Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 74
Một luồng sinh khí từ khắp nơi vọt tới, tấm lưới lớn màu vàng chặn ở cửa lớn một lần nữa mở ra rồi nhập thành một thể với sinh khí, cùng chìm xuống đất. Trên mặt biển dâng lên từng luồng sát khí giống như bị gãy, gắng sức chống đỡ nhưng sau khi vô lực trôi nổi trong không trung, nó nhanh chóng tiêu tan dưới ánh mặt trời. Mặt biển trở lại bình thường.

Vận đen của khu biệt thự trong mắt Lâm Thanh Âm đã biến mất, đại biểu cho hơi thở của sự sống thẩm thấu từng tấc đất. Toàn bộ khu biệt thự đã biến thành vùng đất trù phú có phong thủy tốt.

"Được rồi." Lâm Thanh Âm thoải mái vỗ vỗ tay: "Phong thủy sửa xong rồi!"

Trương Khải hơi ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Âm. Trong ấn tượng của anh ta, sửa phong thủy là đốt vàng mã, bày đồ cúng rồi chôn pháp khí. Âm thanh to đến nỗi cả tiểu khu đều biết, chỉ đứng tại chỗ ném đồ ra ngoài như Lâm Thanh Âm là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy nhưng thời điểm Lâm đại sư không nhúc nhích bày trận pháp bên cạnh đài phun nước, bộ xương còn có thể bật dậy từ dưới đất. May đó là ban ngày, nếu là ban đêm thì anh ta sẽ tè ra quần mất.

Trương Khải không hiểu phong thủy nhưng Hàn Chính Phong cùng Trương Thất Đấu đều là người trong nghề. Hai người cầm la bàn và pháp khí khác nhìn phong thủy của tiểu khu, phục Lâm Thanh Âm sát đất. Sau khi thay đổi phong thủy, họ cơ bản có thể nhìn ra dấu vết những trận pháp của Lâm Thanh Âm thật sự là kết hợp tự nhiên giữa phong thủy và trời đất, làm hoàn toàn cảm giác không có dấu vết của con người. Nó giống như là một vùng đất trù phú thượng hạng có phong thủy tốt.

Trong khu biệt thự, một số chủ biệt thự đã chuyển đi, chỉ còn lại bảy tám người lo lắng và chờ đợi sống ở đây. Trước đây dưới sự ảnh hưởng của sát khí từ âm giới, những người chủ có cơ thể yếu ớt thì đều bị bệnh, kể cả người trẻ tuổi khỏe mạnh cũng thấy không thoải mái.

Nhưng vừa rồi, những người đang nằm trên giường hay ngồi trên ghế sô pha đều cảm giác được cơ thể khó chịu và đau nhức đã biến mất, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Họ đứng dậy, đẩy cửa sổ ra để ánh mặt trời chiếu vào, toàn bộ cơ thể cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ánh mặt trời bên ngoài ấm áp, là thời tiết tốt hiếm hoi kể từ khi mùa đông qua đi. Các chủ biệt thự đã nhịn một thời gian dài trong phòng liền ra ngoài đi dạo trong khu dân cư. Họ vừa tới trung tâm công viên gần đó liền thấy Trương Khải và bốn người khác đang nói chuyện.

Những người này thấy Trương Khải, không ngừng nhớ lại chuyện đã xảy ra hơn nửa năm nay. Sắc mặt họ liền đen thui, hùng hổ vây quanh anh ta. Trương Khải tự biết đuối lý, không chờ chủ nhà nổi giận liền giành nói trước: “Các vị bình tĩnh. Chúng tôi đã mời đại sư tới sửa phong thủy cho cả tiểu khu. Sau này mọi người có thể yên tâm ở đây.”

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lộ ra biểu cảm u ám đánh giá mấy người kia, sau đó cười nhạo nói: “Cậu nói sửa xong là sửa xong? Ai biết có mời mấy tên lửa đảo tới gạt chúng tôi không?”

Trương Khải liền cứng đờ, anh ta tận mắt nhìn thấy mới biết được bản lĩnh của Lâm Thanh Âm. Tuy nhiên, chỉ dựa vào anh ta thì đúng là không thể thuyết phục được vì trong mắt của họ, độ tín nhiệm với anh ta đã thành con số âm.

Lâm Thanh Âm nhìn ánh mắt cầu cứu của Trương Khải, mỉm cười: "Không sao. Sau này chính là hàng xóm của nhau, để mọi người yên tâm cũng tốt.”

Trương Khải nghe vậy, không ngừng thở phào nhẹ nhõm. Thật sự là anh ta cũng muốn kiểm chứng một chút, không thì khó lòng yên tâm.

Lâm Thanh Âm gọi mọi người vây quanh, dùng tảng đá bày một trận pháp tụ linh vòng tròn xung quanh mọi người. Sau đó, cô tập trung linh khí toàn thân ở ngón tay rồi bắt ấn, linh khí từ trận tụ linh tập trung vào mắt mọi người tạo thành một tấm gương vô hình.

Ban đầu, mọi người không hiểu Lâm Thanh Âm làm động tác này có ý gì nhưng một lát sau, họ phát hiện thế giới mà mình thấy không giống nhau. Mặc dù phong cảnh như thực vật, núi giả đều giống trước đây nhưng họ lại thấy xuyên qua cảnh đó là sương mù trắng tinh xen lẫn từng sợi ánh sáng màu vàng

Trương Thất Đấu thấy màn này, không nhịn được hô lớn: “Màu trắng là sinh khí, còn màu vàng là vận phát tài!”

Hàn Chính Phong nhân cơ hội này vội nhìn lướt qua phong thủy ở tiểu khu. Sau khi mở ra “thiên nhãn” tạm thời, ông ta thấy phong thủy của tiểu khu càng trực quan hơn. Ông ta càng lý giải sâu sắc hơn tác dụng của trận pháp này.

Tuy linh khí trong cơ thể Lâm Thanh Âm dồi dào nhưng không chịu nổi tiêu hao khi dùng trên nhiều người. Khoảng một phút đồng hồ, linh khí trong cơ thể Lâm Thanh Âm biến mất, hòn đá bày trận lần lượt vỡ thành từng mảnh nhỏ. Cảnh đẹp trước mặt mọi người dần phai nhạt rồi cuối cùng biến mất trong tầm mắt họ.

Tất cả mọi người thở dài, cảm thấy cảnh quan mà họ vừa thấy như một xứ sở thần tiên. Dù những chủ nhà này không hiểu trận pháp nhưng họ tận mắt nhìn thấy những sương mù trắng vào cơ thể, xua đuổi luồng khí đen ngòm trong cơ thể họ và khi những luồng khí đen đục đó thoát ra, họ cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi người xác nhận phong thủy của khu biệt thự đã được thay đổi triệt để, họ liền nhiệt tình thảo luận những điều này trong nhóm bảo vệ quyền lợi. Một số còn không tin nên hỏi thêm vài câu, một số rất ủng hộ chính nghĩa liền giải thích thay Trương Khải. Dù sao, màn vừa rồi quá thần kỳ nên họ thật sự muốn nói những chuyện này với những người chưa biết.

Trương Khải nhìn các chủ biệt thự nở nụ cười mà trong thời gian dài không thấy, trái tim đã treo hơn nửa năm cuối cùng cũng rơi xuống. Cuối cùng, công ty của anh ta không bị phá sản.

Tuy nhiên, dù Trương Khải thầm kích động nhưng cái rương trong tay vẫn làm anh ta choáng váng đầu óc. Sau khi anh ta nói vài câu khách sáo với mọi người, anh ta vội xách rương đi ra. Chờ mọi người đi hết, Trương Khải cẩn thận hỏi Lâm Thanh Âm nên xử lý hài cốt này thế nào.

Lâm Thanh Âm mở rương ra nhìn tình trạng của hài cốt, thở dài: “Tuy bộ xương này chết đột ngột nhưng tử khí và sát khí hung tàn phía trên đã bị hóa giải. Anh tìm một nghĩa trang rồi chôn cất là được.”

Chuyện chôn cất hài cốt rất dễ giải quyết nhưng để tránh bị nhìn thấy rồi nói ra nói vào, Trương Khải không giao việc này cho người khác. Anh ta tự mình lái xe về quê một chuyến, tranh thủ trời tối liền chôn hài cốt trong phạm vi nghĩa địa nhà mình, lưu lại một nấm mồ nho nhỏ.

Lâm Thanh Âm xử lý chuyện phong thủy của khu biệt thự xong, Trương Khai sắp xếp nhân viên ký hợp đồng với Lâm Thanh Âm, biệt thự số một được đăng ký dưới tên Lâm Thanh Âm nhưng giấy chứng nhận bất động sản phải qua năm sau mới thống nhất xử lý với các chủ biệt thự. Vương Béo, Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu cũng góp không ít công sức. Vì tạo mối quan hệ tốt với họ nên Trương Khải phát cho từng người một bao lì xì sáu chữ số.

Sự việc đã được giải quyết nên đến lúc chia tay, Trương Thất Đấu và Hàn Chính Phong lưu luyến nhìn Lâm Thanh Âm lên xe chuẩn bị về nhà. Đừng nhìn họ chỉ ở cùng Lâm Thanh Âm có hai ngày nhưng bản lĩnh của Lâm Thanh Âm khiến họ hoàn toàn mở rộng tầm mắt.

“Lâm đại sư, ngài có nghĩ tới thu đồ đệ không? Nếu muốn thu đồ đệ, ngài hãy suy nghĩ tới tôi!" Hàn Chính Phong tha thiết nhìn Lâm Thanh Âm, liên tục mời chào bản thân "Tôi là sinh viên tài năng tốt nghiệp khoa phong thủy, nền tảng lý luận vững chắc, thực tế phong phú. Lâm đại sư thu tôi làm đồ đệ khẳng định sẽ không chịu thiệt!”

"Còn tôi!” Bây giờ, Trương Thất Đấu hoàn toàn không còn mang dáng vẻ không quan tâm tới danh lợi của trước đây, cố gắng chen chúc bên cạnh Lâm Thanh Âm: “Lâm đại sư, ngài đừng thấy tôi lớn tuổi nhưng tôi có rất nhiều nhân duyên tốt. Nếu ngài thu tôi làm đồ đệ, sau này tôi sẽ giúp ngài xử lý chuyện của ngài. Ngài không cần quan tâm tới những cái đó.”

Lâm Thanh Âm còn chưa kịp nói, Vương Béo liền không vui. Ông ta xách cổ áo Trương Thất Đấu ném sang một bên: “Ông muốn bái sư thì bái sư, cướp công việc của tôi làm gì? Tôi trêu ông hay chọc ông?”

Trương Thất Đấu hâm mộ nhìn dáng vẻ không sợ vì có lý của Vương Béo. So về thiên phú thì Vương Béo bình thường hơn ông ta, so bản lĩnh thì hình như Vương Béo không có năng lực đặc thù nhưng người ta có số mệnh tốt, ra tay trước chiếm ưu thế trở thành trợ lý và người hầu của Lâm đại sư. Ông ta còn được học những trận pháp mà Trương Thất Đấu chưa từng thấy qua nên cũng muốn có loại kỳ ngộ này!

Trương Thất Đấu nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của Vương Béo, vội đè cánh tay ông ta xuống: “Ngài phụ trách công việc nội bộ của Lâm đại sư, còn tôi phụ trách bên ngoài vì tôi có nhiều quan hệ. Ít nhất là tôi vẫn còn chút danh tiếng.”

Hàn Chính Phong đứng đằng sau ông ta yếu ớt hỏi thăm: “Trương đại sư, tôi cảm thấy danh tiếng của tôi còn nhiều hơn ông?”

Trương Thất Đấu cười ha ha: “Trước kia cậu dùng lỗ mũi nhìn người, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người? Sao lại có nhân duyên tốt hơn tôi!”

Lâm Thanh Âm nhìn hai người không cam lòng yếu thế tranh giành nhau, hơi đau đầu: “Một trong hai người nếu có vụ làm ăn thích hợp thì giới thiệu cho tôi. Nếu tôi có thời gian thì sẽ dạy cho hai người, không cần tranh giành khó coi vậy đâu.”

Lâm Thanh Âm vừa dứt lời, Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu đều mặt mày hớn hở khen ngợi không dứt. Lâm Thanh Âm cảm thấy mình sắp bị hai người này thổi thành tiên nhân pháp thuật vô biên.

Hàn Chính Phong nhìn mặt Lâm Thanh Âm đỏ lên, vội nhân cơ hội kéo gần quan hệ hai người: “Lâm đại sư, qua tháng ba năm mới, thành Cảng mở đại hội phong thủy nên Lâm đại sư có hứng thú tham gia không? Tư cách tham gia hội nghị, vé máy bay, chỗ ở đều do tôi sắp xếp nên Lâm đại sư phụ trách tham dự là được!"

Ngược lại, Lâm Thanh Âm rất hứng thú với đại hội này. Cô cũng muốn quen biết nhiều đồng nghiệp hơn để trao đổi, không chừng còn có cảm hứng mới nhưng…

Cô phải đi học!

Lâm Thanh Âm buồn bã thở dài: "Năm nay không đi được, sang năm càng không đi được. Chờ năm sau xem có thời gian đi không?”

Hàn Chính Phong thấy Lâm Thanh Âm có dáng vẻ rối rắm, nhịn không được hỏi: "Lâm đại sư, ngài có sắp xếp khác? Thật ra, buổi giao lưu chỉ có hai tới ba ngày, trôi qua rất nhanh."

"Tôi phải đi học, lớp 11 của chúng tôi chỉ cho nghỉ một ngày vào cuối tuần. Chờ tôi lên lớp 12, hai tuần mới được nghỉ một ngày nên thật sự không có thời gian để đi.” Lâm Thanh Âm nặng nề lắc đầu: "Không sao đâu. Tới khi tôi học đại học, thời gian sẽ dư dả hơn, đến lúc đó tôi có thể xin nghỉ."

Lớp 12?

Biểu cảm trên mặt Hàn Chính Phong nhìn Lâm Thanh Âm như bị sét đánh. Mặc dù ông ta biết Lâm Thanh Âm không lớn tuổi, gương mặt rất non nớt nhưng ông ta cho rằng Lâm Thanh Âm tu đạo nên mới nhìn trẻ tuổi nhưng ông ta không ngờ Lâm Thanh Âm lại là một học sinh trung học!

Ông ta ngẫm lại bản thân lúc còn học trung học, ngay cả phương hướng bát quái cũng không rõ nhưng Lâm Thanh Âm ở tuổi này đã trở thành đại sư bản lĩnh siêu việt. Đây chẳng lẽ chính là sự chênh lệch từ thiên phú?

Nhưng thành đại sư rồi còn thi đại học để làm gì? Với bản lĩnh này, sau này chắc chắn sẽ không tham gia vào các ngành công nghiệp khác. Huống hồ, trình độ học vấn đối với người trong nghề của họ không phải là thứ quan trọng.

"Vậy Lâm đại sư đã nghĩ sẽ thi vào trường đại học nào? Trong nước, phương diện huyền học thì chỉ có chuyên ngành của chúng tôi.” Nhắc đến đại học, Hàn Chính Phong vô thức nhớ về trường cũ của mình: “Khoa Phong thủy của trường đại học chúng tôi đặc biệt giỏi, dạy ra một số lượng lớn các bậc thầy phong thủy. Lâm đại sư có thể cân nhắc một chút."

Lâm Thanh Âm đã có dự định thi khoa toán, thông qua phương thức toán học để trau dồi thêm phương pháp về kỹ thuật bói toán. Cô chưa từng nghĩ là đại học sẽ có chuyên ngành phong thủy.

Trương Thất Đấu dùng ngón tay chọc vai Hàn Chính Phong, cười ha ha: “Tôi nhớ bây giờ cậu là giáo sư hệ phong thủy. Cậu định để Lâm đại sư học lớp của cậu?"

Đầu gối Hàn Chính Phong mềm nhũn, ôm lấy cánh tay Vương Béo mới không quỳ xuống: "Lâm đại sư, hay là ngài đừng thi đại học nữa. Ngài liền đến trường tôi làm giáo viên đi!”

Lâm Thanh Âm nhìn suy nghĩ hỗn loạn của Hàn Chính Phong, hoàn toàn từ bỏ ý tưởng thi ngành phong thủy. Cô tự nhận mình là một đạo sư phong thủy đã nghiên cứu thẩm thấu tới không thể thấu hơn nữa, hay là nghiên cứu toán học đi.

Lâm Thanh Âm khoát tay áo, chuẩn bị lên xe về nhà thì trùng hợp Vương Béo nhận được cuộc gọi của Trương Khải. Anh ta nói cậu bé nhảy từ trên lầu xuống, đầu đụng trúng hồ bơi trong khu biệt thự bây giờ còn chưa tỉnh lại, đang nằm trong bệnh viện. Cha của cậu bé là người trong nhóm chủ biệt thự, thấy vấn đề về phong thủy đã được giải quyết xong nên chi tiền mời đại sư đến bệnh viện xem có thể đánh thức đứa trẻ không.

Trương Khải thầm hi vọng Lâm Thanh Âm sẽ nhận vụ làm ăn này. Dù sao, việc nhảy lầu có khả năng là vì phong thủy của tiểu khu lúc đó tạo thành. Nếu đứa nhỏ không tỉnh lại, đó là một kết thù lớn.

Bây giờ, Lâm Thanh Âm đang sở hữu bất động sản đầu tiên của mình, là một biệt thự nhìn ra biển nên tâm trạng rất tốt. Với lại, sau này, những người ở khu biệt thự sẽ trở thành hàng xóm của cô nên cô không cần phải từ chối việc trong khả năng của mình. Vì vậy, cô sảng khoái đồng ý.

Trương Khải ở đầu bên kia nghe được câu trả lời khẳng định của Lâm Thanh Âm, kích động nói cảm ơn nhiều lần. Sau đó, anh ta vội liên lạc với đối phương, gửi địa chỉ bệnh viện cho Vương Béo.

Vương Béo muốn lái xe đưa Lâm Thanh Âm tới bệnh viện. Xe đưa Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu ra sân bay cũng đã chờ ở dưới lầu nhưng hai người vẫn kì kèo không chịu đi.

Hàn Chính Phong hơi rối rắm nhìn Trương Thất Đấu: "Hay chúng ta cũng đi theo xem?"

Trương Thất Đấu không chút khách khí liếc mắt nhìn ông ta: "Cái này không phải chuyện phong thủy, là mệnh lý, muốn xem cũng là tôi đi theo. Cái này không liên quan tới công việc kinh doanh của cậu.”

"Có quan hệ tới công việc kinh doanh của ông, tôi đi theo giúp đỡ được không?” Sau khi nói một câu với Trương Thất Đấu, Hàn Chính Phong nòi đầy lý lẽ: “Tôi đi mở rộng tầm mắt không được sao!?”

Hai người vừa cãi nhau vừa mở cửa xe chui vào, Hàn Chính Phong còn không quên hạ cửa sổ xe cùng tài xế Trương Khải phái tới dặn dò hai câu: "Đưa hành lý của chúng tôi về lại khách sạn, để Trương tổng của các người hủy vé máy bay là được. Khi nào quay về, chúng tôi sẽ tự mua!"

Vương Béo cạn lời, nhìn hai người ngồi ghế sau: "Có biết cái gì gọi là cháy hàng vào mùa xuân không. Không phải hai người muốn mua vé máy bay là được!”

"Mua không được cũng không sao!" Ánh mắt của Trương Thất Đấu lấp lánh nhìn Vương Béo: "Nhìn gương mặt thì bây giờ, Vương đại sư vẫn còn cô đơn nên hay là chúng tôi ở lại ăn tết với ngài?”

Vương Béo: "... ..."

Da mặt của các đại sư thật sự dày!

Chương kế tiếp