Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 77 (Bắt sâu bọ)
Nhìn dáng vẻ không thèm đoái hoài gì của Lâm Thanh Âm, Vương Béo không khỏi phì cười, ngay lập tức khiến cho khuôn mặt già nua của chủ tiệm đỏ bừng lên, trông có vẻ là thẹn quá hóa giận rồi.

Lâm Thanh Âm liếc ông ta một cái, quay đầu lại nói với Trương Thất Đấu: “Trương đại sư, tôi đã giẫm hỏng trận pháp của ông ta, dù gì thì chúng ta) cũng nên bồi thường, hay là ngài xem tướng miễn phí cho ông ta đi.”

Trương Thất Đấu cẩn thận quan sát khuôn mặt đen sạm của chủ tiệm rồi trịnh trọng nói: “Tôi thấy lông mày của ông dựng đứng, hai mắt đỏ lè, gò má đen sạm, chắc chắn là sắp gặp tai hoạ lớn.”

Chủ tiệm: “...”

Lâm Thanh Âm gật đầu: “Nói một nửa cũng chưa được trọn vẹn, ngài xem xem còn nhìn ra cái gì nữa không?”

Trương Thất Đấu do dự một lúc rồi nói tiếp: “Người này đầu nhọn mặt nhỏ, khắc khổ một đời, có lẽ là tướng mạo nghèo khổ, cực nhọc nhưng mà…”

Lâm Thanh Âm khẽ cười một tiếng: “Ý ngài là dựa theo diện mạo ông ta mà nói thì người này chính là kiểu người không có nhà cũng chẳng có đất, căn bản không thể nào có cửa tiệm có phải không?”

“Chính là ý này.” Trương Thất Đấu thở phào nói: “Người này tướng mạo không chỉ nghèo túng mà còn hung ác, thật sự nhìn không ra chỗ nào tốt cả.”

Chủ quán nhìn hai người bọn họ cứ luyên thuyên mà không thèm để ý đến sự tồn tại của mình, trước mặt ông ta mà người này một câu, người kia một câu bình phẩm về ông ta, còn nói chuyện khó nghe như vậy khiến ông ta nổi trận lôi đình. Ông ta luồn tay ra sau lưng lấy một chiếc ô màu đen, sau đó mở nó ra. Một luồng khí đen từ bên trong chiếc ô bay ra, tấn công về hướng của đám người Lâm Thanh Âm.

Lâm Thanh Âm thậm chí còn không thèm quay đầu lại, cô giơ cánh tay ra, vung nhẹ một cái, luồng khí đen hung ác kia liền tiêu tan ngay trước mắt mọi người.

Mọi người: “...”

Chủ tiệm: “...”

Lâm Thanh Âm nhìn Trương Thất Đấu: “Đừng để ý đến ông ta, ngài nói tiếp đi.”

Trương Thất Đấu bị luồng khí hung tợn lúc nãy doạ cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lúc này ông ta còn chưa kịp hoàn hồn, thấy Lâm Thanh Âm lại hỏi mình, ông ta liền xấu hổ lau trán: “Tôi bị dọa đến mức quên mất tiêu rồi.”

Lâm Thanh Âm bất lực lắc đầu: “Thật ra thì năng lực xem tướng của ngài tốt đấy, nhưng mà gan thì hơi bé, không phải chỉ là một cái ô hỏng thôi sao, có gì đâu mà phải sợ?”

Trương Thất Đấu nhìn thấy mình bình yên vô sự, ngượng ngùng cười: “Là do tôi sợ bóng sợ gió rồi.”

Thấy Trương Thất Đấu không nói thêm điều gì nữa Lâm Thanh Âm lại quay sang nhìn Hàn Chính Phong. Hàn Chính Phong lúng túng xua tay nói: “Cái này tôi không rành, xem bói xem tướng tôi đều không hiểu rõ lắm.”

Vương Béo thì không cần hỏi đến nữa, ông ta chỉ có thể xem những thứ đơn giản, ngay cả Trương Thất Đấu cũng nhìn không ra chuyện gì, ông ta đương nhiên cũng không nhìn ra.

Mọi người đều không biết nên Lâm Thanh Âm liền tự mình nói: “Mọi người nhìn ấn đường của ông ta này, ngoài đỏ trong đen, chú ý nhìn vào những sọc ngang trên mặt của ông ta, đáng lẽ là ông ta đã chết ở cái năm 38 tuổi rồi. Nhưng mà ông ta lại sống sót và lại còn có dấu vết của sự phát tài, nhưng cái dấu vết này lại mang theo khí thế hung ác. Điều này cho thấy ông ta đã giết người đoạt mệnh nhằm che đậy số mệnh của bản thân, còn đồng thời cướp đoạt của cải của người ta nữa.” Lâm Thanh Âm nói xong liền quay đầu liếc nhìn chủ tiệm nói: “Ông thấy tôi nói có đúng không?”

Chủ tiệm sợ hãi nhìn Lâm Thanh Âm, đôi môi đen thẫm ấy nở một nụ cười âm u: “Không ngờ rằng cô còn trẻ mà nhãn lực tốt đấy.”

“Tôi không chỉ có nhãn lực tốt mà bản lĩnh cũng rất lớn.” Khóe miệng Lâm Thanh Âm nở một nụ cười giễu cợt: “Giết người đoạt mạng không có nghĩa là có thể bình yên thư thái mà sống, ngược lại sẽ kích thích tà khí trong cơ thể ông, khiến ông đau khổ tột cùng. Vậy nên ông nghĩ ra phương pháp đọat hồn chuyển sát, lợi dụng tâm lý hiếu kỳ của những chàng trai trẻ để bán những thứ đồ kỳ quái mới lạ, sau đó lợi dụng những món đồ đó cưỡng chế bắt giam linh hồn của họ, đợi lúc ông đau đớn không chịu nổi sẽ lợi dụng những linh hồn này hấp thụ tà khí trong cơ thể ông. Tôi nói không sai chứ?”

Chủ tiệm híp mắt lại nhìn Lâm Thanh Âm: “Tôi hiểu rồi, cô đến vì thằng nhóc hôm trước đúng chứ? Đáng tiếc là đã quá trễ rồi, nó đã hồn phi phách tán rồi.”

Ngụy Thành - người nãy giờ vẫn đang đứng ở phía sau, lúc này mắt chợt đỏ lên, rít lên muốn xông tới đánh chết tên chủ tiệm. Vương Béo không cần Lâm Thanh Âm sai bảo liền tiến về phía trước ôm ghì lấy Ngụy Thành, nói ở bên tai của anh ta: “Ngụy tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, hãy tin tưởng đại sư nhỏ của chúng tôi. Đại sư nhỏ đã nói linh hồn của con trai anh không sao là không sao mà!”

Ngụy Thành thở hồng hộc nhìn chủ tiệm, nhưng cũng nghe lời không vùng vẫy nữa.

“Ông lừa người khác thì được chứ đừng hòng qua mặt được tôi!” Lâm Thanh Âm bước lên phía trước, đặt tay lên tủ kính trước mặt ông ta, ung dung nói: “Ông muốn tự mình giao cây quạt ra hay để tôi ra tay?”

Chủ tiệm nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Âm một hồi, có vẻ như là đang đánh giá thực lực của cô, tay trái lấy chiếc quạt trong túi áo ra với vẻ không tình nguyện cho lắm.

Vương Béo không nhịn được nhón chân lên, muốn nhìn thử xem chiếc quạt đó trông như thế nào. Nhưng vào chính lúc này, chủ tiệm móc từ trong túi áo bên phải một dải bùa và quăng chúng ra, giống như tiên nữ rải hoa trong không trung, có những lá bùa chưa kịp rơi xuống đã bung nở thành những bông hoa lửa.

Vương Béo nhìn thấy thế liền bị dọa tới nỗi mặt mày trắng bệch, vô thức đưa tay ra như muốn kéo đại sư nhỏ ra ngoài. (ủng hộ truyện trên app tyt)

Lâm Thanh Âm vẫn như cũ, thong thả giơ tay ra chụm lại, toàn bộ những cái lá bùa đó đều bay vào trong tay của cô, ngay cả những lá bùa bừng lửa trước đó cũng đều tự tắt lửa.

Sau khi tất cả những lá bùa đó rơi vào trong tay mình, Lâm Thanh Âm phát hiện ra những lá bùa này đều là loại bù cấp cực kỳ thấp, ngay cả linh khí cũng không cần dùng, là cái loại mà vừa bay ra liền kích hoạt, vô cùng phù hợp cho người bình thường không có tu vi sử dụng.

Lâm Thanh Âm cầm đống bùa đó đưa cho Trương Thất Đấu và Hàn Chính Phong: “Cái thứ đồ chơi này vẫn còn dùng được, hai người có cần không?”

Trương Thất Đấu và Hàn Chính Phong nhìn không chớp mắt đống bùa dày cộp đó, vô thức nuốt nước bọt: “Lâm đại sư, loại búa này là đồ tốt vô cùng quý giá, có tiền còn không mua được. Lúc đi xem phong thủy, đụng phải những nơi nguy hiểm đáng sợ, những lá bùa này có thể sẽ có ích.”

Vương Béo ở bên cạnh không khỏi “Chậc” một tiếng, các người nghĩ rằng Lâm đại sư cần dùng mấy thứ đồ đó sao? Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì, đại sư nhỏ tùy ý ném vài cục đá cũng có tác dụng hơn đống giấy rách này, bảo hai người cầm lấy thì cứ cầm lấy đi.”

Trương Thất Đấu và Hàn Chính Phong nghĩ rằng khả năng của Lâm Thanh Âm lợi hại hơn nhiều so với đống bùa đó, vì vậy hai người cũng không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy những lá bùa. Hai người giấu đi, chia ra anh một xấp, tôi một xấp. Đến khi cất gọn đống bùa đi thì hai người đều có chút xấu hổ cười cười, đi theo Lâm đại sư không chỉ được mở mang tầm mắt mà còn được chia chiến lợi phẩm nữa, tuyệt vời đến nỗi họ không muốn về nhà nữa luôn.

Chủ tiệm ngẩn người nhìn đống bùa tích góp bao nhiêu năm lại lọt vào tay người khác một cách dễ dàng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. Cả đời ông ta dựa vào bàn tay đầy vết nhơ này mà tích góp được không ít bảo bối, nhưng tại sao hôm nay những bảo vật này lại không phát huy tác dụng vậy?

Con nhóc này thật khó đối phó!

Lâm Thanh Âm nhìn người bán hàng đứng ở quầy mặt mũi tối sầm lại, sốt ruột hỏi: “Còn đồ gì chưa lấy ra thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa có được không vậy? Lát nữa tôi còn phải về nhà ăn cơm nữa!”

Nhìn thấy bộ dạng không kiêng nể gì của Lâm Thanh Âm, cuối cùng trên mặt chủ tiệm cũng hiện lên một tia sợ hãi. Ông ta không ngờ sau khi bản thân thoát khỏi cửa tử một lần lại còn gặp phải một ca khó nhằn như vậy.

Chủ tiệm lùi lại mấy bước, ngay khi mọi người nghĩ rằng ông ta sẽ chạy trốn liền thấy ông ta lấy từ đâu ra một lá cờ nhỏ màu đen và ném nó ra ngoài, vừa hay rớt ngay xuống bên cạnh chân Lâm Thanh Âm.

Đám người Vương Béo cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi chóng mặt. Khi bọn họ nhìn thấy rõ tình hình xung quanh, sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này bọn họ đang ở một vùng đất hoang vu tràn ngập sát khí, trời đỏ đất đen, xung quanh rải rác những tàn dư linh hồn, cách đó không xa là một ngọn lửa cháy hừng hực.

Ngụy Thành nhìn thấy cảnh này thì ngây người, không hiểu vì sao đột nhiên xung quanh lại thay đổi, nếu không phải nhìn thấy mấy vị đại sư đứng bên cạnh, anh ta nhất định đã sợ hãi khóc rống lên rồi.

Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu nơm nớp lo sợ ôm lấy nhau, từng lỗ chân lông trên người đều tràn ngập tuyệt vọng, hai người đã làm thầy phong thủy nhiều năm như vậy đương nhiên biết mình đã rơi vào trong trận pháp. Loại trận pháp này có thể sánh với trận pháp khó phá giải nhất ở thực tại. Nếu không tìm được mắt trận, sẽ khiến trời đất nơi đây bị hủy diệt, không thể ra ngoài, còn có khả năng đụng phải cơ quan khác nữa, đến lúc đó nói không chừng chết càng thảm hơn.

Cứ ngồi bó tay chịu chết thì không ổn, sát khí và tàn dư linh hồn trong trận pháp này là những sự tồn tại rất nguy hiểm đối với họ. Nếu ở đây lâu, họ có thể trở thành những vong linh trong trận pháp này, cũng không biết được tên chủ tiệm đó ở đâu nhặt được cái thứ đồ gian ác này nữa.

Ngay khi hai người này đều tuyệt vọng muốn khóc, Lâm Thanh Âm giơ chân tùy ý giẫm lên mặt đất đen như mực, thế giới trước mắt cô lập tức mở ra một vết nứt lớn, toàn bộ khung cảnh đen tối trong nháy mắt sụp đổ tan tành. Mọi người phát hiện bọn họ vẫn như cũ yên ổn đứng trong cửa tiệm nhỏ, hoàn toàn chẳng còn ngọn lửa hay dã quỷ gì nữa.

“Trận pháp này rởm quá, trông giả thật!” Vương Béo chán ghét lắc đầu: “Đại sư nhỏ, tôi cảm thấy trận pháp này thua xa cái ở Trúc Hải, chẳng chân thực chút nào.”

Lâm Thanh Âm gật đầu: “Tôi cũng thấy như vậy, hơn nữa còn không bền, vừa giẫm một cái đã hỏng rồi!" Cô nhấc chân vân vê lá cờ đen, là cờ vốn dĩ đã rách nát liền biến thành mấy mảnh vải vụn, ước chừng là muốn vá cũng vá không nổi.

Lão chủ tiệm đang cuống cuồng thu dọn đồ đạc nhất thời bị chuyện xảy ra bất thình lình này dọa cho sững sờ, không kịp phản ứng lại. Lâm Thanh Âm bước tới, phủi hết âm khí dính trên người đi, nhẹ giọng hỏi: “Chơi với ông nguyên buổi như vậy chắc cũng được rồi nhỉ? Ông tự giao cây quạt ra hay để tôi cướp đây?”

Nghe vậy, Vương Béo vội vàng nhìn bốn góc tường xem có camera hay gì không, chữ "cướp" này không thể nói bừa được, chú cảnh sát sẽ không hài lòng đâu!

Chủ tiệm nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt sợ hãi, cái năm ông ta bốn mươi tuổi cùng đường bí lối ấy, tìm ra được phương pháp độc ác này, chính là dựa vào thủ đoạn tàn ác này mà hơn 20 năm rồi ông ta hãm hại người khác vô cùng thuận lợi, tích góp được một cỗ bảo bối không phải dạng vừa. Vậy mà không ngờ hôm nay những bảo vật dưới đáy rương này đều mất đi hiệu lực, không cái nào dùng được.

Nhìn thấy Lâm Thanh Âm đang muốn đi tới chỗ mình, chủ tiệm đứng dậy, đột nhiên mở rèm và nhảy tót vào phòng trong. Lâm Thanh Âm giải phóng thần thức của mình để khóa chặt cơ thể ông ta. Ngón tay khẽ động dệt một tấm lưới linh hồn bao phủ ông ta , sau đó cô quay lại nói với những người khác: “Mọi người đợi ở đây nhé, tôi đi đòi ông ta cái quạt.”

Lâm Thanh Âm quay người đi vào bên trong quầy, mở rèm cửa và bước vào phòng trong. Lúc này, chủ tiệm đứng bất động ở phía sau cửa phòng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lâm Thanh Âm. Thủ đoạn tà ác ông ta học cả một đời cũng không có cái nào khiến người ta bất động như vậy, ông ta cho rằng Lâm Thanh Âm đáng sợ hơn ông ta rất nhiều.

Lâm Thanh Âm rút chiếc quạt từ trong tay ông ta ra, dùng thần thức thăm dò một hồi thì thấy, ngoài linh hồn của Ngụy Hâm ra, còn có bốn linh hồn khác, nhưng may mắn là họ đều còn sống, có lẽ rời khỏi cơ thể chưa đến 7 ngày.

Trong mắt Lâm Thanh Âm hiện lên một tia tức giận: “Vì muốn đổi mạng, ông lại sát hại nhiều người như vậy, thiên lôi có giáng sấm xuống đầu ông cũng còn quá nhẹ!”

Chủ tiệm trên mặt lộ ra vẻ oán hận: “Cái loại có số mạng tốt như các người làm sao cảm nhận được nỗi đau khổ của tụi tao. Vừa sinh ra đã khắc cha khắc mẹ, cả gia đình đều chết hết. Tao lớn lên bằng cách ăn xin sống qua ngày, vậy mà ngày nào cũng phải chịu sự khinh bỉ và nhục mạ của người khác. Dựa vào đâu mà tao không được nghĩ cho bản thân mình, dựa vào đâu mà tao phải chịu đựng như vậy? Nếu số mệnh đã không tốt thì tao sẽ cải mệnh, những người vì vậy mà chết chỉ cho thấy rằng số mệnh họ không tốt bằng tao, liên quan gì đến tao chứ?”

Lâm Thanh Âm không muốn lãng phí nước bọt với loại người này, cô đưa tay kéo số mệnh được thay đổi do đoạt mạng người khác của chủ tiệm ra khỏi người ông ta, búng tay một cái nhẹ liền khiến nó tiêu tan trong không khí. Không có số mệnh của người khác che chở, trên mặt chủ tiệm lập tức lộ ra dấu hiệu tử vong.

“Mày rốt cuộc loại người gì vậy?” Chủ tiệm không cam tâm nhìn Lâm Thanh Âm: “Mày lo chuyện bao đồng nhiều vậy không sợ chết sao?”

Lâm Thanh Âm cười với ông ta: “Cái khả năng này của ông chẳng là cái thá gì hết, đánh cũng không đánh lại tôi, dùng trận pháp cũng không vây hãm được tôi, tôi có gì mà phải sợ chứ!”

Chủ tiệm nghe thấy lời Lâm Thanh Âm nói, hai mắt tối sầm lại, cổ họng có cảm giác tanh tưởi, một ngụm máu phun ra, trong miệng tràn ngập vị tanh ngọt.

Con nhóc chết tiệt này thật làm người ta tức ói máu mà!

***

Lâm Thanh Âm đặt chiếc quạt mà cô lấy được từ tên chủ tiệm vào túi áo khoác, vươn tay lấy chiếc túi xách từ tay ông ta. Bên trong đồ đạc lộn xộn, toàn là khí đen tà ác, không có đồ gì hay ho. Nếu đây là thế giới tu tiên trong quá khứ, chủ tiệm này nhất định là một tà tu đích thực.

Bóp một cái thần chú liệt diễm trong tay, một chùm lửa từ trong lòng bàn tay của Lâm Thanh Âm bốc lên, rơi xuống túi xách của chủ tiệm, trong nháy mắt tất cả đồ đạc trong túi bị thiêu rụi sạch sẽ, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Lâm Thanh Âm nhìn ngọn lửa trong tay, mỉm cười: “Ông có biết tại sao tránh người khác mà không tránh ông không?”

Vẻ mặt chủ tiệm khiếp sợ, ông ta điên cuồng lắc đầu, bị dọa tới mức không phát ra âm thanh gì. Ông ta biết rõ cái nguyên tắc này hơn bất kỳ ai, bởi vì đó cũng là cách ông ta đối phó với những người biết bí mật của mình.

Lâm Thanh Âm thu hồi linh khí trói buộc chủ tiệm lại, trên mặt nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Đồ tôi lấy được rồi, tạm biệt nhé!”

Vương Béo và những người khác thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Thanh Âm bình an vô sự đi ra, họ thực sự sợ chủ tiệm sẽ nổi điên và làm hại đến Lâm Thanh Âm. Ngụy Thành căng thẳng tiến lên một bước, thấp thỏm lo âu hỏi: “Đại sư, linh hồn của con trai tôi lấy được chưa?”

Lâm Thanh Âm vỗ vỗ chiếc quạt trong túi: “Yên tâm, ở đây.”

Ngụy Thành nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thấy bản thân đã sợ đến mức hai chân nhũn như chi chi rồi, mềm oặt dựa vào người Vương Béo nói: “Lấy được là tốt rồi, lấy được là tốt rồi.”

Thấy chủ tiệm không bước ra ngoài, Trương Thất Đấu hơi lo lắng liếc nhìn phòng trong bị bức màn ngăn lại: “Lâm đại sư, chủ tiệm sao rồi?”

“Mặc kệ ông ta đi.” Lâm Thanh Âm nói: “Chúng ta mau trở lại bệnh viện thôi , trời sắp mưa rồi!”

Mưa? Một đám người ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Âm, mặc dù mười ngày qua nhiệt độ tăng lên rất nhanh, nhưng mà mưa thì chắc không có đâu, dự báo thời tiết đâu có nói gì đâu!

Nếu Lâm Thanh Âm nói phải nhanh chóng rời đi, những người khác không quan tâm đến việc chủ tiệm ra sao nữa, chỉ có Ngụy Thành đang nghĩ đến việc sau này tìm người tra cứu lý lịch của tên chủ tiệm này, tốt nhất là tra ra được bằng chứng ông ta giết người, nếu không thì không nuốt nổi cục tức này.

Mấy người rời khỏi cửa tiệm đi đến ven đường, Lâm Thanh Âm nhìn sắc trời đang tối dần, nở nụ cười nhàn nhạt: “Chú, lái xe về phía đầu hẻm đi.”

“Được thôi!” Vương Béo cùng Lâm Thanh Âm nán lại hồi lâu, biết cô chắc là lại đoán ra được cái gì rồi, không chút do dự quay đầu xe lại, lúc này sắc trời đột nhiên tối sầm lại, một tia sét thật lớn từ trên trời giáng xuống, vang dội ầm ầm, sau đó những hạt mưa lách tách rơi xuống.

Ngụy Thành bị tiếng sấm làm cho giật mình, vươn đầu nhìn ngoài cửa sổ, có chút khó hiểu hỏi: “Chưa tới Tết mà sao lại có mưa?”

Hàn Chính Phong dùng cánh tay đụng vào người Trương Thất Đấu: “Ông biết bấm quẻ bói thời tiết không?”

Trương Thất Đấu cười khổ nói: “Mưa lớn vào mùa đông? Tôi không đoán ra được!”

Xe chạy đến đầu ngõ không ra được, không biết từ đâu xuất hiện nhiều người ngay cả mưa cũng không thèm trú mà tụ lại hóng chuyện thế kia. Ngụy Thành lo lắng linh hồn của con trai còn chưa trở về cơ thể, trong lòng hơi sốt ruột: “Đại sư, chúng ta đi đường khác đi.”

Lâm Thanh Âm lấy một chiếc ô từ ghế phụ ra, quay người đưa cho Ngụy Thành, hất cằm nói: “Anh đi xuống xem thử đi rồi chúng ta đi.”

Ngụy Thành đè nén sự sốt ruột trong lòng cầm lấy ô, anh ta hoàn toàn không có ý định xem trò vui. Nhưng trong số những người này, Lâm Thanh Âm là lớn nhất, vì tính mạng của con trai mình, anh ta không thể nói không, chỉ có thể xuống xe với vẻ mặt chán nản.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, rất nhiều người hóng chuyện không chịu nổi nữa ôm đầu bỏ chạy, Ngụy Thành nhường đường cho họ. Ngụy Thành tay cầm ô đi tới, chợt phát hiện một người nằm trên mặt đất, quần áo mặc trên người giống như là chủ tiệm của cửa hàng nhỏ vừa rồi. Hắn chạy nhanh hai bước đi tới xem thử, quả nhiên chủ tiệm đang ngửa mặt nằm đó, trên đầu cháy sém, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trời, dáng vẻ chết không nhắm mắt.

Chủ tiệm chết rồi? Anh ta không cần tìm người thu thập chứng cứ về vụ giết người của chủ tiệm nữa sao?

Ngụy Thành sững sờ nhìn thi thể của chủ quán, lúc này tiếng xì xào bàn tán của mấy người đứng ngoài cửa tiệm trú mưa hóng chuyện truyền đến tai hắn.

“Người này hồi nãy bị sét đánh chết à?”

“Haiz, vừa rồi tôi đang ngồi ăn kẹo hồ lô, đúng lúc nhìn thấy người này lao đi như tên trộm, vừa đi đến ngã tư này thì tia sét đó giáng xuống trúng ngay người ông ta.”

“Cũng chuẩn quá đi! Mọi người nhìn xem cây đa cổ thụ bên cạnh ông ta chẳng bị sao hết.”

“Có ai gọi xe cấp cứu chưa?”

“Gọi rồi, nhưng tôi đoán là chẳng có tác dụng gì đâu!”

“...”

Những lời tiếp theo đã không còn quan trọng nữa, tâm trạng Ngụy Thành trong nháy mắt nhẹ nhõm đi mấy phần, cầm ô đi về phía xe.

Bên ngoài mưa rất lớn, Hàn Chính Phong nhìn không rõ tình hình trên đường, thấy Ngụy Thành sắc mặt thoải mái trở về, không khỏi hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngụy Thành nhịn không được cười ra tiếng: “Cái tên chủ tiệm hại người khi nãy bị sét đánh chết rồi!”

Ngụy Thành đắm chìm trong sự sảng khoái của sự trả thù, trong khi Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu đồng loạt nhìn về phía Lâm Thanh Âm.

Lâm Thanh Âm như nhìn thấy được ánh mắt của hai người, nhẹ nhàng nói: “Ông ta là một kẻ nên chết từ lâu rồi, vì ông ta cưỡng ép dùng sinh mệnh của người khác để ngăn chặn điều đó nên mới thoát nạn. Bây giờ thứ ông ta sử dụng để chặn mệnh đã không còn nữa, ông trời đương nhiên phải thu thập ông ta rồi.”

Hàn Chính Phong nghe vậy vui vẻ búng ngón tay, cười nói: “Ông trời vì muốn dùng sét đánh chết ông ta mà đổ mưa lớn kèm theo sấm sét đùng đùng vào ngày mùa đông như thế này, người này cũng xem như đáng rồi.”

Mưa tạnh rất nhanh. Khi Vương Béo lái xe vào bệnh viện thì mưa đã tạnh rồi, không khí vẩn đục ban nãy bị mưa gột rửa, khiến người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu hơn.

Vợ Ngụy Thành lo lắng bất an đợi ở trong phòng bệnh, nghe thấy giọng Ngụy Thành từ bên ngoài phòng bệnh, vội vàng tiến lên đón tiếp, nắm chặt bàn tay đã trắng bệch, lại hỏi: “Sao rồi?”

Ngụy Thành gật đầu với vợ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không giấu được: “Để đại sư vào trước rồi nói tiếp.”

Đem linh hồn trở về thì những chuyện khác liền trở nên thuận lợi hơn nhiều. Lâm Thanh Âm đưa thần thức của mình vào trong cây quạt, dùng linh khí dẫn linh hồn của Ngụy Hâm ra ngoài, đưa vào trong cơ thể là xong.

Ngụy Thành ở phía sau vừa đóng cửa lại, liền nghe thấy Vương Béo từ phòng bệnh bên trong kêu lên: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, mở mắt rồi.”

Hai vợ chồng không cần nói gì thêm nữa, chạy thật nhanh tới, vừa lúc nhìn thấy Ngụy Hâm vẻ mặt ngơ ngác nhìn bốn người xa lạ vây xung quanh mình.

Những người này là ai vậy?

***

Ngụy Hâm không giống Trần Khải Nhuận, người đã bị đập đầu và làm phẫu thuật não. Trong mắt bác sĩ, cậu ta vô duyên vô cớ ngất xỉu, tất cả các kết quả kiểm tra đều bình thường, như thể cậu ta đã ngủ thiếp đi vậy.

Sau khi Ngụy Hâm tỉnh dậy, bác sĩ kiểm tra như thường lệ rồi đem dụng cụ đi khử trùng. Ngụy Hâm sờ sờ dấu vết từng sử dụng mặt nạ dưỡng khí trên mặt, thở phào nhẹ nhõm: “Trời đất ơi, con mới nằm mơ thấy một giấc mộng đáng sợ, mơ thấy bản thân bị nhốt ở một nơi tối tăm lạnh lẽo, bên trong không có gì cả. Chính là kiểu kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, làm con suýt chút nữa thì phát điên rồi.”

Ngụy Thành nghe xong tức giận giơ tay lên muốn đánh cho Ngụy Hâm một phát, nhưng nhìn thấy gương mặt gầy đi trông thấy của con trai thì lại không nỡ xuống tay, sợ đánh con một cái nó lại ngất đi mất. Vì thế chỉ đành oán giận búng một cái vào trán của thằng bé, ném cái vòng thạch anh vào trong lòng của nó và nói: “Con nặn máu vào cái này hả?”

Ngụy Hâm lúng ta lúng túng nhặt món đồ trong lòng lên nói: “Bố, sao bố lục đồ của con? Đây là quà con định tặng sinh nhật bạn mà.”

“Lại còn quà sinh nhật nữa, chỉ vì cái thứ đồ chơi đó mà con suýt thì mất mạng luôn rồi đó có biết không hả?” Ngụy Thành trừng mắt tức giận: “Mau nói thật cho ba nghe đi.”

Ngụy Hâm dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, ngày thường cũng khá ngoan ngoãn, thấy bố tức giận cũng không dám giấu giếm gì nữa, thành thật thú nhận: “Hôm đó con đi dạo phố có vào một cửa tiệm. Thật ra thì đồ đạc trong đó có hơi lỗi thời, con chẳng nhìn trúng cái gì cả. Đang chuẩn bị rời đi thì ông chủ tiệm gọi con lại, hỏi con có phải muốn tặng quà cho bạn gái không. Ông ta nói mình có một chiếc dây chuyền hình hoa đào, chỉ cần chích đầu ngón tay, nhỏ vào chiếc vòng thạch anh ấy một giọt máu, đợi chiếc vòng thạch anh ấy chuyển sang màu hồng là có thể tặng nó cho người con gái mà con thích.”

Ngụy Hâm hơi chột dạ nhìn về phía ba của mình, vô cùng yếu ớt giải thích: “Thật ra thì con cũng không tin, chỉ là cảm thấy thú vị nên muốn thử chút thôi.”

“Sau này không được phép nặn máu ở chỗ linh tinh nữa, nghe chưa hả?” Ngụy Thành nghiêm mặt nhìn Ngụy Hâm. Khi quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Âm thì trên mặt tràn đầy ý cười: “Đại sư, cô pháp lực uyên thâm, có thể cho tôi một cái lá bùa hộ mệnh hay mấy cái đại loại như vậy được không? Thằng con trai của tôi nó báo quá trời báo rồi, lần này suýt chút nữa dọa tôi sợ mất nửa cái mạng, tôi không muốn trải qua chuyện như thế này lần nữa được đâu.”

Lâm Thanh Âm cười cười: “Thực ra thì số mệnh của con trai ông cũng được lắm đó, nếu không thì tên chủ tiệm đó cũng không nhìn trúng cậu ta. Nhưng mà linh hồn rời cơ thể lâu như vậy rồi, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Chỉ là trong tay tôi thì số bùa đã khắc dùng hết mất rồi. Tôi sẽ khắc lên viên đá cho cậu ta đeo trước, nhưng mà công lực có lẽ sẽ thấp hơn một chút.”

Vợ của Ngụy Thành, Dương Nhiễm Nhiễm tháo một cái mặt dây chuyền ngọc bích hình giọt nước trên cổ xuống, nói: “Đại sư, cô xem cái này có dùng được không?”

Lâm Thanh Âm giải phóng thần thức để cảm nhận linh khí ở bên trong, gật đầu với vẻ vô cùng hài lòng: “Linh khí trong miếng ngọc này vừa đủ rồi. Đương nhiên là có thể dùng để làm bùa rồi.”

Dương Nhiễm Nhiễm vội cười nói: “Đây là tôi mua từ cửa hàng của bạn tôi, nếu đại sư thích loại ngọc như thế này thì để ngày mai tôi cùng cô đi mua, tôi có thẻ hội viên, được giảm 20% lận đó!”

Giảm 20%? Lâm Thanh Âm tính toán một hồi, lộ ra một nụ cười vui vẻ, nếu mà mua nhiều một chút không phải là tiết kiệm được mấy trăm ngàn rồi sao?

Chương kế tiếp