Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 68
Lâm Thanh Âm nhìn nó đồng thời nhếch khóe miệng: “Chắc chắn là lợi hại hơn em.”

Cảm nhận được sự áp bức phát ra từ Lâm Thanh Âm, trong mắt Tiểu Mẫn lóe lên một tia kinh sợ, nó quay người lại và bổ nhào vào lòng mẹ, ra sức vùi gương mặt nhỏ vào lòng mẹ oán trách: “Mẹ, con sợ, con muốn về nhà, con không muốn ở đây!”

Mã Duệ nhanh chóng ôm lấy con gái, từng chút từng chút vỗ nhẹ vào lưng nó an ủi: “Tiểu Mẫn đừng sợ, chị ấy không phải người xấu.”

Nghe đến đây, Tiểu Mẫn đột nhiên rời khỏi vòng tay của mẹ lao ra ngoài, chính vào lúc này Lâm Thanh Âm vung tay dùng một tấm lưới có linh khí vô hình bắt lấy Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn bất luận có vùng vẫy thế nào đều không chạy trốn được.

Nhìn thấy cử động ngày càng kỳ quái của con gái, Mã Duệ kìm không nổi nước mắt, nhanh chóng chạy đến ôm Tiểu Mẫn vào lòng, liên tục gọi tên của nó, muốn con gái bình tĩnh lại.

Nhưng Tiểu Mẫn ở trong lòng của Mã Duệ càng thêm điên cuồng, nó liều mạng đẩy lồng ngực của Mã Duệ, muốn cô ấy để mình đi. Lúc này, Lâm Thanh Âm đi đến điểm một huyệt trên trán của Tiểu Mẫn, động tác của Tiểu Mẫn dừng lại đột ngột. Qua vài giây trên mặt nó lộ ra vẻ mù mờ nhìn xung quanh một lát rồi nhìn thấy Lâm Thanh Âm, ngay lập tức trên mặt lộ ra nụ cười gượng gạo: “Chào chị!”

Nhìn thấy biểu hiện trái ngược hoàn toàn của con gái, Mã Duệ không thể không nghĩ đến sự hoài nghi của bác sĩ ở bệnh viện huyện, Tiểu Mẫn có chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, cô ấy cố gắng kìm nén cảm xúc hết mức mới không gào khóc.

Lâm Thanh Âm cầm cây kẹo đường đưa cho Tiểu Mẫn còn xoa xoa đỉnh đầu nó, lúc này mới hỏi Mã Duệ: “Lúc cô sinh ra cái thai đầu tiên có phải đã ăn nhau thai không? Ai đưa cho cô ăn?”

Mã Duệ nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Âm lại kìm không nổi nữa mà khóc, nhanh chóng nhớ về chuyện năm đó: “Là mẹ chồng của tôi cho tôi ăn, tôi còn nhớ rất rõ. Ngày đó đứa con sinh non của tôi vì suy tim phổi mà chết yểu. Tôi khóc nghẹn trong phòng bệnh hơn một ngày, đến tối mẹ chồng tôi đem đến một ít canh được đựng trong cặp lồng giữ nhiệt, nói là bồi bổ cơ thể cho tôi, bảo tôi bắt buộc phải uống hết.”

Mã Duệ nhớ đến mùi vị của bát canh đó liền lộ ra biểu hiện buồn nôn: “Bát canh đó có một mùi tanh rất nồng nặc của máu, tôi chưa cần uống đã suýt chút nữa nôn rồi. Nhưng lúc đó thái độ của mẹ chồng tôi rất cương quyết, nói đã sắc loại thuốc bắc rất đắt tiền, tôi phải uống không được để thừa giọt nào.”

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Mã Duệ hiện ra vẻ bị áp bức và nhục mạ: “Tôi lúc đó vì thân thể khí chất kém lại buồn phiền không giữ được con, đồng thời cũng có cảm giác áy náy với gia đình chồng nên tôi bất chấp tất cả uống hết chỗ canh đó. Đợi đến ngày thứ hai tôi hỏi mẹ chồng đó là canh gì, bà ta mới nói với tôi đó là nhau thai của tôi.”

Bà ngoại Trịnh đưa một cốc trà cho Mã Duệ, vỗ vỗ tay cô ấy: “Rất nhiều nơi có tập tục này, nói rằng ăn nhau thai tốt cho cơ thể, chỉ là hai năm nay không thịnh hành nữa rồi. Nhưng tôi nghe rất nhiều người trong gia đình đều là đem nhau thai nặn thành bánh cảo, chế biến sạch sẽ thì một chút mùi cũng không có, sản phụ coi nó như thịt lợn rồi ăn thôi, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều về việc này. Nếu đem đi hầm canh thực ra cũng không phải là không được, nhưng cần đem sơ chế kĩ bằng rượu, ngâm thật lâu với hẹ và gừng, nếu không chắc chắn có mùi tanh.”

Mã Duệ khổ sở khóc một lúc, thứ mẹ chồng cô ấy quan tâm lại là cái bụng có thể sinh con của cô ấy, còn mùi vị có ra sao căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà ta.

Nghe bà ngoại Trịnh cùng với Mã Duệ nói về cách làm nhau thai, Lâm Thanh Âm lắc đầu nói: “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi. Đáng tiếc thứ cô ấy uống khi đó không phải là canh nhau thai đơn thuần.”

Trong lòng Mã Duệ kinh ngạc, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Âm: “Mẹ chồng của cô có phải là hiểu biết một chút về những thứ thần bí không?”

“Đúng vậy, lúc tôi mới kết hôn có nghe người trong thôn của chồng cũ nói qua, trước đây mẹ chồng tôi được coi là bà đồng trong thôn của bọn họ, trẻ con trong thôn buổi tối quấy khóc hay gì đó, người trong nhà đều đi tìm mẹ chồng tôi xin một lá bùa đem về đốt rồi cho vào nước để mấy đứa trẻ uống. Nhưng sau khi tôi và chồng cũ kết hôn vẫn luôn làm việc ở ngoài, rất ít khi về nhà, tôi còn chưa thấy qua bà ta sắp xếp làm những thứ đồ này.” Mã Duệ sắc mặt có chút khó coi: “Lẽ nào mẹ chồng tôi còn thật sự biết những thứ như thế này?”

Lâm Thanh Âm thở dài: “Trước đây thuật sĩ huyền học rất nhiều, nhưng cùng với sự thay đổi của triều đại rất nhiều thuật sĩ đều tạm dừng truyền bá lại. Một số sách xưa, thuật pháp vì các nguyên nhân thất lạc trong dân gian, được bách tính tiếp tục học, truyền đi truyền lại thành như vậy. Thậm chí, có người chỉ cần biết một hai loại trong số đó liền dám giả thần giả quỷ rồi. Giả như làm chuyện tốt thì không sao, đáng sợ nhất là rất nhiều người lương tâm không đứng đắn những kỹ năng này ngược lại trở thành thủ đoạn hại người của bọn họ.”

Mã Duệ nghe xong trong lòng vô cùng lo lắng, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch: “Đại sư, mẹ chồng tôi rốt cuộc là hại tôi sao?”

Lâm Thanh Âm đưa tay ra vỗ vỗ lưng Tiểu Mẫn: “Mẹ chồng của cô có phải là trọng nam khinh nữ?”

“Bà ấy cực kỳ trọng nam khinh nữ, ngày ngày nói chồng cũ tôi là đích tôn năm đời của dòng tộc, tôi sinh ra nếu không phải con trai thì chính là tội nhân của cả nhà anh ta. Không giấu gì ngài, trong suy nghĩ của bà ta ngoài chuyện đó ra không còn ý tốt nào khác. Cháu trai chính là nguồn sống của bà ta.” Mã Duệ càng nói càng hoảng sợ: “Tôi lúc đó thực sự là có mắt như mù mới gả cho gia đình như vậy, chồng cũ của tôi bình thường cũng không tệ lắm, con người cũng tốt, ngày ngày bảo đảm với tôi trai gái đều được, nhưng chỉ cần đến lúc quan trọng là giống hệt như mẹ anh ta. Nếu không vì hai mẹ con bọn họ, tôi cũng sẽ không…”

Lâm Thanh Âm nhìn thấy tinh thần Mã Duệ càng lúc càng kích động thiếu điều sắp muốn đem chuyện mổ tử cung ra nói, liền ngăn cản: “Bây giờ chúng ta nói chuyện bát canh kia.”

Mã Duệ phục hồi lại tinh thần nhanh chóng im lặng, nhìn Lâm Thanh Âm có phần cảm kích. Thực sự cô ấy đã mất đi niềm tin về hôn nhân rồi, cũng không có suy nghĩ về việc tái hôn, nhưng ở cái nơi mà “đánh rắm” to một chút cũng bị truyền đi như nông thôn, cô ấy càng không muốn đem chuyện riêng của bản thân phơi bày thành chủ đề bàn tán trong lúc nhàn rỗi của mọi người.

Lâm Thanh Âm nhìn qua mấy người trong thôn đang ngồi trong phòng, có người nét mặt trung thực nhân hậu, còn có người miệng lưỡi thích mỉa mai. Về chuyện của Tiểu Mẫn, Lâm Thanh Âm không muốn để người ngoài nghe thấy, suy cho cùng thì Tiểu Mẫn vẫn phải trưởng thành từ thôn này, cô không muốn đứa trẻ này phải lớn lên trong sự bàn tán của người khác.

“Bà ơi, bà đưa những người đồng hương này sang phòng bên cạnh ngồi trước, đợi giải quyết xong chuyện của Tiểu Mẫn con sẽ gọi bọn họ.”

Bà Trịnh lập tức hiểu ý của cháu ngoại, xách ấm nước cười nói: “Chúng ta sang phòng bên đó uống nước.”

Fan cứng Bạch Quyên vì giúp Đại sư nhỏ đương nhiên là người đầu tiên phụ họa theo, bà ta bảo anh trai và cháu trai trở về nhà, bản thân cùng chị dâu giúp bà ngoại Trịnh chăm nom khách khứa. Trong số năm người xem bói còn lại thì có ba người thoải mái đứng dậy, một người có chút do dự chần chừ, người kia thì trực tiếp ngồi im bất động, khoanh chân ngồi trên giường Kang* nói: “Tôi không đi, tôi không nghe thử làm sao biết được tính toán của con bé này đúng hay không? Nếu như nó và con bé nhà họ Mã liên kết lừa tiền tôi vậy phải làm sao?”

*Chú thích: giường được xây bằng gạch trên có bếp lò hoặc đầu giường đặt gần bếp lửa người phương Bắc dùng để giữ nhiệt

Bạch Quyên lập tức thay đổi nét mặt, nhổ nước bọt nói: “Bà Châu, chuyện con trai thứ ba của bà hồi tiết Thanh minh ép anh trai tôi mua bia mộ kém chất lượng với giá cao tôi còn chưa tính sổ cùng bà đâu, đừng có ở đây mà gây sự cho tôi.”

Bà Châu vẻ mặt không mảy may biến đổi, nói khoác mà không biết ngượng: “Con trai của tôi là bởi vì muốn cậu ta tốt, muốn cậu ta kính trọng tổ tiên, ai cũng biết một nhà mấy người đều không hiếu thuận, lập cho tổ tiên một cái bia mộ cũng không nỡ!”

Bạch Quyên đang định cãi lại, Lâm Thanh Âm liền kéo tay cản bà ta lại, liếc bà Châu một cái lạnh lùng: “Bà không cần ở đây, bà có ở lại đây cháu cũng sẽ không xem cho bà.”

Bà Châu bắt được một câu này lập tức gào thét những người trong phòng: “Mọi người thấy chưa, nó căn bản không biết xem bói, chính là lừa tiền của chúng ta.”

Bạch Quyên tức đến mặt xanh cả lên, Lâm Thanh Âm nét mặt ngược lại chẳng có chút thay đổi, thậm chí mang theo ý cười: “Cháu không biết bà đến để xem cái gì, cháu chỉ có thể thấy là con trai bà đang gây tại họa. Cháu không ngại nói với bà câu này, gây họa rồi bỏ chạy, hành hung làm bị thương người khác, loại tội như thế này không chạy được đâu, bà còn không nhanh bảo anh ta đầu thú đi, nếu không cháu sẽ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát đấy.”

Khí thế phô trương của bà Châu ngay lập tức tiêu tan sạch, mắt đảo liên tục, cứng miệng nói: “Tôi không biết cháu nói cái gì, con trai của tôi rất tốt, nó ra ngoài bàn chuyện làm ăn còn chưa về.”

Nghe đến “bàn chuyện làm ăn” mấy chữ này, mọi người trong phòng đều bật cười. Con trai cả và con trai thứ của bà Châu đều ở bên ngoài cả năm không về, đứa con thứ ba nhà họ Châu này tâm không đứng đắn còn rất lười. Bây giờ, trong bảy dặm tám ngôi làng gần đây không ai tìm anh ta đến làm việc cả, đừng nói đến làm ăn ở bên ngoài, anh ta đến cả tư chất làm việc cũng không có.

Lâm Thanh Âm bấm ngón tay hai lần: “Trên núi về phía Tây năm dặm là vườn cây ăn quả nhà ai vậy? Trốn ở đó không sợ chó cắn sao?”

Mặt của bà Châu đều xanh cả rồi, trên đỉnh ngọn núi đó có một căn nhà gỗ, bình thường người trông coi rừng cây ăn quả ở đó. Hiện tại táo đều đã được thu hoạch lại chưa đến lúc cắt cành vậy nên con trai của bà Châu đêm qua nhân lúc trời tối quay về nhà, vội vội vàng vàng nói mấy câu rồi ôm chăn gối chạy trốn lên trên núi, bà ta sáng nay vừa mới lén lút đem lên một giỏ thức ăn.

Thấy Lâm Thanh Âm nói rõ ràng mọi chuyện như vậy, bà Châu biết Lâm Thanh Âm thực sự có bản lĩnh, từ trên giường nhảy xuống chạy ra ngoài. Lâm Thanh Âm cười lạnh một tiếng, nói với Lâm Húc: “Cha, xe cảnh sát rất nhanh sẽ đến đây, cha đi giúp cảnh sát chỉ đường miễn cho bọn họ chạy một chuyến vô ích vào nhà họ Châu.”

Lâm Húc lập tức mặc áo khoác ngoài lên: “Cha biết chỗ đó, cha sẽ đưa cảnh sát đi.”

Lâm Húc vừa ra ngoài chưa được hai phút, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng động, cậu Trịnh chạy ra xem một chút, mặt mày vui vẻ chạy trở vào nói: “Thật sự là cảnh sát đến rồi, Thanh Âm cháu đúng là thần tiên!”

Bạch Quyên nhìn thấy cảnh sát tìm đến cửa bắt con trai thứ ba của bà Châu, ấm ức vừa nãy cũng biến mất, đứng dậy mời người đi sang phòng bên cạnh, đừng làm chậm trễ thời gian của Đại sư nhỏ.

Tận mắt chứng kiến Lâm Thanh Âm nói rõ ràng chuyện đã xảy ra, người ban nãy còn do dự chần chừ không muốn di chuyển lập tức rời bước sang phòng bên cạnh.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, ngoài Lâm Thanh Âm và mẹ con Mã Duệ ra thì không còn người ngoài nào cả, Lâm Thanh Âm nói: “Thực ra từ khi cô bước vào cháu liền thấy được cung con nối dõi trên mặt cô, cô gặp rất nhiều trắc trở trên cung con nối dõi này, nhưng đây không tính là vấn đề. Còn vấn đề chính là đứa con chết yểu kia đã sinh sống trên thế giới này bằng một loại phương thức khác.”

“Sinh sống trên thế giới này bằng một loại phương thức khác?” Mã Duệ nhắc lại câu nói này một lần, đột nhiên như là nghĩ thông rồi, quay đầu rất mạnh nhìn về phía con gái mình.

“Đại sư, ngài là nói…” Mã Duệ nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của Tiểu Mẫn, dù thế nào cũng không muốn đem cảnh tượng kinh dị đó liên tưởng đến con gái mình: “Ý của ngài nói đứa con chết yểu đó của tôi đang ký sinh trên người con gái tôi sao?

Lâm Thanh Âm gật đầu, Mã Duệ không dám tin, lắc đầu: “Không thể nào, lúc Tiểu Mẫn ra đời đứa trẻ đó đã mất được hai năm rồi.”

“Đây chính là nguyên nhân vì sao cháu muốn hỏi cô có phải đã từng ăn nhau thai hay không.” Lâm Thanh Âm nói: “Lúc mang thai con gái, nhau thai là sợi dây liên kết giữa mẹ và con, gắn kết mẹ con bằng máu thịt. Vậy nên đối với nhau thai của đứa trẻ vừa mới sinh ra mà nói cực kỳ đặc biệt. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều phương pháp thâm độc là lợi dụng nhau thai làm phương tiện truyền dẫn.”

Nhìn thấy khuôn mặt trở nên tiều tụy rõ rệt của Mã Duệ, Lâm Thanh Âm cực kỳ cảm thông nói: “Cháu biết đã từng có chuyện một tà đạo lợi dụng nhau thai khống chế linh hồn trẻ con, có chút giống với thủ pháp của mẹ chồng cô. Bà ta lúc đó có lẽ đã cho cô ăn canh nhau thai trộn thêm bùa, vậy nên đứa con chết yểu đó của cô một lần nữa quay lại trong bụng của cô. Cô vốn dĩ là mẹ của thằng bé, lại có nhau thai làm sợi dây liên kết, trong bụng của cô đối với nó mà nói là nơi an toàn và thoải mái nhất, mà quan hệ mẹ với con trai cũng là sự bảo vệ gián tiếp. Thằng bé không hề bị tổn hại bởi dương khí của thế gian này.”

Mã Duệ nghe những lời này vô thức xoa bụng mình, cô hồi tưởng đến hai năm đó cô thường mơ thấy con ngủ trong bụng, cô vẫn nghĩ rằng do ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó nên mới không mất đi hình bóng của con, càng không nghĩ đến đứa con đó lại có thể quay về trong bụng cô theo một hình thức khác.

“Mẹ chồng cô muốn có cháu trai, vậy nên bà ta đã dùng nhau thai với bùa giấy sắc thành canh mang hồn phách của đứa cháu chết yểu quay trở lại, bà ta có thể làm như vậy là có thể bảo đảm chắc chắn rằng cô sinh ra sẽ là con trai.” Lâm Thanh Âm lắc đầu: “Bà ta nghĩ quá đơn giản rồi!”

Nghe đến đây Mã Duệ không ngăn nổi trong lòng chán nản. Cô ấy nghĩ lại lúc mang thai Tiểu Mẫn, mẹ chồng đúng là đã chắc chắn cô ấy mang thai con trai. Cô ấy lúc đó chỉ nghĩ rằng mẹ chồng một lòng mong mỏi cháu trai, thực sự không nghĩ đến sau lưng bà ta lại giở ra nhiều thủ đoạn như vậy.

“Vậy nên lúc Tiểu Mẫn vừa mới sinh, hồn phách của đứa con đó đã ở trong người Tiểu Mẫn sao?” Mã Duệ có chút tuyệt vọng ôm trán: “Đây đều là chuyện gì vậy?”

Lâm Thanh Âm nhìn Tiểu Mẫn, trong mắt của cô, xung quanh Tiểu Mẫn đều có vận may màu trắng vây quanh, chỉ có trên đầu là một vệt âm khí rất nặng. Cô nhìn bóng đen bị giam cầm trong cơ thể của Tiểu Mẫn, ánh mắt cảm thông nhìn Mã Duệ: “Tình cảm của thằng bé đối với cô rất phức tạp, có yêu, có hận.”

Mã Duệ nghĩ đến bản thân thường nhìn thấy ánh mắt đầy thù địch của Tiểu Mẫn, càng dễ hiểu: “Thằng bé hận tôi vì không bảo vệ được nó phải không? Nếu lúc tôi mang thai yêu quý bản thân một chút, chú ý cẩn thận một chút thì tôi đã không sinh non, thằng bé cũng sẽ không chết yểu.” Mã Duệ rơi nước mắt: “Là lỗi của tôi.”

Lâm Thanh Âm lấy ra một nắm đá bày ra một trận pháp xung quanh ba người, sau khi phất tay ra một làn linh khí khởi động trận pháp, ánh sáng trong phòng chốc lát mờ đi, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của người đối diện.

Lâm Thanh Âm giơ tay ra đóng một cái dấu trên trán của Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, Lâm Thanh Âm đỡ lấy thân thể nhỏ bé ấy, lúc này mới dùng linh khí vừa đủ lên người của nó, đem cái hình nhân kia dẫn ra ngoài.

Lúc Mã Duệ nhìn thấy rõ ràng trước mắt diện mạo của đứa con trai kìm nén không nổi khóc lớn. Mặc dù đã qua sáu bảy năm rồi nhưng cô ấy vẫn nhớ như in diện mạo hiếm lắm mới thấy qua một lần của con, khuôn mặt ấy như in sâu trong lòng, sự đau đớn ấy cô ấy mãi mãi không thể nào quên.

“Tráng Tráng” Mã Duệ khóc lóc ngồi xổm xuống theo hình bóng ấy mà đưa tay ra: “Cho mẹ ôm con một chút có được không?”

“Mẹ không yêu con, mẹ chỉ yêu em gái thôi!” Hình nhân nhỏ bĩu môi lẩm bẩm nói, nhưng vẫn nhào vào trong lòng Mã Duệ: “Mẹ từ trước đến nay không hề gọi tên con, cũng chưa từng hôn con.”

“Xin lỗi, Tráng Tráng.” Mã Duệ ôm lấy không khí trong lòng, nước mắt rơi như mưa nhìn đứa con trước mặt: “Thực sự mẹ rất yêu con, yêu con giống như em gái vậy, mẹ từ trước tới giờ chưa từng quên con!”

Cơn giận giữ trên khuôn mặt nhỏ của Tráng Tráng lúc này mới được gạt bỏ, nó đến gần hôn lên mặt mẹ một cái, quay đầu về phía Lâm Thanh Âm: “Chị ơi, chị rất là giỏi luôn!”

“Biết vậy là tốt rồi” Lâm Thanh Âm xua xua ngón tay với nó: “Em không thể quay trở lại trong cơ thể của em gái em được nữa, đối với em không tốt, đối với em gái cũng là một loại sát thương.”

Tráng Tráng có chút buồn bã gục đầu xuống, dùng âm thanh rất nhỏ nói: “Em biết nhưng em không nỡ rời xa mẹ.”

Lâm Thanh Âm hiện tại rất có hiểu biết về sự quyến luyến của tình thân, cũng hiểu được sự lưu luyến của Tráng Tráng đối với thế giới này, nhưng nó không giống với rắn trắng, con rắn trắng đã tu luyện mấy trăm năm, ngay cả khi thể xác không còn cũng có thể tu luyện ra được linh hồn, vẫn có thể tồn tại trên thế giới này.

Lâm Thanh Âm liếc nhìn những hòn đá chống đỡ cho trận pháp thở dài: “Cho mọi người năm phút để nói lời tạm biệt nhé.”

Năm phút không dài, nhưng đối với Mã Duệ và Tráng Tráng mà nói càng thêm trân quý, cái ôm và hôn của mẹ đã làm biến mất đi nỗi chấp niệm của Tráng Tráng, nó bay đến bên cạnh Tiểu Mẫn vào phút cuối cùng, hôn lên trán em gái một cái: “Sau này anh không thể chơi cùng em nữa rồi, em phải sống thật tốt đấy nhé!”

Linh khí trong hòn đá bị phân tán hoàn toàn, trận pháp cũng vỡ, Tráng Tráng biến mất trước mặt Mã Duệ. Lâm Thanh Âm lấy ra một viên đá thuần thục khắc lên một trận pháp. Sau khi đan xong sợi dây màu đỏ liền đeo lên trên cổ của Tiểu Mẫn, lúc này mới gõ nhẹ lên trán của cô bé, khiến cho cô bé tỉnh lại.

“Tráng Tráng ở trong cơ thể cô bé cũng nhiều năm rồi, âm khí nhiều như vậy cũng sẽ ăn mòn thể chất của em ấy, miếng đá này cô để em ấy mang theo bên mình, lúc nào miếng đá này vỡ thì lúc đó tháo nó xuống.”

Lúc Mã Duệ mới bước vào đã nhìn thấy dì Trịnh, chú Trịnh đều mang một hòn đá giống nhau, biết đây là đồ tốt, cô ấy liền cảm ơn hết lần này đến lần khác, lại rút ra ba nghìn nhân dân tệ muốn đưa cho Lâm Thanh Âm làm tiền xem bói.

Lâm Thanh Âm xua xua tay cười nói: “Cháu đã nói không cần đâu, cô giữ lại bên mình là được rồi, những cái khác cháu đưa ra chút lời khuyên cho cô thôi mà, cô đón tết xong mang con đến thành phố phía Nam trong tên có chữ Hải, cô nghe đến đây chắc cũng đã biết thành phố nào rồi, sự nghiệp và tương lai của cô đều ở đó. Chỉ cần nỗ lực, qua năm sáu năm nữa cô nhất định có thể đón cha mẹ đến ở cùng.”

Mã Duệ cảm động liên tục khom lưng cảm ơn Lâm Thanh Âm. Những năm này mặc dù cô ấy ở nhà thoải mái hơn so với bên ngoài thế nhưng công việc tìm được không hợp ý thích, tiền lương một tháng còn không đủ để trả tiền xem bói lần này, bình thường con có chút bệnh vặt còn phải mượn cha mẹ. Cô ấy cũng đã ngoài ba mươi, dù có thế nào cũng không thể để cha mẹ phải trợ cấp cả đời nữa.

Thực ra cô ấy cũng từng suy nghĩ qua vô số lần đi ra ngoài, nhưng mỗi lần đều đắn đo không dám bước ra khỏi một bước. Hôm nay, Lâm Thanh Âm nói lời này giống như thêm cho cô ấy sự quyết tâm, trong nháy mắt khiến cho cô ấy có dũng khí bắt đầu lại từ đầu.

“Cảm ơn Đại sư nhỏ!” Mã Duệ đích thân cúi người thật sâu với Lâm Thanh Âm, kéo theo Tiểu Mẫn vừa muốn rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền quay người trở lại có chút khó xử hỏi: “Đại sư, chồng cũ của tôi và mẹ của anh ta làm ra loại chuyện đó, có phải sẽ bị báo ứng đúng không?”

Lâm Thanh Âm cười: “Loại thủ pháp tà độc đó sẽ ảnh hưởng đến vận may và tuổi thọ của người, bà ta sẽ không đi lại được trong vài năm. Ngoài ra nhìn từ gương mặt của Tiểu Mẫn, em ấy cũng không có anh chị em.”

Mã Duệ nhất thời không hiểu ý trong lời nói của Lâm Thanh Âm, đứng chết chân tại chỗ. Lâm Thanh Âm vừa cười vừa giải thích: “Bất luận là xét từ cô hay cha của em ấy, cô bé đều là con một, không có em trai em gái.”

Mã Duệ nghe xong cười ha ha, nỗi bức bối ban đầu trong lòng cũng mất sạch. Đối với kẻ trọng nam khinh nữ, chỉ muốn con trai mà nói, đây chính là đả kích lớn nhất, không những không có con trai mà ngay cả con gái cũng không còn.

“Tiểu Mẫn nhà chúng ta đến nay chưa từng ăn một miếng cơm nhà anh ta, cũng chưa tiêu qua chút tiền nào của nhà anh ta. Hiện tại như vậy, sau này cũng sẽ như vậy, cả đời này của tôi sẽ không để cho anh ta và nhà của anh ta nhìn thấy Tiểu Mẫn”

Lâm Thanh Âm cười mỉm: “Tiểu Mẫn là đứa trẻ hiếu thuận, nó sẽ không khiến cô phải phiền lòng hay thất vọng.”

Nghe những lời này, Mã Duệ cực kì hài lòng: “Tôi dẫn con bé đi đây, hôm nay thật sự rất cảm ơn Đại sư nhỏ.”

“Được rồi, cô đưa cô bé đi đi, buổi trưa dương khí nhiều cô nhớ phơi nắng, nếu có người hỏi cô cứ nói bị một cú sốc đã không sao rồi.”

Mã Duệ ghi nhớ trong lòng lời của Lâm Thanh Âm. Sau khi để Tiểu Mẫn cúi đầu với Lâm Thanh Âm thì rời khỏi nhà họ Trịnh. Lâm Thanh Âm nhìn qua mấy hòn đá hết hiệu lực trên đất thở dài không chút sức lực. Linh khí mà trận pháp này cần quá nhiều, đá thường chống đỡ không nổi trong thời gian dài, những viên đá đã dùng qua này coi như là mất tác dụng hoàn toàn.

Chú Trịnh từ trong cửa sổ nhìn thấy Mã Duệ dẫn con đi, nhanh chóng chạy từ phòng khách đến phòng chính: “Thanh Âm, Tiểu Mẫn không sao rồi đúng chứ?”

“Không sao, chỉ là bị sốc một chút, rồi sẽ khỏi thôi.” Lâm Thanh Âm vừa nói vừa rút ra mảnh đá cuối cùng trong túi áo, tội nghiệp đáng thương hỏi: “Chú, cháu không có đá để dùng nữa, chúng ta có thể nhặt được đá ở đâu ạ?”

Chú Trịnh mặc dù trên cổ đeo một mảnh đá làm vật bảo vệ cơ thể, nhưng nó đã bị Lâm Thanh Âm khắc đến nhìn không ra hình thù gì rồi. Ông ấy đón lấy hòn đá trong tay Lâm Thanh Âm lật xem một chút, hỏi: “Chỗ đá này cháu nhặt được ở đâu? Nhìn còn rất mịn nữa.”

“Nhặt ở bên sông Hiếu Phụ ạ, đáng tiếc là sông Hiếu Phụ mặc dù dài nhưng chỗ có đá cuội rất ít.” Lâm Thanh Âm nhắc đến chuyện này liền rất phiền muộn: “Chú xem cháu trải qua bao nhiêu thứ không dễ dàng, một tuần sáu ngày lên lớp, chủ nhật phải dậy lúc năm giờ sáng để nhặt đá. Mấy ngày trước lúc cháu đến bờ sông có một ông cụ hỏi cháu có phải sắp xây Vạn Lý Trường Thành không, nói rằng đá ở bờ sông này sắp bị cháu nhặt hết rồi.”

Lâm Thanh Âm thở dài: “Thực sự cháu cũng không muốn như vậy, nhưng nếu đi mua phải tốn tiền mà.”

Chú Trịnh bị biểu tình khổ não của Lâm Thanh Âm làm cho cười ha hả: “Không sao, không sao, chú đi tìm cho cháu, chỗ chúng ta tuy không có sông Hiếu Phụ nhưng có hồ chứa nước và núi khoáng, chuyện lấy đá cháu đợi chú tối nay sẽ đem về cho cháu một bao tải.”

Lâm Thanh Âm cực kỳ vui vẻ cúi đầu với chú Trịnh: “Cảm ơn chú nhiều ạ, nếu như có một bao tải cháu sẽ không cần ra ngoài nhặt đá ít nhất một tháng.”

Tưởng tượng cảnh đứa cháu ngoại đoan trang lại biết bói toán …ha ha…khổ sở tự mình nhặt đá, chú Trịnh không kìm được cười thành tiếng: “Không sao, không sao, cháu cứ tiếp tục bói toán đi, chuyện này cứ giao cho chú.”

Lâm Thanh Âm vô cùng đắc chí vẫy vẫy tay với chú Trịnh, mắt nhìn theo ông ấy rời khỏi sân.

Cảm giác không cần tự mình đi nhặt đá thật tuyệt!

Chương kế tiếp