Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 76 (Bắt trùng)
Từ Diễm Kiều xem Lâm Thanh Âm là ân nhân vì đã cứu con trai mình, cầm điện thoại di động đi ra ngoài chuẩn bị quà trả lễ. Mười phút sau, bà ta tươi cười trở về, nói với Lâm Thanh Âm: "Lâm đại sư, hải sản có hơi nhiều, tôi sẽ bảo người mang trực tiếp đến biệt thự của cô.”

Lâm Thanh Âm cũng cảm thấy ở đây có quá nhiều người ra vào nên cầm nhiều đồ theo sẽ không tốt, cho nên cô chờ Trần Đại Hằng chuyển ba triệu qua rồi sẽ rời khỏi bệnh viện. Về đến biệt thự không bao lâu, xe Từ Diễm Kiều phái đến đưa quà cũng tới, Lâm Thanh Âm nhìn thấy xe chất đầy đồ thì có chút sững sờ, quả thật có hơi nhiều quá rồi.

Cua, tôm biển, tôm hùm trong thùng đều được chuyển ra ngoài, cũng may tủ lạnh trong biệt thự là loại nổi tiếng với chức năng giữ tươi nên chỉ cần nhét vào là được. Ngoài ra còn có các loại tôm cá ở biển sâu, vừa nhìn là biết loại đặc biệt đắt tiền. Không những vậy còn có các loại thịt bò, thịt cừu, rau dưa hoa quả đều có đầy đủ hết, chất đầy cả hai tủ lạnh trong bếp. Từ Diễm Kiều chắc chắn đã chuẩn bị quà này từ lâu, đồ này đủ để cả đại gia đình chuẩn bị cho dịp Tết Nguyên đán.

Không thể mang hết đồ trở về nên Lâm Thanh Âm dứt khoát quyết định đón năm mới ở Cầm Đảo, dù sao đồ đạc ở đây cũng đầy đủ. Hơn nữa biệt thự còn có hệ thống sưởi ấm, vừa rộng rãi lại thoải mái, huống hồ phong thủy nơi này sau khi sửa lại linh khí cũng tốt hơn nơi khác.

Vương Béo được mời ở lại đón năm mới, còn Hàn Chính Phong cùng Trương Thất Đấu chậm rãi mở điện thoại đặt vé máy bay, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, đúng lúc hết vé máy bay. Lâm Thanh Âm nhìn ánh mắt đáng thương của hai người, bất đắc dĩ gãi trán: "Hai người không đón Tết cùng gia đình thì có sao không?”

Trương Thất Đấu vẫy tay một cái: "Không sao, nhà tôi đông người nên rất náo nhiệt, thiếu tôi cũng không sao.”

Hàn Chính Phong cười híp mắt nói: "Người nhà tôi đã ra nước ngoài nghỉ mát, tôi trở về cũng không có gì để làm, chi bằng ở lại giúp hai người chuẩn bị cơm tất niên. Thật ra tôi cùng biết nấu ăn, nhất là hải sản, ai thử qua cũng nói là không tệ.”

Lâm Thanh Âm lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi, hai người ở lại cùng ăn Tết đi!”

Nghe được những lời này, Hàn Chính Phong âm thầm siết chặt nắm đấm để động viên tinh thần cho mình một chút, khả năng quan sát của ông ta rất tốt, chỉ một câu nói đã đánh trúng điểm yếu của Lâm đại sư.

Nếu muốn ở lại đón năm mới thì phải dọn dẹp biệt thự một chút. Vương Béo cùng Trương Thất Đấu tháo ga trải giường và vỏ chăn trong tất cả các phòng rồi bỏ vào máy giặt, máy giặt trong biệt thự cũng có chức năng sấy khô nên giặt xong là có thể sử dụng ngay. Hàn Chính Phong vừa hát ngân nga vừa dùng máy hút bụi quét dọn sạch sẽ tất cả các phòng. Sau đó lau sàn nhà, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng trông ông ta vô cùng vui vẻ.

Lâm Thanh Âm lấy điện thoại ở trong phòng khách gọi cho cha mẹ. Lâm Húc mới từ nhà mẹ vợ trở về, nghe con gái kiếm được một căn biệt thự ở Cầm Đảo muốn bọn họ cùng đến đó đón năm mới, liền vui vẻ nói: "Được!"

Nhà bà ngoại Lâm Thanh Âm nhiều người, năm mới tất cả đều trở về thì không đủ chỗ ở. Cho nên hàng năm nhà Lâm Thanh Âm sẽ về trước vài ngày, thuận tiện giao luôn hàng Tết.

Mà ông bà nội của Lâm Thanh Âm thật ra đều là người ở đây, nhưng hai ông bà già rất thích được nịnh hót, bởi vì điều kiện nhà Lâm Thanh Âm rất nghèo nên luôn bị họ coi thường. Nếu Lâm Húc cho tiền họ nói không chừng chỉ đổi lấy một tiếng hừ, những lúc khác thật sự là ngay cả cái liếc mắt cũng lười cho. Lúc năm mới, tới đây gõ cửa nửa ngày cũng không ra mở.

Dưới ảnh hưởng của cha mẹ, anh chị em Lâm Húc cũng có thái độ này, ông cũng đã sớm lạnh lòng với người nhà của mình. Ngoại trừ mỗi tháng gửi tiền phụng dưỡng năm trăm tệ, ông chưa từng tiếp xúc với họ.

Dù sao một nhà ba người đón năm mới đi đâu cũng giống nhau, đổi địa điểm đón năm mới tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.

Sau khi Lâm Húc tắt điện thoại thì nói chuyện với vợ, hai vợ chồng dán thông báo nghỉ lễ ở cửa siêu thị rồi phát quà tết cho nhân viên thu ngân, sau đó khóa cửa siêu thị, lái chiếc xe Ngũ Lăng Hồng Quang của bọn họ đến thẳng Cầm Đảo.

Vị trí của khu biệt thự không tệ, hơn nữa Lâm Thanh Âm tự mình bố trí trận pháp phong thủy nên linh khí ở đây so với chỗ khác nồng đậm hơn, ở chỗ này tu luyện có thể hiệu quả gấp đôi.

Vì là phòng riêng nên khi bố trí trận pháp cô cũng không tiếc gì, Lâm Thanh Âm dùng tất cả số ngọc mình mang theo để bố trí trận pháp tụ linh, có linh khí của biển bổ sung kết hợp cùng phong thủy của khu biệt thự, chỉ cần không hủy trận pháp này thì vẫn có thể dùng tiếp được.

Sau khi bố trí trận pháp, Lâm Thanh Âm dán một tờ giấy ở trên cửa "Xin đừng quấy rầy", sau đó đóng cửa phòng bắt đầu tu luyện. Cảm nhận được linh khí dâng trào trong phòng, Lâm Thanh Âm buông bỏ sự kiềm chế của kinh mạch, điên cuồng hấp thu năng lượng trong không khí.

Linh khí trong tụ linh giảm đi nhanh chóng, nhưng cùng lúc đó linh khí trong biển lại không ngừng bổ sung, Lâm Thanh Âm vận chuyển tâm pháp một cách thuần thục, dùng linh khí hết lần này đến lần khác rửa sạch kinh mạch của mình. Lúc Lâm Thanh Âm mở mắt là vào sáng hôm sau, cô đã đạt đến trạng thái đỉnh cao của thời kỳ Luyện khí, chờ đến khi tìm được chỗ khác đủ linh khí hơn sẽ làm trận pháp mới.

Sau khi ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, lúc Lâm Thanh Âm từ trong phòng đi ra thì điểm tâm đã được dọn sẵn trên bàn. Hai vợ chồng Lâm Húc, Vương Béo cùng Hàn Chính Phong, Trương Thất Đấu đang say sưa cùng nhau nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có chút nào xa lạ. Thấy Lâm Thanh Âm đi xuống, Trịnh Quang Yến kéo chiếc ghế bên cạnh ra, khuôn mặt đầy đặn nhìn con gái nói: "Tối hôm qua lúc chúng ta đến con đã nghỉ ngơi, có phải quá mệt mỏi mới ngủ lâu như vậy không?"

Lâm Thanh Âm mỉm cười đi tới: "Không có, con chỉ ngẫm lại kinh nghiệm xem bói gần đây của mình.”

Trịnh Quang Yến cầm lấy một cái bánh bao thịt ra khỏi nồi đưa cho Lâm Thanh Âm, bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, ngày hôm qua lúc chúng ta tới con nói không cần mang theo cái gì, ở đây đã có hết rồi. Nhưng mà mẹ nghĩ có một thứ chắc chắn không có, cho nên cố ý mang đến!"

Trong lòng Lâm Thanh Âm bỗng có một dự cảm không lành, không đợi Trịnh Quang Yến nói ra đáp án đã đột ngột đứng dậy chạy ra phòng khách. Chỉ thấy trên sô pha đặt một cái cặp sách thật lớn, bởi vì bên trong nhét quá đầy nên không thể kéo khóa được, lộ ra một quyển lại một quyển vở bài tập.

Lâm Thanh Âm: "!!!”

Thật đúng là mẹ ruột của con!

Lúc nãy Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu đã thấy chiếc cặp sách kia nên cũng ngầm hiểu không nên nói gì, nhưng ánh mắt họ nhìn về phía Lâm Thanh Âm tràn ngập sự đồng cảm. Hàn Chính Phong cảm thấy bản thân thật may mắn khi đã sống sót qua những năm tháng cấp ba khó khăn. Trương Thất Đấu thì khác, ông ta chưa từng học cấp ba, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua nhiều sách bài tập như vậy.

Ăn cơm xong, Vương Béo mới vừa pha trà thì điện thoại di động reo lên, mở lên thì ra là Trần Đại Hằng gọi đến. Vương Béo hỏi tình huống của Trần Khải Nhuận, Trần Đại Hằng vui vẻ nói: "Thật sự rất cảm ơn Lâm đại sư, Khải Nhuận đã có một số kết quả kiểm tra, tất cả đều rất tốt. Sáng nay bác sĩ đã đồng ý cho nó ăn chút thức ăn lỏng, nó ăn một hơi hết chén cháo còn cảm thấy không đủ no. Nhưng chúng tôi cũng không dám cho ăn tiếp, bác sĩ nói phải làm từng bước một để dạ dày thích ứng từ từ.”

Sau khi nói về hoàn cảnh của con trai mình, Trần Đại Hằng lại nói đến mục đích mình gọi cuộc điện thoại này: "Thật ra tôi gọi cuộc điện thoại này giùm cho một người bạn, con trai ông ta ba ngày trước cùng bạn học đi chơi, về đến nhà liền hôn mê, đưa đến bệnh viện lại không tìm ra vấn đề gì. Tôi đoán có phải con trai ông ta cũng là bị mất hồn hay không?"

Vương Béo nói: "Đợi một chút", sau đó đem chuyện Trần Đại Hằng kể lại cho Lâm Thanh Âm.

Lâm Thanh Âm đang cầm chén trà lười biếng phơi nắng hỏi: "Hỏi thử ông ấy có biết ngày sinh của đứa bé đó không?”

Cha của đứa bé kia ở ngay bên cạnh Trần Đại Hằng, vội vàng báo ngày sinh của con trai mình, Lâm Thanh Âm tính toán một chút nói: "Nó đúng là đã ở trong tình trạng hồn lìa khỏi xác, nhưng so với Trần Khải Nhuận rắc rối hơn nhiều.”

Vương Béo có chút rầu rĩ vuốt vuốt khuôn mặt mập mạp của mình, trước kia ông cho rằng phạm vi làm việc của đại sư chính là xem bói, điểm âm huyệt, xem phong thủy, không nghĩ tới bây giờ chuyện mất hồn cũng làm.

“Đại sư nhỏ, chúng ta có nhận việc này hay không?”

Lâm Thanh Âm dùng ngón cái gãi gãi trán, cẩn thận quay đầu về phía Trịnh Quang Yến đang thay quần áo chuẩn bị đi tản bộ bên bờ biển, nhỏ giọng nói: "Nhận, dù sao cũng tốt hơn ở nhà làm bài tập!"

Hàn Chính Phong nhớ lại nỗi sợ hãi bị bài tập trên trường chi phối, âm thầm giơ ngón tay cái ra đồng ý với quyết định của Lâm Thanh Âm. Thật ra năm đó ông ta cũng muốn vứt bỏ đống bài thi đi làm chút chuyện ngoài học tập, đáng tiếc năng lực không cho phép, khi đó ông ta cũng không được như Lâm Thanh Âm hiện tại!

Bạn của Trần Đại Hằng tên là Ngụy Thành, con trai ông ta Ngụy Hâm cũng ở trong phòng bệnh khoa não cùng một bệnh viện, chỉ là khác tầng nhau. Hai ngày nay Ngụy Thành vì chuyện con trai đột nhiên hôn mê mà rầu rĩ, căn bản không liên lạc với Trần Đại Hằng, Trần Đại Hằng cũng không biết con trai Ngụy Thành đã xảy ra chuyện.

Mãi cho đến hôm nay khi hai người gặp nhau trong thang máy, Ngụy Thành thấy Trần Đại Hằng mang theo bình giữ nhiệt tươi cười rạng rỡ hỏi thăm, mới biết được Trần Khải Nhuận đã tỉnh lại. Ngụy Thành nghe vậy trực tiếp đi đến phòng bệnh của Trần Khải Nhuận, chỉ thấy sắc mặt Trần Khải Nhuận hồng hào so với dáng vẻ hôn mê lúc trước đúng là như hai người khác nhau. Chờ Trần Đại Hằng kể xong chuyện đã xảy ra, Ngụy Thành lập tức quyết định mời vị đại sư này tới.

Nói đến đây, Ngụy Thành cũng thật may mắn, nếu hôm qua không có xe hải sản cùng đồ đón năm mới của Trần gia gửi tới, bây giờ Lâm Thanh Âm đã đến Tề Thành rồi, cho dù được mời cũng chưa chắc sẽ đến.

Nghe được đại sư đồng ý đến xem một chuyến, Ngụy Thành vội vàng cảm ơn, sau đó nhanh chóng chuyển con trai mình đến khu VIP, sắp xếp ngay bên cạnh phòng bệnh của Trần Khải Nhuận.

Đoàn người Lâm Thanh Âm vừa đến cửa bệnh viện liền thấy được Trần Đại Hằng cùng một người đàn ông trạc tuổi đợi ở lối vào khoa nội trú. Lúc này bọn họ đã đứng ở bên ngoài hơn nửa giờ, may mắn mấy ngày nay trời nắng, không có gió nên không đến mức bị lạnh cóng.

Ngụy Thành tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng biết bên ngoài không phải nơi nói chuyện, vội vàng dẫn Lâm Thanh Âm vào thang máy đến phòng bệnh. Ngụy Hâm cũng giống như Trần Khải Nhuận ngày hôm qua, trên người có nhiều dụng cụ khác nhau. Lâm Thanh Âm không để ý đến những ống đó mà trực tiếp đưa ý thức của mình vào trong cơ thể Ngụy Hâm, trong đó đã trống rỗng không còn hồn phách.

Kiếp trước Lâm Thanh Âm cũng đã nghe nói về loại môn phái này trong giới tu chân, chuyên môn hấp thụ linh hồn để tăng tu vi. Nhưng hiểu biết về tông môn này rất ít bởi vì Lâm Thanh Âm chưa từng ra khỏi môn phái. Có điều cô đã từng nghe một đệ tử ra ngoài tu luyện nói đến, người bình thường linh hồn lìa khỏi xác chỉ có thể sống bảy ngày, sau thời hạn này, thân thể và linh hồn đều bị tổn hại, thần tiên cũng khó có thể cứu chữa.

Y học hiện nay rất phát triển, cơ thể hôn mê bảy mươi ngày cũng không sao nói chi đến bảy ngày, nhưng chuyện hồn phách này bọn họ không có cách nào.

Trương Thất Đấu không biết Lâm Thanh Âm dùng phương pháp gì để phát hiện ra linh hồn, nhưng từ vẻ bề ngoài, cậu bé trên giường như đang cận kề cái chết, vì vậy ông nhìn về phía Ngụy Thành với vẻ mặt đồng cảm.

Ngụy Thành tim đập lỡ nhịp khi nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thất Đấu, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Vị đại sư này, con của tôi thế nào?"

Trương Thất Đấu vuốt vuốt râu, thẳng thắn nói: "Tôi bất lực, chủ yếu vẫn phải xem Lâm đại sư.”

Ngụy Thành lập tức quay đầu căng thẳng nhìn Lâm Thanh Âm, cô cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Tình huống của cậu ấy không giống với Trần Khải Nhuận, linh hồn của Trần Khải Nhuận chỉ là ngoài ý muốn tách rời khỏi cơ thể, mà toàn bộ linh hồn của con trai ông đều không còn.”

Ngụy Thành đầu "Ong" một tiếng, suýt nữa ngất đi, Trần Đại Hằng liền đỡ lưng ông bạn, vội vàng hỏi: "Lâm đại sư, cô nhất định là có biện pháp.”

Lâm Thanh Âm lấy mai rùa ra đặt ở trong tay: "Con trai ông đã đi đâu trước khi cậu ấy bất tỉnh?”

Hai ngày nay Ngụy Thành đã tìm những người bạn cùng ra ngoài chơi với Ngụy Hâm vào hôm xảy ra tai nạn, hỏi đi hỏi lại bọn họ nhiều lần đã đi đâu.

“Hôm đó Ngụy Hâm ra khỏi nhà lúc mười một giờ rưỡi sáng, sau khi gặp mấy người bạn thì đi ăn lẩu trước, sau đó đi xem phim. Nhưng sau khi bộ phim kết thúc, mấy người bạn của Ngụy Hâm muốn đi tiệm net chơi game. Chúng nói rằng Ngụy Hâm muốn đi mua quà cho một nữ sinh sắp sinh nhật, nên bọn chúng đã tách ra đi riêng." Sắc mặt Ngụy Thành có chút khó coi nói: “Thời gian bọn chúng tách ra là năm giờ chiều, Ngụy Hâm trở về lúc bảy giờ tối, vừa về đến nhà nó đã nói chóng mặt muốn ngủ, sáng hôm sau chúng tôi mới phát hiện con trai đã bất tỉnh.”

Trương Thất Đấu vuốt vuốt chòm râu nhịn không được xen vào nói: "Xem ra việc hồn lìa khỏi xác có liên quan đến cửa hàng quà tặng kia, ông có mang theo món quà cậu ta mua không?”

”Có, tôi cố ý về nhà lấy đến đây." Ngụy Thành mở ngăn kéo, lấy hộp quà tặng từ bên trong ra đưa tới. Trương Thất Đấu nhận lấy mở ra cho Lâm Thanh Âm xem, bên trong là một sợi dây chuyền xinh đẹp với mặt dây thủy tinh màu hồng hình trái tim.

“Hiện tại các cô gái nhỏ hình như thích thủy tinh màu hồng." Hàn Chính Phong bên cạnh nói:" Trong phong thủy may mắn, thủy tinh hồng có thể thu hút đào hoa, nhưng thủy tinh hồng này có thể là giả, màu sắc có hơi đỏ một chút.”

Lâm Thanh Âm đưa tay lấy sợi dây chuyền thủy tinh kia rồi nhìn thoáng về hướng mặt trời, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay một lúc. Chờ khi cô buông ra lần nữa, mọi người đều há hốc mồm, chỉ thấy viên thủy tinh màu hồng đã biến thành màu trắng, mà bên trong còn có một giọt máu đỏ tươi to bằng hạt đậu nành.

“Đây là tinh huyết của Ngụy Hâm.”

Vương Béo tò mò tiến lại gần nhìn tinh huyết trong thủy tinh: "Máu này đã ở trong đó mấy ngày rồi, nhưng vẫn giống như máu tươi, không khoa học chút nào." 

Hàn Chính Phong khó hiểu liếc mắt nhìn Vương Béo một cái, anh xem bói thì nói đến khoa học cái gì chứ!

Lâm Thanh Âm đặt mặt dây chuyền thủy tinh lên bàn, lấy mai rùa và đồng xu cổ ra bói quẻ.

Trương Thất Đấu từng làm với sư phụ của mình, xem bói, phong thủy đều đã học qua, trong đó quẻ hào càng là một nội dung bắt buộc phải học. Trương Thất Đấu lúc gieo quẻ luôn phụ thuộc vào thiên phú của ông, nhưng thực tế năng lực cảm ứng thiên đạo mới quan trọng hơn.

Thấy Lâm Thanh Âm muốn bói quẻ, Trương Thất Đấu lấy sổ và bút từ trong túi ra chuẩn bị giúp cô viết lại quẻ để cùng nhau tính. Nhưng ngay khi quẻ xuất hiện, Trương Thất Đấu còn chưa thấy rõ quẻ tượng, Lâm Thanh Âm đã lấy mai rùa trên bàn để tiếp tục gieo. Trương Thất Đấu sững sờ kéo lấy Vương Béo, nhỏ giọng hỏi: "Lúc Lâm đại sư bói quẻ không cần ghi lại quẻ tượng sao?”

Vương Béo lấy tay che miệng nhỏ giọng nói: "Đại sư nhỏ nói, đầu óc dùng để làm gì, còn cần viết lại trên giấy sao?"

Trương Thất Đấu nghe vậy suýt nữa khóc lên, ông ta thật sự không thể chỉ dùng đầu óc để coi quẻ, không viết ra làm sao đối chiếu lại, lỡ không khớp quẻ thì làm sao suy luận được!

Đang lúc Trương Thất Đấu tự oán giận, Lâm Thanh Âm đã gieo quẻ xong, cô đưa tay thu đồng xu cổ lại, đặt chiếc mai rùa vào lòng bàn tay: "Mặt dây chuyền này là một vật dẫn kết nối, Ngụy Hâm tự nguyện nhỏ máu vào bên trong đồng nghĩa với việc mở kết nối này ra. Chỉ cần khi về đến nhà, người ta có thể cướp đi linh hồn của cậu ấy thông qua sợi dây chuyền này. Xem ra đối phương vừa muốn lấy hồn lại không muốn bản thân bại lộ, cho nên mới nghĩ ra một chiêu như vậy. May mắn thay, linh hồn của cậu ấy không bị tổn hại, chỉ cần mang về là được.”

Vương Béo có chút mơ hồ: "Đi đâu tìm mang về đây?”

”Đương nhiên là tìm người bắt giữ linh hồn của Ngụy Hâm.” Cô quay đầu hỏi Vương Béo: "Các ông có đi cùng không?”

Từ khi đi xem bói, đây là lần đầu tiên Vương Béo gặp chuyện đáng sợ như vậy, nói thật ông ta cũng không muốn đi lắm, có thể cưỡng chế giam cầm linh hồn của người khác chắc chắn không phải người tốt. Nhưng ông ta lại không yên tâm để cho Lâm Thanh Âm đi một mình, Đại sư nhỏ còn chưa thành niên đâu, ông ta nhất định phải bảo vệ cô thật tốt!

Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu mặt dày ở lại đón năm mới chỉ để mở rộng tầm mắt, hơn nữa hai người hành nghề nhiều năm như vậy chuyện gì cũng đã gặp qua, cũng không cảm thấy chuyện này quá đáng sợ, vì vậy cả hai đều nói muốn đi cùng Lâm Thanh Âm.

Ngụy Thành chần chừ một lát, chờ Lâm Thanh Âm đi ra khỏi phòng bệnh ông nhịn không được hỏi một câu: "Lâm đại sư, tôi có thể đi theo không?"

Lâm Thanh Âm không quay đầu lại, chỉ vẫy tay, ra hiệu cho ông ta đi theo.

****

Xe địa hình của Vương Béo rất lớn, Ngụy Thành, Hàn Chính Phong, Trương Thất Đấu ba người ngồi ở phía sau cũng không quá chật. Vương Béo khởi động xe, lái xe rời khỏi bệnh viện, còn chưa kịp hỏi đã nghe Lâm Thanh Âm nói: "Chạy hướng bên phải.”

Rẽ phải quẹo trái rồi quẹo phải, ước chừng hơn hai mươi phút, xe chạy vào một con đường cũ hai làn, hai bên đường có không ít cửa hàng mở, kinh doanh đủ loại hàng hóa.

Lâm Thanh Âm bảo Vương Béo đỗ xe ở ven đường, cô xuống xe nhìn xung quanh sau đó đi thẳng đến một cửa hàng tên là "Đào cổ điếm".

Cửa hàng nhỏ này không lớn, trong ngoài có hai gian, ở giữa ngăn cách bằng một tấm màn vải. Bên ngoài bức rèm có một quầy bằng kính, chủ cửa hàng là một ông lão đen gầy khoảng sáu mươi tuổi, đang ngồi bên trong chiếc quầy kính, cúi đầu xem một quyển sách rách nát.

Lâm Thanh Âm đẩy cửa đi vào, cửa gỗ có chút cũ nát phát ra một tiếng kẽo kẹt, mấy người nối đuôi nhau mà vào, nhất thời chen chúc chật kín cửa hàng nhỏ này.

Ông lão đánh giá bọn họ một phen, giọng khàn khàn nói: "Tất cả những gì chỗ tôi có đều là đồ cũ hoặc không đáng tiền, còn có mấy bức tranh kỳ quái nên không phù hợp để làm quà cho những người giàu có như các người."

Ngụy Thành kìm nén cơn giận, cúi đầu tránh lộ cảm xúc làm chậm trễ chuyện của Lâm Thanh Âm. Hai tay Lâm Thanh Âm đút ở trong túi nhìn đồ trong cửa hàng giống như là đi dạo đánh giá hàng hóa, nhìn thấy đồ thú vị còn lấy xuống xem thử.

Ông lão liếc nhìn Lâm Thanh Âm một cái rồi chuyển đi hướng khác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trương Thất Đấu có vẻ đề phòng. Trương Thất Đấu cũng không lên tiếng, cố tình đi sang vị trí đối diện của Lâm Thanh Âm để thu hút sự chú ý của chủ cửa hàng.

Không gian trống trong cửa hàng nhỏ chỉ có mười mấy mét vuông, Lâm Thanh Âm nhanh chóng đi tới trước quầy chỉ vào người chủ: "Tôi muốn mua quạt trong tay ông.”

Ông lão liếc mắt nhìn Lâm Thanh Âm với vẻ không thiện: "Đồ tôi dùng, tôi sẽ không bán!"

Lâm Thanh Âm cười khẽ một tiếng: "Tôi thấy quạt của ông không phải đồ tốt, sao không bán cho tôi, tôi sẽ đốt nó thay cho ông.”

Chủ cửa hàng đột nhiên đứng dậy, từ trong túi lấy ra một tờ giấy phù chú, châm lửa ném ra ngoài, chỉ thấy tờ giấy phù chú nhẹ nhàng rơi xuống đất. Trong chốc lát đã cháy hết, chỉ còn lại một đống tro.

Vương Béo cúi đầu xem xét, nhịn không được hỏi một câu: "Ông đã đốt cái gì vậy?"

”Trận phù." Trương Thất Đấu cười lạnh một tiếng, "Nhưng hình như không được tốt lắm."

Chủ cửa hàng sắc mặt rất khó coi, lão ta nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Lâm Thanh Âm: "Vừa rồi chỉ có cô đi dạo qua cửa hàng này một vòng, là cô phá hư trận pháp của tôi."

”Vậy cũng gọi là trận pháp sao?" Lâm Thanh Âm bĩu môi: "Cái này thật quá đơn sơ, tôi còn chưa dùng sức đã giẫm hỏng rồi.”

Chương kế tiếp