Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 84
Lâm Thanh Âm hỏi ngày sinh của cha Thương Y xong liền xem một quẻ, quả nhiên quẻ bói thể hiện rõ ràng là đại hung, chỉ có điều ông ấy được bùa hộ thân đỡ cho một nạn, nên tạm thời nguy hiểm không còn lớn nữa, nhưng căn nguyên sâu xa của chuyện này vẫn chưa được giải quyết.

Lâm Thanh Âm dùng ngón tay cái day day lên hai bên thái dương: “Chị nói xem vừa khai giảng chúng ta đã xin nghỉ phép, liệu giáo viên có đồng ý không nhỉ?”

Thương Y suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chị thì không có vấn đề gì lớn, chị đã quyết định sau khi tốt nghiệp cấp ba liền ra nước ngoài du học, giáo viên thường nhắm mắt làm ngơ không để ý tới những học sinh như bọn chị, chỉ cần không quấy phá kỷ luật của lớp học thì những chuyện khác đều có thể xin được. Chỉ có điều em thì hơi khó khăn rồi …” Thương Y sà vào cạnh Lâm Thanh Âm nói: “Lần trước trong lúc chị tới văn phòng nhà trường, đang đi ở hành lang thì gặp hiệu trưởng Vương và giáo viên chủ nhiệm lớp em, chị nghe giáo viên chủ nhiệm lớp em và hiệu trưởng Vương nói muốn em tham gia cuộc thi toán học gì gì đó.”

“Em vẫn chưa đồng ý đâu.” Lâm Thanh Âm dang tay vươn vai: “Có thời gian như vậy đi xem bói có phải tốt hơn nhiều hay không.”

Trương Tư Diểu hết nhìn Thương Y lại quay sang nhìn Lâm Thanh Âm: “Thanh Âm, thế chuyện của chú Thương phải làm như thế nào? Ngộ nhỡ giáo viên Vu không đồng ý chúng ta xin nghỉ thì biết làm thế nào?”

Lâm Thanh Âm nghe thấy vậy liền rút điện thoại từ trong túi ra xem xem ngày tháng: “Hôm nay đến để điểm danh, theo như thường lệ thì ngày mai sẽ phát sách giáo trình mới rồi kết hợp giảng giải một chút về bài thi cuối kỳ. Hai ngày sau nữa tổ chức kỳ kiểm tra đầu năm, như vậy tất cả có thời gian là ba ngày, đủ thời gian cho chúng ta đến Đế Đô một chuyến rồi.”

Thương Y nghe vậy thì cảm kích đến nỗi sắp chảy nước mắt, dơ tay ra ôm lấy cánh tay của Lâm Thanh Âm rồi lại bá bá vai cô: “Cảm ơn Đại sư nhỏ nhiều!”

Vì Lâm Thanh Âm đã đồng ý xin nghỉ phép để đi tới Đế Đô, vì thế Thương Y càng không còn điều gì phải do dự nữa: “Trước khi chúng ta đi học buổi tối chị sẽ đi tìm giáo viên để xin nghỉ, sau đó chúng ta đặt vé tàu cao tốc vào buổi sáng ngày mai. Từ Tề Thành đến Đế Đô chỉ cần ba tiếng đồng hồ là tới nơi rồi, chị sẽ kêu cha chị tới đón chúng ta.

Hai người bàn bạc xong liền chủ động đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm của mình để xin nghỉ, Thương Y xin nghỉ với lý do rất khéo léo, chỉ nói bản thân có chút việc gấp cần phải tới Đế Đô ngay. Giáo viên chủ nhiệm của Thương Y cũng biết Thương Y dự định tốt nghiệp cấp ba xong sẽ ra nước ngoài du học, đối với những đối tượng học sinh như vậy thì thành tích thi IELTS còn quan trọng hơn việc thi đại học. Giáo viên chủ nhiệm của Thương Y còn cho rằng Thương Y tới Đế Đô để tham gia lớp học tiếng Anh ngắn hạn nào đó, vì vậy rất vui vẻ đồng ý cho cô nghỉ phép.

Nhưng Lâm Thanh Âm thì xin nghỉ rất tuỳ tiện, cô căn bản không tìm bất kỳ lý do nào cả, cô đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm trực tiếp xin nghỉ: “Giáo viên Vu em muốn xin nghỉ ba ngày, cần phải tới Đế Đô một chuyến để xem bói.”

Vu Thừa Trạch: “…”

Đau tim quá, tôi muốn được yên tĩnh!

Tuy thời gian công tác của Vu Thừa Trạch so với các giáo viên lâu năm khác chưa được bao lâu, nhưng ít nhất bản thân anh ta cũng đã dạy qua bảy tám lứa học sinh, cũng được coi là một giáo viên có kinh nghiệm. Trong môi trường của trường tư thục này, có đủ các loại học sinh có sở trường khác nhau, nhưng sở trường độc đáo của Lâm Thanh Âm thì đúng là lần đầu anh ta được gặp. Cũng may là trước đây chính mắt anh ta trông thấy cảnh Lâm Thanh Âm sửa đổi phong thuỷ cho nhà trường sau đó còn tiện tay chữa khỏi bệnh hói đầu của hiệu trưởng thế nên anh ta cũng đã có chút niềm tin, trải qua mấy tháng trời không dễ gì để anh ta quên dần đi chuyện Lâm Thanh Âm không những là học sinh mà còn kiêm thêm việc làm đồng cốt, có thể nào đừng đem đến cho anh ta một sự đả kích lớn như vậy khi mà vừa mới bắt đầu năm học mới được không chứ.

Trông biểu cảm thản nhiên như không của Lâm Thanh Âm, Vu Thừa Trạch trong lòng có chút khó nói: “Ngày mai chúng tôi còn phải giảng giải nội dung về dạng bài của kỳ thi cuối kỳ.”

Lâm Thanh Âm nhìn anh ta một cách khó hiểu: “Các môn của em cơ bản đều đạt điểm tối đa rồi vẫn cần phải nghe sao thầy?”

Câu trả lời này rõ ràng là làm cho người khác không thể chống đỡ nổi, nhưng Vu Thừa Trạch vẫn không cam tâm cố gắng khuyên nhủ: “Ngày kia chúng ta còn có kỳ thi đầu năm học đó?”

Lâm Thanh Âm cười nói: “Thi cử nhằm mục đích kiểm tra tình hình nắm bắt kiến thức của học sinh, em cảm thấy mình đã nắm rất chắc chắn rồi, giờ việc kiểm tra đối với em khá là lãng phí thời gian. Ngoài ra việc em luôn đứng đầu trong các kỳ thi cũng không hợp lý lắm, dù sao cũng phải để cho người xếp thứ hai cảm thấy có chút hi vọng chứ ạ, thầy nói có đúng hay không ạ?”

Lý do này rõ ràng là làm cho người khác không biết nên phản bác lại như thế nào nữa, Vu Thừa Trạch bị Lâm Thanh Âm trêu tức đến phì cười: “Đúng là em đi Đế Đô xem bói sao? Giờ xem bói ở công viên không làm thoả mãn được em nữa rồi à?”

“Phải đi thật ạ.” Lâm Thanh Âm nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Lần này là chuyện lớn có liên quan tới tính mạng con người, nếu không em cũng không cần phải tới tận đây để xin thầy cho nghỉ, dù sao thì cũng không thể vì một lần kiểm tra mà trơ mắt nhìn người khác bị hại được đúng không ạ.”

Vu Thừa Trạch biết rõ khả năng của Lâm Thanh Âm, anh ta cũng hiểu rằng Lâm Thanh Âm không khi nào nói dối về những chuyện như thế này. Vu Thừa Trạch vừa ký tên vào giấy xin nghỉ phép cho Lâm Thanh Âm vừa chân thành khuyên nhủ cô: “Chương trình giảng dạy trong trường của chúng ta có thể kém xa về độ chuyên sâu cũng như độ rộng khi so với các trường học trọng điểm khác, nếu như em thật sự cảm thấy chương trình học của trường chúng ta không quá nặng nề, em có thể tham khảo tham gia kỳ thi toán học, giáo viên các môn học khác cũng có thể căn cứ vào tiến độ học tập của em để bồi dưỡng riêng cho em.”

Lâm Thanh Âm đưa tay ra nhận lại tờ giấy xin phép nghỉ học mà Vu Thừa Trạch vừa ký tên, cười thật tươi từ chối: “Thưa thầy, thật lòng em không muốn tham gia đâu ạ. Thẻ ăn của em trong đó vẫn còn mấy vạn tệ nữa cơ, nếu như phải đi tham gia huấn luyện cho kỳ thi các kiểu thì đến lúc tốt nghiệp cấp ba mà em vẫn chưa ăn hết tiền trong thẻ cơm thì em biết phải làm thế nào? Dù sao thì cũng không thể để lãng phí được!”

Vu Thừa Trạch tuyệt vọng mà xua xua tay: “Em mau đi làm việc xem bói của mình đi!”

****

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thanh Âm cùng với Thương Y ăn xong bữa sáng thì cùng nhau rời khỏi trường học, xe của Vương béo đã chờ sẵn ở cổng trường từ bao giờ.

Vương béo tuy không có khả năng thiên phú với chuyện xem bói xem phong thuỷ, nhưng ông ta lại rất thích nghề này, có cảm giác rất được mở mang tầm mắt. Hơn nữa Vương béo lại rất giỏi trong chuyện giao tiếp xã hội hay xử lý các công việc, có ông ta lo liệu thu xếp mọi việc nên Lâm Thanh Âm ngoài việc xem bói ra thì không phải bận tâm đến bất cứ chuyện gì khác, từ đó cứ hễ cô đi đâu cũng có thói quen phải lôi ông ta đi cùng.

Do xuất phát có chút vội vàng, ghế hạng phổ thông đã bán hết, Thương Y đặt ba vé ghế hạng thương gia, Lâm Thanh Âm lần đầu tiên ngồi tàu cao tốc nên cảm thấy rất tò mò về những thứ trên tàu, như là chiếc ghế ngồi rộng rãi và tốc độ cực nhanh của tàu cao tốc, cuối cùng thì người nhà quê cũng đã được đi qua tỉnh khác rồi.

Làm bạn cùng ký túc với Lâm Thanh Âm cũng đã được một thời gian dài, Thương Y đặc biệt nắm bắt được sở thích của Lâm Thanh Âm, nên mang theo một ba lô đựng toàn là đồ ăn vặt, Lâm Thanh Âm ăn không ngừng từ khi bắt đầu lên tàu cho đến khi xuống tàu, trong ba tiếng đồng hồ liền dường như miệng cô không ngừng hoạt động khi nào, chuyện này cũng khiến cho Vương béo tuy đã ăn hẳn ba cái bánh bao to đùng cũng cảm thấy đói theo.

Trong miệng ngậm miếng thịt bò khô vừa xin được từ chỗ Thương Y, trong lòng Vương béo vô cùng cảm khái, cũng may là do Đại sư nhỏ biết xem bói kiếm được nhiều, bằng không nếu là người bình thường thì chắc chắn là không thể nuôi nổi, ăn uống tốt thật mà!

Biết được Lâm Thanh Âm sẽ tới, cha của Thương Y là Thương Cảnh Hoa đích thân ra ga tàu đón mấy người. Vương béo sau khi tới ngôi nhà lớn của gia đình họ Thương thì không kìm được mà khen hết lời, ngôi nhà cổ này là một căn nhà Tứ Hợp Viện hai sân mang màu sắc cổ kính, giờ vẫn gìn giữ được vô cùng hoàn chỉnh, vị trí địa lý lại cực kỳ đẹp, chỉ tính riêng căn nhà này không biết đã có giá trị đến mấy trăm triệu tệ, chính vì thế cũng không thể trách hai người em trai cùng cha khác mẹ của Thương Cảnh Hoa lại đố kị như vậy.

Ngôi nhà cổ của gia đình họ Thương có một phòng tiệc riêng chuyên để tiếp đón khách tới thăm, nhà bếp thì đặt ngay trong phòng tiệc này, cực kỳ thuận tiện cho việc nấu ăn và lên đồ ăn, vì thế Thương Cảnh Hoa liền mời bọn họ ở nhà dùng bữa. Thương Y phát hiện mới cách xa có năm sáu ngày mà nhìn Thương Cảnh Hoa trông tiều tuỵ đi thấy rõ rệt, Thương Y lo lắng vội vàng hỏi: “Cha, bùa hộ thân của con đưa cho cha vẫn còn chứ ạ?”

Thương Cảnh Hoa lấy từ trong túi ra một cái túi nhỏ màu đỏ, lấy là bùa hộ mệnh ở trong đó ra, giờ màu sắc tươi sáng ban đầu đã không còn nữa, cả tấm bùa giờ phát ra một màu sắc đen xám ảm đạm.

Vành mắt của Thương Y lập tức đỏ hoe, đưa mu bàn tay lên lau đi nước mắt: “Cha ơi, ngay từ ban đầu cha không nên cho hai người bọn họ vào trong nhà.”

“Ban đầu không phải vì cứ nghĩ là ông con mới mất chưa lâu, cho dù bọn họ có như thế nào thì vẫn là anh em cùng cha khác mẹ của cha …” Thương Cảnh Hoa lắc đầu: “Vẫn là ông con có con mắt tinh tường, trước khi mất có nói với cha rằng đợi sau khi ông mất rồi thì không nên qua lại quá thân thiết với với hai người bọn họ, cũng tại cha xử lý mọi chuyện không được quyết đoán.

Tính cách của Thương Cảnh Hoa vốn dĩ đã rất cảm tính, bằng không thì ban đầu ông đã không phải vì Thương Y và mẹ Thương Y mà từ bỏ gia sản của nhà mình để đến một nơi xa xôi như Tề Thành qua từng ấy năm. Đối với hai người em cùng cha khác mẹ ông cũng rất tử tế, chỉ tiếc là người ta lại không hề trân trọng người anh trai ngáng đường đi này của bọn họ.

Trên bàn ăn đã bày sẵn một ít salad, Lâm Thanh Âm dự tính còn phải chờ một lúc nữa mới làm xong đồ ăn, vậy chi bằng tranh thủ thời gian chờ đợi này giải quyết các vị trí có vấn đề luôn.

Căn nhà cổ của gia đình họ Thương là căn nhà tứ hợp viên có hai sân kiểu truyền thống nhất, Thương Cảnh Hoa ở trong căn phòng đầu tiên của gian nhà chính, Lâm Thanh Âm đi một vòng xung quanh trước gian nhà chính, sau đó lấy chân giẫm lên một viên gạch lát nền ở giữa nhà: “Lấy thứ gì đó để bẩy viên gạch lát nền này lên, sau đó đào đồ vật ở dưới lên, tiện thể lấy một chậu than mang ra đây luôn.”

Thương Cảnh Hoa vội vàng đi tìm đồ, Vương béo lấy chiếc xẻng sắt cậy một cái, viên gạch lát nền rất dễ dàng đã bị lật lên. Vương béo lại dùng xẻng sắt xúc hai nhát: “Đất ở dưới này đã bị ai đó đào lên rồi, tơi lắm.” vừa nói vừa dùng sức nhấc lên một xẻng đất, trong đó lộ ra một cái túi bằng vải đỏ, Lâm Thanh Âm liền vội vàng chỉ vào cái chậu than mà Thương Cảnh Hoa đã chuẩn bị sẵn mà nói: “Cho thẳng vào trong chậu luôn.”

Vương béo truy không biết trong bọc vải đó có chứa thứ gì, nhưng từ trong túi phảng phất bốc ra một mùi hôi thối thì cũng đoán được rằng đó không phải thứ gì tốt đẹp cả.

Gió của tháng giêng rất lớn, một cơn gió thổi qua lại càng làm cho mùi hôi thối đó nồng nặc hơn, Thương Cảnh Hoa bịt mũi lại hỏi: “Đại sư nhỏ, thứ này phải xử lý như thế nào đây?”

“Đốt cháy thôi!” Lâm Thanh Âm cũng bịt mũi lại rồi lùi lại phía sau vài bước: “Nhà chú có giấy vàng mã không? Lấy ra đây một ít.”

Ông cụ nhà họ Thương mới mất chưa được nửa năm, trong nhà rất nhiều giấy vàng mã với đèn nhang, Thương Cảnh Hoa liền lấy một nắm giấy vàng mã mang ra. Lâm Thanh Âm giở xấp giấy vàng mã ra, lấy bút phù ra chấm vào đầu bút một chút chu sa rồi vẽ hình một loại bùa chú lên đó. Mặc dù Lâm Thanh Âm chỉ dùng bút phù vẽ lên tờ giấy vàng mã trên cùng, nhưng đợi đến khi cô đưa bút cho Thương Y xong thì dùng tay rũ rũ tập giấy vàng mã, giờ đây trên mỗi tờ giấy đều có những hoa văn giống hệt như nhau.

Lâm Thanh Âm cũng không bảo Vương béo mở cái túi đỏ đấy ra, trực tiếp ném giấy vàng mã ở trong tay vào trong chậu than, ngay lập tức giấy vàng mã bị đốt cháy, phát ra tiếng kêu lách tách.

Lâm Thanh Âm nói Vương béo trông chậu than đừng để lửa bị tắt mất, sau đó cô chỉ vào gian nhà chính hỏi Thương Cảnh Hoa: “Hiện giờ chú đang ở trong đó đúng không?”

Thương Cảnh Hoa gật gật đầu: “Đúng rồi, trước đây cha của chú ở trong phòng phía đông, đến lúc chú chuyển về đây thì ở trong phòng bên phía tây, giờ phòng bên phía đông vẫn giữ nguyên không thay đổi gì cả.”

Lâm Thanh Âm dựng cổ áo của áo khoác lên: “Chúng ta đi xem phòng bên phía đông xem thế nào.”

Gian nhà chính bình thường không bao giờ khoá cửa, Thương Cảnh Hoa đẩy cửa ra mời Lâm Thanh Âm vào trong, trong phòng bày biện một bộ đồ nội thất bằng gỗ lim được trạm trổ hoa văn rất đẹp, cực kỳ dày và nặng.

Lâm Thanh Âm đứng giữa gian phòng lớn xem xét một lượt, đột nhiên quay lại hỏi: “Bình thường thì gian phòng này ai phụ trách quét dọn vệ sinh vậy?”

Thương Cảnh Hoa nói: “Lúc cha chú còn sống thì trong nhà có một đầu bếp, một lái xe và hai người giúp việc khoảng hơn bốn mươi tuổi. Chú Lý đầu bếp đã làm cho cha chú hơn hai mươi năm nay rồi, riêng có hai chị giúp việc cũng đã làm ở ngôi nhà này được ba bốn năm rồi, nói chung là căn nhà này vẫn cần có người quét dọn vệ sinh, nên chú vẫn giữ họ ở lại làm việc.”

Lâm Thanh Âm ha ha cười lớn: “Tạm thời chưa nói đến người đầu bếp và lái xe, riêng hai người giúp việc kia thì phải tra hỏi rõ ràng mới được.” Lâm Thanh Âm vừa nói vừa đi tới trước chiếc ghế ngồi của chủ nhà ở trong gian phòng lớn, cô hơi cúi người xuống sau đó lôi ra một tờ giấy bùa ở bên dưới gầm ghế ra, sau đó liền xé vụn tờ giấy bùa đó.

Thương Cảnh Hoa nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức, chiếc ghế đó chính là chiếc ghế mà ông vẫn ngồi hàng ngày. Trước đây khi còn đang chăm sóc ông cụ ở trong phòng này ông cũng đã thấy người giúp việc quét dọn vệ sinh, đừng nói là bên dưới gầm ghế ngồi, ngay đến cả chân ghế cũng được họ lau chùi sạch bong kin kít, vì thế nếu nói rằng người giúp việc trong quá trình quét dọn mà không phát hiện tấm giấy bùa kia thì chắc chắn ông không tin.

Vê tờ giấy bùa vào trong lòng bàn tay, Lâm Thanh Âm lại mở cánh cửa của gian phòng phía đông ra, đây là nơi ở của ông cụ khi còn sống, đồ dùng trong phòng vẫn bày biện y hệt như trước kia, chỉ có điều trên bàn có thêm một tấm ảnh của ông cụ mà thôi, trước tấm ảnh có bày biện một chút hoa quả tươi và đồ cúng.

Lâm Thanh Âm quan sát xung quanh căn phòng rồi nói: “Sau khi cha của chú mất thì hai người em chú thường hay đi vào trong gian phòng này đúng không?”

Thương Cảnh Hoa gật đầu: “Bọn họ thường xuyên tới cúng bái, chú cũng không nỡ ngăn cản bọn họ tận hiếu.”

Lâm Thanh Âm nhìn sang Thương Cảnh Hoa rồi nói: “Cái túi vải màu đỏ được phát hiện ở ngoài sân và tấm giấy bùa chú phát hiện ở trong gian phòng chính mà cháu vừa tìm được không đáng lo lắm, thứ nguy hiểm nhất chính là nằm ở trong phòng này.”

Thương Cảnh Hoa nhìn xung quanh căn phòng một lượt, ông không hề lạ lẫm với căn phòng này, ông đã ở bên cạnh cha mình trong căn phòng này một tháng liền, buổi tối còn ngủ luôn trong này với ông cụ, nhưng ông không thể nào phát hiện ra căn phòng có điều gì thay đổi cả.

“Có phải là lại có bùa chú dán ở chỗ nào đó sao?” Thương Cảnh Hoa vừa nói vừa cúi người xuống gầm giường kiểm tra, vừa nhìn vào trong thì cảm giác không còn là sợ nữa, mà là ông bị doạ cho tóc dựng đứng hết cả lên, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước rồi ngã lên mặt đất: “Hình như có người đang nằm ở dưới gầm giường.”

Giường gỗ ông cụ nằm là kiểu giường cũ, ván giường cao hơn mặt đất khoảng bốn mươi phân, bình thường ga trải giường rủ xuống che mất một nữa, nếu như không cúi xuống nhìn thì chắc chắn không thể nhìn thấy đồ vật gì ở bên dưới gầm giường được.

Lâm Thanh Âm vươn tay cầm lấy chiếc gậy đặt ở đầu giường lên, luồn tay vào trong gầm giường móc ra được “con người” đang nằm ở dưới gầm giường. Thương Cảnh Hoa lúc này mới nhìn rõ thực ra đấy chỉ là một người giấy làm bằng bìa các tông đang mặc một bộ quần áo, vì ánh sáng dưới gậm giường không đủ nên khi nhìn thấy thì trông không khác gì con người thật cả.

Người giấy bằng bìa này được vẽ đầy đủ ngũ quan cực kỳ chi tiết, nếu nhìn kỹ thì phải giống Thương Cảnh Hoa đến vài phần. Lâm Thanh Âm cầm cây gậy gạt bộ quần áo của người giấy ra, mặt trong tấm bìa có viết bát tự của Thương Cảnh Hoa bằng mực chu sa, xung quanh bát tự còn dán từng trang từng trang giấy bùa chú, bên trên miêu tả các loại bùa chú đáng sợ.

Sắc mặt Thương Cảnh Hoa lúc này cực kỳ khó coi, từ lúc hai người em trai trở về cúng bái cho ông cụ cho đến tận bây giờ là đã hơn một tuần rồi, căn phòng này ngày nào cũng được quét dọn hai lần, một người giấy bằng bìa to như vậy nằm dưới gầm giường thì ông không thể nào tin được hai người giúp việc kia không nhìn thấy.

Thương Cảnh Hoa nhìn thấy Lâm Thanh Âm mở lớp bùa chú ra, trên giấy bìa cũng vẽ đủ các đồ vật linh tinh, trông thấy mà ngứa ran hết cả da đầu.

“Đại sư nhỏ, cái này phải xử lý như thế nào đây? Vứt vào chậu than đốt luôn đi hay sao?”

Lâm Thanh Âm nhìn ông nói: “Chú có nhìn thấy bùa chú ở xung quanh bát tự không? Đây là bùa chú thế thân, với câu bùa chú này thì người giấy sẽ giống y hệt như người thật, nó phải hứng chịu bất cứ sự đối xử như thế nào thì sẽ thể hiện y hệt như vậy trên người thật. Chỉ có điều người giấy này mới nằm đây được mười mấy ngày, hiệu lực vẫn chưa mạnh, đợi nó nằm đây đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi em trai chú lấy con người giấy này đi, tới lúc đó họ muốn chú chết như thế nào thì chú sẽ bị chết như vậy.”

Thương Cảnh Hoa nói với vẻ mặt đau khổ: “Đại sư, tại sao lại phải nằm ở đây bốn mươi chín ngày vậy?”

“Những thứ hại người thì không phải dễ dàng là thành được. Trong phong thuỷ học thì ngôi nhà chia thành tam phương vị, hướng đông bắc là quẻ cấn, đại diện cho người con trưởng.” Lâm Thanh Âm chỉ vào chiếc giường nói: “Căn phòng này lại chính là căn phòng nằm về hướng đông nhất của cả gian nhà chính này, cái giường này lại nằm ở hướng đông nhất của căn phòng, chỉ cần sử dụng trận pháp thích hợp cộng thêm đem người giấy có viết bát tự của chú trong đó vào phương vị quẻ cấn, chỉ cần đủ bốn mươi chín ngày là có thể biến thành kẻ thế thân của chú rồi.”

Lâm Thanh Âm lấy bút phù ra: “Vẫn may là vật thế thân chưa hình thành, nên rất dễ phá giải.” Nói xong Lâm Thanh Âm lấy bút phù chấm chu sa rồi không ngừng vẽ hình lên trên người giấy, lần lượt hoá giải từng loại bùa chú một trên nó, cuối cùng dùng bút chu sa xoá bát tự trên đó đi, như vậy đã xoá sạch được mối liên hệ trước đây của người giấy với Thương Cảnh Hoa.

Xong việc Lâm Thanh Âm mới đứng dậy nói: “Nhân lúc lửa ngoài sân chưa tắt, mau vứt thứ này vào chậu than để đốt đi.”

Thương Cảnh Hoa không dám chậm trễ, lấy quần áo của nó bó con người giấy lại rồi kẹp vào dưới cánh tay chạy nhanh ra ngoài sân, trông thấy chậu than đặt ngoài sân sắp tắt lửa, Thương Cảnh Hoa nhanh chóng vứt cả con người giấy và quần áo nó đang mặc vào trong chậu than. Sau khi ngọn lửa bắt phải con người giấy thì lập tức bùng lên một ngọn lửa cao chừng một mét rưỡi, ngọn lửa lập tức đốt cháy toàn bộ người giấy và quần áo, chỉ để lại một chậu tro tàn.

Lâm Thanh Âm đi tới vị trí phía trước cổng, chỉ vào một viên gạch lát nền nói: “Chú béo, cậy viên gạch lát nền này lên, đào một cái hố để chôn tro xuống dưới đó.”

Vương béo lập tức vác xẻng sắt lên vai đi tới chỗ đó, viên gạch lát nền này khác hẳn với viên gạch khi nãy, viên gạch lát nền này dường như đã dính chặt với phần đất ở phía dưới, Vương béo phải mất rất nhiều sức mới cậy được viên gạch lên, sau đó làm theo lời Lâm Thanh Âm nói đem toàn bộ tro tàn trong chậu đổ xuống dưới hố, sau đó phủ lên một đống đất mỏng.

Lâm Thanh Âm cầm bút phù vẽ một hình bùa chú lên trên đó, rồi lấy ra vài viên đá cuội vứt vào bên trong, xong xuôi mới cho Vương béo đậy viên gạch lát nền lại.

Vương béo đặt xong viên gạch lát nền thì phát hiện có cảm giác viên gạch dường như đang cao lên một chút, anh vứt cái xẻng đi rồi đứng lên trên viên gạch lát nền nhảy lên giậm giậm vài cái, sau khi xử lý viên gạch lát nền bằng phẳng, chặt chẽ không để lại một vết tích gì cả, xong xuôi anh mới dùng xẻng hất hết đống đất còn lại vào gốc cây bên cạnh đó.

Thương Cảnh Hoa đi xung quanh viên gạch đó mấy vòng liền, hỏi Lâm Thanh Âm với sự khó hiểu: “Đại sư nhỏ, đây là đang làm gì vậy ạ?”

“Loại trừ sự đen đủi đi, đây là cổng lớn của ngôi nhà, hàng ngày tất cả mọi người đều phải dẫm chân qua chỗ này, chỗ này càng bị dẫm lên nhiều thì vận may của chú càng lớn.” khoé miệng của Lâm Thanh Âm lộ ra một nụ cười quỷ quyệt: “Chỉ có điều đối với “sự đen đủi” này thì lại không được tốt cho lắm, hàng ngày bị chân mọi người dẫm lên trên, chú nói xem làm sao có thể thuận được chứ!”

Đến lúc này thì Thương Cảnh Hoa mới chợt ngộ ra, lập tức dùng hai chân dẫm đạp thật mạnh lên trên viên gạch lát nền, dù sao thì cũng xả được chút cơn oán giận trong người.

***

Vị đầu bếp và hai người giúp việc trong nhà đang bận rộn làm việc, trước đây Thương Cảnh Hoa cảm thấy ăn cơm ở nhà vừa ngon miệng lại sạch sẽ, nhưng bây giờ khi ông đã biết được hai người giúp việc trong nhà đều đã bị mua chuộc thì nói đến chuyện ăn cơm là trong lòng lại có chút bất an. Đặc biệt là khi một trong hai người giúp việc bưng bát canh xương dê hầm Tứ Xuyên nóng hổi bốc khói nghi ngút lên thì trong bụng ông luôn muốn hỏi là bà ta có cho thuốc độc vào trong đó không.

Lâm Thanh Âm nhìn thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của Thương Cảnh Hoa, đi rửa tay xong là ngồi xuống bàn ăn, gắp một miếng xương dê hầm gặm một miếng, vị mềm ngọt thấm vào thịt mà lại không bị tanh, mùi vị thật tuyệt vời.

“Thực ra chú không phải lo lắng như vậy đâu, bọn họ nếu như dám xuống tay như vậy thì đã không mất bao nhiêu công đi đường vòng như thế. Dù sao bây giờ để có thể tìm được cao nhân vẽ được loại bùa chú đó có khi còn khó hơn việc đi mua thuốc độc.” Lâm Thanh Âm lại lấy răng gặm một miếng thịt lớn nữa, cười nhẹ: “Thêm nữa là cháu nghĩ rằng hai người em trai của chú cũng không phải là kiểu người hào phóng, vì thế số tiền mua chuộc người khác nhiều lắm thì có thể làm người ta nhắm một bên mắt mở một bên mắt làm ngơ thôi. Còn nếu như để hạ độc người khác thì bọn họ không trả được số tiền lớn như thế đâu.”

Dù sao thì Đại sư nhỏ đã nói là không sao, Thương Cảnh Hoa rốt cuộc cũng có thể yên tâm ăn bữa cơm này rồi, chỉ có điều ông dự định đợi sau khi dùng bữa xong sẽ cho hai người giúp việc kia nghỉ việc, còn về vị đầu bếp thì còn phải chờ Đại sư nhỏ xem qua đã mới được.

Bữa cơm vào mùa đông chủ yếu là bổ sung nhiệt độ, khẩu vị ở Đế Đô cũng không khác Tề Thành là bao, Lâm Thanh Âm ăn cực kỳ ngon miệng. Đợi ăn cơm xong, Thương Cảnh Hoa gọi hai người giúp việc tới, trước mặt Lâm Thanh Âm và mọi người trực tiếp hỏi: “Hai người đã nhận của Thương Cảnh Thiên và Thương Cảnh Trung bao nhiêu tiền?”

Sắc mặt của hai người giúp việc lập tức biến sắc, ấp a ấp úng không dám thừa nhận. Cho dù Thương Cảnh Hoa là người có tính khí rất tốt cũng cảm thấy rất đau đầu, nhìn hai người giúp việc chỉ lớn hơn ông mấy tuổi mà cười nhạt: “Thời gian này tôi hơi bận, nhưng không vì thế mà hai người cho rằng có thể dễ dàng lừa gạt tôi, dưới gầm ghế có thứ gì, dưới gầm giường ông cụ đặt vật gì, có cần tôi phải nói rõ từng chuyện một hay không?”

Nhìn thấy thần sắc khó xử của hai người giúp việc, Thương Cảnh Hoa cười nhạt một tiếng: “Hai người cũng không cần phải giải thích nữa, cũng không cần phải nói là không cố ý, Thương Cảnh Hoa tôi không phải là thằng ngốc để các người lừa gạt đâu.” Ông chỉ tay ra ngoài: “Bởi vì tháng này là tháng ăn tết, tiền lương đã thanh toán trước cho hai người rồi, về phòng thu dọn đồ đạc của mình rồi đi đi. Chỉ cần cầm thêm bất cứ thứ gì hoặc để lại bất cứ thứ gì không sạch sẽ mà để tôi phát hiện được, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”

Hai người giúp việc vốn dĩ vì bản thân ham cái lợi trước mắt mà bị mua chuộc, mỗi người nhận được năm nghìn tệ, chỉ cần khi quét dọn vệ sinh giả vờ như không nhìn thấy những đồ vật quái dị đó là được. Bọn họ vốn cho rằng đây chắc cũng không phải là chuyện gì to tát, bởi vì ngoài bọn họ ra thì căn bản không có ai lại cúi xuống gầm giường hay gầm ghế để xem có thứ gì dưới đó, nhưng có ai ngờ rằng lại bị chủ nhà phát hiện ra nhanh tới vậy, đã thế lại còn bị mất đi một công việc với mức lương cao nữa chứ.

Cho dù cả hai người có buồn phiền hay hối hận như thế nào cũng không có tác dụng nữa rồi, bọn họ về phòng thu dọn đồ đạc cùng than thở với nhau mấy câu rồi rời đi. Tuy ở Đế Đô tìm việc làm không khó, nhưng công việc mà vừa được ăn ngon, ở tốt, việc không nhiều mà tiền lương lại cao như thế này thì quả thực rất khó tìm.

Đợi sau khi hai người giúp việc rời đi, vị đầu bếp họ Lý rửa sạch sẽ thớt băm xong mới đi ra, nói chuyện cực kỳ thẳng thắn: “Tôi có thể đoán được lý do tại sao hai người giúp việc đó lại bị cho nghỉ việc, chắc chắn là nhận tiền mua chuộc của hai người kia rồi. Thực ra Cảnh Trung và Cảnh Thiên cũng có bí mật lôi kéo tôi, nhưng bản thân tôi là một đầu bếp, ngoài việc nấu ăn ra thì tôi không can dự vào bất cứ chuyện gì cả.”

Thương Cảnh Hoa không biết nói sao đành cười cười: “Thực ra tôi cũng có thể hiểu được, dù sao thời gian tôi trở về chưa được bao lâu, mà hai người em trai tôi lại ở đây bao nhiêu năm rồi, mọi người chắc chắn sẽ thân thiết với bọn họ hơn với tôi là chuyện tôi có thể hiểu được.”

“Anh không cần nói khách sáo với tôi làm gì, tôi với bọn họ không giống nhau.” Đầu bếp Lý nói: “Tôi ở bên cạnh ông chủ đã được bao nhiêu năm rồi, ngoài ông cụ ra tôi không nhận bất kỳ một ai cả. Anh đừng nghĩ tôi chỉ là một người đầu bếp, bao lâu nay mỗi khi ông cụ có chuyện gì phiền muộn đều chỉ thích ngồi uống vài chén với tôi để giải bày tâm sự. Trong ngôi nhà này, chẳng có ai hiểu được ông cụ hơn tôi cả, từ đầu tới cuối, trong lòng ông cụ chỉ có anh là người thừa kế duy nhất. Tôi đã nấu ăn cho ông cụ bao nhiêu năm như vậy thì chỉ nghe lời một người duy nhất là ông cụ thôi, giờ nếu anh muốn giữ tôi ở lại thì tôi sẽ hết lòng làm việc cho anh, còn nếu như anh không yên tâm về tôi thì tôi sẽ tự thu dọn đồ đạc rời đi.”

Thương Cảnh Hoa có chút do dự nhìn sang phía Lâm Thanh Âm, Lâm Thanh Âm cười lớn, nói một cách cởi mở: “Người này nấu ăn rất ngon, nói chuyện cũng rất thành thật.”

Thương Cảnh Hoa lúc này mới như được trút bỏ được gánh nặng thở phào một cái: “Vừa rồi đúng là tôi có chút thần hồn nát thần tính rồi…”

Chưa nói xong câu, bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, lão Trương tài xế ra mở cổng, chỉ thấy Thương Cảnh Thiên, Thương Cảnh Trung dẫn một ông già và một người để râu dê đi vào, Lâm Thanh Âm vừa nhìn vậy thì bật cười, đây chả phải là oan gia ngõ hẹp hay sao!

Chương kế tiếp