là ngồi ở đây, cũng vẫn là cho dù có nhìn thấy gì cũng không được lên tiếng.”

Tuy là không được lên tiếng, nhưng mấy người ở cùng nhau vẫn tốt hơn là ở trong phòng một mình, ngộ nhỡ xuất hiện một ma nữ đáng sợ thì biết làm sao.

Chu Tử Hào là người đầu tiên giơ tay đồng ý ở lại trong phòng khách, Chu Văn Sinh với dáng người cao to vạm vỡ vốn dĩ im lặng từ đầu thì giờ cũng run rẩy giơ cánh tay múp míp của mình lên, dáng vẻ điềm tĩnh nãy giờ đã biến mất hoàn toàn: “Tôi cũng ở lại dưới này thôi.”

Trông thấy hai người bọn họ không ai muốn lên tầng trên, những người khác cũng không cần phải hỏi nữa, Lâm Thanh Âm liền lấy từ trong túi ra một vài tờ giấy bùa lần lượt chia cho từng người, cẩn thận nhắc nhở mọi người: “Đây là bùa che đi hơi thở và hành động của con người, mọi người nhét bùa vào trong túi, cho dù có hồn ma quỷ quái gì đi chăng nữa cũng không thể phát hiện ra mọi người được.”

Chu Tử Hào nghe thấy bốn từ “hồn ma quỷ quái” thì suýt nữa bật khóc, vội vàng nhét giấy bùa chú vào trong túi mình, đợi sau khi nhét vào trong túi xong vẫn thấy không yên tâm, lại sờ khắp người một lượt thấy trên áo có một cái túi liền vội vàng nhét giấy bùa chú vào trong đó, lập tức cảm thấy trong lòng yên tâm hơn nhiều.

Nhìn thấy mọi người đều đã cho giấy bùa vào trong túi, Lâm Thanh Âm nhìn lên đồng hồ, cách mười hai giờ đêm còn một phút đồng hồ nữa, cô nhìn sang Chu Tử Hào hất cằm nói: “Đi tắt hết tất cả bóng đèn trong nhà đi.”

Để tiện cho việc đi lại của người già, tại cửa chính có lắp đặt một công tắc tổng điều khiển tất cả các bóng đèn trong phòng, Chu Tử Hào đi tới ngắt cầu dao, sau đó dựa vào ánh sáng của đèn pin trên điện thoại đi trở về ghế sô pha, rồi ngồi sát ngay cạnh vị trí chú của mình đang ngồi.

Ở nông thôn không có đèn đường, sau khi Chu Tử Hào tắt đèn pin trên điện thoại đi thì cả gian phòng chìm vào trong bóng tối, ai cũng không nhìn thấy ai khác. Khoảng nửa phút đồng hồ sau, ánh sáng của mặt trăng ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, mấy người vốn dĩ đang thấy trong phòng quá tối thì bỗng nhiên ai cũng thấy rõ bóng dáng của người ngồi bên cạnh mình.

Phòng khách giờ đây vô cùng yên tĩnh, ngoài việc cố gắng khống chế hơi thở của mình ra, giờ đây chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ đang tíc tắc chạy. Chu Tử Hào không nhìn rõ thời gian trên đồng hồ, cũng không rõ là thời gian đã trôi qua bao lâu, ngay lúc sắp không chịu được nữa chuẩn bị sờ tay vào điện thoại thì anh đột nhiên nghe thấy tiếng rít từ ngoài cổng lớn vọng vào trong nhà.

Chu Tử Hào vì suy tính đến sự an toàn của ông bà nội khi ở đây nên cửa lớn của biệt thự anh đã cho lắp loại cửa đồng nguyên chất loại sang trọng, chỉ tính riêng cánh cửa đã có giá gần bốn vạn tệ, loại cửa này không những chống cháy, chống trộm mà còn cách âm, vì vậy anh không thể nào hiểu nổi tại sao loại cửa tốt như vậy đột nhiên lại có thể phát ra động tĩnh lớn như thế được.

Còn chưa kịp định thần lại anh đã trông thấy một bóng đen trong suốt từ cửa lớn chui vào trong, Chu Tử Hào bị cảnh tượng trên doạ cho sợ đến nỗi suýt chút nữa thì hét lên, may là anh vẫn kịp thời bịt miệng mình lại ngăn không cho tiếng hét truyền ra ngoài.

Bóng đen trong suốt kia không giống hình dáng con người cũng không phải ma quỷ, mà trông giống như một con rắn phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, chỉ có điều con rắn đó trông không giống đang ở trạng thái bình thường, mà trông giống như ở dạng linh hồn hơn.

Nhìn thấy con rắn to hơn cả bắp chân của mình đi lại trong phòng khách, ngoài Lâm Thanh Âm ra mọi người khác đều thể hiện rõ biểu cảm không thể tin được trên mặt mình. Trong tình hình sự việc vượt ngoài sức tưởng tượng này cho dù có là người đã thấy nhiều biết rộng như Vương béo cũng phải mở to mắt của mình, không biết phải làm thế nào mới đúng.

Con rắn khổng lồ đi lòng vòng khắp gian phòng khách, sau đó bò lên cầu thang, Lâm Thanh Âm liền đứng dậy đi theo sau con rắn khổng lồ, đi vài bước mới phát hiện mấy người đằng sau không đi theo mình, liền vẫy tay với vẻ khó hiểu: “Tới đây đi!”

Vương béo thiếu chút nữa thì quỳ xuống lạy sống cô, tôi nói tiểu tổ tông của tôi ơi cô đừng lên tiếng được không, ngộ nhỡ con rắn nghe được thì phải làm sao?

Không rõ do thính giác của rắn không tốt hay bùa chú của Lâm Thanh Âm quá tốt, mấy người bọn họ khi đứng dậy khỏi ghế sô pha do chân tay còn đang run lẩy bẩy nên gây ra không ít tiếng động, thế mà con rắn không hề cảm nhận được, vẫn tiếp tục trườn thân hình to lớn của mình lên tầng hai.

Ông bà nội của Chu Tử Hào đang ngủ trong phòng ngủ lớn trên tầng hai, bình thường khi Chu Tử Hào ngủ lại ở biệt thự đều ngủ tại phòng ngủ nhỏ ngay cạnh phòng ngủ lớn, trên tầng ba cũng có vài phòng ngủ có thể liên thông với nhau.

Dường như con rắn rất quen thuộc bố cục của biệt thự, khi bò qua hành lang rất cẩn thận tránh khỏi các Chu hoa ở góc tường. Cũng không rõ có phải do trùng hợp không, những hòn đá cuội mà Lâm Thanh Âm vứt tại hành lang và cầu thang cũng vừa vặn không hề cản đường đi của con rắn khổng lồ, không một hòn đá nào bị con rắn va trúng.

Lên tới tầng hai, con rắn khổng lồ không hề đi vào phòng ngủ lớn, mà lại lần lượt đi vào hai phòng ngủ nhỏ. Nhìn thấy cảnh này Chu Tử Hào và Chu Văn Sinh đều bị doạ cho toát mồ hôi hột. Bình thường khi ở lại biệt thự, để tiện cho việc chăm sóc hai ông bà nên bọn họ thường ngủ lại trong hai phòng ngủ nhỏ này. Hiện tại Chu Văn Sinh đang ở trong phòng ngủ nhỏ ở ngay bên cạnh phòng ngủ lớn, phòng ngủ nhỏ còn lại để dành cho Chu Tử Hào, chỉ khi nào tầng hai không còn đủ phòng thì bọn họ mới lên trên tầng ba ngủ.

Con rắn lớn rất nhanh từ trong phòng bò ra, dường như đang tìm thứ gì đó, trước sau ra vào hai phòng đó mấy lần liền, Chu Văn Sinh cảm thấy dường như bản thân nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt không rõ ràng của con rắn khổng lồ.

Rất nhanh những người khác cũng phát hiện ra điều này, bởi vì dáng vẻ của con rắn hiện giờ đang đứng thẳng người lệch đầu sang một bên dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó, trông như đang có gì bối rối hoặc có điều gì khó hiểu.

Mấy người Dương Đại Soái Chu Tử Hào cũng không dám lên tiếng, nếu như mấy người bọn họ trông thấy cảnh này ở trong khu bò sát ở trong công viên có khả năng sẽ thốt lên những câu khen ngợi đại loại như “Thông minh quá” “Đáng yêu quá”. Nhưng hiện giờ là nửa đêm lại đối diện với linh hồn của một con rắn ở ngay trong nhà, đừng nói là khen ngợi, bọn họ hiện giờ bị doạ cho đến nỗi ho cũng không dám thành tiếng.

Cũng không rõ là con rắn khổng lồ đang suy nghĩ điều gì, đột nhiệt có dáng vẻ cực kỳ tức giận, ngóc cao đầu dậy đi thẳng lên tầng ba. Lâm Thanh Âm vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề làm gì, bốn người kia đứng sau lưng cô nhìn thấy như vậy cũng không dám di chuyển đi chỗ khác, khoảng tầm mười lăm mười sáu phút đồng hồ sau mới nhìn thấy con rắn khổng lồ đó cúi gục đầu trườn từ cầu thang xuống, sau đó cuộn tròn lại nằm ngay trước cửa phòng ngủ lớn, cái đầu to lớn cúi gục xuống thân mình, hai mắt nhắm lại dường như đang thiếp đi.

Ánh trăng sáng rọi chiếu xuyên qua cửa sổ lớn của hành lang phản chiếu thẳng lên cơ thể của con rắn khổng lồ, con rắn khổng lồ trông giống như được bổ sung năng lượng một lượt, cơ thể dường như đông đặc hơn một chút, ánh sáng trên người nó dường như lại càng sáng rõ hơn.

Lâm Thanh Âm ngáp dài một cái sau đó quay người lại nói với mấy người kia: “Được rồi, không sao rồi, mọi người đều đi ngủ thôi. Tôi nghỉ ở phòng nào nhỉ?”

Phòng nghỉ đã được sắp xếp xong từ trước đó, nhưng con rắn giống như linh hồn đang nằm cuộn tròn ngay trước mắt mọi người như thế này, Chu Tử Hào và Chu Văn Sinh giờ chẳng còn tâm trí đâu mà đi ngủ nữa, giờ bọn họ dường như còn chẳng dám về phòng ngủ của mình nữa rồi.

Thôi thì cả bốn người đều đi lên tầng ba ngủ vậy.

Trên tầng ba cũng chỉ có ba phòng ngủ, chăn gối đã được giặt giũ phơi khô sạch sẽ từ trước rồi, Lâm Thanh Âm cầm đồ đánh răng rửa mặt mang theo từ trước đi rửa mặt mũi, sau đó đi về phòng ngủ được chuẩn bị cho mình, đầu vừa đặt xuống gối là chìm vào giấc ngủ luôn. Vương béo tuy có chút sợ con rắn đó, nhưng nếu để so sánh thì anh càng tin tưởng vào Đại sư nhỏ và trận pháp của cô, anh trông thấy Đại sư nhỏ căn bản không thể hiện có chút lo lắng hay sợ hãi nào cả, vì thế anh cũng cực kỳ yên tâm, đi về phòng ngủ một giấc ngon lành.

Không ngủ được chỉ có ba người là Dương Đại Soái, Chu Tử Hào và Chu Văn Sinh, Dương Đại Soái cảm thấy cảnh tượng tối nay đáng sợ hơn là việc anh đối diện với Lý Tư Vũ. Tuy thời điểm gặp Lý Tư Vũ thì dáng vẻ của cô trông giống như một bóng ma, nhưng thời gian anh và cô ấy xử lý chuyện của mình là vào ban ngày, vì thế tâm lý của anh không có quá nhiều sự sợ hãi. Nhưng hiện tại tình huống lại không như vậy, một con rắn có cơ thể trong suốt lại có thể phát sáng ở giữa đêm khuya, cảm giác giống như là đang xem một tình tiết trong một bộ phim kinh dị vậy.

Ba vị nam tử hán chen chúc nhau trên một chiếc giường, đắp liền một lúc hai cái chăn, ba người bọn họ không dám cởi quần áo cũng không dám mở đèn, còn lấy chăn chùm kín mít đầu. Rõ ràng cảm thấy mình còn đang rất tỉnh táo, vậy mà đầu vừa gối lên gối thì mấy người đã cảm nhận được cơn buồn ngủ ập đến, rất nhanh mi mắt không nhấc lên nổi nữa.

Trong khi người nằm ngoài cùng là Chu Tử Hào đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì tiếng rít quen thuộc lại được phát ra, con rắn khổng lồ vừa rồi còn đang cuộn tròn nằm dưới tầng hai dường như phát hiện ra điều gì đó, luồn qua cửa phòng đóng kín bò vào trong phòng ngủ.

Chu Tử Hào bị doạ sợ đến nỗi cứng đờ người lại, nằm sát về phía Dương Đại Soái không dám động đậy. Con rắn khổng lồ đứng thẳng dậy thì chiều cao phải lên đến gần hai mét cao, đầu con rắn đã chạm tới trần nhà, hai con mắt như đèn pha ô tô chiếu dọi từ trên cao xuống đang nhìn chằm chằm vào chiếc giường mà bọn họ đang ngủ, nhưng quan sát một hồi lâu nó cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường. Nó hứ lên một tiếng rồi nhảy lên, sau đó chui ra ngoài qua bức tường phía đầu giường ngủ.

Chu Tử Hào nghe thấy âm thanh quen thuộc đi qua tai, anh không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không nữa, tổng thời gian anh ở trong biệt thự cũng đã được mười mấy ngày rồi, chưa có đêm nào đi ngủ mà không nghe thấy âm thanh ấy. Ngày trước con rắn đó chưa hề làm hại gì đến anh, vì thế chắc hôm này cũng không có vấn đề gì đâu.

Tự an ủi bản thân như vậy xong, trong lòng Chu Tử Hào cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nghe thấy tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ bên cạnh, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến, một lát sau anh đã chìm vào giấc ngủ.

****

Cả một đêm dài không mơ mộng gì, lúc Chu Tử Hào tỉnh giấc thì hai người ngủ cùng giường là Dương Đại Soái và Chu Văn Sinh đã dậy từ lúc nào, Chu Tử Hào vén chăn xuống nhìn ra ánh sáng mặt trời chói loá ở bên ngoài, tâm trạng cảm thấy tốt hơn hồi tối hôm qua nhiều.

Chu Văn Sinh nấu xong đồ ăn sáng bưng lên bàn ăn, hai cụ già đầu tóc bạc phơ vừa ăn canh đậu phụ trứng mềm với bánh bao kim sa vừa rì rầm nói chuyện với Chu Văn Sinh: “Mấy người bọn con đã lớn như vậy rồi mà sao lại lên hết trên tầng ba ngủ vậy?”

Chu Văn Sinh đặt miếng nhân thịt thơm nức lên trên canh đậu phụ trứng gà, cực kỳ nhẫn nại giải thích: “Nhà mình có khách tới chơi, bọn con ở bên trên tâm sự với nhau ạ.”

“Đừng có ngủ muộn quá, không tốt cho sức khoẻ đâu.” Ông Chu húp một miếng canh trứng gà vào miệng, quay đầu chia sẻ với bà cụ: “Bà cũng ăn món này đi, ngon lắm.”

Dương Đại Soái ngồi bên cạnh ông cụ Chu húp sùm sụp món mỳ thịt trộn xì dầu, ông cụ Chu gắp chân gà trong nồi sành để trước mặt Dương Đại Soái, ông cụ sợ anh với không tới. Lúc ông bà Chu chăm sóc Chu Tử Hào ở Tề Thành thì Dương Đại Soái ở ngay nhà bên cạnh, giờ Dương Đại Soái thân quen với bọn họ như người nhà rồi, không hề có cảm giác như là người ngoài.

Chu Tử Hào rửa mặt mũi xong thì gặp ngay Lâm Thanh Âm và Vương béo, anh ta không nhịn được mà nói tới chuyện xảy ra tối hôm qua, còn có chút thắc mắc mà gãi đầu gãi tai: “Đêm qua tôi đeo bên mình chiếc bùa giấy của Đại sư nhỏ thì con rắn đó không nhìn thấy tôi, nhưng không hiểu tại sao trước kia con rắn nhìn thấy tôi mà cũng không hề làm hại gì tôi cả, chỉ như trêu tôi đến suy nhược thần kinh chút thôi.

Lâm Thanh Âm cười nói: “Thực ra chuyện này anh không cần hỏi người khác, đi hỏi ngay ông bà nội anh là biết ngay.”

Chu Tử Hào nhớ lại hình dáng của con rắn khổng lồ, trên mặt hiện rõ vẻ mặt khó hiểu: “Có lẽ nào ông nội tôi cũng giống như Hứa Tiên gặp được một con rắn trắng đến báo ân sao?” anh nhớ lại hình dáng của con rắn trắng đó, hỏi tiếp với một chút không chắc chắn: “Sau đó ông ấy nấu con rắn trắng đó rồi sao?”

Lâm Thanh Âm ngẩn người ra một lúc, mạch suy nghĩ bị Chu Tử Hào kéo đi sang hướng khác: “Rắn cũng có thể ăn được sao? Có ngon không?

“Cũng ngon lắm đó!” Chu Tử Hào trả lời cô theo phản xạ, còn liếm liếm môi: “Hồi tôi ở miền nam đã được ăn canh rắn, cả món rắn xào khô nữa, thơm cực kỳ.”

Chu Văn Sinh bưng ra phần ăn sáng đã làm xong của hai người bọn họ đặt lên bàn, sau đó lên tầng gọi bọn họ xuống ăn, vừa lên tới tầng ba liền nhìn thấy cảnh ba người bọn họ đang tụm lại ở cầu thang không rõ đang nói chuyện gì, nhìn mặt Đại sư nhỏ đang cực kỳ nghiêm túc còn lấy tay xoa xoa bụng.

“Chào buổi sáng Đại sư nhỏ, Vương đại sư .” Chu Văn Sinh lên tiếng chào hỏi, thấy chuyện nên tiện thể hỏi luôn: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

Chu Tử Hào cười cười tay xoa xoa gáy: “Cháu đang nói với Đại sư nhỏ về chuyện thịt rắn ăn như thế nào ạ.”

Lâm Thanh Âm nuốt nước bọt, nhìn Chu Văn Sinh với ánh mắt đầy mong đợi: “Chú có biết làm thịt rắn không?”

“Con rắn tối hôm qua sao?” Chu Văn Sinh suýt nữa thì bật khóc: “Việc này tôi thật sự không biết làm đâu! Không dám giấu ngài chứ tôi không có cái nồi nào lớn đến như vậy!”

Chương kế tiếp