Đại Sư Đoán Mệnh Là Học Bá

Chương 86
Trận pháp này là cánh cửa dự đoán chính xác để kiểm tra tâm ma của đệ tử mới nhập môn, cách bố trí của Lâm Thanh Âm xem như đã đơn giản hóa hơn so với phiên bản cũ nhưng ngay cả phiên bản đã đơn giản hóa so với bản cũ cũng khiến cho bốn người ở bên trong trận pháp vô cùng tuyệt vọng.

Lâm Thanh Âm lấy điện thoại di động ra để xem giờ, cô không nhanh không chậm nói: “Trước tiên để bọn họ ở bên trong ngốc tầm hai ba giờ đi, bình tĩnh suy nghĩ tự kiểm điểm tốt cuộc sống của chính mình.”

Lái xe Trương nhìn thấy bốn người ở trong sân dường như sắp phát điên, ông ta bị dọa đến run rẩy. Những người này đều nhắm mắt nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ rất thống khổ, trên người không ngừng co giật, nhìn thế nào cũng thấy rất dọa người, ông ta nhịn không được hỏi một câu: “Thật sự không cần gọi 120 sao?”

Lâm Thanh Âm nhìn ông ta một cái: “Nếu ông lo lắng cũng có thể đi vào trong ngồi, đặc biệt nhớ lại thời điểm ông sau lưng lấy tiền của người ta thì như thế nào?”

Vẻ mặt già nua của ông Trương xấu hổ đỏ bừng, thực ra mấy năm nay ông ta nhận không ít tiền của hai anh em Thương Cảnh Trung, thực ra bọn họ cũng không yêu cầu ông ta làm chuyện gì, ngay cả lúc có việc cũng là thuận tiện làm. Lúc trước, ông ta lái xe cho ông cụ, thực ra hai anh em họ chỉ hỏi một chút là ông cụ đi đâu vậy, về sau lúc ông cụ mất, Thương Cảnh Hoa kế thừa sản nghiệp, hai anh em cũng giống như ngày trước tặng tiền, ông ta lúc đấy cũng rất do dự nhưng cuối cùng lòng tham lam chiến thắng đạo đức nghề nghiệp.

Ông Trương biết cô gái thần thánh này là đại sư, nếu người ta nói như vậy nhất định là đã tính ra, chẳng thà chính bản thân ông ta từ chức rồi nhanh chóng rời đi, nếu không thì sẽ không còn mặt mũi nữa như hai cô giúp việc vậy.

Trước đây, Thương Cảnh Hoa vẫn tiếp tục thuê những người này giúp việc trong gia đình chẳng qua là không muốn người ta trách móc ông quá khắt khe với người cũ, những người này chăm sóc cha ông lúc trước đều tận tâm hết sức nhưng đối với ông, họ chăm sóc không tốt như hai anh em Thương Cảnh Trung.

Giống như ông Trương này, lúc có người ngoài đến nhà, ông ta trước tiên phải hỏi ý Thương Cảnh Hoa rồi mới mở cửa cho họ vào nhưng lúc hai anh em Thương Cảnh Trung đến ông ta cũng không thèm để ý mà cho hai anh em vào nhà, thậm chí có một lần Thương Cảnh Hoa trở về vào buổi tối thì phát hiện hai anh em kia đã ngồi ngốc ở giữa nhà một lúc rồi.

Thương Cảnh Hoa đối với ông Trương sớm đã có chút ý kiến, thấy ông ta nói chuyện từ chức với ông, ông ngay cả giữ lại cũng không, cho ông ta một phong bì rồi đưa ông ta ra cửa. Ông Lý đầu bếp nhìn thấy như vậy có một chút cảm thán, cảm thấy buồn vì người ông ta biết nhiều năm đều đã đi rồi, ông ta lại có chút tức giận bọn họ vì một chút lợi ích trước mắt mà ngay cả đúng sai cũng không phân biệt được.

Con cái của những gia đình bình thường lớn lên đều tự lập một gia đình nhỏ, bọn họ cũng phải có khoảng cách chừng mực, cũng giống như vậy, gia đình có tiền ba đứa con cũng không cùng một mẹ sinh ra, bọn họ là người ngoài càng không được nhúng tay vào. Hiện tại thì hay rồi, ba anh em nhà này ngay cả che giấu cũng không cần, trực tiếp xé rách mặt nhau ở ngoài sáng, giống như hai người giúp việc và ông Trương nhận lợi ích từ hai anh em con riêng, bây giờ ngoài việc thu dọn đồ đạc và rời đi thì cũng không còn cách nào.

Ông Lý không nhịn được nhìn thoáng qua gương mặt còn mang theo nét trẻ con của Lâm Thanh Âm, ông không nghĩ tới tuổi còn trẻ như vậy đã làm đại sư, nếu ông cụ sớm gặp được đại sư này nói không chừng còn có thể chống đỡ được vài năm nữa, thật đáng tiếc.

Ông cụ Thương có thể coi là một người chồng, một người cha không tốt, bởi vì muốn có cháu trai mà dồn ép con trai lớn ra đi mười mấy năm, rồi ông ta lại đón hai đứa con riêng sinh đôi trở về nhưng ông ta lại bắt đầu ghét bỏ hai đứa con riêng không có năng lực, không có phẩm hạnh, ngoại trừ cho một ít số lẻ, tất cả tài sản của ông ta đều cho con trai lớn, nói chung là ba đứa con này đều bị ông ta dồn ép quá mức.

Ông cụ Thương tuy rằng có thể gây sức ép nhưng không thể không nói đến người ta đầu thai tốt lại còn có thể kiếm tiền, mới có thể ở nơi đây có bốn tòa viện lớn như vậy còn được bảo tồn rất tốt. Lâm Thanh Âm đi dạo quanh bốn tòa viện này một vòng, cô đã hiểu rõ bố cục phòng ốc, cô quay đầu lại nhìn Thương Cảnh Hoa nói: “Tôi có thể giúp chú ở chỗ này bày một trận phong thủy, để thu hút tài lộc, tụ khí, con cái thịnh vượng các loại đều có thể.”

Thương Cảnh Hoa lắc đầu: “Cái gì mà chiêu tài, con cái thịnh vượng đối với tôi đều không có tác dụng, thật ra lúc trước ở Tề Thành tôi đã có rất nhiều công ty của riêng mình, mặc dù đang ở nhà ông cụ, trong mắt tôi cũng không tính là cái gì, tôi đã mạnh hơn rất nhiều so với phần lớn người, hiện tại tôi lại kế thừa gia sản, tiền đối với tôi cũng chỉ là con số mà thôi, cầu nhiều như vậy nhưng sử dụng chỉ một chút. Về phần cầu con cái thịnh vượng thì càng không cần phải nói, vợ của tôi lúc sinh Tiểu Y cơ thể bị thương nên không thể sinh con được nữa, ông cụ thấy vậy nên dồn ép tôi cùng vợ tôi ly hôn, lúc này tôi mới mang vợ và con đi đến Tề Thành mười mấy năm, con cái thịnh vượng...”

Thương Cảnh Hoa thở dài một hơi: “Tôi cũng không tưởng tưởng được ông cụ lại mang con riêng trở về, náo loạn khiến cả nhà không được yên tĩnh, về phần Tiểu Y, về sau Tiểu Y kết hôn hay sống chết là chuyện của con bé tự quyết định, trong tâm tôi thầm nghĩ không muốn vợ tôi sinh con lần nào nữa.” Nhớ tới năm đấy vợ ông trải qua sinh đẻ, đến nay Thương Cảnh Hoa nghĩ lại còn thấy sợ: “Cô ấy lúc sinh đứa nhỏ rất nguy hiểm.”

Thương Y có chút không nói nên lời nhìn Thương Cảnh Hoa: “Cha, Thanh Âm người ta hỏi cha muốn bố trí trận pháp gì, cha cứ nói thẳng là tốt rồi, nói về con làm gì, con còn chưa tốt nghiệp trung học, kết hôn sinh con ít nhất là chuyện của mười năm sau.”

Thương Cảnh Hoa cười ha hả đứng lên: “Kết hôn hay không cũng không sao, dù sao cha con có tiền, nuôi được con.”

Ông vuốt ve mái tóc của Thương Y một cách trìu mến, Thương Cảnh Hoa nói: “Đại sư nhỏ giúp tôi bố một trận pháp giúp cho cả nhà bình an khỏe mạnh là được, đại sư bố trí trận pháp cần ngọc gì, pháp khí gì tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Bố trí một trận pháp Tụ Linh để khỏe mạnh là có thể, đế đô có long mạch, nhà họ Thương này có Tứ hợp viện rất gần với long mạch, tử khí tăng thêm linh khí sẽ làm cho hiệu quả Trận Tụ Linh tăng lên gấp bội, làm cho cả nhà bình an cũng không khó, ở trên Trận Tụ Linh gia tăng trận pháp đổi vận tụ khí là có thể.

Lâm Thanh Âm nói với Vương Béo bên cạnh lấy giấy bút ghi đồ dùng cần thiết: “Cái này, những đồ này phải có chất lượng tốt đặc biệt là đồ ngọc. Người này có tòa nhà ở vị trí tốt, ở nơi khác bố trí trận pháp vài năm, mười mấy năm liền mất đi hiệu quả nhưng nơi này gần long mạch, chỉ cần mua ngọc thật tốt, long mạch cuồn cuộn không ngừng bổ sung linh khí cho trận pháp, trận pháp sẽ được vận hành tiếp nữa.”

Thương Cảnh Hoa cũng đã nghe Thương Y nói qua là Lâm Thanh Âm đặc biệt thích ngọc, rất nhiều người theo cô cầu ngọc khắc bùa hộ mệnh. Lúc trước, ông nghe được cơ thể ông cụ xảy ra vấn đề quá mức vội vàng, không kịp gọi người nhà mua ngọc phù, hiện tại đúng lúc mời được Lâm Thanh Âm tới, trực tiếp đem bùa hộ mệnh phối hợp với nhau.

Thương Cảnh Hoa ngay lập tức nói: “Cha tôi lưu giữ rất nhiều ngọc cổ, có trang sức, vật trang trí đều là ngọc nguyên bản, những thứ này có lai lịch rất quý.”

“Ngọc cổ?” Vương béo chậc lưỡi một cái: “Nếu ngọc bình thường thì thôi, nếu bên trong có loại này thì rất quý.”

Thương Cảnh Hoa đối với tiền tài coi như vật ngoài thân, bằng không lúc trước ông cũng không từ bỏ cơ nghiệp lớn của gia đình, ngu ngốc chạy đến một thành phố nhỏ hạng ba nhiều năm như vậy. Nghe Vương Béo kể về nguồn gốc lúc trước, Thương Cảnh Hoa cười nói: “Mọi người yêu mến vật gì thì tùy tiện cầm, đều là vật ngoài thân không cần thiết phải để ý như vậy.”

Lâm Thanh Âm đối với ngọc cổ cảm thấy rất hứng thú, Thương Cảnh Hoa dẫn bọn họ đi vào nhà kho cất đồ của ông cụ, sau khi mở ra từng tầng ổ khóa, từng dãy kệ sắp xếp đồ vật suýt chút nữa làm Vương Béo quỳ xuống: “Ông Thương, của cải nhà ông nhiều quá, những đồ vật này đều rất quý.”

Thương Cảnh Hoa cười: “Tất cả đều được lưu truyền từ đời này sang đời khác.”

Trước tiên, Lâm Thanh Âm đi tới kệ chứa ngọc cổ để xem, vật phẩm rất tốt nhưng có rất nhiều ngọc cổ trải qua nhiều năm tháng linh khí không còn nồng đậm thì tốt hơn hết là nên mua ngọc mới. nhưng có một khối ngọc khuyên tai linh khí còn rất đậm và phù hợp với tử vi của Thương Y nên Lâm Thanh Âm chọn nó để chuẩn bị khắc bùa hộ mệnh cho Thương Y.

Lâm Thanh Âm chọn ngọc cho một nhà ba người họ rồi giao cho Vương Béo, lúc này mới hỏi Thương Cảnh Hoa: “Tôi có thể đi dạo ở trong này được không?”

Thương Cảnh Hoa ngay lập tức trả lời: “Ngài tùy thích là được, ngài thích cái gì tôi tặng ngài, nhờ có Đại sư nhỏ chiếu cố cho Thương Y nhà tôi, lần này nhà tôi có việc ngài lại đặc biệt đến đây giúp, tôi thật sự nên cảm tạ ngài.”

Sau khi được Thương Cảnh Hoa cho phép, Lâm Thanh Âm không nhìn xung quanh mà lập tức đi thẳng vào ngăn tủ trong cùng. Lần đầu tiên, Vương Béo thấy Lâm Thanh Âm bước đi vội vã như vậy, ông ta cũng vội vàng đi theo, lúc ông ta nhìn thấy Lâm Thanh Âm lấy ra cái gì đó, ông ta có chút sững sờ, đó là một viên đá cỡ quả óc chó, dính đầy bụi bẩn thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Thương Cảnh Hoa cũng không biết đó là cái gì, nếu không phải Lâm Thanh Âm lấy nó ra từ trong tủ, ông còn tưởng nhặt được từ đống đá nào đó.

“Đại sư nhỏ thích cái này?” Thương Cảnh Hoa hơi rối rắm nói: “Cái này không giống đồ gì tốt, ngài có thể nhìn sang bên kia, tranh chữ cổ cái gì cũng có.”

Lâm Thanh Âm cười: “Tôi rất thích cái này, cái này đối với tôi rất phù hợp.”

Thương Cảnh Hoa vội vàng đưa một cái túi to cho Lâm Thanh Âm bỏ vào, ông không kiềm chế được thuyết phục: “Nếu không thì ngài ở lại chọn thêm vài thứ, đại sư Vương ngài cũng chọn đi.”

Vương béo là kiểu người giàu có, ổn định từ bé, đối với những món đồ cổ này đều không thưởng thức đến, ông ta tùy tiện chọn lấy một chuỗi vòng tay bằng gỗ, kích thước vừa vặn thoạt nhìn cũng không đắt lắm.

Thương Cảnh Hoa thấy thế có chút lo lắng, sao đại sư này cũng theo hệ Phật, ông nghĩ muốn tặng quà cũng không được, thật sự rất là đau đầu.”

Ngây người trong trận pháp nhiều giờ, bọn Thương Cảnh Trung bây giờ đã không nhớ rõ tại sao họ lại đến một nơi cổ quái như thế này, mắt họ không thể nhìn thấy ngôi nhà cũ do tổ tiên để lại, cũng không thấy đám người Thương Cảnh Hoa, Lâm Thanh Âm, bọn họ mỗi người đều đắm chìm trong tâm ma của chính mình.

Thương Cảnh Trung nhìn thấy bộ dáng hồi bé của bản thân, vẻ mặt có chút hoảng hốt, ông ta không nhớ rõ vì sao ông ta lại đứng ở chỗ này.

“A Trung, con thu dọn đồ đạc xong chưa?” Một người phụ nữ lớn tuổi mở cửa bước vào: “Con thu dọn đồ đạc xong rồi chúng ta đi.”

Thương Cảnh Trung có chút mờ mịt: “Mẹ, chúng ta đi đến chỗ nào?”

“Đương nhiên là đi gặp cha ruột của con.” Người phụ nữ tức giận đánh ông ta một cái, không vừa lòng nói: “Sao mỗi ngày con đều đần độn vậy, ngay cả chuyện quan trọng này cũng quên, mẹ đã nói với con về sau nhất định phải cố gắng lấy lòng cha con thật tốt, nếu ông ta cho con cái họ tên gì con đều phải đồng ý, lúc trước mẹ theo ông ta một đêm, ông ta liền mua cho mẹ một căn hộ.”

Ánh mắt Thương Cảnh Trung ngay lập tức sáng lên: “Cái này, về sau con cũng là thiếu gia của một gia đình giàu có sao?”

“Tất nhiên!” Người phụ nữ cười vô cùng vui vẻ: “Về sau nhà lầu, xe sang đều là của con.”

Hình ảnh lại chuyển, Thương Cảnh Trung phát hiện có một người đàn ông uy nghiêm trước mặt ông ta, bên cạnh còn có một đứa bé nam trạc tuổi ông ta.

“Là bọn họ sao?” Vẻ mặt ông cụ nhà họ Thương có chút ghét bỏ: “Kết quả xét nghiệm quan hệ cha con có chính xác không?”

Người trợ lý đứng bên cạnh lập tức đưa văn kiện đến: “Vật mẫu đã được đưa đến ba cơ quan giám định ở các tỉnh khác nhau, sẽ không có sai sót.”

Ông cụ Thương gật đầu, cầm lấy hồng trà trong tay nói: “Tôi có thể đón các người về nhà, có thể cho xe, phòng, tiền nhưng các người phải thay đổi tên họ, mặt khác các người phải nhớ kỹ về sau sản nghiệp nhà này với các ngươi không có quan hệ với nhau.”

Lúc đó, Thương Cảnh Trung vẫn chưa biết tài sản của ông cụ có bao nhiêu, ông ta nghe được có phòng, có tiền, có xe, ba chữ này khiến ông ta hoảng hốt, trong mắt ông ta nghĩ đây là tài sản lớn của gia đình, ông ta ngay lập tức gật đầu đồng ý: “Con nghe theo ngài.”

Cứ như vậy, ông ta và đứa nhỏ bị đưa về cùng ở nhà họ Thương sẵn sàng đổi họ tên, ông ta bị đổi thành Thương Cảnh Trung, người kia gọi là Thương Cảnh Thiên, lúc vừa quay về nhà họ Thương, đầu óc ông ta bị choáng váng trước chi phí sinh hoạt khổng lồ ông cụ cấp cho, ông ta cảm thấy đây là cuộc sống tốt nhất trên đời, ông ta ngu ngốc ở nhà họ Thương hai năm, cảm thấy những chi phí sinh hoạt này là chưa đủ, đều là con cái do ông cụ sinh ra dựa vào cái gì mà ông ta không thể kế thừa gia sản.

Lúc này, hồn ma của ông cụ đột nhiên xuất hiện trước mặt Thương Cảnh Trung, khuôn mặt ủ rũ, bi thương nhìn ông ta: “Anh đã quên lời nói lúc anh mới trở về rồi sao, có cần tôi nhắc nhở lại không?”

Nhìn thấy ông cụ ngày càng đi tới, Thương Cảnh Trung hét to một tiếng, phía dưới quần lại ướt một mảng lớn.

Lâm Thanh Âm đứng bên ngoài trận pháp, ghét bỏ bịt mũi, sau đó nhìn sang Thương Cảnh Thiên còn có chút đức hạnh. Vương Béo ngồi xổm trước mặt Dương Kim Hải và Sơn Dương Hồ đánh gia hai người này, Dương Kim Hải người này, gương mặt già nua méo mó, vặn vẹo giống như quỷ, không biết đã trải qua cái gì đáng sợ, thoạt nhìn trạng thái của Sơn Dương Hồ tốt hơn một chút nhưng mỗi lần trận pháp biến đổi ông ta lại véo cổ của bản thân.

Lâm Thanh Âm liếc nhìn Sơn Dương Hồ một cái rồi cười lạnh: “Người này đã bất tài lại còn kiêu ngạo, gặp được người hơn mình liền cảm thấy vận khí không tốt, trong lòng luôn xoắn vặn ý nghĩ muốn bóp chết người khác.”

Vương Béo cười ra nước mắt: “Để tôi xem ông ta bóp chết chính bản thân như thế nào?”

Vừa kết thúc năm có một trận tuyết rơi mỏng, bây giờ trời rất lạnh, lúc Vương Béo đứng ở bên ngoài chân đã run lên, ông ta không thể không cố gắng sức.

Mặc dù Lâm Thanh Âm muốn dạy cho những người này một bài học nhưng cô không muốn bọn họ gặp chuyện không may trong sân này. Cô bước vào trận pháp, trước tiên dùng linh khí vẽ một đạo phù ở trên đầu Dương Kim Hải tạm thời có thể che dấu một chút hơi thở của ông ta, để một lúc nữa trận pháp này bị sét đánh, chuyện này trở nên thật phiền toái. Lá bùa vẽ bằng linh lực này ít nhất đảm bảo cho ông ta sống lâu hai mươi bốn giờ.

Lâm Thanh Âm đánh giá mấy người này đều đã đông lạnh hết, cô vung tay lên đem trận pháp hạ xuống, Thương Cảnh Trung tỉnh lại trước, ông ta mở to mắt, hốt hoảng bò dậy, vừa đứng dậy liền ngã một phát lăn ra đất, miệng vừa va phải một viên đá cuội dùng để xếp trận pháp, răng bị rụng ra, một miệng đầy máu.

Thương Cảnh Hoa nhìn thấy bị dọa cho nhảy dựng lên, vừa định đi qua xem tình hình có nghiêm trọng không, Thương Cảnh Trung nhìn thấy ông như nhìn thấy quỷ, che miệng gào khóc thảm thiết, đứng lên khập khiễng bỏ chạy. Mặc dù Thương Cảnh Thiên tỉnh lại chậm hơn Thương Cảnh Trung, nhưng vẻ mặt của ông ta cùng với vị vừa chạy đi giống nhau như đúc, nhìn thấy Thương Cảnh Hoa đứng trước mặt, mặt ông ta như sắp khóc, nhanh chóng lùi mông về phía sau: “Tôi sai rồi, tôi không dám, tôi không bao giờ...muốn gia sản nữa, anh đừng làm cho cha đến tìm tôi, van cầu anh, tôi từ bỏ.”

Thương Cảnh Hoa nhìn thấy chính mình dọa cho hai anh em cùng cha khác mẹ kia tiểu ra quần mà chạy, trong lòng ông rất tò mò, không biết bọn họ trong ảo cảnh thấy gì, lại còn từ bỏ gia sản nhớ thương mười mấy năm.

Bởi vì trong lòng Dương Kim Hải và Sơn Dương Hồ làm quá nhiều chuyện xấu, họ suýt chút nữa không thoát ra khỏi tâm ma của chính họ, vẫn là Lâm Thanh Âm đá đi hai viên đá và đánh thức họ tỉnh. Bất kể là Dương Kim Hải hay Sơn Dương Hồ đều hiểu một ít trận pháp, lần này ngay cả có mười phần kiêu ngạo Sơn Dương Hồ cũng không dám nói lời khinh bỉ, đỡ Dương Kim Hải chật vật chạy đi.

Thương Cảnh Hoa nhìn thấy thế không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nếu sự việc không được giải quyết, ông không dám đưa vợ và con gái đến ở, cơ thể ông khỏe mạnh còn có thể chịu được, với cơ thể gầy yếu của vợ ông bị giày vò như vậy thì sẽ bị bệnh mất.

Sau khi liên tục cảm tạ Lâm Thanh Âm, Thương Cảnh Hoa dẫn bọn họ đến phòng nghỉ ngơi đã được chuẩn bị tốt từ trước, ngoài ra ông còn bảo ông Lý chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon vào buổi chiều, Thương Cảnh Hoa vội vàng tự mình lái xe ra ngoài mua pháp khí và ngọc bội mà Lâm Thanh Âm cần.

Chỉ cần có tiền thì không có gì không mua được, huống hồ nhà họ Thương ở đế đô còn có chút địa vị. Thương Cảnh Hoa chỉ cần dùng hai giờ có thể mang về tất cả ngọc bội và pháp khí mà Lâm Thanh Âm cần.

Sau khi bố trí tốt trận pháp, Lâm Thanh Âm ngay cả cơm chiều cũng không ăn, trực tiếp về phòng, cố ý dặn Thương Y và Vương Béo bất kể nghe thấy âm thanh gì cũng không được quấy rầy cô.

Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng trên giường, lấy từ trong túi ra viên đá phủ đầy bụi, ngón tay hơi dùng lực một chút, vỏ ngoài của hòn đá nhanh chóng rơi xuống, lộ ra một viên tinh thạch chói mắt.

Cảm nhận được luồng linh khí phát ra từ linh thạch, Lâm Thanh Âm hít sâu một hơi, khuôn mặt nở một nụ cười vui sướng, cô không nghĩ tới ở thế giới này còn có thể gặp được một viên đá cực phẩm như thế này, hơn nữa viên đá cực phẩm này lại được phong ấn bên trong viên đá khác, một chút linh khí đều không bị tiêu tán, đủ cho cô đột phá.

Đột phá đối với rất nhiều tu sĩ là cửa ải khó bước qua cả đời nhưng đối với Lâm Thanh Âm có thiên phú lại còn trải qua quá trình tu luyện, là một chuyện nước chảy thành sông. Thậm chí cô còn dùng chưa đến một ngày để hoàn thành, rất nhiều người bế quan nhiều năm mới có thể vượt qua được cửa ải này.

Thương Y là một đứa nhỏ thành thật, chuyện trong nhà đã xong xuôi, cô liền nghĩ sớm quay trở về trường học để đến trường. Lâm Thanh Âm sờ lên đầu của cô, cười híp mắt nói: “Hết rồi, hôm nay cũng không tệ, hơn nữa vẫn còn trò hay để xem.”

Vẻ mặt Thương Y mờ mịt: “Có gì vui sao?”

Rất nhanh cô ấy đã hiểu được ý tứ của Lâm Thanh Âm, đế đô trước đó còn ảm đạm những bông tuyết rơi, đột nhiên có một cơn sấm sét lớn đánh xuống lúc xế chiều. Ngay sau đó, trong vòng vài giờ, trên mạng xuất hiện tin tức, một tia sét đánh nát cửa sổ của một nhà, quả cầu lửa trực tiếp chui vào, một ông lão bỏ mình ngay tại chỗ, khắp người bị bỏng đến 80% cơ thê.

Lâm Thanh Âm xem tin tức không ngừng lắc đầu, nhớ lại năm đó cô một mình gánh cửu thiên lôi, cuối cùng lại bị tiếng sấm cuối cùng giết chết, so sánh với những người dưới này, thân thể tố chất quá kém, ngay cả sấm sét bình thường cũng không chống đỡ nổi, thật xấu hổ!

Ngay tại thời điểm đó, anh em Thương Cảnh Trung nhìn thấy tin tức, thấy địa điểm quen mắt cùng cái tên quen thuộc, té ngã lăn vào bồn cầu, đóng chặt cửa lại...

Ô ô ô, chẳng qua là mưu đồ gia sản thôi, lại còn gặp sét đánh, điều này cũng quá kinh khủng.

Chương kế tiếp