Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 73
Nghe những lời tự tin của Lâm Thanh Âm, Trương Khải liền bật khóc ngay lập tức, vui mừng đến mức suýt quỳ xuống gọi cô là tổ tông.

Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu liếc mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì. Kinh nghiệm phong thủy từng trải rất quan trọng, tuy nhiên thiên phú cũng không thể thiếu, ở ngoài kia có rất nhiều nhân tài, Lâm Thanh Âm tuy còn trẻ tuổi nhưng đúng là có bản lĩnh, hai người cũng muốn khai mở nhãn giới để xem phong thủy của nơi này rốt cuộc thế nào, sau đó gặp phải tình huống tương tự cũng biết cách xử lí.

Trương Khải vòng vo hai vòng, cuối cùng mới nhớ đến trọng điểm: "Lâm đại sư, cô xem tôi cần chuẩn bị những pháp khí gì?”

Lâm Thanh Âm cười nhẹ: "Tôi không cần pháp khí khác, chỉ cần chín miếng ngọc bội, cỡ nắm tay, chất lượng tốt. Ngoài ra, tôi cần thêm ba mươi sáu đồng tiền cổ chất lượng tốt, bất kể triều đại nào, nhưng nói chung, tiền cổ thời kỳ đất nước mạnh và thịnh là tốt nhất ."

"Được, tôi sẽ lập tức gọi người đi mua!" Trương Khải vội vàng nói, sau đó có chút mong đợi hỏi: "Lâm đại sư, cô cảm thấy thời điểm nào thích hợp để thay đổi trận pháp?"

Lâm Thanh Âm nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ: "Tốt nhất là giữa trưa, tức là trước một giờ chiều, nếu hôm nay không mua được hết ngọc bội thì để trưa mai cũng được.”

Mua ngọc bội thì dễ, nhưng mua được ngọc bội lớn như vậy càng khó, thứ này chỉ có thể thông qua quan hệ mới có thể mua được từ xưởng ngọc thạch, Trương Khải nếu mua được trong một ngày cũng được coi là có thế lực lớn.

Nhưng Trương Khải cũng biết mua nó muộn hơn vài ngày vào những ngày khác cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên đán, người dân ở Trung Quốc rất chú trọng đến việc đoàn tụ. Người làm chắc chắn sẽ không để việc sửa phong thủy trì hoãn việc về nhà đón năm mới. Mặt khác, Trương Khải không muốn trì hoãn đến năm sau, ba vị đại sư đều nói khu biệt thự có nhiều tà khí, lỡ như có chuyện lớn gì xảy ra trong Tết Nguyên đán, anh ta không cần thay đổi phong thủy, chỉ trực tiếp nộp đơn phá sản là được.

Trương Khải đích thân ra ngoài liên hệ với bạn bè để mua ngọc bội, Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu lúc này luyến tiếc không muốn rời đi, họ cẩn thận hỏi Lâm Thanh Âm liệu họ có thể ở lại xem cô thay đổi phong thủy như thế nào không.

Lâm Thanh Âm trước nay không phải không coi trọng những đạo sĩ bói toán, với tư cách là trưởng môn thần thông quảng đại, cô tự nhiên hy vọng rằng đạo sĩ có thể được phát triển, sẽ có nhiều người có thực tài và ít lừa đảo hơn, người không hiểu biết khi nói đến phong thủy, bói toán đều nghĩ là lừa người.

Trương Khải lái xe đưa họ về khách sạn, thậm chí còn không thèm ăn trưa, nhanh chóng liên hệ với bạn bè để mua ngọc.

Lúc này, các đại sư gà mờ bị tống về sớm từ trước đều đang ăn cơm ở đây, Hàn Chính Phong không muốn giao thiệp với bọn họ, đặc biệt là tên râu dê đó, ăn tối với Trương Thất Đấu, Vương Béo với tư cách là trợ lý của Lâm Thanh Âm, tự nhiên đi theo cùng nhau.

Hàn Chính Phong mặc dù tự cao, nhưng ông ta cũng ngưỡng mộ những người có thực lực, đặc biệt là đối với Lâm Thanh Âm. Là người đến từ phía Nam, ông ta thậm chí còn chưa từng trải qua mùa đông, huống hồ là mùa đông ở biển, nếu không phải nhờ vào tảng đá khắc trận pháp của Lâm Thanh Âm xua tan đi sự rét lạnh trong cơ thể thì không chừng phải sốt đến nhập viện.

Sau khi gọi một loạt rượu và các món ăn, bàn được dọn lên đầy đủ, Hàn Chính Phong hỏi về viên đá: "Lâm đại sư, trước đây chúng tôi đều dùng pháp khí để bố trí trận pháp. Làm sao một viên đá bình thường có thể có tác dụng lớn như vậy?”

Lâm Thanh Âm cười nhẹ: "Các ông đem trận pháp nghĩ thành quá phức tạp. Rất nhiều vật thể tự nhiên có ngũ hành, linh khí của chính chúng có thể tạo thành một trận hình đơn giản thực tế. Đá cuội thường được hình thành sau hàng ngàn năm, cho nên nó có một chút linh khí, phương pháp được khắc trên đá là để linh khí trong đá tụ lại với nhau, ngoài ra còn có thể khắc chồng lên để tạo hiệu quả mà chúng ta muốn. Vì vậy tôi khắc trên đá tất cả đều là trận pháp phức hợp.

Hàn Chính Phong trong lòng chợt lóe lên, theo bản năng hỏi: "Vậy Lâm đại sư muốn Trương Khải mua ngọc bội là để khắc trận pháp sao?"

Lâm Thanh Âm mỉm cười: “Bản thân ngọc bội tốt nhất đã ẩn chứa linh khí nồng đậm, ở trên ngọc bội khắc lên trận pháp sẽ hữu dụng hơn rất nhiều so với pháp khí đơn giản đó. Ví dụ như khu biệt thự của anh Trương, nếu muốn đạt được hiệu quả, ít nhất phải cần có một trăm hai mươi tám món pháp khí để thay đổi phong thủy, nhưng khi tôi khắc trận pháp lên ngọc, chỉ cần chín tệ là có thể thay thế nó."

Tuy Lâm Thanh Âm nói một cách hời hợt, nhưng Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu nghe thấy thì sững sờ, họ cũng coi như là có tiếng trong giới phong thủy, nhưng họ bày binh bố trận cũng dựa vào những trận đồ được làm sẵn. Đây là lần đầu tiên thấy một người như Lâm Thanh Âm, có thể tự mình khắc ra trận pháp.

Hàn Chính Phong không thể tin hỏi: "Lâm đại sư, cô sẽ làm gì nếu có quá nhiều trận pháp?"

"Có gì khó khăn?" Lâm Thanh Âm cười bẻ gãy một càng cua, cắn một miếng thịt cua trắng: "Mọi thứ đều không thể tách rời nhau. Nói một cách đơn giản, giống như làm một bài toán, có các quy tắc công thức. Một khi ông hiểu phương pháp, ông có thể làm được bất kể loại câu hỏi nào. Trận pháp cũng vậy, ông không cần phải học vẹt, ông chỉ cần thông hiểu đạo lí là được.

Thông hiểu đạo lí là thứ gì chứ, Hàn Chính Phong muốn quỳ xuống khóc, ông nghiên cứu trận pháp lập sẵn hơn mười năm, mười cái cũng chỉ thông thạo một cái, còn không dám nói mình tinh thông. Lâm Thanh Âm lại có thể dựa vào bốn chữ “thông hiểu đạo lí” liền có thể tạo ra vô số trận pháp. Đúng là người hơn người, Hàn Chính Phong cảm thấy sống đến từng tuổi này lại thật vô dụng.

So với tính khí thất thường của Hàn Chính Phong, Trương Thất Đấu điềm tĩnh hơn nhiều, tài năng của ông ta ở mức trung bình. Năm sáu mươi tuổi còn không có tiếng bằng Hàn Chính Phong kém hai mươi tuổi, vì vậy ông ta cũng điềm đạm, trầm ổn hơn.

Trương Thất Đấu nghe Lâm Thanh Âm nói những vật tự nhiên bình thường cũng có thể bày ra trận pháp liền cảm thấy hứng thú. Ông chỉ chỉ vào những chậu cây trong phòng rồi hỏi: “Đại sư nhỏ, những bông hoa và cây cỏ này cũng có thể bày trận sao?”

Lâm Thanh Âm hếch cằm về phía Vương Béo, cười nói: "Bày cho bọn họ một trận pháp."

Cái mà Vương Béo sử dụng thành thạo nhất bây giờ chính là trận đồ làm bằng tre và đá. Khi không có người, Vương Béo sẽ điều chỉnh trận pháp về Lâm Hải thức,bản thân ông ta ở trong đó dù học thuộc lòng hay học trận pháp đều rất thích ý , khi có người đến xem bói, ông ta phải thay đổi trận pháp thành đơn giản, để khách hàng cảm thấy kinh ngạc, nhưng không quá phô trương khiến họ nghi ngờ, vì vậy phải thực hành lặp đi lặp lại cũng giúp ông ta hiểu được rất nhiều mánh khóe.

Trong phòng riêng có bốn chậu cây xanh, hai chậu hoa và một vật trang trí phong thủy, tuy đủ để làm cảnh nhưng lại không đủ để bày trận, Vương Béo hỏi mượn Lâm Thanh Âm một tảng đá.

Vương Béo suy nghĩ một chút rồi bắt đầu bố trí, đến khi dùng tảng đá hoàn thành trận pháp thì đã bắt đầu đổ mồ hôi. Hai gian phòng nhỏ, phương hướng cũng không giống nhau, không thể rập khuôn như những trận pháp khác, phải dựa theo tình hình thực tế mà thay đổi. Lâm Thanh Âm cũng có hỏi vài câu kiểm tra Vương Béo, nếu trận pháp này thành công, sau này có thể chỉ dạy thêm cho ông ta một chút.

Đây là lần đầu tiên Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu nhìn thấy phương pháp bày trận này, hứng thú nhìn chằm chằm, chỉ có Lâm Thanh Âm vẫn ung dung thưởng thức thức ăn ngon trên bàn.

Lâm Thanh Âm mất một hai phút để bố trí trận pháp, Vương Béo mất gần một giờ để đặt tất cả các viên đá vào đúng vị trí, sau khi viên đá cuối cùng được chuyển đến đúng vị trí, Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu thấy một vệt sáng lóe lên trước mắt, chờ tập trung nhìn kĩ, bọn họ đã ở trong một đào nguyên tuyệt đẹp.

Núi cao sông rộng, cỏ cây xanh biếc, từng khóm hoa rực rỡ, cảnh nào cũng đẹp lạ thường, họ biết trước mắt chỉ là hư ảo, nhưng dù có xúc giác hay ngũ quan cũng không tìm ra được một chút giả dối nào.

Vương Béo lau mồ hôi, ngồi xuống ghế thở hổn hển, cùng Lâm Thanh Âm thưởng thức mấy món ăn còn lại trên bàn, nhưng Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu không quan tâm đến mấy việc tầm thường như ăn uống, họ hận không thể quỳ trên mặt đất tìm kiếm những vết tích của trận pháp, hòng có thể tìm thấy những bí ẩn bên trong.

Đây chỉ là một trận pháp đơn giản mà Lâm Thanh Âm tạo ra để thả lỏng cơ thể và tinh thần, nhưng trận pháp đơn giản nhất này đã phá vỡ thế giới quan của hai người họ, trận pháp theo cách hiểu của họ là dựa vào sức mạnh của pháp khí để thay đổi phong thủy và ngũ hành, họ chưa từng nghĩ rằng một thế giới ảo có thể được tạo ra bằng một trận pháp.

"Cốc cốc cốc..." Có tiếng gõ cửa, Lâm Thanh Âm chuẩn xác giẫm lên một hòn đá, ảo ảnh trong nháy mắt biến mất. Lúc này, cửa phòng riêng mở ra, một người phục vụ đi vào, hỏi có cần thêm món khác không, ánh mắt của anh ta kinh ngạc nhìn Hàn Chính Phong.

Chỉ thấy Hàn Chính Phong đang ngồi quỳ bên cạnh một chậu cây, trên tay ông ta đang cầm một bông hoa đỏ tươi mới hái.

Vẻ mặt người phục vụ vặn vẹo một lúc rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, lộ ra nụ cười lễ phép mà ngượng ngùng: “Thưa ngài, hoa cỏ trong khách sạn bị hư hại cần phải bồi thường.”

“Viết nó lên hóa đơn đi!” Hàn Chính Phong giả vờ bình tĩnh đứng dậy, áy náy đặt bó hoa trong tay trước mặt Lâm Thanh Âm, sau đó ánh mắt rơi xuống mười mấy cái đĩa trống trơn…

“ Thưa ngài, có cần gọi thêm món không ạ?”

“ Không cần món khác, mang lên mấy món tôi đã gọi lúc trước là được.”

****

Trương Khải vừa lái xe vừa liên lạc với nhiều người, cuối cùng vào sáng thứ hai hôm sau đã có đầy đủ mấy thứ Lâm Thanh Âm yêu cầu. Để đề phòng, anh ta còn cẩn thận chuẩn bị dư ra một số ngọc bội và đồng tiền cổ.

Trương Khải phấn khích đến mức cả đêm không ngủ kết quả là hai mắt xanh đen, nhưng khi đến khách sạn, anh ta thấy Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu cũng không khá hơn là mấy, mỗi người hai cái quầng thâm rõ ràng. Trương Khải thoạt nhìn rất mê mang, không biết vì sao hai người cũng bị mất ngủ.

Trương Khải vừa mệt mỏi cũng vừa hưng phấn, nhưng anh ta không dám lái xe trong tình trạng này, liền kêu tài xế chở bọn họ đến biệt thự.

Xe đỗ ở bên ngoài khu biệt thự, mấy người vừa đi vào bên trong vài bước, Trương Khải thấy suối phun cách đó không xa chợt nhớ tới một chuyện rất trọng yếu. Ở dưới đó có chôn một thi thể trẻ nhỏ.

Trương Khải hơi phiền não vì hôm qua anh ta quá phấn khích khi nghe tin phá được trận pháp mà quên mất một chuyện quan trọng như vậy, nếu hài cốt bị đào lên công khai trong tiểu khu, thì dù có thay đổi được phong thủy rồi, người ta cũng sẽ biết trong nhà có ma, không thể bán được.

Sau khi sắp xếp cho nhân viên công tác chỗ nghỉ ngơi , Trương Khải nhìn xung quanh không có ai, nhỏ giọng hỏi Lâm Thanh Âm: "Lâm đại sư, cô định làm gì với thi hài dưới đài phun nước?"

“Đương nhiên là phải đào ra.” Lâm Thanh Âm cau mày: “Tôi không phủ nhận có người sẽ dùng xác chết để thu hút tiền tài, những loại trận pháp này có khí tức hung ác, mặc dù có thể hút tiền, nhưng sẽ phải trả giá đắt. Hơn nữa, người Trung Quốc chúng ta rất chú trọng việc chôn cất, lấy hài cốt làm trận chỉ khơi dậy điềm xấu, làm sao có thể an ổn?"

"Tôi không có ý định dùng nó để bày trận thu hút của cải." Trương Khải hạ giọng lúng túng giải thích: "Tôi chỉ không muốn để người khác biết chuyện này."

Hàn Chính Phong liếc nhìn Trương Khải với vẻ không tán thành: "Lâm đại sư trước đó đã nói rằng đứa trẻ bị đột tử, đáng ra không nên giữ bí mật chuyện này, tôi nghĩ tốt hơn là nên gọi cảnh sát."

Trương Khải luống cuống, chưa nghĩ ra lí do thoái thác chợt nghe Lâm Thanh Âm lắc đầu: "Vậy cũng không cần, đã mấy chục năm, đào ra an táng là được rồi, không cần thiết phải báo cảnh sát."

"Lâm đại sư, cô thật sự là một cao thủ!" Trương Thất Đấu vội vàng kéo Hàn Chính Phong ra, cung kính giơ ngón tay cái lên với Lâm Thanh Âm: "Nói thật với cô, tôi đã nghiên cứu phong thủy cả đời, cũng đã làm rất nhiều việc bói toán, nhưng quả thật không nhận ra ở dưới đó có một vật hung như thế.”

Hàn Chính Phong không nói nên lời nhìn Trương Thất Đấu, sau đó lại chen vào: "Lâm đại sư, nhãn lực của cô mới xứng đáng là đại sư, còn chúng tôi chỉ là vô danh!"

Trương Khải đi theo phía sau nhìn Trương Thất Đấu và Hàn Chính Phong lấn tới lấn lui có chút ngơ ngác. Hàn đại sư kiêu ngạo lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, Trương đại sư không tranh với đời, tại sao đều đi nịnh bợ Lâm đại sư?

***

Cánh cổng chỉ cách đài phun nước mấy chục mét, đi tới đài phun nước, nhìn suối phun xa hoa, Trương Khải có chút chán nản hỏi: "Đại sư, bây giờ tìm máy xúc phá bỏ đài phun nước có còn kịp không?"

"Tại sao phải tháo dỡ đài phun nước?" Lâm Thanh Âm kinh ngạc liếc nhìn anh ta: "Tôi bày trận pháp còn phải dùng đến cái suối phun này!"

Trương Khải không hiểu mạch não của Lâm Thanh Âm, anh ta chỉ vào đài phun nước, khó hiểu hỏi: "Vậy còn thứ bên dưới thì sao?"

Lâm Thanh Âm đưa tay về phía Vương Béo, ông ta lập tức hiểu ý đưa ra một nắm đá. Lâm Thanh Âm đứng tại chỗ, ném từng viên đá ra ngoài, trông rất tùy ý.

Trương Khải trông có vẻ bối rối, nhưng Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu rất phấn khích vì cuối cùng họ cũng có thể tận mắt nhìn thấy Lâm Thanh Âm bố trí trận pháp.

So với Vương Béo vất vả sắp xếp trận pháp, động tác của Lâm Thanh Âm có vẻ nhẹ nhàng, như thể ngay cả bước suy nghĩ cũng không cần. Không quá nửa phút, đá trong tay Lâm Thanh Âm đều văng ra, chỉ thấy cô nhẹ nhàng dùng chân chấm trên mặt đất một điểm, một tia linh khí từ lòng bàn chân đi ra ngoài, trên mặt đất xuất hiện một tấm lưới khí vô hình, quấn chặt thi thể bọc trong vải đỏ, chậm rãi kéo qua một bên.

Lâm Thanh Âm đứng yên tại chỗ, đừng nói Trương Khải, ngay cả Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu cũng không nhìn ra lý do, vài người đứng ngây ngốc nhìn Lâm Thanh Âm suốt hai mươi phút, không dám hỏi cũng không dám nói.

Lâm Thanh Âm nhắm mắt lại điều khiển lưới linh hồn đến bãi cỏ trước rồi mới thở phào nhẹ nhõm, cô mở mắt ra, đi đến một bên đường cái, sau đó quay đầu lại và hỏi: "Anh đã chuẩn bị một cái quan tài nhỏ chưa?”

Trương Khải sắc mặt khó coi lắc đầu, anh ta đã quên chuyện thi thể, huống chi quan tài.

Thấy vậy, Lâm Thanh Âm cũng không bắt buộc: “Vậy thì chuẩn bị một cái rương cũng được.”

Cái này dễ tìm, Trương Khải gọi điện thoại, trong vòng hai phút, một nhân viên đã mang đến một cái rương, bên trên được che bởi một lớp vải bằng lụa. Trương Khải nhận lấy chiếc rương và đuổi nhân viên ra ngoài, thận trọng hỏi như một tên trộm: “Lâm đại sư, chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Lâm Thanh Âm chỉ vào bãi cỏ khô héo, chỉ thấy một cục đất đột nhiên nhô ra khỏi vùng đất bằng phẳng ban đầu, sau đó cục đất nứt ra, lộ ra bộ xương trắng được bọc trong lớp vải đỏ cũ nát.

Hai chân của Trương Khải run đến mức gần như ngồi bệt xuống đất, Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu thì không cảm xúc lắm vì họ đã từng thấy qua, họ càng tò mò hơn việc Lâm Thanh Âm đã sử dụng trận pháp nào để di chuyển xương từ dưới đài phun nước lên đây.

Nhưng Lâm Thanh Âm không có thời gian để giải thích quá nhiều, cô đặt xác chết được bọc trong vải đỏ vào hộp, sau đó yêu cầu Trương Khải lấy ra ba mươi hai đồng tiền cổ.

Lâm Thanh Âm cầm một đồng xu cổ lên và dùng đầu ngón tay búng nhẹ. Đồng tiền cổ phóng đi như tia chớp và biến mất ở phía xa. Chẳng mấy chốc, ba mươi hai đồng xu đã đến vị trí tương ứng trong vòng chưa đầy nửa phút. Cô hét lên "Hãy đứng dậy", sau đó ba mươi hai luồng sáng vàng từ dưới đất bay lên, tạo thành một tấm lưới vàng lớn và đánh vào luồng khí ô uế. Trong một khắc nó chạm nhau, luồng khí ô uế đã giảm đi một nửa.

Lâm Thanh Âm khẽ cau mày, cầm một miếng ngọc bội trong tay để bổ sung linh khí, sau đó lại dùng chân gõ nhẹ, ánh sáng của tấm lưới vàng tăng lên một chút, tà khí không còn chỗ ẩn nấp, bị vây tiêu diệt không còn một mảnh.

Ngoại trừ Lâm Thanh Âm, những người khác không thể nhìn thấy luồng khí ô uế, lưới vàng hay linh khí, nhưng họ có thể cảm nhận rõ ràng rằng cảm giác ớn lạnh và ngột ngạt đột nhiên biến mất, sau đó là ánh nắng ấm áp chiếu vào cơ thể, thậm chí không khí dường như trở nên trong lành.

Lâm Thanh Âm dùng tay điều khiển tấm lưới vàng chặn lại cửa chính, sau đó lấy ra một con dao điêu khắc nhanh chóng chạm khắc trận pháp lên ngọc bội, là những hình thù phức tạp khiến người ta hoa mắt.

Tám miếng ngọc bội khắc hình bị Lâm Thanh Âm ném theo các hướng khác nhau rồi chìm xuống đất. Mảnh ngọc bội cuối cùng được cắm vào giữa đáy đài phun nước. Chiếc kim la bàn trong túi của Hàn Chính Phong đang quay điên cuồng, lúc này đột nhiên dừng lại, trở về vị trí bình thường.

Hàn Chính Phong lấy la bàn ra, tùy tiện đo từ trường ở đây, lúc này mới phát hiện tà khí đã biến mất, thay vào đó là sức sống mãnh liệt.

Trận pháp của Lâm đại sư thành công rồi!

Chương kế tiếp