Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 67: Bắt côn trùng
Bà ngoại Trịnh hằn học nhìn mẹ Trịnh, dùng tay gõ mạnh vào trán bà: "Trịnh Quang Yến, mày có bản lĩnh rồi phải không? Để xem về đến nhà mẹ sẽ xử lý mày như thế nào!" Nói xong vừa quay đầu, bà ngoại Trịnh đã nhìn thấy Lâm Thanh Âm đang giả bộ bình tĩnh, bà nhanh chóng nắm tay cô, ân cần hỏi: "Thanh Âm có lạnh không? Mau vào nhà ngồi đi con. Năm nay bà có để lại cho con hoa quả được hái từ trên núi, cậu con đang giết gà ở nhà, còn dì con đang hầm ngỗng, đều là những món ngon cả đấy.”

Lâm Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm, chẳng trách lúc trước cô không hề có linh cảm xấu, thì ra bà căn bản sẽ không bao giờ mắng cô.

Hai bà cháu nắm tay nhau trìu mến về nhà, Trịnh Quang Yến khuôn mặt xám xịt đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong xe, ném ra một ánh mắt cầu cứu.

Đáng tiếc đối mặt với người mẹ vợ lợi hại như vậy, Lâm Húc nào có lá gan cầu tình, ông ngoan ngoãn nhanh chóng lái xe đi theo bà ngoại Trịnh trở về nhà.

Dì Trịnh đang nấu bữa trưa, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của bà ngoại Trịnh liền biết cả nhà em gái đã trở về. Cô vội vàng lau tay lên tạp dề, tươi cười nghênh đón: "Đến sớm như vậy, đây là phải bắt xe từ mấy giờ sáng thế?”

Sắc mặt bà ngoại Trịnh lập tức trầm xuống, trừng mắt nhìn Lâm Húc và Trịnh Quang Yến đang mang rất nhiều quà phía sau: "Người ta bây giờ mua xe rồi, không cần đi xe buýt nữa.”

"Mua xe à? Chuyện tốt nha!" Dì Trịnh cười rồi mời em gái, em rể vào nhà: "Mẹ, điều này có nghĩa là cuộc sống nhà em gái con càng ngày càng tốt, sao mẹ lại không vui?”

“Tôi vui được mới lạ!” bà ngoại Trịnh kéo Lâm Thanh Âm đẩy cô vào chiếc giường Kang* ấm áp, trên bàn bày đầy đồ ăn vặt như hạt dưa, kẹo đậu phộng, còn có táo, cam, anh đào và các loại hoa quả khác.

*giường Kang: bàn ngủ hình chữ nhật làm bằng gạch không nung hoặc gạch của người dân miền bắc Trung Quốc.

Huyện Nguyên Long là nơi được coi như là quê hương của hoa quả, những loại hoa quả ở đây đều do người trong mỗi gia đình tự trồng, họ chọn những loại tốt nhất giữ lại cho người nhà mình ăn, chỉ riêng một quả anh đào to đã bằng cả đồng xu một nhân dân tệ.

Lâm Thanh Âm khoanh chân ngồi trên chiếc giường, thong thả ăn từng quả đào này đến quả đào khác, bà ngoại Trịnh ngồi ở bên cạnh: "Chuyện cháu trai nhà họ Bạch đầu thôn trúng tà, các con đã nghe nói chưa?”

"Hôm trước người Bạch gia trở về không phải đã nói rồi sao." Dì Trịnh ngồi trên ghế vừa bẻ đậu vừa nói: "Nghe nói anh ta nửa đêm đi ra nghĩa trang bị ngã đập đầu, dẫn đến âm khí nhập thể, sau đó xui xẻo quấn thân, cả nhà đều bị bệnh, may gặp được đại sư liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề, đại sư đó vừa bày trận vừa khắc ngọc phù cho anh ta, ước chừng tốn 20 vạn.”

Cậu cả Trịnh không thường nghe những lời đàm tiếu trong thôn, cho nên đây là lần đầu tiên ông nghe được chuyện mới mẻ như vậy: “20 vạn? Vậy đại sư kia chữa khỏi cho người nhà họ Bạch rồi sao?”

“Chữa khỏi rồi!” Dì Trịnh hưng phấn nói, “Em nghe Bạch Quyên nói cháu trai của bà ấy, nghe lời đại sư, trong vòng một tháng mỗi ngày đều ngồi trong trận pháp, buổi trưa đều tắm rửa hai tiếng, sau khi ra ngoài không chỉ tìm được việc làm mà còn quen được cô bạn gái mới, không còn là cái loại xui xẻo như trước nữa."

“Lại có chuyện như vậy sao!” Cậu cả Trịnh nghe xong tấm tắc khen ngợi: "So với thầy bà ở thôn kế bên quả thực lợi hại hơn nhiều, bất quá so với thầy bà cũng đắt hơn, thầy bà một lần lấy hai mươi tệ, cho dù xem bói cả đời, cũng không kiếm được 20 vạn!”

Dì Trịnh cười vài tiếng, quay sang hỏi bà ngoại Trịnh: "Mẹ, sao mẹ lại nhắc đến nhà họ? Vừa rồi gặp họ sao?"

“Cũng không phải đụng phải!” Bà ngoại Trịnh bĩu môi nhìn Lâm Thanh Âm đang ăn đào cất tiếng: "Cả nhà người ta vừa nhìn thấy Thanh Âm nhà chúng ta đã kích động như sắp khóc, đều gọi Thanh Âm là đại sư!”

Lâm Thanh Âm rụt cổ lại, ôm đĩa anh đào im lặng xoay người đi, quay lưng về phía bà ngoại Trịnh, giả vờ như chuyện này không liên quan gì đến mình.

bà ngoại Trịnh nhìn thấy bả vai Lâm Thanh Âm run run còn tưởng rằng cô đang khóc, cầm chổi đánh vào mông Trịnh Quang Yến một cái: "Hai vợ chồng mày đang nghĩ gì vậy? Sao có thể để con ra ngoài kiếm tiền! Hai đứa mua xe bằng tiền Thanh Âm kiếm được phải không? Không biết giữ lại tiền cho con đi học sao? Hai đứa làm cha làm mẹ một chút tâm cũng không có!" bà ngoại Trịnh càng nói càng tức giận, cúi đầu nhìn thấy đống quà dưới đất: "Đều mang về trả lại đi, đem tiền trả lại cho con bé”.

“Trả rồi, trả hết rồi!” Trịnh Quang Yến xoa mông giải thích: "Lúc đầu chúng con mượn Thanh Âm 20 vạn tệ làm vốn mở siêu thị, hiện giờ đã trả lại cho Thanh Âm rồi. Hơn nữa những món quà này là con lấy từ siêu thị chúng con mở, đều là những đồ cần thiết ở nhà, mẹ đi ra ngoài mua không phải cũng phải tiêu tiền sao!”

"Thật sao?" Bà ngoại Trịnh hoài nghi liếc Thanh Âm một cái, duỗi cổ hỏi người đang cúi đầu nhún vai trên chiếc giường Kang: "Thanh Âm, lời mẹ con nói là thật sao? Đừng sợ, cứ nói thật đi, bà sẽ làm chủ cho con!”

Lâm Thanh Âm quay đầu lại, đĩa trong tay ngoại trừ mấy quả anh đào lẻ tẻ ra đều là hạt: "Là thật, ngay cả số tiền lúc trước cũng là con tự cho mẹ mượn, bà đừng lo.”

Bà ngoại Trịnh nhìn thấy Lâm Thanh Âm không khóc thì thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẫn có chút lo lắng dặn dò cô: "Thanh Âm à, tuy rằng xem bói kiếm được nhiều tiền, nhưng con vẫn phải lấy học tập làm trọng tâm, con phải thi đại học nữa đấy có biết chưa?”

“Biết rồi ạ, con học tốt lắm đấy!” Lâm Thanh Tân cười tủm tỉm khoe khoang: "Mỗi lần thi tháng con đều đứng hạng nhất, giáo viên toán còn bảo con tham gia cuộc thi toán học, nhưng con không đi, tốn thời gian. ”

Bà ngoại Trịnh không hiểu cái gì gọi là thi đấu, bất quá nghe cháu gái nói tốn thời gian lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, chậm trễ Thanh Âm của chúng ta học tập, chúng ta không đi!”

Lâm Thanh Âm nhìn thoáng qua chổi trên bàn, quyết định vẫn là chấp nhận cách nói này, lỡ như cô nói là sợ chậm trễ thời gian ăn cơm, bà ngoại cũng cho cô một nhát chổi thì sao? Trông có vẻ đau quá!

Dì Trịnh sững sờ lắng nghe cuộc nói chuyện, đậu trong tay đều bị bẻ thành mấy đoạn: "Thanh Âm nhà ta thật sự là đại sư xem bói?”

Lâm Thanh Âm đặt đĩa lên bàn, vẫn là quyết định đem những lý do thoái thác nói ra ngoài: "Có thể con có thiên phú trên phương diện này, con có thể nhìn thấy vận may của con người, đối với những thứ như trận pháp phong thủy xem bói vừa nhìn đã biết, cho nên liền nhân thời gian rảnh rỗi kiếm chút tiền.”

Người già trong thôn đều rất tin vào những điều này, Lâm Thanh Âm vừa nói, bà ngoại Trịnh liền liên tục gật đầu: "Loại năng lực này chính là phải dựa vào thiên phú, muốn học cũng không học được, Thanh Âm nhà ta quả nhiên thông minh!”

Suy nghĩ của dì Trịnh và những người khác cũng đơn thuần, tuy rằng biết Lâm Thanh Âm xem bói rất chuẩn, nhưng cũng không hề cố ý ép hỏi. Trong lòng bọn họ, con cái nhà mình bất luận cái gì cũng là bình thường, không cần thiết phải hỏi nhiều. Hơn nữa, ở chỗ này, bình thường đều là trong nhà gặp chuyện gì mới tìm người xem bói xem có thể phá giải hay không, căn bản cũng không có khái niệm đổi vận thông qua phong thủy.

Lúc Lâm Thanh Âm vừa mới bước vào phòng để chào hỏi đã nhìn hết diện mạo người nhà một lần, bà ngoại Trịnh năm mươi tuổi mất chồng, tuổi già vốn là phải nhọc lòng vì sức khỏe, nhưng hiện tại mệnh của bà đã bắt đầu biến hóa theo hướng phúc thọ sum họp.

Sau khi lấy khăn ướt lau sạch tay, Lâm Thanh Âm từ trong túi lấy ra một sợi dây màu đỏ bên trên có gắn một viên ngọc thạch, cười tủm tỉm nói muốn đeo cho bà.

Gia cảnh nhà họ Trịnh xưa nay rất bình thường, bà ngoại Trịnh cả đời chỉ có một đôi hoa tai bạc làm trang sức, chưa từng đeo vàng ngọc. Nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc bích buộc bằng sợi dây màu đỏ mà Lâm Thanh Âm lấy ra, bà cụ cuống quít xua tay: "Không được, thứ này quá quý rồi, bà bình thường không phải hái hoa quả thì cũng là tỉa cây, không mang theo được thứ tốt như vậy, con giữ lại cho mình đi.”

Lâm Thanh Âm đứng lên, dứt khoát đem ngọc đeo cho bà ngoại Trịnh: "Thật ra con cũng không hẳn chỉ là tặng ngọc, mà là con dùng ngọc làm bùa hộ mệnh cho bà.”

Trịnh Quang Yến ở bên cạnh vội vàng nói: "Mẹ, đây là tấm lòng của Thanh Âm, chứng minh mẹ nhiều năm như vậy không thương nhầm người. Ngọc này thực sự là một lá bùa hộ mệnh, con và Thanh Âm đều đeo nó.”

Bà ngoại Trịnh cảm thấy ngọc trên ngực như đang chảy ra. Một cảm giác ấm áp chạy khắp cơ thể, làm dịu đi những cơ bắp đau nhức do nhiều năm lao động. Bà ngoại Trịnh kinh ngạc vỗ eo, lại ưỡn lưng: "Hình như ngọc này thật sự rất tốt, bà cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều.”

Dì Trịnh nghe vậy cười to, thu dọn đậu đã bẻ xong, trêu ghẹo nói: "Mẹ, mẹ thật hài hước, nói như mẹ, viên ngọc này còn tốt hơn cả thuốc chữa bách bệnh.”

Bà cụ không phục nói: "Chính là so với thuốc chữa bách bệnh tốt hơn, con cứ chờ đi, sang năm mẹ nhất định sẽ là bà lão trẻ nhất trong thôn.”

Bùa ngọc đúng là có tác dụng, nhưng hiệu quả tốt như vậy là do ở đây sông núi tốt, linh khí ở khu Tề thành cũng không nồng đậm như vậy.

Lâm Thanh Âm từ trong túi lấy ra một tảng đá tròn trịa nói: "Hiện tại con còn không đủ tiền tặng ngọc thạch cho mọi người, những người khác con chỉ có thể tặng bùa hộ mệnh khắc trên đá.”

"Chúng ta cũng có sao?" Dì Trịnh vừa đi vào bếp ngạc nhiên quay lại: "Đá rất tốt. Nói thật, nếu con tặng dì ngọc, dì cũng không dám đeo nó!”

Lâm Thanh Âm hỏi ngày sinh nhật của dì Trịnh sau đó liền khắc trận pháp trên tảng đá, dì Trịnh đứng ở bên cạnh tò mò nhìn, chỉ thấy con dao điêu khắc mỏng di chuyển nhanh chóng trên đá mà không thấy bất kỳ trở ngại nào. Ước chừng ba đến năm phút đồng hồ, trên tảng đá đã khắc đầy hoa văn, Lâm Thanh Âm cầm một cây tăm từ giường Kang, buộc nó bằng một sợi dây màu đỏ, và chọc nó vào viên đá, tăm mang theo sợi dây màu đỏ xuyên qua tảng đá, Lâm Thanh Âm thắt nút sợi dây rồi đưa cho dì Trịnh.

Dì Trịnh kinh ngạc nhận lấy tảng đá nhìn trái phải nửa ngày, bất luận nhìn thế nào cũng chỉ là tảng đá bình thường, không biết Lâm Thanh Âm làm cách nào mà xuyên qua được.

Dì Trịnh vui vẻ nói cảm ơn, sau đó đeo tảng đá lên cổ: "Thanh Âm, buổi trưa con muốn ăn cái gì cứ nói cho dì, dì đều làm cho con. ”

Thanh Âm cười híp mắt: "Con ăn gì cũng được, bất quá con ăn tương đối nhiều, phiền dì làm nhiều hơn một chút.”

“Không thành vấn đề!” Dì Trịnh xắn tay áo: “Dì sẽ làm cho con cả một bàn thức ăn."

Đang nói chuyện thì chú hai và dì hai đến, sau một màn chào hỏi, tất cả đều xắn tay áo bắt đầu làm việc, anh chị họ của Lâm Thanh Âm đều lớn tuổi hơn cô, một số đã đi làm, một số đang làm việc bên ngoài trong kỳ nghỉ, và một số đang đi mua sắm với bạn bè, chỉ có Lâm Thanh Âm vẫn còn là đứa trẻ.

bà ngoại Trịnh và Lâm Thanh Âm ngồi khoanh chân trên chiếc giường Kang, vừa khắc bùa vừa nói chuyện, trong lúc khắc bùa, Lâm Thanh Âm chọn ra một vài điều thú vị để kể cho bà ngoại Trịnh nghe, hai bà cháu nhìn có vẻ rất vui vẻ.

Ăn cơm trưa xong, người nhà họ Bạch bưng một đống quà tới cửa. Thật ra nhà họ Bạch từ lâu đã muốn đến thăm Đại sư nhỏ để tặng quà cảm ơn, nhưng Lâm Thanh Âm suốt ngày bận rộn, ngay cả xem bói cũng phải cố bớt chút thời gian nên hoàn toàn không có thời gian để gặp bọn họ. Hôm nay gặp được cô ở đây quả thực là niềm vui bất ngờ!

Lâm Thanh Âm nhận lấy đồ đạc, nhìn tình trạng của Bạch Bác An: “Dương khí trong cơ thể đã tăng lên một phần ba, có ngọc phù điều chỉnh thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Vẫn là câu nói đó, dành nhiều thời gian hơn dưới ánh mặt trời trong khoảng một năm rưỡi thì sẽ khỏi hẳn."

Bạch Bác An nhanh chóng gật đầu đáp lại, Lâm Thanh Âm quay đầu hỏi Bạch Quyên: “Các bác lần này là trở về viếng mồ mả?”

"Đúng vậy!" Bạch Quyên vội vàng nói: “Tết Nguyên Đán hàng năm chúng tôi đều về quê, ở lại hai ngày, trước khi đi sẽ viếng mộ, sau Tết Nguyên Đán thì không về nữa.”

Lâm Thanh Âm chỉ vào Bạch Bác An: "Trong vòng hai năm đừng để anh ta đến nghĩa trang, ở đó âm khí nặng, ít nhiều vẫn sẽ ảnh hưởng đến anh ta."

Người nhà họ Bạch vội vàng cảm tạ, Bạch Quyên thấy sắc mặt Lâm Thanh Âm không tồi, có chút ngượng ngùng nói: "Đại sư nhỏ, chúng tôi không biết ngài là cháu gái nhà họ Trịnh, lần này trở về, chúng tôi lanh mồm lanh miệng đem thanh danh của Đại sư nhỏ truyền đi rồi. Bây giờ trong thôn có rất nhiều người đang hỏi thăm chúng tôi về ngài. Tôi cũng không biết là nên nói hay không nên nói.”

Lâm Thanh Âm chạm vào một viên đá tròn và nói: “Nếu là tìm tôi xem bói cũng không phải là không thể, nhưng giá không đổi, vẫn là hai nghìn năm trăm tệ một quẻ. Nếu là xem phong thuỷ, dời mộ giá sẽ cao hơn nữa.”

Người nhà họ Bạch biết cái giá phải trả khi nhờ Lâm Thanh Âm xem bói, dù sao nhà họ cũng đã tiêu tổng cộng 20 vạn tệ cho Đại sư nhỏ. Nhưng nhà họ Trịnh nghe thấy giá thì hơi sững sờ, ở huyện của họ, lương của rất nhiều người chỉ khoảng 2 nghìn tệ một tháng.

Trong khi trò chuyện, một số người trong làng không có việc gì làm đã đến. Vừa rồi nhà họ Bạch mang nhiều lễ vật như vậy vào nhà họ Trịnh, mọi người trong thôn đều đoán được đại sư xem bói rất linh nghiệm đó đang ở nhà họ Trịnh, mọi người kéo đến xem cuộc vui, chẳng mấy chốc trong nhà đã chật kín người.

"Bạch Quyên, cháu trai của bà rốt cuộc là tìm đại sư nào tính? Sao tôi không nhìn thấy người ngoài nào?"

Một người phụ nữ có bối phận rất cao trong thôn vào nhà vừa ngồi lên giường Kang liền ồn ào lên, không hề coi mình là người ngoài.

Khi Bạch Quyên thấy chính mình đưa tới nhiều người như vậy, bà ta có chút lo lắng liếc nhìn Lâm Thanh Âm, rồi nhanh chóng cung kính giới thiệu Lâm Thanh Âm với mọi người: "Đại sư đã giải trừ tai họa cho cháu trai tôi là cháu gái của bà ngoại Trịnh." Lâm Thanh Âm, Lâm đại sư, rất nổi tiếng ở Tề Thành. Bởi vì cô ấy còn trẻ, mọi người đều cung kính gọi cô ấy là Đại sư nhỏ."

Lời vừa dứt, đã có người cười: "Bạch Quyên, bà không phải là cùng nhà họ Trịnh liên thủ để lừa tiền người trong thôn đấy chứ? Bà cũng thật là, tìm ai không tìm lại đi tìm một đứa bé, bà cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao?”

Bạch Bác An rất tôn trọng Lâm Thanh Âm, khi nghe có người nói chuyện vô lễ như vậy, anh ta lập tức không khách khí nói: "Các người thích tin thì tin, không thích tin thì thôi, ai cần các người xem bói? À, nói mới nhớ, các người muốn xem cũng không xem được, một quẻ của Đại sư nhỏ là hai nghìn năm trăm tệ, nộp tiền trước rồi mới xem bói, ai đến xem náo nhiệt thì mau chóng về đi, kẻo chậm trễ thời gian của người nhà họ Trịnh.”

Ở nông thôn, nhiều người gặp chuyện không hiểu hoặc con cái la hét sợ hãi đều thích mời thầy bói, thần bà đến xem. Một số người chỉ xem bói vì thấy buồn chán, cũng có thể là nhàm chán, nhìn thấy thầy bói mới có động lực đi tới, cũng không biết muốn xem cái gì, dù sao chính là muốn xem. Thông thường một quẻ như vậy có giá hai mươi ba mươi tệ, đối với bọn họ mà nói cũng không quá đắt.

Họ đã quen với giá cả như vậy, vừa nghe Lâm Thanh Âm nói xem một quẻ giá hai nghìn năm, bảy tám người trong số họ liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa cố ý nói những lời mỉa mai, châm chọc. Lâm Thanh Âm cũng không để ý, vừa khoanh chân ngồi trên giường Kang ăn quả anh đào, vừa thì thầm nói chuyện với bà ngoại Trịnh, không có chút phản ứng nào với đám người bên cạnh.

Có một số muốn dựa vào quan hệ lôi kéo làm quen, thấy Lâm Thanh Âm có vẻ không dễ bắt chuyện nên thử nói vài câu rồi chán nản bỏ đi. Trong nháy mắt, căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại năm sáu người ở lại.

Bạch Quyên nhìn thấy căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xin lỗi Lâm Thanh Âm "Đại sư nhỏ, thực xin lỗi, tôi thật sự không ngờ tới tình huống này.”

"Không sao!" Lâm Thanh Âm mỉm cười: "Bác cũng là vì muốn tạo dựng tên tuổi cho tôi."

Người phụ nữ đứng bên cạnh Bạch Quyên khoảng ba mươi tuổi, tên là Mã Duệ, khuôn mặt cô ấy rất thanh tú chỉ là quá tiều tụy.

Lâm Thanh Âm giương mắt nhìn một cái, thần sắc có chút ngưng trọng: "Cung Long cô âm u, một phần cung vợ chồng bị chìm xuống, cô là vì con gái mà tới đúng chứ? ”

Mã Duệ rùng mình, vội vàng gật đầu: "Tôi quả thực là vì con gái mà tới, ngài thật sự là đại sư?” Cô ấy có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Âm, giọng run run nói: "Con gái tôi gần đây vẫn luôn có chút kỳ lạ, các bệnh viện ở huyện, thành phố, tỉnh tôi đều dẫn con bé đi khám rồi, mấy thầy bói, thầy bà quanh đây cũng đều mời đến, không biết đã dùng bao nhiêu nghi thức và bùa chú, nhưng không có cái nào hiệu quả cả.”

Nói xong cô ấy cúi đầu lau mắt: "Tôi biết như vậy bất lịch sự, nhưng vẫn muốn mạn phép hỏi một câu, ngài thật sự là đại sư sao? Không giấu gì ngài, tôi đã tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà để đưa con gái đi khám bệnh, trên người cũng chỉ còn lại 3000 tệ người thân cho tôi mượn hôm qua, ngài nhất định không được lừa gạt tôi!”

Lâm Thanh Âm nhìn cô ấy cười: "Yên tâm, tôi sẽ không lừa gạt cô. Tôi thấy cô ánh mắt trong sáng, vầng trán sáng sủa, là một người tốt bụng. Lần này quẻ tính tôi xem cho cô, không tính phí.”

Mã Duệ lúng túng liếc nhìn Bạch Quyên, vừa vui mừng vừa có chút bất an: "Thật sự có thể như vậy sao? Có phải là không tốt lắm không? ”

"Không sao, tôi xem quẻ đoán mệnh trước giờ đều là tùy tâm tùy ý. Tôi thấy cô tốt bụng lại thật sự không có tiền mới miễn phí tặng cô một quẻ, dù sao cô cũng đã mất đi một đứa con trai, cô bé này là đứa nhỏ duy nhất trong cuộc đời cô. Lâm Thanh Âm lấy ra dao khắc bắt đầu khắc trận phù trên tảng đá trong tay: "Cô đi đưa con gái đến đây đi.”

Đôi mắt Mã Duệ lúc này đã ngấn lệ, năm đó lúc cô cùng chồng ở bên ngoài làm việc quả thật đã có một đứa con. Khi đó Mã Duệ một ngày mười hai tiếng đồng hồ đều làm việc, bất luận là thể lực hay là dinh dưỡng đều không theo kịp, lúc mang thai mới tám tháng đứa nhỏ đã ra đời, không đến hai ngày liền chết non.

Bởi vì đứa nhỏ mất quá sớm, người trong nhà cũng không nói gì về chuyện này, nên người trong thôn không ai biết về nó. Sau sự việc này, Mã Duệ điều dưỡng thân thể trong hai năm, lại mang thai, lần này cô ấy rút kinh nghiệm, vừa có thai đã lập tức từ chức ở nhà dưỡng thai.

Mẹ chồng của Mã Duệ đi qua chăm sóc cô quản rất nghiêm, một ngày ba bữa ngoại trừ cá chính là thịt, bình thường cũng không cho Mã Duệ ra khỏi cửa, sợ cô ấy bị va đập vào đâu đó. Thấy thời cơ đã chín muồi, kết quả khám thai của Mã Duệ không mấy khả quan, các bác sĩ cho rằng đầu thai nhi quá to nên đề nghị sinh mổ.

Mẹ chồng của Mã Duệ không muốn con dâu sinh mổ, cho rằng sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con thứ hai, hơn nữa trong mắt bà cũng không có đứa bé nào không thể đẻ được. Mẹ ruột của Mã Duệ đương nhiên không muốn, con mình đẻ ra sao có thể không đau lòng, hơn nữa Mã Duệ cũng không phải máy sinh sản của nhà họ Lý, dựa vào đâu mà không cho cô ấy sinh mổ.

Chồng của Mã Duệ là Lý Thần Minh ở trước mặt mẹ và mẹ vợ khó xử không quyết định được, đúng lúc này Mã Duệ đột nhiên vỡ nước ối, cổ tử cung cũng mở ra. Mẹ chồng của Mã Duệ nhân cơ hội nói: "Trước tiên cứ để cho con bé sinh, thật sự không được thì mổ. ”

Lý Thần Minh cảm thấy như vậy cũng không sai, liền đứng về phe mẹ. Kết quả bởi vì đứa bé trong bụng Mã Duệ quá lớn, nên sau khi sinh, cô ấy xuất hiện triệu chứng xuất huyết nặng, sau một ngày cấp cứu, tử cung của Mã Duệ bị cắt bỏ.

Mẹ chồng của Mã Duệ không dám hé môi nửa lời, mặt xám xịt đi về nhà, Lý Thần Minh ảo não khóc lớn nhưng trên đời cũng không có thuốc hối hận. Mã Duệ ở bệnh viện hơn một tháng, không thể cho con bú, cũng không tận hưởng được niềm vui khi đứa bé chào đời.

Sau khi hồi phục sức khỏe, điều đầu tiên Mã Duệ làm là đề nghị ly hôn với Lý Thần Minh. Cô thật sự không thể chịu đựng được người mình yêu nhất vào thời khắc đó lại vì bốn năm ngàn đồng tiền phẫu thuật mà đặt cô vào tình huống nguy hiểm như vậy, thậm chí còn hại cô mất đi tử cung. Lý Thần Minh đương nhiên là không nỡ, nhưng mẹ chồng vẫn luôn muốn có cháu tất nhiên sẽ không để con trai níu giữ một người phụ nữ không còn tử cung, bà hết sức thuyết phục con trai, cảm thấy tùy tiện cưới một người cũng sẽ tốt hơn Mã Duệ.

Nhà mẹ đẻ của Mã Duệ ở ngay trong sân trước nhà bà ngoại Trịnh, sau khi ly hôn bà Mã liền dẫn theo con gái trở về ở, thoáng cái đã ba năm trôi qua, Lý Thần Minh cùng gia đình chưa từng đến thăm con, Mã Duệ cũng coi bọn họ không tồn tại, chỉ muốn một mình nuôi con gái lớn lên.

Nhưng điều mà Mã Duệ không ngờ tới chính là, cuộc sống thanh tĩnh mới qua được ba, bốn năm, con gái Tiểu Mẫn đã mắc một căn bệnh lạ.

Mới đầu Tiểu Mẫn luôn lẩm bẩm một mình, cũng không biết đang nói cái gì, Mã Duệ cho rằng con gái chỉ tự kể chuyện cho mình nên cũng không để tâm. Cho đến khi tình hình này kéo dài được hai tháng, Mã Duệ vô tình nghe được con gái đang nói chuyện với chính mình. Điều khiến cô ấy bàng hoàng chính là, con gái nhỏ của cô lại nói ra hai giọng nói khác nhau.

Lúc ấy Mã Duệ sởn cả da gà, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng Tiểu Mẫn bị ma nhập, lấy can đảm đi qua gọi Tiểu Mẫn một tiếng, nhưng ánh mắt Tiểu Mẫn nhìn cô ấy lại mang theo một ít địch ý.

Lúc Mã Duệ còn chưa kịp phản ứng lại thì loại cảm giác này rất nhanh đã biến mất, đứng ở trước mặt cô ấy vẫn là cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu đang nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, trong mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Mã Duệ lập tức dẫn Tiểu Mẫn tìm thầy bà trừ tà, Tiểu Mẫn đã uống nước bùa, cúng bái đại tiên, tất cả phương pháp có thể nghĩ ra đều đã thử qua, nhưng triệu chứng chẳng những không thuyên giảm ngược lại càng trở nên nghiêm trọng.

Mã Duệ rõ ràng cảm thấy Tiểu Mẫn của cô đã biến thành hai người khác nhau.

Tới tìm Lâm Thanh Âm xem bói, là hy vọng duy nhất của Mã Duệ.

Sau khi đưa Tiểu Mẫn đến nhà họ Trịnh, Tiểu Mẫn mở to đôi mắt đáng thương nhìn Mã Duệ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Mẹ, mẹ lại muốn nhảy cúng tế sao?”

"Không phải đâu Tiểu Mẫn." Mã Duệ đẩy con gái mình về phía Lâm Thanh Âm: "Để cho chị này khám cho con, chị ấy biết chữa bệnh. ”

Tiểu Mẫn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Âm, môi hơi nhếch lên: "Chị nhìn có vẻ rất lợi hại.”

Chương kế tiếp