Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 83
Hạ Chấn Vĩ lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, khoảng năm phút sau các cơ quan chấp pháp cùng nhau tới viện điều dưỡng này để tiến hành kết hợp kiểm tra quá trình chấp pháp của viện, họ tiến hành kiểm tra tình trạng của tất cả các bệnh nhân. Trâu Ninh nhân cơ hội này lấy sổ hộ khẩu của gia đình ra, lấy tư cách là người thân cùng huyết thống trực tiếp của Thu Nhiên để yêu cầu thực hiện thủ tục xuất viện cho Thu Nhiên.

Ở trong tình thế hiện tại này, người của viện điều dưỡng không dám cưỡng chế giữ người ở lại nữa, chỉ còn cách làm thủ tục xuất viện cho Thu Nhiên, Hạ Chấn Vĩ trực tiếp đưa người tới bệnh viện tốt nhất của tỉnh để tiến hành kiểm tra toàn bộ cho bà ấy, chỉ cần kết quả kiểm tra không có vấn đề gì là có thể trực tiếp bắt giam Trâu Hải.

Cùng lúc đó Trâu Hải cũng vừa nhận được thông tin báo đến khiến ông ta nổi cơn tam bành, ông ta cố gắng gọi điện cho Trâu Ninh nhưng cho dù có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đi nữa thì đầu dây bên kia vẫn chỉ báo máy bận. Chưa đợi ông ta nghĩ ra cách gì để đối phó thì tổ điều tra của Cảnh sát đã tới điều tra vụ án ông ta hối lộ cán bộ phụ trách viện điều dưỡng với số tiền cực lớn.

Nhưng vụ việc này vẫn chưa kết thúc ở đây, Thu Nhiên nhận được sự ủng hộ của con trai, sau khi cầm trên tay kết quả kiểm tra sức khoẻ của mình liền tới đồn cảnh sát báo án, đồng thời khởi tố yêu cầu ly hôn với Trâu Hải, ngoài ra cũng tiến hành kiện việc Trâu Hải trong quãng thời gian hôn nhân đã chuyển giao bất động sản, tài sản cho người tình, yêu cầu người tình của Trâu Hải phải trả lại toàn bộ tài sản.

Bởi vì trước đây Thu Nhiên không hề quan tâm tới những chuyện trần tục như thế này, vào thời điểm Trâu Hải mua nhà, đưa tiền cho người tình đều không hề thực hiện việc che đậy giấu diếm, trực tiếp chuyển tiền đi bằng thẻ ngân hàng của mình, chỉ cần điều tra là xác minh được ngay. Trải qua quá trình tra xét của toà án, người tình của ông ta không những phải đem trả lại một toà nhà kiểu phương tây, một căn biệt thự và một chiếc xe sang đứng bằng tên mình, ngoài ra còn phải hoàn trả hơn năm trăm vạn tệ được Trâu Hải cho tặng, đồng thời còn phải trả lại hơn chục bộ quần áo xa xỉ nữa.

Người tình của Trâu Hải mấy năm gần đây chủ yếu dựa vào Trâu Hải mà sống, nhà cửa đồ xa xỉ thì vẫn còn đó, nhưng tiền mặt thì căn bản có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, không hề có ý định tích cóp lại. Giờ đây đã có phán quyết của toà án, người tình của Trâu Hải bất đắc dĩ đành đem bán căn nhà của bố mẹ mình để lại đi mới gom được số tiền ba trăm vạn tệ, hai trăm vạn tệ còn thiếu chỉ đành nợ lại.

Nhìn căn nhà bị niêm phong, người tình của Trâu Hải giờ đây không thể khóc nổi nữa, mất công sức hơn chục năm qua lại, giờ đây đã không kiếm thêm được gì lại còn phải lấy sạch số tiền của mình để trả cho người ta, giờ đây bà ta thấy cực kỳ hối hận rồi.

So với người tình của mình, Trâu Hải còn thấy hối hận hơn, ông ta không ngờ rằng cha vợ vẫn lưu giữ một phần di chúc của tại chỗ luật sư, nếu như Trâu Hải trong thời gian hôn nhân có hành vi phản bội Thu Nhiên hoặc ly hôn với Thu Nhiên thì Thu Nhiên có quyền thay mặt cha cô huỷ bỏ toàn bộ số cổ phần và tài sản đã cho Trâu Hải. Bằng chứng về hành vi ngoại tình của Trâu Hải vô cùng xác thực, việc bắt ép Thu Nhiên vào viện điều dưỡng của Trâu Hải đã vi phạm trách nhiệm hình sự, trong đơn khiếu kiện ly hôn, Thu Nhiên cũng có nhắc tới việc bồi thường về mặt tổn thất tinh thần. Nói chung tính tổng tất cả, Trâu Hải không chỉ bị ra đi với hai bàn tay trắng, mà ông ta còn bị phạt lãnh án mấy năm tù giam nữa.

Trâu Hải vào tù rồi, công ty cần có người quản lý mới có thể duy trì được, Trâu Ninh thì lại không có kinh nghiệm quản lý doanh nghiệp liên quan, nếu như tuỳ tiện đảm nhận vị trí tổng giám đốc thì thực sự cậu ta cũng không biết phải làm thế nào. Hạ Chấn Vĩ sau khi nhận được sự đồng ý của hai mẹ con Trâu Ninh thì giúp cậu ta tuyển dụng một vị giám đốc chuyên nghiệp cực kỳ có danh tiếng để quản lý công ty, trước khi Trâu Ninh tốt nghiệp xong thì học hỏi tích luỹ kinh nghiệm quản lý công ty từ vị giám đốc này, đợi sau khi đã làm quen rồi thì mới chính thức tiếp quản lại công ty.

Tinh thần của Thu Nhiên tuy đã phục hồi lại bình thường, nhưng vết thương trong lòng rất khó chữa lành trong thời gian ngắn. Sau khi rời khỏi viện điều dưỡng thì bà ấy không trở về căn biệt thự của mình và Trâu Hải nữa, mà dọn vào ở trong toà nhà kiểu phương tây của cha mẹ để lại, Hạ Chấn Vĩ thấy vậy cũng chủ động chuyển về căn nhà cũ của gia đình mình trước đây để ở, hai người lại giống như ngày trước ngồi sưởi nắng trong sân vườn của nhà mình, nói chuyện qua hàng rào, khi nào có món ngon thì gọi nhau qua ăn.

Đối với mối quan hệ của Hạ Chấn Vĩ và Thu Nhiên, Trâu Ninh không can thiệp quá nhiều hoặc dò hỏi gì cả, cho dù hai người bọn họ có làm bạn với nhau cả đời hoặc là kết nên duyên vợ chồng thì cậu ta đều chúc phúc cho họ, với cậu ta chỉ cần mẹ hạnh phúc là được.

****

Khi Thu Nhiên ra khỏi viện điều dưỡng tới bệnh viện thành phố kiểm tra thì Lâm Thanh Âm cũng đã về tới nhà, những việc sau đó cô không hề can dự vào, nhưng Trâu Ninh cứ cách vài ngày lại thông qua trò chuyện trên wechat để cập nhật tình hình sự việc với cô, việc này làm cho Lâm Thanh Âm cảm thấy vô cùng hài lòng.

Xử lý xong chuyện của Trâu Ninh thì cuối cùng Tết cũng đã tới. Ở tiền kiếp, trước khi Lâm Thanh Âm gia nhập tiên môn thì việc kiếm ăn cực kỳ khó khăn, về căn bản không có khái niệm gì về việc đón Tết cả, sau khi gia nhập tiên môn thì thời gian cũng chỉ là phù du, có khi thời gian mỗi lần bế quan lên đến mười mấy năm, ngay đến tuổi của mình cũng phải tính mới biết được, chứ đừng nói đến những chuyện khác làm gì. Vì thế trong suốt thời gian cả hai kiếp cộng lại thì đây mới là lần đầu tiên cô đón Tết.

Một gia đình ba người cộng thêm cả ba người Vương béo, Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu đều cực kỳ vui vẻ, ngày đón Tết đầu tiên bốn người đàn ông cùng nhau vào bếp để giao lưu về kỹ năng nấu ăn, riêng hai người Lâm Thanh Âm và Trịnh Quang Yến thì ngồi khoanh chân trên ghế sô pha cắn hạt dưa và xem ti vi.

Lâm Thanh Âm tuy mới ở trên Cầm Đảo được vài hôm, nhưng đã quen biết không ít người, như Trương Khải – chủ đầu tư của khu biệt thự, Trần Khải Nhuận đã được xuất viện và trở về biệt thự đón Tết cùng gia đình, cả gia đình Ngụy Hâm – người bị bắt mất linh hồn cũng lần lượt tới chúc tết, Lâm Thanh Âm cũng không để bọn họ trở về tay không, mỗi người đều được cô tặng một tấm bùa chuyển vận do chính tay cô vẽ, những người nhận được quà đều vui vui vẻ vẻ ra về.

Lâm Húc và Hàn Chính Phong đều làm không ít món ngon, nhưng món ăn làm Lâm Thanh Âm kinh ngạc nhất trong bữa cơm tất niên là món được hầm một ngày một đêm của Trương Thất Đấu – Phật khiêu tường, vừa mở vung ra thì ánh mắt của Lâm Thanh Âm liền sáng rực lên, đợi đến khi được thử đồ ăn trong nồi, ngay lập tức Lâm Thanh Âm đã bắt đầu suy nghĩ cân nhắc việc có nên nhận Trương Thất Đấu làm đồ đệ hay không.

Một nồi phật khiêu tường đầy ắp như vậy, những người khác chỉ ăn một nửa, nửa còn lại đều đi vào bụng Lâm Thanh Âm cả. Đợi ăn cơm xong, trong lúc mọi người vừa xem ti vi vừa gói sủi cảo thì Lâm Thanh Âm không kìm được gõ gõ vào vai Trương Thất Đấu: “Chú có phải tốt nghiệp trường New Oriental không?”

*****

Ăn Tết thì ngoài việc ăn cơm xem ti vi ra, kiểu gì cũng phải có vài trò chơi tiêu khiển. Vương béo không rõ lấy đâu ra một bộ mạt trượt, Trương Thất Đấu và Hàn Chính Phong lập tức ngồi vào bàn mạt trượt, ai cũng tự tin nói mình là cao thủ trò này.

Đây là lần đầu Lâm Thanh Âm tiếp xúc với trò chơi này, sau khi nghe chi tiết luật chơi xong cũng chơi thử một ván, ngay lập tức nghiện luôn trò này. Cô nghiện trò này không đáng lo, đáng lo là ba tiếng đồng hồ tiếp theo ba người còn lại căn bản không ù được một ván nào, Lâm Thanh Âm không phải là tự chiếu thì là tự rút được, thắng nhiều đến nỗi chút ít tiền mặt trong túi ba người đội Vương béo còn lại sắp bị cô thắng hết sạch.

Đưa ra tờ tiền mười tệ cuối cùng ra, Vương béo bất đắc dĩ nhìn sang Lâm Thanh Âm: “Đại sư nhỏ, có phải ngài lén lút xem xem bài ở phía dưới là quân gì đúng không?”

“Việc này cũng phải bói sao ?” Lâm Thanh Âm nói với vẻ mặt vô tội: “Loại bài này chỉ cần sờ xong là tôi đã cảm nhận được quân bài nào có ích quân bài nào có thể ù được rồi, căn bản không cần phải xem bói làm gì cả!” Cô ngước mắt sang nhìn cả ba người: “Mọi người không cảm nhận được hay sao?”

Vương béo giơ tay du đổ mấy quân bài trên bàn, không chơi nữa, đây rõ ràng là ăn hiếp người quá đáng!

Mạt chược cuối cùng chỉ tồn tại trong biệt thự được đúng tròn ba tiếng đồng hồ liền bị Vương béo vứt vào sọt rác, thậm chí giờ đến bài pu khơ anh cũng không dám mang ra nữa, anh sợ lại bị thua đến mất niềm tin vào cuộc sống này luôn.

Không còn hoạt động giải trí nào nữa, ba người đội Vương béo giờ ngồi vây tròn xung quanh Lâm Thanh Âm một cách ngoan ngoãn, cuối cùng thì vẫn nên học xem bói xem phong thuỷ thì hơn.

Chớp mắt đã tới mùng năm Tết, ăn xong sủi cảo ngày mùng năm thì mọi người chuẩn bị nhà ai nấy về. Khi Trương Thất Đấu và Hàn Chính Phong ra về cảm giác dường như đi một bước quay đầu ba lần, nếu không phải vì Lâm Thanh Âm phải trở về để đi học thì nói không chắc hai người bọn họ sẽ theo cô cùng về Tề Thành mất.

Nhưng dù sao việc ở lại Cầm Đảo cùng Lâm Thanh Âm mấy ngày Tết cũng đem đến không ít lợi ích cho bọn họ, như với Hàn Chính Phong, trận pháp đối với ông ta chỉ là việc ghi nhớ học thuộc lòng, những trận pháp mà ông ta biết sử dụng đều là mấy trận pháp đã học thuộc. Lâm Thanh Âm giảng giải về nguyên lý, tác dụng của trận pháp và cách vận dụng ngũ hành bát quái cho ông ta một lượt, sau đó vận dụng kiến thức mà Lâm Thanh Âm giảng dạy cho mình để xem lại các trận pháp mà bản thân đã biết thì đột nhiên có cảm giác như được khai sáng, vốn dĩ có những trận pháp không thể nhớ nổi thì giờ đây đã xem hiểu được hơn một nửa.

So với trận pháp phong thuỷ, việc xem bói đoán mệnh càng chú trọng về khả năng thiên bẩm, giống như là trường hợp của Lâm Thanh Âm có thể cảm nhận được cả thiên đạo vậy, còn như Trương Thất Đấu thì đa phần nội dung về số mệnh con người vẫn chưa thông suốt. Việc xem bói đoán mệnh không thể giảng dạy trong một sớm một chiều là học được ngay, trước khi Trương Thất Đấu rời đi thì Lâm Thanh Âm có đưa cho ông ta một quyển sách viết tay mỏng, trong đó có mười mấy trang giấy được chính tay Lâm Thanh Âm tự viết ra, nội dung trong đó đều là những điều tâm đắc của cô về việc xem bói suy đoán số mệnh. Những điều này đối với Lâm Thanh Âm chỉ là những kiến thức sơ lược bề ngoài, nhưng đối với Trương Thất Đấu thì nó lại coi như là báu vật của ông ta.

Tiễn Hàn Chính Phong và Trương Thất Đấu ra về, gia đình Lâm Thanh Âm, Vương béo cũng chuẩn bị quay trở về Tề Thành. Những thức ăn chưa sử dụng hết đều được nhét đầy vào cốp sau của xe ô tô, giường ngủ và sô pha được bọc một lớp vải chống bụi. Chìa khoá của căn biệt thự được gửi ở ban quản lý khu biệt thự, bọn họ sẽ cho người định kỳ tới quét dọn.

Sau khi trở về Tề Thành cả gia đình Lâm Thanh Âm không vội vàng trở về nhà ngay, mà bọn họ đến xem căn hộ trống của Vương béo trước. Căn hộ này ở trong cùng một khu với căn hộ mà Vương béo đang ở, chỉ có điều căn hộ mà Vương béo đang ở là dạng căn hộ áp mái, còn căn hộ này ở dưới tầng một có ba phòng ngủ cộng với sân vườn.

Căn hộ vừa được sửa sang trang trí lại vào năm ngoái, đồ dùng trong nhà đều là đồ mới sắm. Khách thuê phòng trước đây sử dụng rất cẩn thận, khi trả phòng cũng đã vệ sinh thu dọn rất sạch sẽ, giờ đây chỉ có chút ít bụi bám bên ngoài mà thôi, Trịnh Quang Yến nhìn thấy tình trạng ngôi nhà như vậy cảm thấy cũng không cần phải gọi người đến dọn vệ sinh, bà xắn tay áo lên một mình đã dọn dẹp cả căn nhà sạch bong kin kít.

Lâm Húc lái chiếc xe mười sáu chỗ chuyển đồ từng chuyến một thì cũng chở được hết đồ đạc cần dùng sang bên nhà mới, những thứ khác vẫn để lại nhà cũ rồi khoá cửa. Hàng xóm đối diện nghe thấy động tĩnh cũng tò mò chạy ra hỏi thăm tình hình, chỉ có điều Lâm Húc thấy số điện thoại của mình cũng vì mấy vị hàng xóm nhiều chuyện này mà bị tiết lộ ra nên ông ngoài việc ứng phó vài câu xã giao, còn địa chỉ nhà mới và số điện thoại mới thay thì tuyệt nhiên đều không tiết lộ cho ai biết.

Có điều việc hàng xóm nhiều chuyện cũng có cái tốt của nhiều chuyện, Lâm Húc chưa kịp mở lời hỏi thì đã nghe hàng xóm rì rầm kể: “Có một bà lão ngày nào cũng ba lần tới đây gõ cửa nhà cậu đấy, lại còn đứng ở trước siêu thị nhìn nhìn ngó ngó, miệng luôn hỏi bao giờ mới mở cửa bán hàng, còn nói dầu ăn, gạo tẻ ở nhà đã dùng hết rồi, chỉ đợi để lấy đồ từ chỗ siêu thị nhà cậu thôi.” Nhìn sắc mặt tối sầm lại của Lâm Húc, mấy bà hàng xóm cười lớn chế giễu: “Người đó là mẹ ruột cậu hay là mẹ vợ cậu vậy?”

Lâm Húc cười nói: “Không rõ nữa, tôi cũng chưa được gặp mà.”

Không còn gì để hóng hớt nữa nên mấy bà cụ chỉ nói thêm vài câu rồi đóng cửa nhà mình lại, Lâm Húc nhẹ nhàng thở phào một cái, quay đầu nhìn lại căn nhà cũ mà mình đã sống mười mấy năm, sau đó xách đồ đi xuống dưới tầng.

Sau khi làm xong thủ tục sang tên, cầm trong tay giấy phép kinh doanh mới, Lâm Húc đưa Vương béo đến siêu thị, sau đó bổ nhiệm Vương Yến làm cửa hàng trưởng, rồi đi trao đổi riêng với cô ta một hồi.

Ngày đầu tiên siêu thị mở cửa trở lại bà cụ Lâm đã xuất hiện ngay, vừa vào cửa đã oang oang nói tìm Lâm Húc. Cửa hàng trưởng vừa nhận chức đã được Lâm Húc dặn dò từ trước, cười nói với bà ta hết sức lễ phép: “Xin lỗi cụ, cửa hàng chúng tôi đổi ông chủ rồi ạ.”

“Đừng có hòng lừa gạt ta, trước khi ăn Tết đã đổi chủ đâu, vừa mở cửa đã đổi người rồi là sao?” Nói xong bà cụ Lâm liền đẩy Vương Yến sang một bên, kéo chiếc xe đẩy hàng đi vào trong siêu thị, cứ đồ gì đắt là lấy đồ đó, ngoài gạo, bột mỳ, ngũ cốc, dầu mỡ, rượu thành từng kiện ra, có hơn một trăm hộp sô cô la thì bà ta đã nhét vào trong xe đẩy mười mấy hộp, hoa quả chỉ thiếu điều để cả giỏ lẫn hộp vào trong xe, riêng xe đồ đó phải có giá trị ít nhất là hơn ba nghìn tệ.

Bà cụ Lâm đẩy xe định đi ra ngoài, Vương Yến vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của bà ta, thấy vậy liền trực tiếp đứng tại cửa siêu thị chặn bà ta lại. Bà cụ Lâm liền mở miệng mắng không ngớt, nói đây là cửa tiệm mà con trai bà ta mở ra, muốn lấy gì cũng được. Làm náo loạn được hơn mười phút thì cảnh sát cũng tới, nhìn thấy bà cụ Lâm tuổi đã cao, vì thế nên trước tiên vẫn cố gắng khuyên nhủ trả tiền. Nhưng bà cụ Lâm không phải là loại người có thể nói lý lẽ, câu chuyện đang đi vào bế tắc thì người dân xung quanh đột nhiên chỉ về phía chiếc xe đang đậu ở bên đường mà nói: “Bà cụ này là từ chiếc xe kia xuống đấy.”

Cảnh sát tiến về phía chiếc xe gõ gõ vào cửa xe, anh trai Lâm Húc là Lâm Đông lúc này mới đành phải từ trên xe đi xuống. Cảnh sát kêu anh ta trả tiền anh ta không hề lên tiếng, kêu anh ta đưa bà cụ đi về anh cũng không muốn, rõ ràng là có ý đồ để bà cụ đi tiên phong còn bản thân thì hưởng lợi ở phía sau.

Nhìn thấy con trai lớn đi ra, bà cụ Lâm càng thấy tự tin hơn, đẩy Vương Yến ra trực tiếp nhặt hết đồ trong xe đẩy nhét vào trong xe ô tô, sau đó đứng chống nạnh mắng mỏ Vương Yến: “Tôi lấy đồ trong cửa hàng của con trai tôi, giờ cô gọi Lâm Húc ra đây, để xem nó có thể làm gì được tôi!”

Bà cụ Lâm nằm lăn lộn ăn vạ dưới đất làm cho người khác cũng thấy ái ngại, Lâm Đông thì khoanh tay đứng bên cạnh ngăn không cho ai động vào đồ đạc bên trong xe, nói đi nói lại thì ý vẫn là bà cụ lấy đồ trong cửa hàng của con trai mình thì không có vấn đề gì, bắt hắn trả tiền cho chỗ đồ này là điều không thể.

Cảnh sát đứng ngoài cũng bị hai mẹ con làm cho phát bực, cứ để hai người ở ngoài đường làm loạn vậy cũng không hay, thế nên họ trực tiếp đưa hai người bọn họ về đồn cảnh sát, Vương Yến cũng đi theo để làm tường trình, đồng thời cũng yêu cầu mang hết số đồ đạc đi theo.

Vương béo chờ đợi ở nhà cả buổi sáng cũng nhận được cuộc điện thoại gọi tới, sau đó vội vàng cầm theo giấy phép kinh doanh vui vẻ đi tới đồn cảnh sát, sau khi nhìn thấy Vương béo thì không chỉ có bà cụ Lâm ngớ người ra, mà ngay cả Lâm Đông cũng ngẩn ra, quay đầu sang hỏi bà cụ: “Mẹ đã nghe ngóng rõ ràng chưa, cái siêu thị đó đúng là do Lâm Húc mở chứ?”

Bà cụ Lâm oan ức kể lể: “Thì hàng xóm nhà nó nói như vậy mà.”

Vương Béo đặt tờ giấy chứng nhận kinh doanh mới đổi trên bàn, nói với giọng điệu không hề khách sáo: “Bà cụ à, tôi không quan tâm siêu thị này trước đây là của ai, nhưng hiện giờ người đại diện pháp luật của siêu thị là tôi, bà làm như vậy là vi phạm pháp luật rồi đó.”

Bà cụ Lâm trông thấy vậy thì có chút sợ hãi, nhưng miệng thì vẫn không ngừng nói: “Giấy này của cậu là giả đúng không? Bao nhiêu người hàng xóm ở đấy đều nói là siêu thị của con trai tôi, tên cửa hàng vẫn gọi là Siêu thị Thanh Âm đấy thôi, cháu gái tôi tên là Lâm Thanh Âm.”

Vương béo cười haha: “Vậy ý của bà là gì chứ? Lấy đồ từ trong siêu thị ra rồi không cần trả tiền đúng không?”

Bà cụ bị kích động, miệng liền nhanh nhảu nói: “Siêu thị của nhà tôi thì tôi không cần phải trả tiền, cậu làm gì tôi chứ?”

Vương béo buông thõng hai tay cười haha: “Đồng chí cảnh sát, đây không còn là trộm cắp nữa rồi, mà đây rõ ràng là ăn cướp giữa ban ngày chứ còn gì nữa!”

Lâm Đông nhân lúc hai người đang nói chuyện thì tiến tới xem tên người được ghi trên tờ giấy chứng nhận kinh doanh và ngày tháng vừa mới thay đổi, sắc mặt lập tức đen sầm lại như cục than, có cảm giác dường như lần này bản thân đã tự nhảy xuống hố rồi: “Hay là chuyện lần này bỏ qua đi, chúng tôi có khả năng nhận nhầm chỗ mất rồi.”

Vương béo khoanh tay cười nhạt: “Anh nói bỏ qua là tôi bỏ qua hả, đẩy một đống đồ có giá trị mấy nghìn tệ ra khỏi cửa hàng của tôi mà không trả tiền, còn làm loạn cả buổi sáng xong nói bỏ qua là sao, chúng tôi ở đây đang làm ăn buôn bán hay là đang vui đùa với mấy người vậy? Sau này ai ai cũng như mấy người thế này thì chúng tôi còn làm ăn được gì nữa?”

Vương Yến đứng bên cạnh lập tức nói phụ hoạ theo: “Bà cụ nhét cả khay dâu tây và việt quất vào trong xe đẩy hàng, mà đây đều là những loại hàng rất sợ bị chèn ép bị che đậy, những hoa quả này được nhập vào với giá rất đắt đỏ, bình thường khi chúng tôi bán ra ngoài thì là lấy hàng ra rồi không thể đặt lại được nữa, nếu không thì không thể nào bán tiếp được.”

Lâm Đông giận đến nỗi khoé miệng giật giật: “Sao cơ? Mấy người còn bắt ép khách mua hàng nữa sao?”

“Chúng tôi bán hàng được một thời gian dài rồi nhưng chưa bao giờ có chuyện bắt ép khách hàng mua hàng cả, đồ đạc là do bà cụ tự chất vào trong xe đẩy, hai người bán hàng của chúng tôi ngăn lại cũng không được nữa là.” Vương Yến quay lại nói với cảnh sát: “Dù sao thì cũng không thể làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của chúng tôi, lại còn làm hư hỏng hàng hóa của chúng tôi nữa chứ, như vậy khác gì bắt chúng tôi phải chịu thiệt đâu.”

Đồ đạc cũng đã được đem tới đây rồi, Vương Yến cho xem giá cả của từng mặt hàng được ghi rõ ràng, sau khi tính một lượt giá trị từng món thì tổng giá trị là ba nghìn tám trăm chín mươi tám tệ. Do lý do bị va đập, dâu tây đã bị chèn dập, việt quất cũng bị hỏng rất nhiều, hai loại này chắc chắn là không thể nhận lại được. Đối với dầu ăn, mỳ sợi, gạo thì không sao, chỉ có điều mấy hộp sô cô la có giá trị gần hai nghìn tệ giờ đều có vết xước, không biết là trong xe đẩy bà cụ đặt đồ vật gì ở bên trong mà để bị cọ sát như vậy.

Vương béo nhìn thấy số tiền thì nở nụ cười rất tươi: “Gần bốn nghìn tệ, như vậy là đủ để cấu thành phạm tội hình sự rồi đúng không?”

Nhìn thấy cảnh sát gật gật đầu, Lâm Đông lúc này mới bắt đầu lo lắng: “Tôi trả tiền mua mấy món này là được chứ gì? Tôi trả tiền!”

Cảnh sát nói với sắc mặt tỉnh bơ: “Các vị chắc chắn phải trả tiền, hiển nhiên là không thể để cửa hàng chịu thiệt hại được. Chỉ có điều hành động của mấy người đã cấu thành hành vi phạm tội, chúng tôi phải lập chuyên án điều tra.”

Bà cụ Lâm trong lòng có chút lo lắng, đưa tay ra chụp lấy tay của Lâm Đông: “Lập án điều tra là gì chứ?”

Lâm Đông lúc này chẳng còn nghĩ được điều gì nữa, chỉ muốn gạt bỏ trách nhiệm của mình với chuyện này. Nếu như anh ta thật sự vì chuyện này mà phải ngồi tù, không những không biết để mặt mũi đi đâu, mà công việc cũng không chắc có thể giữ lại được, sau này con trai có thi công chức hay tìm bạn đời đều sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Lâm Đông vội cuống cuồng đẩy tay bà cụ ra, vội vàng nhào về phía bàn cảnh sát đang ngồi: “Đồng chí cảnh sát, việc này không có liên quan gì tới tôi đâu, đều là do mẹ tôi thực hiện thôi.”

Cảnh sát nghe thấy vậy thì ném cho anh ta một cái nhìn đanh thép: “Mấy món đó có mấy loại là dành cho người già sử dụng chứ? Đắt tiền nhất chả phải là rượu và sô cô la sao, vậy mà anh cũng dám nói ra những lời như thế.”

Lâm Đông nghiến chặt răng, đưa tay ra nhéo bà cụ Lâm một cái: “Nhanh nói với cảnh sát là chuyện này là chủ ý của mẹ đi, không có chút liên quan gì tới con hết.”

Cảnh sát không thể chấp nhận được nữa, lấy bút gõ gõ lên mặt bàn: “Anh đừng đổ trách nhiệm lên mẹ anh nữa, chuyện này anh không tránh được trách nhiệm đâu. Máy quay giám sát an ninh đều ghi hình lại rồi đấy, lúc mang đồ lên xe của anh, ai là người chặn nhân viên siêu thị lại không cho người ta lấy đồ lại, còn khoá cửa xe lại nữa, trong vụ án này anh chắc chắn là chủ mưu rồi.”

Lâm Đông lập tức ủ rũ cả người.

Vương béo sau khi rời khỏi đồn cảnh sát liền đi tới nhà Lâm Thanh Âm, kể chi tiết câu chuyện xảy ra ngày hôm nay cho mọi người. Vương béo không tiện nhận xét về bà cụ Lâm, liền chĩa mũi dùi vào thẳng Lâm Đông: “Lâm Đông là anh trai anh đúng không, anh ta đúng là không cần sĩ diện gì cả, chỉ trách là không đổ được hết tội danh lên đầu bà cụ, còn anh ta là một bông hoa sen trong trắng.”

Lâm Húc khẽ nhếch mép cười: “Lâm Đông là anh trai cả của tôi, mẹ tôi thương anh ấy và con trai anh ấy nhất, chúng tôi có món đồ gì tốt thì mẹ tôi chỉ muốn cướp hết để đem cho con trai cả và cháu trai của bà.”

Vương béo uống một ngụm trà nói: “Không ngờ bà cụ cũng ghê gớm, lấy bao nhiêu đồ như vậy, sắp chạm mức tội hình sự rồi. Cảnh sát nói nếu nhận được sự bỏ qua của người bị hại thì có thể giảm nhẹ xử phạt, tôi thấy dù sao cũng là mẹ anh, bà cụ tuổi cũng cao rồi nên viết giấy bỏ qua cho bà ta. Nhưng Lâm Đông kia tôi không cần để ý nhiều vậy, tôi nghĩ hắn ở trong đồn còn một thời gian dài nữa cũng chưa được ra đâu, nói không chừng còn bị kết án.”

Bà cụ Lâm và Lâm Đông không những không lợi dụng được gì mà ngược lại còn làm loạn lên đến nỗi bị tạm giữ trong đồn cảnh sát, giờ đây siêu thị của Lâm Húc đã không còn bị làm loạn nữa rồi. Chỉ là anh trai thứ hai Lâm Thăng và chị gái Lâm Lãm của Lâm Húc có đến nhà cũ để tìm Lâm Húc mấy lần, có điều hàng xóm đều nói bọn họ đã chuyển nhà đi rồi, còn về việc chuyển nhà đi đâu thì họ hoàn toàn không biết.

Tài khoản của Lâm Húc đều đặn hàng tháng đều chuyển tiền nuôi dưỡng cho bà cụ Lâm. Nhưng cả nhà họ Lâm đều không thể liên lạc được với ông.

Ăn tết xong gia đình họ Lâm như gặp phải vận đen vậy, ngoài việc Lâm Đông và bà cụ Lâm làm loạn ra, chồng của Lâm Lãm là Chúc Phó Dũng trong thời gian đảm nhiệm chức vụ giám đốc tiêu thụ có hành vi tham ô tài sản của công ty cũng đang bị điều tra làm rõ, số tiền của vụ án không hề nhỏ, chủ tịch hội đồng quản trị Trần Đại Hằng sau cơn phẫn nộ đã lựa chọn báo cảnh sát, hiện nay Chúc Phó Dũng đã bị bắt tạm giam để lập án điều tra.

Lâm Lãm lúc này vô cùng hối hận, Chúc Thiên Thiên ngày nào cũng oán trách mẹ mình khi đó không nên trêu tức Trịnh Quang Yến và Lâm Thanh Âm, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi chuyện tại sao Lâm Thanh Âm lại có bản lĩnh lớn như vậy được, cảm giác giống như trở thành một nhân vật vô cùng phi thường vậy.

***

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi nhưng rất vui vẻ đã kết thúc, một kỳ học mới lại bắt đầu. Hai thứ đồ trang sức luôn ở bên cạnh Lâm Thanh Âm hơn nửa tháng nay đã không được gặp cô, vừa nhìn thấy nhau là hưng phấn đến nỗi nhào thẳng vào lòng cô. Trương Tư Diểu thì không nói làm gì, Thương Y giờ còn cao hơn Lâm Thanh Âm nửa cái đầu, thế mà vẫn cố cúi đầu xuống cọ cọ vào vai Lâm Thanh Âm, cũng không rõ là cổ có bị đau không nữa.

Mấy người bạn trẻ đã hơn hai tuần chưa gặp nhau tất nhiên là có rất nhiều chuyện để nói với nhau, Trương Tư Diểu miệng nói không ngớt về chuyện mình về quê ăn tết, đã thế còn mang lên rất nhiều đặc sản nữa, về phần Thương Y thì có vẻ ảm đạm hơn nhiều.

“Lần trước cha chị đến tìm em để xem bói xong thì về Đế Đô luôn rồi, quả nhiên việc giống như em nói, ông nội chị một tháng sau đã mất rồi. Gia nghiệp của ông nội chị ở Đế Đô không phải là nhỏ, cũng vì thế mà hai người con riêng của ông lúc nào cũng luôn túc trực ở bên cạnh ông, ngày nào cũng cho con trai của hai người đó ở bên cạnh ông nội, còn đề phòng cha chị còn hơn là phòng trộm.”

Thương Y thở dài một tiếng, nói với vẻ rất đau khổ: “Con người ông nội chị cũng kỳ lạ lắm, ông trọng nam khinh nữ nên cho rằng cha chị chỉ có duy nhất một người con gái là chị sau này không thể thừa kế gia nghiệp của ông, cũng chính vì thế mười mấy năm trời không liên lạc gì với cha chị, ông còn nhận về hai đứa con riêng ở ngoài về. Nhưng có điều sau khi ông mất, di chúc của ông lại để lại toàn bộ nhà cửa và sản nghiệp của ông cho cha chị, còn hai người con riêng kia chỉ được chia cho một ít tiền và một chút cổ phần, hai người đó không chịu, nói rằng di chúc của ông để lại là giả, bị người ta sửa đổi rồi, chuyện này ầm ĩ đến nay cũng sắp được nửa năm rồi.”

Trương Tư Diểu nghe thấy vậy thì ngẩn người ra: “Thương Y à, không ngờ nhà chị lại là nhà giàu sang quyền thế đến vậy!”

Thương Y bị lời nói vô tư của Trương Tư Diểu làm cho phát cười: “Giàu sang quyền thế gì chứ, vốn dĩ cha chị có thể tiễn ông nội đi nốt những giờ phút cuối cùng, căn bản không có tâm tư về tài sản gì cả, nhưng không ai ngờ rằng ông nội chị đã mang toàn bộ tài sản đi công chứng hết rồi.” Nhớ tới người ông mới được gặp mặt một lần của mình, tình cảm của Thương Y dành cho ông nội mình cũng cực kỳ phức tạp: “Tính khí của ông nội vừa kỳ lạ vừa cố chấp, ông cho rằng con gái không thể kế nghiệp được gia sản. Nhưng cũng chê mấy đứa cháu trai là con của hai người con riêng, không phải danh chính ngôn thuận là người trong nhà. Hai người chú của chị vất vả lên kế hoạch mười mấy năm trời vậy mà đến cuối cùng lại đổ sông đổ bể hết, lúc đó đã tức giận đến phát điên lên rồi.

Lâm Thanh Âm vừa nghe hai người kể chuyện, ngón tay thì không ngừng thoăn thoắt bóc hạt thông, rồi bỏ từng hạt từng hạt vào miệng, không cho miệng nghỉ ngơi chút nào. Trông thấy Thương Y mặt đầy tâm sự như vậy, Lâm Thanh Âm an ủi cô: “Lúc em xem bói cho cha chị cũng đã có nói với chú rồi, tuy quá trình sẽ tương đối trắc trở, nhưng kết quả thì sẽ là tốt đẹp thôi.”

Trương Tư Diểu đồng tình nhìn sang Thương Y: “Thế tình hình hiện giờ thế nào rồi?”

Thương Y nói: “Khi ăn tết nhà chị có tới Đế Đô để đón năm mới, cả nhà ở trong tứ hợp viện cổ của gia đình. Chị nghe cha chị nói với mẹ chị rằng hai người chú của chị dường như đang đòi sửa lại di chúc của ông nội, chắc là không can tâm. Nhưng trong mấy ngày tết hai người bọn họ dường như biến thành người khác, không những không nhắc gì về chuyện di chúc, mà còn vui vẻ dẫn vợ và con cái về nhà cũ để đón tết cơ.

Trương Tư Diểu lập tức nói: “Liệu có phải đang có âm mưu gì không nhỉ?”

“Chị cũng nghĩ như vậy.” Thương Y đau khổ nói: “Tuy căn tứ hợp viện đó giờ đã thuộc về cha chị, nhưng vì trước đây hai người chú của chị vẫn luôn có phòng ở trong đó, lại là năm đầu ông nội mất, thế nên cha chị cũng ngại không chặn bọn họ ở bên ngoài, đành cho bọn họ về nhà cũ ở. Chỉ có điều ngày thứ hai bọn họ trở về, chiếc bùa hộ thân của em cho cha chị đã bị hoá thành tro rồi.”

Lâm Thanh Âm dừng công việc ăn hạt thông lại: “Thế lá bùa hộ thân em đưa cho chị có sao không?”

Thương Y lắc đầu: “Cha chị thấy bùa hộ thân bị hoá thành tro liền bảo hai mẹ con chị nhanh chóng trở về Tề Thành, lúc rời đi thì chị cũng đưa bùa hộ thân của chị cho cha chị rồi.”

Thương Y nói đến đây thì có chút lo sợ ghì chặt lấy cánh tay của Lâm Thanh Âm: “Thanh Âm, mấy ông chú của chị liệu có khi nào sẽ sử dụng các thủ đoạn ngầm để hại cha chị không?”

Lâm Thanh Âm có chút bất lực nhìn Thương Y: “Tại sao chị không sớm nói chuyện này với em chứ?”

“Cha chị không cho nói.” Thương Y nói với giọng điệu đáng thương: “Ông nói rằng ông có thể xử lý được, không muốn chị làm phiền em ăn tết, nhưng chị sợ hai ông chú của chị sẽ giở thủ đoạn ngầm nào đó, lúc nào chị cũng cảm thấy họ có ý đồ xấu gì đó.”

Lâm Thanh Âm vứt hạt thông trên tay xuống: “Đừng vội, để em xem một quẻ đã!"

Chương kế tiếp